Từ khi nhìn thấy câu đó thì Ân Duệ cả ngày đứng ngồi không yên, bức tranh, bức tranh gì? Trời vừa chạng vạng thì hắn đã sớm viết xong thư rồi nằm trên giường chờ đợi, dường như đang bức thiết nóng lòng muốn biết đáp án.
“Phàm, là bức tranh gì? Phàm, nói cho ta biết có được hay không? Phàm, ngày đó là ta sai, sau này ta sẽ không như thế nữa, Phàm…”
Giữa những hàng chữ, mỗi một câu đều thể hiện sự vội vàng và nôn nóng của Ân Duệ, Bạch Phàm cũng không ngờ Ân Duệ lại phản ứng lớn như vậy, vừa quay đầu thì phát hiện toàn bộ công văn trên bàn đã được xử lý sạch sẽ, không chừa lại một chút nào, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi hẹp hòi một chút, “Sẽ nhanh chóng đưa bức tranh cho ngươi.”
Sau khi hồi âm xong, Bạch Phàm càng thêm chăm chỉ luyện tập, thậm chí không chỉ vẽ vào ban ngày, buổi tối rãnh rỗi cũng sẽ cầm than luyện tập trên giấy. Nhưng trước khi ngủ thì tuyệt đối sẽ đốt tất cả những dấu vết luyện tập của mình, nếu lưu lại mấy thứ kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/09/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-42/” o “Powered by Text-Enhance) sẽ làm cho Ân Duệ lầm tưởng đó là bộ dáng của hắn, thật sự là sai lầm rất lớn.
Hằng ngày cố gắng làm cho kỹ thuật vẽ của Bạch Phàm đột nhiên tăng nhanh, bức tranh chân dung càng ngày càng giống hắn, đến cuối cùng, ngay cả Bạch Phàm cũng tìm không ra có điểm nào trên bức tranh khác với chính mình. Nhưng Bạch Phàm vẫn không ngừng luyện tập, bởi vì bức tranh này là hắn vẽ từ trong tấm hình chụp của mình, mà bên kia lại không có hình chụp để hắn nhìn theo, hắn phải nhớ kỹ bức tranh này, hoàn toàn nhớ kỹ, không cần nhìn tấm hình chụp mà vẫn có thể vẽ được. Vì thế hằng ngày Bạch Phàm lại bắt đầu kiếp sống nhìn mình trong gương, hắn phải nhớ kỹ bộ dáng của mình.
Mỗi ngày nhìn mình trong gương một tiếng đồng hồ, kết quả là Bạch Phàm đã đạt đến trình độ tự kỷ cao nhất, khi ngủ cũng có thể mơ thấy chính mình đang mỉm cười như hoa.
Cùng lúc đó, khả năng không cần nhìn hình chụp mà vẫn có thể vẽ được của Bạch Phàm rốt cục đã thành công.
Bạch Phàm vừa lòng đứng trước giá vẽ, chậc chậc cảm thán, thật sự là một kiệt tác mà. Nhưng bỗng nhiên Bạch Phàm lại cảm thấy bức tranh này có phải cần được cải biến một chút hay không, mọi người ở chỗ của Ân Duệ đều là tóc dài, bức tranh của hắn lại là tóc ngắn, có phải hơi bị quái dị một chút hay không, tốt xấu cũng là lần đầu tiênra mắt, nhất định phải để lại ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ, Bạch Phàm cũng không muốn để cho hắn và Ân Duệ phải có bất kỳ tiếc nuối nào.
Bạch Phàm nhìn bức tranh, nâng tay thay đổi một chút trên mái tóc, cuối cùng đổi thành một kiểu tóc thông thường ở nơi đó của Ân Duệ, đương nhiên là tóc dài thướt tha.
Nhìn bức tranh này, trong lòng của Bạch Phàm nhất thời còn có một loại cảm giác thành tựu khó có thể hình dung, mà sau khi có cảm giác thành tựu thì đương nhiên sẽ nghĩ đến việc tìm một người cùng chia sẻ, thuận tiện hưởng thụ một chút ánh mắt sùng bái của đối phương.
Là người thứ hai duy nhất ở trong nhà cho nên Công Nghi Tuấn lập tức bị kéo đến.
“Cậu thấy tôi vẽ thế nào?”
Công Nghi Tuấn nhìn người đàn ông cổ trang trên giá vẽ, nói thầm một câu thật đỏm dáng, nhưng cũng nhịn không được mà nhìn vài lần, sau đó lại so sánh với bộ dáng thực của Bạch Phàm, người đàn ông này thật sự rất hợp với cổ trang. fynnz.wordpress.com
Bạch phàm nâng tay xem đồng hồ, mới năm giờ, tuy rằng vẫn còn sớm nhưng hiện tại hắn đã nóng vội muốn hoàn thành bức tranh để Ân Duệ nghiệm thu, cho nên Bạch Phàm khoát tay với Công Nghi Tuấn rồi dự định quay về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Công Nghi Tuấn nhìn Bạch Phàm rời khỏi phòng vẽ, đáng lý hắn cũng phải rời khỏi, nhưng khi nhìn đến bức tranh thì bước chân lại bất động, hơn nữa ma xui quỷ khiến thế nào mà lại móc ra di động rồi chụp lại, sau khi chụp xong, Công Nghi Tuấn cũng bị hành động của mình làm cho sửng sốt, hắn vỗ vỗ đầu, thầm mắng một câu thần kinh rồi xoay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng, nhưng rốt cục cũng không xóa bỏ tấm hình đó.
