Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 40

Tiểu Vương nhanh chóng tìm được thầy dạy vẽ phác họa theo yêu cầu của Bạch Phàm, là một nghệ thuật gia trẻ tuổi, tóc dài đến vai, cổ áo luôn rộng mở, nét mặt u buồn trầm tư, phần lớn thời gian đều im lặng không nói lời nào, nhưng mỗi khi kích động thì vô cùng kịch liệt, hầu như không ai có thể tranh cãi với hắn.

Tóm lại đó là một người sống trong thế giới hoàn toàn khác với Bạch Phàm, nếu không phải muốn học vẽ thì cả đời này Bạch Phàm cũng không có khả năng tiếp xúc với người mà vừa nhìn thấy đã muốn đi đường vòng như vậy.

“Nhiệm vụ của cậu là trong một tháng có thể làm cho tôi vẽ được bức tranh này, chỉ cần có thể vẽ được bức tranh này là đủ, còn trình độ này nọ thì không cần bận tâm.” Bạch Phàm cầm lấy tấm hình của mình rồi giao nhiệm vụ cho thầy dạy vẽ.

Họa sĩ trẻ tuổi kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​08​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-40​/​” o “Powered by Text-Enhance​) thấy như vậy thì liền ngần người, trên mặt có một chút kỳ quái, chắc là chưa thấy ai học vẽ chỉ để vẽ chính mình.

Sau khi người họa sĩ trẻ tuổi hiểu rõ ý của Bạch Phàm thì kiếp sống học vẽ của Bạch Phàm được bắt đầu, bởi vì là một kèm một cho nên tiến độ học tập của hai người rất nhanh, ngày đầu tiên học cầm bút như thế nào, luyện tập vẽ vài đường cong và vài khối hình học, hiểu rõ các nguồn sáng trong tô bóng và cái gì gọi là kết cấu, ngày hôm sau bỏ bớt việc luyện tập vẽ vật tĩnh và tượng thạch cao mà trực tiếp đi thẳng vào vẽ chân dung.

Họa sĩ trẻ tuổi có suy nghĩ rất phóng khoáng, Bạch Phàm chỉ yêu cầu có thể vẽ được bức chân dung của mình, đối với những kiến thức hội họa này nọ thì hắn không cần biết, cho nên trong vòng một tháng thì có vẻ hơi nhanh nhưng vẫn có thể đạt được. Chỉ vẽ một bức tranh, một tháng cứ lặp đi lặp lại, cho dù dựa vào trí nhớ cũng có thể vẽ được.

Vì thế, bắt đầu từ đó Bạch Phàm không dám nhớ lại quãng thời gian bi thảm này, cho dù là ai cầm một bức tranh giải phẫu mặt người, không có phần da mà chỉ có cơ thịt và máu me đỏ sẫm, vừa giảng giải với bạn cái này là phần nào của khuôn mặt, sẽ có những cảm xúc gì trên cơ mặt, vừa dùng một bàn tay chỉ lên khuôn mặt của bạn rồi khoa tay múa chân thì e rằng chẳng có ai cảm thấy dễ chịu.

Rốt cục Bạch Phàm đã có thể vẽ ra phần bố cục của khuôn mặt, sau đó họa sĩ đặt một cái gương trước mặt của Bạch Phàm, bảo hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt của mình có hình gì, đầu tóc chiếm tỷ lệ bao nhiêu, mũi và tai nằm ở vị trí nào, môi cách với mũi bao nhiêu, sau khi Bạch Phàm ngày ngày chăm chú nhìn vào gương một cách thâm tình thì thiếu chút nữa đã bực bội đến mức muốn thay đổi tên họa sĩ kia, cũng may cậu họa sĩ biết tình thế không ổn cho nên vội vàng kết thúc giai đoạn luyện tập này.

