Nhi Nữ Khuynh Thành

Chương 3.1

Sáng chiều thoáng qua, vào giờ Dậu*, sắc trời nhuộm tối.

Sau khi thỉnh an, trên đường quay về, Công Lâm phụng mệnh Thái hậu hộ tống đưa Nhạc Ngân Thiên về vương phủ. Bị mất tự do, có chút phiền chán, nàng giật giật tay áo Công Lâm, ''Ta không thích ngươi đi cùng, ngươi cũng không tiện rời khỏi cung. Có phải hay không, ngươi nên quay lại chỗ ngoại tổ mẫu?''

''Quận chúa, có lệnh bài của Thái hậu, nô tài không sợ bị làm khó.'' Công Lâm khẽ nói.

''Hì hì, ta quên mất điều này.''

Nhạc Ngân Thiên cười sáng lạng nhìn Công Lâm, cũng không đợi hắn đáp lại, nhanh nhảu nói tiếp, ''Ngoại tổ mẫu đang bước vào thời kỳ mãn kinh*, thân thể hay mệt mỏi, ngươi nên trở lại bên cạnh để hầu hạ bà.''

Công Lâm dừng lại cước bộ, một trận run người truyền đến từ sống lưng.

Nhạc Ngân Thiên nói xong, thấy biểu hiện của Công Lâm thì hoàn toàn ngây người, có phải vừa rồi nàng nói sai cái gì không?

Công Lâm hắng giọng, khéo từ chối, ''Ngọc thể của Thái hậu luôn khỏe mạnh, không có gì đáng ngại. Quận chúa quan tâm đến Thái hậu, nô tài nhất định sau khi về sẽ chuyển phần tâm ý này đến cho người, đảm bảo Thái hậu sẽ rất vui mừng.''

''Vậy làm phiền ngươi.'' Nhạc Ngân Thiên nặn ra nụ cười giả dối. Tên hoạn quan đáng ghét! Ta không đá bay được ngươi thì không có nghĩa là ta sẽ để yên cho ngươi đi kè kè bên cạnh. Cho nên nàng quyết định nói trắng ra, ''Ngoài hai nha hoàn của mẫu thân, ta không thích bất cứ ai đi sát theo người. Vậy ta có thể thỉnh ngươi, đi cách xa ta ra khoảng mười thước?''

Công Lâm im lặng không đáp, biết rõ Nhạc Ngân Thiên đang cố ý đuổi mình, lại là người thức thời, nên hắn tự động dừng lại, ước chừng đoàn người cách xa khoảng mười thước thì hắn tiếp tục theo sau. Nhìn bóng lưng của vị tiểu Quận chúa, Công Lâm khẽ thở dài. Có phải những đứa trẻ mang trong người dòng máu hoàng thất, tư tưởng luôn phát triển sớm hơn những đứa trẻ bình thường? Bằng không thì vì sao Tịnh Yên quận chúa mới nhỏ tuổi thế mà đã biết kỳ mãn kinh là cái gì. Nghĩ đến đây, khóe môi Công Lâm co rút lại.

Tâm tư của người hoàng gia, đúng là không thể dò được, hỷ nộ thất thường.

Không lâu sau đó, đoàn người đi đến chỗ cửa cung. Cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy lúc trước đã dừng ở trước mặt, Nhạc Ngân Thiên thầm nghĩ, cái này quả nhiên không khác gì là bị giám sát. Mẫu thân đại nhân, người có thể bớt sợ Thiên nhi xảy ra bất trắc được không? Giữa thanh thiên bạch nhật, ai dám đánh rớt con mắt xuống mà gây nguy hiểm với con chứ.

Nhưng nàng không hề biết rằng, từ lúc lên xe ngựa, có khoảng hai mươi tên thích khách mặc trang phục của thường dân, trà trộn vào tửu lâu gần đó đang quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Ở trên xe ngựa, tâm tư của Nhạc Ngân Thiên đã bay về phương nào. Nàng lo lắng cho Thủy Bình, không biết nha hoàn đó giờ này như thế nào. Hai mươi gậy, liệu Thủy Bình có thể chịu được không? Chỉ sợ không cho dùng thuốc, vết thương trên người Thủy Bình sẽ ngày càng nghiêm trọng. Mẫu thân vốn nên hiểu là, Thủy Bình là một người vô tư, không thích hợp đi vào một nơi nay sống mai chết như hoàng cung.

Sống ở trong cung từ nhỏ, chẳng lẽ mẫu thân không nhìn ra điều đó. Nhạc Ngân Thiên chỉ sợ, trước đây tiên đế* và ngoại tổ mẫu đã quá cưng chiều, bảo hộ cho mẫu thân, khiến cho không ai dám động vào người mới khiến tính cách của người đơn giản không khác gì Thủy Bình. Lại cưới được một phu quân tốt như cha, cũng khiến cho Diên Nhan Diệp Khanh lầm tưởng là thế giới này lúc nào cũng viên mãn, lòng người đơn thuần nhưng thực chất lại rất khó dò.

Nhạc Ngân Thiên lại là người đã sống được hai kiếp, có chuyện gì còn chưa được trải qua, nàng đồng thời cũng lĩnh giáo được rất nhiều từ nhân gian đầy dơ bẩn này.

Nhưng mà, Nhạc Ngân Thiên vì sao lại có cảm giác, nàng lại quên mất một số chuyện gì đó ở kiếp trước. Cũng không hiểu sao một người tính ra đã sống được hơn hai mươi bảy năm như nàng, lại có cảm giác sợ hãi khi gặp một tên nhóc mới 12 tuổi như tứ hoàng tử của Long Triều quốc - Diên Nhan Nhuận Huân.

Phía xa, tia sáng cuối con đường biến mất, một đêm tĩnh lặng lại bắt đầu.

*Giờ Dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ tối.

*Kỳ mãn kinh: Mãn kinh ở phụ nữ là giai đoạn quá độ quan trọng trong cuộc đời mỗi người, đây là dấu mốc chuyển từ cuộc sống của người phụ nữ sang cuộc sống của người già.

*Tiên đế: Từ mà đời sau người xưa tôn xưng vua đời trước cùng một triều đại.
Bình Luận (0)
Comment