Bạch Phàm lại tiếp tục ngâm nước dược hai ngày, hiệu quả thật rõ ràng, hơi thở trong cơ thể của hắn hiện tại đã có thể di chuyển trên người, nhưng đồng thời tình hình quẫn bách chính là lượng thảo dược ba ngày đã dùng xong, mà trên người của hắn lại không có tiền, tuy rằng hơi thở trong cơ thể đã có thể di chuyển theo chiều hướng gia tăng, nhưng so với khi ngâm dược được nước dược phụ trợ thì lại chậm hơn không ít.
Ban đêm, sau khi Bạch Phàm cho Bích Thủy lui ra ngoài thì cảm thấy cực kỳ u oán mà bước đi bước lại trong phòng, thời gian mà hắn dừng lại trước giá sách là nhiều nhất, phía trên bày rất nhiều vật trang trí cổ xưa bằng ngọc, Bạch Phàm biết rõ đây đều là hàng thật, chỉ cần tùy tiện mang về một cái thì tiền ngâm nước dược cả đời của hắn cũng sẽ không vơi, đáng tiếc lúc trước khi hắn xuyên không đến đây trong tình cảnh đói khát khủng khiếp thì hắn đã hiểu được một chuyện, hắn không thể mang đến đây bất cứ thứ gì cũng không thể mang đi bất cứ thứ gì. Bảo vật ngay trước mắt mà không thể lấy được thì thật sự là một tư vị rất khổ sở.
Bạch Phàm than thở một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể viết cho Ân Duệ một lá thư rồi ngồi xuống trên giường, từ khi phát hiện ngồi luyện công có thể khôi phục sức lực còn hiệu quả hơn so với ngủ, mà còn có thể tăng tiến tu vi thì Bạch Phàm cũng ít khi nằm ngủ. Bởi vì có nỗi lòng muốn biểu đạt nên hôm nay Bạch Phàm đã thêm một dòng cuối cùng vào trong thư, “Có tiền thật tốt.”
Vốn chỉ là viết tùy ý nhưng Bạch Phàm không ngờ ngày hôm sau trong thư của Ân Duệ lại hồi âm, “Phàm thiếu tiền hay sao, Phàm đang ở nơi nào, ta gửi tiền cho ngươi nha.”
Bạch Phàm bị những lời này làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng có một chút cảm động, chẳng qua hắn thật sự không biết nên giải thích với Ân Duệ về nơi ở của hắn như thế nào, vì vậy chỉ có thể viết, “Ở một nơi rất xa, e rằng ngươi không thể đến nơi đó, cảm tạ tâm ý của ngươi.”
Bạch Phàm nghĩ rằng đề tài này đến đây có xem như chấm dứt, nhưng hắn không ngờ Ân Duệ lại không chịu bỏ cuộc, dường như không hỏi thăm hắn đang ở nơi nào thì không thể bỏ qua, “Làm sao lại đến không được, chỉ cần Phàm nói cho ta biết ở nơi nào, mặc kệ là rất xa thì ta vẫn có thể đến đó, Phàm chờ ta đưa tiền đến nha.”
Bạch Phàm thật sự là bó tay với tính cố chấp của Ân Duệ, “Ngoan, ngươi thật sự không thể tìm thấy, trên thật tế ta cũng không biết làm sao để đến nơi này của ngươi, nếu ta tìm được cách thì sẽ đến thăm ngươi.”
Dường như một câu đến thăm ngươi đã làm cho Ân Duệ rất vui vẻ, rốt cục Ân Duệ không còn chấp nhất vấn đề này nữa mà chỉ nói một câu, “Về sau ngươi nhất định phải đến thăm ta, nếu không ta sẽ đi tìm ngươi.”
Tuy rằng nhìn không thấy người nhưng sự tin tưởng giữa những hàng chữ vẫn rõ ràng có thể thấy được, Bạch Phàm nhìn lá thư này, trong lòng đột nhiên có một chút trầm trọng, hắn thật sự không biết cách để nối kết hai thế giới này, nếu đứa bé kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/24/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-11/” o “Powered by Text-Enhance) trưởng thành thì chắc chắn sẽ phát hiện hắn đã lừa nó.