Muốn vẽ một bức tranh chân dung của chính mình thì có hai cách, một cách là nhìn vào gương để vẽ, cách còn lại là nhìn vào hình chụp của mình, lo lắng về việc Bạch Phàm không có nền tảng đối với hội họa cho nên người họa sĩ kia quyết định để Bạch Phàm đi chụp một tấm hình ưng ý nhất, sau đó nhìn vào trong hình mà vẽ, dù sao nhìn vào gương thì nét mặt vẫn động đậy, biểu cảm cũng dễ dàng bị thay đổi, trong khi hình chụp thì bất động, sẽ dễ dàng để vẽ.

Bạch Phàm đến tiệm chụp ảnh, liên tục chụp hơn mười kiểu rồi mới chọn ra tấm hình có nụ cười hoàn mỹ nhất, dù sao cũng là lần đầu tiên Ân Duệ nhìn thấy hắn, tốt xấu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt nhất.

Sau khi chọn xong hình, Bạch Phàm bỗng nhiên phát hiện tâm tình của mình thật kỳ lạ, cho dù rất thân thiết nhưng cũng không cần phải khẩn trương cẩn thận đến mức này….

Bạch Phàm học cái gì cũng đều rất nghiêm túc chăm chỉ, mà cũng vì thái độ này mà hắn thường được mọi người tán thưởng, nhưng lúc này hắn chịu cực chịu khó lại không có ai khen ngợi, ngược lại làm cho tên họa sĩ kia cùng Công Nghi Tuấn nhìn hắn bằng ánh mắt càng ngày càng kỳ lạ, bề ngoài Bạch Phàm vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại tức đến ói máu, cái mũ tự kỷ này chắc chắn đã bị chụp lên đầu của hắn.

Bởi vì không có người bình thường nào mỗi ngày đều ngồi nhìn mình trong gương và trong hình chụp đến mười mấy tiếng đồng hồ.

Di chứng của việc gánh áp lực như vậy chính là mỗi đêm Bạch Phàm ở trong thân thể của Ân Duệ đều nhìn vào gương mà lặp đi lặp lại một câu, đều là vì ngươi vì ngươi.

Nhưng cho dù như vậy thì Bạch Phàm cũng không nói với Ân Duệ chuyện mình học vẽ, hắn muốn cho Ân Duệ một sự ngạc nhiên.

Không biết có phải vì mỗi ngày đều luyện tập mỉm cười ở trước gương đến mức khi ở trong thân thể của Ân Duệ thì Bạch Phàm cũng sẽ thường xuyên bất giác mỉm cười, mặc dù Bạch Phàm đã cố gắng chú ý nhưng các tỳ nữ ở xung quanh đều có cảm giác thụ sủng nhược kinh, trời ạ, hôm nay Giáo chủ mỉm cười với nàng ba lần.

Hôm sau, vào giờ nghỉ trưa của Ân Duệ, một đám tỳ nữ trốn vào một góc bắt đầu lắm mồm với nhau, “Ngươi biết không, tiểu Đào nói Giáo chủ đêm hôm qua cười với nàng ba lần.”

Một người khác rõ ràng không chịu tin, “Làm sao có thể như thế cơ chứ, từ đó đến giờ ta còn chưa từng thấy Giáo chủ mỉm cười.”

“Nhưng không chỉ một mình tiểu Đào nhìn thấy, tối hôm qua Linh nhi và Quyên nhi cũng nhìn thấy, chắc là không giả đâu.”

“Như vậy xem ra là thật rồi, ấy da, vì sao các nàng lại tốt số như vậy, vì sao tối hôm qua không phải là phiên trực của chúng ta a.”