……
Đêm nay, đối với Bạch Phàm mà nói chính là một đêm phấn chấn, khi hắn vừa mở mắt tỉnh dậy từ thân thể của Ân Duệ thì lập tức đứng lên rồi bắt đầu vẽ tranh, vẽ suốt hai canh giờ mới hoàn thành tác phẩm như ý. Trong lúc vẽ, ngay cả một ngụm nước miếng mà hắn cũng chưa nuốt, nhưng tinh thần vô cùng hưng phấn cũng không hề có cảm giác mệt mỏi.
Sau khi viết thư xong, Bạch Phàm cuộn chặt bức tranh rồi đặt vào ngăn chứa bí mật cùng lá thư, hắn biết hắn nên đi ngủ, nhưng lại không có một chút cảm giác buồn ngủ, đành phải đắp chăn lăn qua lộn lại, mãi cho đến khi sắc trời tờ mờ sáng thì mới bị lực lượng kỳ dị làm mất đi ý thức.
……
Ân Duệ trợn mắt tỉnh dậy, thất thần nhìn xà nhà, có một chút ngơ ngác như bị mất cái gì đó, trong chăn vẫn ấm áp, đây là nhiệt độ mà Phàm lưu lại, Ân Duệ kéo chăn lên người, lưu luyến nằm một hồi, sau đó mới nâng tay mở ra ngăn chứa bí mật như ngày thường, lại bất ngờ nhìn thấy bên trong ngoại trừ có một lá thư thì còn có thêm một thứ gì đó.
Đồng tử của Ân Duệ co rút một chút, dường như nhận ra đó là cái gì, nhịp tim của hắn bắt đầu đập thình thịch. Hắn vươn bàn tay cứng đờ cầm lấy cuộn giấy bên trong, mang theo cõi lòng đầy chờ mong rồi chậm rãi mở ra, khi bức tranh hoàn toàn hiện rõ trước mặt, đó là một nam tử có thể dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của người khác, mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt rất có thần tựa hồ có thể xuyên thấu trang giấy, mang theo ý cười chân thành mà nhìn hắn. Ở góc bên trái phía dưới của bức tranh còn có một dòng chữ, “Duệ, có đoán được ai hay không? Đây là diện mạo của ta, ngươi phải nhớ kỹ nha.”
Đây là…..Phàm của hắn.
Hóa ra Phàm của hắn chính là như vậy.
Bàn tay của Ân Duệ bất tri bất giác trở nên run rẩy, hắn quý trọng sờ lên bức tranh, lại phát hiện ngón tay của mình bị dính than khi chạm vào một điểm trên bức tranh, hắn vội vàng hoảng sợ mà lập tức thu tay về. Người trong tranh vẫn mang theo ý cười mà nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy ôn nhu, dường như có thể bao dung hết thảy những gì hắn đã làm, Ân Duệ không biết từ khi nào mà gò má của hắn đột nhiên có một chút nóng rần.
Sau khi mất tự nhiên xoay người trốn tránh, rốt cục Ân Duệ lại ngẩng đầu tiếp tục cùng tầm mắt trong tranh nhìn nhau, cả ngày này Ân Duệ hầu như không làm bất cứ chuyện gì, hết thảy thời gian đều tiêu hao trên bức tranh đến muộn mười năm, bức tranh này là Phàm của hắn. Khuôn mặt trống trơn trong lòng đã mười năm qua rốt cục đến hôm nay mới được bổ khuyết.
Ân Duệ không biết chán mà cứ dùng ngón tay đi theo từng đường nét trên bức tranh, nhưng lại chỉ dám chạm vào những nơi không có than, hắn không dám đụng vào đường cong trên mặt, sợ là sẽ làm lem bức tranh này. Nhưng cho dù là như vậy, vừa nhìn bức tranh của Phàm, vừa đọc thư của Phàm viết cho mình thì hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc đến cực điểm, cảm giác Phàm ngay tại bên cạnh chưa từng mãnh liệt đến như vậy.
Trước khi màn đêm buông xuống, việc cất giữ bức tranh này lại trở thành vấn đề, Ân Duệ không muốn bộ dáng của Phàm bị người khác nhìn thấy, lại sợ bức tranh có thể bị hư tổn, cuối cùng hắn giấu bức tranh vào trong mật thất, thay cho bức tranh đang được treo trên tường. Ân Duệ nhìn bức tranh rất sống động ở trước mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, Phàm của hắn rốt cục đã mỉm cười với hắn.