Thương cảm đã đời, Bạch Phàm lại trở về thế giới của mình, lúc này Bạch Phàm phát hiện vấn đề về thảo dược vẫn chưa được giải quyết, tuy rằng tiền lương tháng này chưa đến vài ngày nữa là sẽ đến tay, nhưng một chút tiền nhỏ nhoi như vậy thì quả thật như muối bỏ biển, nhiều lắm cũng chỉ đủ mua thảo dược cho hai lần ngâm nước, dùng xong thì hắn vẫn trở lại như ban đầu.
Bạch Phàm rốt cục biết vì sao những người có võ công cao cường đều không bao giờ thiếu tiền, bởi vì nếu thiếu tiền thì căn bản không thể bồi dưỡng được một cao thủ như vậy.
Không có tiền ngâm dược, Bạch Phàm chỉ có thể tự mình tăng cường dòng khí không dễ có được ở trong cơ thể, nhưng sự tình rất không như ý, ban ngày hắn đi làm, buổi tối lại không thể ở trong cơ thể của mình, thời gian để hắn tĩnh tâm tu luyện thật sự không nhiều lắm. Có đôi khi Bạch Phàm phiền muộn đến mức muốn nghỉ việc, nhưng bất đắc dĩ chính là hắn không có một người cha tỷ phú, cũng không có kỹ năng mưu sinh nào khác, muốn sống sót thì chỉ có thể thành thật đi làm.
Ngay khi Bạch Phàm dường như đã chấp nhận số mệnh thì một chuyện bất ngờ đã thay đổi cuộc đời của hắn, sự tình bắt đầu từ một lần đi công tác, lần đó hắn vốn không muốn đi bởi vì cứ đến tám giờ thì sẽ ngủ, cho nên hắn cơ hồ không có cuộc sống về đêm, đồng nghiệp hội họp cũng không tham gia, nhưng là nhân viên mới, cấp trên chỉ đích danh hắn phải đi cùng, nếu hắn từ chối chẳng phải là không nể mặt hay sao. Bất đắc dĩ Bạch Phàm chỉ có thể đơn giản soạn vài thứ để đi theo quản lý xuống phía Nam.
Lần này đi công tác rất thuận lợi, mọi chuyện đều được xử lý, không quá hai ngày đã hoàn thành, nhưng làm cho Bạch Phàm bất ngờ chính là quản lý không lập tức quay về mà lại dẫn hắn đến một chỗ. Nhìn thị trường phồn hoa náo nhiệt, Bạch Phàm trợn tròn mắt, hắn không ngờ vị quản lý ngày thường vừa khô khan vừa bảo thủ của mình lại thích đánh cược, đương nhiên không phải đánh cược kiểu kia, loại đánh cược này không hề phạm pháp.
Cược thạch được giới trong nghề gọi là mức độ cao nhất trong giao dịch ngọc bích, mà tỉnh Y của thành phố R bởi vì gần Miến Điện cho nên thị trường nơi này cực kỳ náo nhiệt, lại là nơi tập trung hàng hóa của bốn doanh nghiệp châu báo lớn nhất nước, là thị trường giao dịch ngọc bích có niên kỷ lâu đời với Miến Điện, tập hợp một lượng lớn ngọc bích thô và các nhà buôn ngọc.
Quản lý của Bạch Phàm tuy là một quản lý cao cấp của một công ty lớn nhưng tiến vào nơi này thì chỉ là bọt bèo mà thôi, trở thành một khách hàng rất bình thường, dù sao nơi đây không hề thiếu những kẻ điên có dư tiền.
Lưu luyến nhìn một đống đá, đôi mắt trở nên cuồng nhiệt, quản lý chăm chú cầm đèn pin chiếu rọi, Bạch Phàm cảm thấy hơi bất đắc dĩ một chút, nhưng quản lý của hắn ở ngay nơi này thì hắn còn có thể đi chỗ nào, đành phải lót tót theo sau, thật sự nhàm chán cho nên cũng nhìn vào đám đá thô này.