Nhóm tỳ nữ chỉ xem đây là đề tài để tán gẫu, không hề biết Ân Duệ đang trầm mặt đứng trong mật thất âm u, Ân Duệ nhìn bức tranh treo trên tường, sắc mặt lặng yên như nước, thật lâu sau áp lực trên người của hắn mới chịu tan rã, ngược lại có một chút cô đơn khó nói nên lời, hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt trống trơn trên bức tranh kia, thấp giọng hỏi, “Vì sao không nhìn ta? vì sao không cười với ta?” fynnz.wordpress.com

Tuy rằng Bạch Phàm không có nhiều thiên phú đối với hội họa, nhưng với phương pháp huấn luyện theo quy cách hóa thời hiện đại thì đã đạt hiệu quả rõ ràng, hiện tại hắn có thể vẽ ra chân dung, mặt mày đã có năm phần giống hắn, nhìn thành quả lao động của mình, Bạch Phàm bỗng dâng lên một cảm giác tự hào.

Nhưng mặc kệ hắn hài lòng đối với trình độ vẽ của mình nhiều như thế nào thì vẫn có một người luôn luôn sẵn sàng đả kích hắn, cái tên họa sĩ trẻ tuổi kia có thể lôi ra một đống nhược điểm, nhưng Bạch Phàm lại không chịu nghe. Bởi vì phải thường xuyên chỉnh sửa vài chỗ cho nên độ tương tự trong bức tranh lập tức tăng lên rất cao.

Họa sĩ trẻ tuổi thấy bộ dáng đang chuyên chú nhìn bức tranh của Bạch Phàm thì trong mắt của hắn liền hiện lên một phần si mê, bàn tay bất giác duỗi ra, sờ lên gò má của Bạch Phàm, “Anh xem, lại như vậy rồi, tôi đã nói cái mũi của anh rất thẳng cho nên phải vẽ cao lên một chút, còn có đôi môi phải vẽ cho căng mộng một chút, rộng thêm một chút nữa sẽ đẹp hơn. A!”

Bạch Phàm gỡ xuống bàn tay đang đụng lên môi của mình, cho dù hắn không dùng nội lực nhưng vẫn làm cho người họa sĩ trẻ tuổi tái mặt. Bạch Phàm cau mày, mang theo một chút cảnh cáo, “Cậu đang làm cái gì vậy!”

Câu hỏi này làm cho tên họa sĩ chỉ trong nháy mắt liền hiện lên vẻ mặt khiếp sợ, hắn tưởng là hắn đã che giấu rất tốt, động tác này có thể viện cớ là khi dạy thì cần phải sử dụng, chắc là sẽ không làm cho người ta phát hiện.

“Được rồi, chương trình học kết thúc tại đây, cậu đã không biết quý trọng công việc này thì về sau đừng đến đây nữa.” Giọng nói của Bạch Phàm trở nên lạnh lẽo.

Tên họa sĩ kia có một chút không cam lòng mà ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể thưa dạ rồi chấp nhận sự thật, sau đó là thất thần rời đi, Bạch Phàm cau mày lại, bởi vì hắn từng bị người bạn thân tỏ tình cho nên hắn rất mẫn cảm đối với chuyện này. Lúc đầu hắn cũng không phát hiện tên họa sĩ kia có cái gì bất thường, nhưng dần dần liền cảm thấy người nọ thích dựa vào hắn, chuyện xảy ra mới vừa rồi đã rõ ràng xác nhận suy đoán của hắn là đúng….Nghĩ đến chuyện đó thì Bạch Phàm lại cảm thấy khó chịu, hắn chùi miệng, tính đi rửa mặt rồi thuận tiện đánh răng.

Mà đang ở trong phòng quan sát máy quay, Công Nghi Tuấn trừng to mắt nhìn, hắn vừa nhìn thấy cái gì, Công Nghi Tuấn chà chà mắt, phóng to hình ảnh trên màn hình quan sát, phóng to đến mức có thể nhìn rõ mỗi một biểu cảm trên gương mặt của người trong màn hình, lúc này Công Nghi Tuấn không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã đòi tên kia một cái giá khá cao để chọn mua tất cả thiết bị giám sát cao cấp nhất cho biệt thự này,  hiện tại cho dù có phóng lớn bao nhiêu lần thì vẫn cực kỳ rõ nét.

