Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 46

Bạch Phàm ngẩn người rồi ngước lên nhìn Công Nghi Tuấn, lập tức nhướng mi mỉm cười, “Không làm nữa? Nơi này của tôi cũng không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cậu đừng quên chúng ta đã ký hợp đồng lao động.”

Sắc mặt của Công Nghi Tuấn trở nên cứng đờ, lập tức sửa lời, “Lần này là do Công ty điều động nhân sự, tôi sẽ bị chuyển qua chỗ khác, sẽ có người khác nhanh chóng đến đây tiếp nhận vị trí của tôi.”

Bạch Phàm không nhanh không chậm mà thổi lá trà trong tách, “Điều đến chỗ nào? Tôi rất trọng tình trọng nghĩa, dùng quen người thì sẽ không muốn thay đổi, số điện thoại của tổng giám đốc công ty cậu là bao nhiêu, để tôi bảo tiểu Vương đi gọi, tôi tin là bọn họ sẽ không từ chối yêu cầu của thân chủ, cậu cứ yên tâm ở tại chỗ này đi.”

Công Nghi Tuấn trố mắt nhìn Bạch Phàm đang thản nhiên gõ ngón tay lên điện thoại, hắn trở nên nóng nảy, thốt ra một câu không hề có suy nghĩ, “Đừng gọi, là do tôi tự mình yêu cầu.”

Bạch Phàm dừng tay một chút, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì mới đem tách trà đặt lên bàn, một âm thanh không lớn đột ngột vang lên lại làm cho Công Nghi Tuấn giật mình, trực giác bắt đầu cảm thấy bất an.

Thật lâu sau Công Nghi Tuấn mới nghe thấy giọng nam quen thuộc dễ nghe kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​11​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-46​/​” o “Powered by Text-Enhance​), “Tiểu Tuấn, tôi tự nhận không đối xử tệ với cậu, cậu đi vội vã như vậy là vì cảm thấy tôi bạc đãi cậu ở chỗ nào hay sao?”

Công Nghi Tuấn hé miệng, định cắt ngang lời nói buồn nôn của Bạch Phàm, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì hắn mới phát hiện chuyện làm cho hắn canh cánh trong lòng thật sự không tính là bạc đãi, nấu cơm là việc nội trợ, tuy rằng hơi quá mức một chút nhưng vệ sĩ trong công ty của bọn họ cũng không phải chưa từng giúp thân chủ làm những chuyện này, hơn nữa thù lao cao như vậy, đừng nói là làm nội trợ, cho dù là muốn lên giường thì chắc là một ít vệ sĩ cũng sẽ không từ chối.

Bạch Phàm thấy Công Nghi Tuấn á khẩu không thể trả lời được, bộ dáng nói không nên lời, ánh mắt của Bạch Phàm liền nhẹ nhõm một chút, thằng nhóc này coi như có một chút lương tâm, hắn lại bưng tách trà lên rồi uống một ngụm, “Cậu vẫn kiên trì muốn rời khỏi hay sao?” fynnz.wordpress.com

Nghe thấy vấn đề như thế, vẻ mặt của Công Nghi Tuấn lập tức trở nên kiên định, cho dù Bạch Phàm không bạc đãi hắn nhưng làm một cậu ấm so với làm một người hầu thì hắn vẫn biết cái nào nên lấy cái nào nên bỏ, hắn gật đầu, “Tôi vẫn kiên trì.”

Bạch Phàm lại nhìn hắn một lúc lâu, sau đó hơi thở dài, “Được rồi, cậu đã kiên trì, như vậy sau khi bàn giao công việc cho người khác thì cậu cứ rời đi.”

Công Nghi Tuấn đã trưng ra bộ mặt xem thường cái chết, hạ quyết tâm cho dù phải đền một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng thì vẫn phải bỏ của chạy lấy người, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Bạch Phàm lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Công Nghi Tuấn, Bạch Phàm như cười như không, “Sao, luyến tiếc không muốn đi à?”

Công Nghi Tuấn lập tức phủ nhận, “Không phải không phải.”

Bạch Phàm buông tách trà xuống rồi đứng dậy, sau đó lướt mắt nhìn Công Nghi Tuấn, “Chuyện này cứ quyết định như vậy, trước khi đi thì cậu quét dọn sạch sẽ tất cả phòng ốc một lần, sau đó nhớ cho Tướng Quân ăn no dùm tôi.” Tướng Quân là con chó săn mà Bạch Phàm nuôi để giữ cửa ở trước sân.

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Bạch Phàm làm cho Công Nghi Tuấn vốn đang thả lỏng lại lập tức cứng đờ, hắn, hắn có nghe lầm hay không? Quét dọn sạch sẽ tất cả phòng ốc một lần? Nguyên căn biệt thự này có bao nhiêu phòng? Hơn ba mươi phòng đó!!!!

Bạch Phàm nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Công Nghi Tuấn, hắn cảm thấy rất thoải mái mà tiến lên vỗ vai đối phương, “Dễ dàng thả cậu đi như vậy, cho nên trước khi đi cũng phải làm một chút chuyện cho tôi chứ.”

Công Nghi Tuấn lập tức nghiến răng nghiến lợi, uổng công hắn mới vừa rồi còn cảm thấy Bạch Phàm là người tốt, cái tên gian thương này, cái tên khốn nạn này, còn xảo quyệt hơn cả anh hai của hắn.

Ngày hôm sau, khi một vệ sĩ trầm ổn được phái đến để thay thế vị trí của Công Nghi Tuấn vừa gõ cửa thì suýt tý nữa đã nhận không ra Công Nghi Tuấn, người đang đeo tạp dề, trong tay cầm giẻ lau, đầu đầy mồ hôi, mặt mày ỉu xìu…. người này thật sự là ông chủ vừa trẻ tuổi vừa có bản lĩnh siêu việt của bọn họ đây sao?