Cược thạch đối với Bạch Phàm mà nói là một chuyện hoàn toàn xa lạ, Bạch Phàm cũng không có kinh nghiệm nhìn đống đá thô không có gì khác nhau để xác định bên trong có ngọc bích hay không, bất quá nhìn bộ dáng kiểm đá nghiêm túc của quản lý thì hắn cũng cẩn thận nhìn chăm chú một lúc lâu, nhìn cả buổi mà cũng không thấy có gì khác biệt, hắn nhịn không được mà điều động nội tức trong cơ thể theo bàn tay rồi chậm rãi truyền vào hòn đá.
Nội tức chậm rãi tràn đầy trong hòn đá be bé này, cảm giác không lưu loát cho lắm nhưng cũng không gặp phải trở ngại, sau một lúc đem nội tức dạo lòng vòng trong hòn đá thì Bạch Phàm mới thu trở về, hắn biết hòn đá này e rằng không có thứ gì bên trong mà chỉ là một hòn đá bình thường.
Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình có chính xác hay không, Bạch Phàm lại lần lượt chọn thêm vài hòn đá không lớn, kết quả đều giống như trước, Bạch Phàm cười cười, rõ ràng là cược mười thua chín đây mà, bất quá khi nội tức xuyên thấu hòn đá thì cảm giác thật sự không tốt lắm, không lưu loát mà lại rất tốn công, không phải là cảm giác thoải mái gì cả, Bạch Phàm buông hòn đá trong tay xuống, đang định bỏ cuộc thì đột nhiên ngón tay của hắn lại bất động một chút, loại cảm giác này….hiện tại mu bàn tay của hắn đang kề sát vào một đống đá thô, vừa rồi tay của hắn vẫn còn lưu lại một ít nội tức dùng để tra xét, nhưng ngay trong nháy mắt lại giống như bị cái gì đó hút lấy.
Vẻ mặt của Bạch Phàm xuất hiện một chút nghiêm túc, tầm mắt của hắn tập trung lên hòn đá mà mới vừa rồi mu bàn tay của hắn vừa chạm phải, hơn nữa còn lôi nó ra khỏi đống đá thô.
Bạch Phàm cẩn thận quan sát hòn đá này, cả vật thể đen sì, kích thước bằng một cái hộp, nặng ước chừng một cân, lại thử truyền nội tức vào bên trong để thăm dó, cái loại cảm giác này lại xuất hiện, sau một lúc không lưu loát thì nội tức liền cực kỳ trật tự đi vào, thậm chí sẽ có một loại cảm giác bị hòn đá hấp thu nội tức, Bạch Phàm cẩn thận cảm thụ được khu vực dị thường trong hòn đá, nó nằm ở phía trên trong hòn đá, khu vực đó có kích thước khoảng chừng một quả trứng chim.
Bạch Phàm có một chút động lòng, cược hay là không cược, Bạch Phàm nhìn bản yết giá ở một bên, ba nghìn đồng, vừa vặn là số tiền lương mà hắn vừa lĩnh về. Bạch Phàm nghe thấy bên quầy kia có động tĩnh, ngẩng đầu liền nhìn thấy quản lý của mình đã ôm mấy hòn đá mà đối phương gõ gõ đập đập cả buổi đến quầy tính tiền.
Bạch Phàm suy nghĩ một chút, cũng cầm lấy hòn đá này đến quầy, mặc kệ khu vực khác thường trong hòn đá là ngọc bích hay nó đơn thuần chỉ là một hòn đá đặc biệt, nhưng nếu đã đụng phải thì cứ thử xem cũng không sao, hắn chưa đến mức ngay cả ba nghìn đồng cũng không thể thua, coi như là đi du lịch một chuyến đi.