Sau khi phóng to gấp đôi, Công Nghi Tuần nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt ở trên gò má của Bạch Phàm, từ mũi chạm đến môi, cọ xát một cách ám muội, sau đó lại có ý đồ muốn hôn môi Bạch Phàm, đương nhiên tên họa sĩ kia rốt cục không thành công, bị Bạch Phàm đẩy ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng nói cái gì đó, vì bảo hộ riêng tư cho nên loại thiết bị giám sát này không có âm thanh, nhưng hiện tại Công Nghi Tuấn không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng khiếp sợ của mình, đàn ông cũng sẽ bị quấy rối….

Công Nghi Tuấn cảm thấy hơi do dự, là vệ sĩ, hiện tại hắn có nên tống cổ cái tên đã quấy rầy thân chủ của hắn ra khỏi cửa hay không? Nhưng Công Nghi Tuấn nhanh chóng nhìn thấy Bạch Phàm lưu loát giải quyết sạch sẽ cái tên háo sắc kia, mà cái tên có lòng háo sắc mà không có can đảm háo sắc, ngay cả thử cũng không dám thử đã lập tức rời đi. Công Nghi Tuấn thu chân về, hắn cảm thấy hiện tại tốt nhất không nên đi ra ngoài, hơn nữa cứ giả vờ là đang ngủ mà không hề nhìn thấy cảnh này, nếu không hắn rất có thể sẽ bị giết người diệt khẩu.

Sau khi rửa mặt xong thì thời gian cũng không còn sớm, đáng lý Bạch Phàm đã sớm leo lên giường nằm ngủ, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi thì hắn lại cảm thấy không thoải mái, thật sự là một chuyện mất hứng mà.

Sau tám giờ, Bạch Phàm tỉnh dậy trên giường, sau khi hắn đọc xong lá thư mà Ân Duệ lưu cho hắn thì thật sự không thể tiếp tục nhịn được nữa, lập tức đem chuyện hôm nay viết ra giấy, nếu đối với người khác thì có lẽ hắn sẽ đặt chuyện không tính là quá sáng sủa này ở trong lòng cả đời, nhưng Ân Duệ thì khác, hắn không cần phải xấu hổ ở trước mặt Ân Duệ, cũng không có cái gì là không thể nói.

Sau khi viết xong, Bạch Phàm phát hiện cục tức ở trong lòng của mình quả nhiên đã giảm bớt không ít, vì vậy liền đứng dậy uống trà, thuận tiện ăn vài miếng điểm tâm, nhưng vừa nhấc đầu thì hắn liền bị tỳ nữ dâng trà làm sợ đến mức ho khan vài tiếng.

Nhìn quanh trong phòng vài vòng, hắn mới phát hiện tỳ nữ của mình lại bị thay đổi, hơn nữa càng đổi càng xấu, thẩm mỹ của Ân Duệ xem ra càng ngày càng kỳ quái.

Bạch Phàm không biết khi Ân Duệ đọc lá thư của hắn vào ngày hôm sau thì đã đánh vỡ một cái bàn, âm u vờn quanh trên mặt, có dấu hiệu sắp bị tẩu hỏa nhập ma, “Cái tên kia đâu? Còn sống không?”

“Còn sống, ta có thể chỉ vì một chút chuyện như vậy mà giết người diệt khẩu hay sao?”

“Ngươi không cần động thủ, để ta, nói cho ta biết danh tính của tên kia, nhà ở phương nào.” Một câu cuối cùng dùng nét bút mạnh đến mức làm thủng một lỗ.

“Đừng nóng giận, Ân Duệ, ngươi bị sao vậy, hai ngày nay nội tức trong cơ thể của ngươi quá mức xao động, đây không phải dấu hiệu tốt. Có lẽ đã đến lúc đi bế quan, bình tâm tĩnh khí để khôi phục, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi đừng nghĩ đến việc kia nữa, ta đã báo thù xong rồi, thật đó, tên kia bị ta bẻ gẫy tay chân, đá ra ngoài đường làm khất cái.” Bạch Phàm viết đến đây thì cũng có một chút sốt ruột, hắn không ngờ Ân Duệ lại bênh vực hắn như thế, thậm chí còn bị chọc giận lây.