Công Nghi Tuấn nhìn thấy người ngoài cửa, trong mắt lập tức hiện lên một loại ánh sáng có tên là nhìn thấy cứu tinh, làm cho tiểu Trần vốn trầm ổn cũng phải lui ra sau theo bản năng, trong lòng vô duyên vô cớ cảm thấy bất an.

Công Nghi Tuấn nhiệt tình kéo người vệ sĩ có tên là tiểu Trần vào trong phòng, trước tiên cởi ra tạp dề của mình rồi đeo vào cho đối phương, sau đó đem giẻ lau nhét vào tay của tiểu Trần, lại đem tiểu Trần còn đang ngơ ngác kéo vào phòng bếp di chuyển một vòng, sau khi bàn giao đủ loại công tác thì thúc giục tiểu Trần đến ra mắt thân chủ tương lai, sau khi Bạch Phàm gật đầu với hắn một cái thì hắn lập tức ba chân bốn cẳng vắt giò chạy về phòng của mình rồi kéo hành lý chạy mất tăm.

Vốn tự nhận có kinh nghiệm dày dặn, sau khi Tiểu Trần nhìn thấy hành vi của ông chủ thì hắn cũng trở nên khẩn trương, hắn như đang lâm vào nguy hiểm, lo lắng nhìn người đàn ông mặc áo trắng ở đằng kia, câu nệ kêu một tiếng, “Xin chào Bạch tổng.”

Bạch Phàm quan sát vệ sĩ mới đến của mình, to lớn vạm vỡ, tính tình trầm ổn, không tệ, thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy.

Bạch Phàm chỉ đơn giản hỏi người vệ sĩ này vài vấn đề, sau đó để cho đối phương tiến vào căn phòng mà trước kia Công Nghi Tuấn đã ở, thuận tiện quen thuộc với phòng ốc trong nhà, cộng thêm quen thuộc với con chó săn liên tục sủa không ngớt kể từ khi tiểu Trần vừa bước vào.

Giải quyết xong một đống công việc tạp nhạp, Bạch Phàm xoa xoa cái trán, thấy thời gian không còn sớm, hắn liền quay lại phòng của mình để tắm rửa rồi chuẩn bị lên giường, hắn cũng không cam lòng để cho một Công Nghi Tuấn dễ dàng chạy thoát như vậy, thật vất vả mới dùng quen một người, nói đổi liền đổi, đương nhiên không thoải mái, nhưng nếu thằng nhóc kia không muốn ở đây, cho dù có gượng ép ở lại thì cũng vô dụng, không bằng sớm bồi dưỡng một kẻ khác ngoan ngoãn biết thỏa mãn chủ vẫn hay hơn, hôm nay để cho Công Nghi Tuấn quét dọn sạch sẽ tất cả phòng ốc cũng xem như là đã báo thù.

Bạch Phàm nằm trên giường an tâm đi vào giấc ngủ, bên kia Công Nghi Tuấn vô cùng lo lắng chạy ra sân bay để đuổi cho kịp chuyến bay đêm nay, bay khỏi địa giới thành phố nơi này, bộ dáng vội vã giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo.

……

“Ân Duệ, vì sao hôm nay lại có canh tẩm bổ, ta không muốn uống.”

“Trời lạnh, uống canh ấm thân.”

Bạch Phàm sầm mặt nhìn nội dung trong thư, nhưng hắn đã có vết xe đổ, kiên quyết không cho mình uống quá nhiều canh làm cho thân thể phát hỏa, “Ân Duệ ngoan, ta không lạnh, thật sự đó.”

Ngày hôm sau Ân Duệ tỉnh lại, phát hiện chén canh trên bàn vẫn còn nguyên mà cũng đã lạnh ngắt, trong mắt của hắn hiện lên một chút cảm xúc tên là thất vọng, nhưng hắn biết rõ cách gì đã dùng qua thì rất khó áp dụng trở lại, tuy rằng lần đầu tiên quả thật là vô ý, mà nếu hắn vẫn cứ kiên trì thì không chừng sẽ bị Phàm nhận ra điều gì đó, vì vậy Ân Duệ chỉ có thể buông tha cho ý niệm này.

Ngón tay chậm rãi lướt qua mấy bộ bạch y mà hôm nay được đem đến, Ân Duệ cẩn thận cảm nhận xúc giác trên đầu ngón tay, từ từ chọn lựa, sau một lúc lâu, Ân Duệ cầm lấy một bộ bạch y trong đó, nhưng nhìn bạch y trong tay, Ân Duệ lại lung lay tinh thần, không biết có phải ban ngày nghĩ nhiều mà ban đêm nằm mộng hay không, kể từ ngày đó giấc mơ của hắn luôn lung tung, trong đó có một cảnh mà hắn nhớ rõ nhất, khi ấy hắn đẩy cửa vào thì nhìn thấy rèm che đã được buông xuống, bên trong thấp thoáng có một chút động tĩnh, dưới đất vứt lung tung bộ bạch y quen mắt, bộ bạch y kia là do hắn tự mình chọn lựa, nhịp tim của hắn càng lúc đập càng nhanh, giống như từng hồi trống vang lên thình thịch, theo bản năng mà nhấc chân nhẹ nhàng đến gần, vừa vén lên rèm che thì một cảnh xuân tươi đẹp đập ngay vào mắt….

Tình cảnh đó, cho dù hiện tại nhớ đến vẫn làm cho cổ họng của hắn trở nên căng thẳng
Bình Luận (0)
Comment