Sau khi trả tiền, quản lý nhìn thấy Bạch Phàm cũng cầm một hòn đá thô, tâm tình vô cùng tốt, hắn vừa cười vừa nói, “Tiểu Phàm, cậu cũng ra tay rồi à, thật là hay, là đá da cát đen à, đi, chúng ta cùng đi tách thạch, nhìn xem vận may của chúng ta thế nào.”
“Dạ, quản lý.” Bạch Phàm cũng không biết đá da cát đen là loại gì, nhưng vẫn gật đầu với quản lý rồi đi theo.
Ngoài cửa hàng có một cái bàn đặt máy tách thạch, có chuyên gia ở phía sau phụ trách tách thạch, đương nhiên nếu người mua muốn tự tay làm thì cũng được.
Máy tách thạch đang có một người đứng chờ tách thạch, bất quá người nọ tách ra đều là những hòn đá trắng bóng, xem ra lỗ vốn rồi, thấy người nọ sắc mặt chậm rãi tái nhợt, quản lý dường như cũng bị lây một chút khẩn trương, hắn nói, “Tiểu Phàm, cậu trước hay là tôi trước.”
“Em chỉ đi theo quản lý đến đây, quản lý cứ tùy thích.” Bạch Phàm vừa cười vừa nói.
“Như vậy để tôi trước đi, tôi chọn mấy hòn đá có bề mặt không tệ lắm.” Quản lý cố cười cười để áp chế cảm giác khẩn trương của mình, sau đó đem mấy hòn đá giao cho chuyên gia tách thạch.
Âm thanh vận chuyển của chiếc máy tách thạch bắt động vang lên, quản lý tập trung tinh thần nhìn, một nhát cưa đi xuống, trên mặt của quản lý lộ ra một chút thất vọng, nhưng lại lập tức tiếp tục chờ mong nhìn phía dưới hòn đá đang được tách ra, nhưng đến khi hòn đá được tách xong thì bên trong chỉ là một vùng trắng bóng.
Hòn đá thứ hai, Bạch Phàm có thể rõ ràng cảm giác được quản lý đứng bên cạnh đang vô cùng khẩn trương, một cưa đi xuống, Bạch Phàm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy quản lý kích động nhảy dựng lên, “Chút nữa, nhìn thấy màu xanh rồi.”
Bạch Phàm ngưng mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy ở khu vực bị cưa lộ ra một chút màu xanh lục, người tách thạch cũng trở nên chuyên chú, cẩn thận lau chùi, nhưng đến khi nguyên một khối màu xanh dần dần hiện ra trước mắt thì vẻ mặt mừng rỡ của quản lý lại chậm rãi biến mất, ngay cả người tách thạch cũng lộ ra một chút tiếc nuối.
Miếng ngọc bích này cũng hấp dẫn không ít thương nhân dừng chân đứng xem, chỉ nghe có người thấp giọng nghị luận, “Thật đáng tiếc, là một loại ngọc bích đẹp nhưng lại có quá nhiều vết rạn.”
“Đúng vậy, vết rạn này trải rộng, miếng ngọc bích này nhiều lắm chỉ làm được mặt nhẫn, cũng chỉ là huề vốn mà thôi.”
Nghe tiếng bình luận ở bên cạnh, sắc mặt của quản lý trở nên xám ngắt, bộ dáng reo hò mừng rỡ như điên mới vừa rồi dường như chưa bao giờ xảy ra trên người của hắn. Hơn nữa vận may của hắn tựa hồ cũng biến mất, mấy hòn đá còn lại khi tách ra đều là những hòn đá trắng bóng.
Nhìn một màn hí kịch đầy tính biến hóa như vậy, Bạch Phàm âm thầm than thở một câu, cược thạch thật sự đau tim a. Lập tức Bạch Phàm cũng trở nên lo lắng, cho dù hòn đá trong tay của hắn thật sự có ngọc bích nhưng nếu cũng có nhiều vết rạn giống quản lý thì làm sao bây giờ.
Nhưng mặc kệ lo lắng thế nào thì hiện tại cũng đến phiên hắn, Bạch Phàm đưa hòn đá thô cho người tách thạch.