Bạch Phàm tự tra xét nội lực một chút, phát hiện manh mối tẩu hỏa nhập ma thật sự đã rất rõ ràng, phải nhanh chóng bế quan tu luyện, bằng không hậu quả rất khó lường. Bạch Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định thông báo cho người trong giáo biết mình sẽ bế quan một tháng, có chuyện gì trọng đại thì đợi xử lý sau.

Bạch Phàm rất ít khi thay Ân Duệ hạ lệnh quan trọng như vậy, bởi vì hắn cảm thấy đây là thân thể của Ân Duệ, là cuộc sống của Ân Duệ, hắn không có quyền nhúng tay quyết định thay cho Ân Duệ, nhưng lần này hắn không thể không cứng rắn một chút.

Sâu bên trong Hắc Nguyệt thần giáo là một khu rừng trúc được xưng là cấm địa, là nơi bế quan của Giáo chủ đương nhiệm, đêm hôm đó Bạch Phàm liền đi vào nơi này. Ở đây cực kỳ thanh tĩnh, cũng không có ai dám tiến vào quấy rầy, đào núi để làm hang động, bên trong chỉ có một căn phòng đá, có một chiếc giường và bàn bằng đá, tuy rằng thiếu thốn nhưng quả thật sẽ làm cho lòng người có cảm giác vô tạp niệm. Lối vào hang động còn có một cánh cửa bằng đá, một khi đóng cửa lại từ bên trong thì bên ngoài sẽ không có cách nào mở ra.

Bạch Phàm ấn cơ quan, nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, hắn nhảy lên giường rồi khoanh chân mà ngồi, đem phong thư đã viết rõ tình huống đặt bên cạnh, sau đó ngưng thần tĩnh khí mà nhắm mắt lại.

Bạch Phàm không biết ở sâu trong hang động có một người bị dây xích khóa chặt, người nọ sâu sắc nhận thấy sự chấn động truyền đến từ vách đá và dây xích, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt sâu thẳm lộ ra từ phía sau mái tóc rối tung, lại đến giờ rồi sao? Hảo nhi tử của hắn lại đến.

Nhưng Ân Nam Hàn chờ một lúc cũng không thấy có ai tiến vào, trong mắt của hắn không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, vì sao hôm nay người nọ lại nhân từ như vậy….

Đêm nay Bạch Phàm nhắm mắt tĩnh tâm trong thạch thất, Ân Nam Hàn ở bên trong hang động nhìn khắp nơi, cửa đá lặng im bất động, thật sự là một đêm mất ngủ.

Đêm tối dần dần trôi qua, đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện trên thế gian này thì Ân Duệ đang ngồi khoanh chân trong thạch thất đột nhiên mở mắt ra, vừa nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm thì toàn thân của hắn trở nên căng thẳng, nhưng lập tức phát hiện nơi này là thạch thất dùng để bế quan, vì sao hắn lại ở chỗ này?

Ân Duệ cầm lấy lá thư đặt ở đầu giường, sau khi xem qua một lần thì mới biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, không ngờ Phàm lại chọn chỗ này để bế quan, tình hình thật sự là có một chút phiền phức.

Nếu người nọ bị Phàm phát hiện thì….tầm mắt của Ân Duệ lập tức ngưng tụ, hắn đứng dậy đi đến trước bàn đá, hơi vận lực để đem bàn đá nhấc lên, chỉ để lại phần chân trụ dùng để chống bàn đá, Ân Duệ lấy tay cẩn thận sờ soạng giữa phần chân trụ một hồi, sau đó mới thả lỏng tâm tư, chưa ai mở ra.

Phàm vẫn chưa phát hiện nơi đó.
Bình Luận (0)
Comment