Bạch Phàm nghiêm túc nghiên cứu quyển sách cơ quan thuật, có thể nói là mọi chuyện đã sẵn sàng, nếu để cho hắn đi vào thạch thất kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/15/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-54/” o “Powered by Text-Enhance) thì hắn tin tưởng có thể dựa vào kiến thức đã học được để mở ra gian mật thất được che giấu ở bên trong.
Nhưng khi làm ra quyết định này thì hắn lại cảm thấy chột dạ, dù sao cũng là chuyện mà Ân Duệ không muốn cho hắn biết, hắn tự tiện đi tìm tòi như vậy thì có thể làm cho Ân Duệ bị mất hứng hay không.
Đáng tiếc cho dù cảm thấy có lỗi với Ân Duệ thì Bạch Phàm cũng không từ bỏ quyết tâm, nghi vấn đó đã xoay quanh trong lòng hắn từ rất lâu, thật sự nếu không biết được bên trong mật thất là cái gì thì sớm muộn chuyện đó sẽ trở thành khúc mắc đối với hắn, chỉ là đi nhìn một chút, chỉ là lặng lẽ liếc mắt một chút mà thôi, Bạch Phàm tự nói như vậy với mình.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, vào một buổi tối, Bạch Phàm lặng lẽ đi về phía rừng trúc, đương nhiên cũng không phải không dẫn theo người, dù sao cũng không thể bỏ lại đám ám vệ, về phần Ảnh Thất, người này cũng có lòng trung thành ngang bằng ám vệ, đương nhiên cũng mang theo.
Ảnh Thất trầm mặc đi theo sau Bạch Phàm, hắn cảm thấy rất hiếu kỳ khi Giáo chủ rất ít khi xuất môn vào ban đêm mà lúc này lại vội vã như thế, nhưng khi phát hiện Giáo chủ đi vào con đường nhỏ quen thuộc, hơn nữa càng lúc càng hẻo lánh thì trong lòng của hắn liền hiểu rõ, đêm khuya như vậy mà Giáo chủ ra ngoài nhất định là muốn đến chỗ đó.
Đối với việc Giáo chủ mỗi này đều đến đó một lần, hơn nữa ít nhất nghỉ ngơi một canh giờ tại đó thì Ảnh Thất có thể nói là chặt chẽ khắc sâu trong lòng, ngay khi Ảnh Thất đi đến trước con ngõ nhỏ thì liền theo bản năng mà tự động dừng lại, nhưng hắn phát hiện Giáo chủ dường như không để ý đến con ngõ nhỏ kia, mà cứ tiếp tục đi ngang qua nơi đó, sau khi đi được một lúc thì mới phát hiện Ảnh Thất vẫn chưa đi lên, dường như cảm thấy kỳ lạ mà quay đầu hỏi, “Ngươi đứng ở đó làm gì?”
Hai gò má của Ảnh Thất đột nhiên hơi ửng đỏ vì hắn tự cho là mình thông minh, hắn vội vàng lên tiếng rồi đuổi theo Bạch Phàm. Đi theo Giáo chủ đến trước một cánh rừng trúc, lúc này Ảnh Thất mới biết hóa ra mục đích của Giáo chủ là đến cấm địa, là nơi bế quan của Giáo chủ đương nhiệm.
Cấm địa cũng là nơi cần mọi người dừng lại, Ảnh Thất tự giác cùng tất cả ám vệ dừng lại để canh gác, nhưng nhìn thấy bóng dáng đi vào bên trong cánh rừng thì hắn lại nhịn không được mà cảm thấy hơi nghi hoặc. Ngày thường chẳng phải Giáo chủ đều đến mật thất trước rồi mới đến khu cấm địa này hay sao, vì sao hôm nay lại làm ngược lại? Bất quá Giáo chủ cũng ít khi đến cấm địa vào ban đêm, có lẽ đêm nay có chuyện gì đột xuất chăng.
Đi vào cấm địa, Bạch Phàm nhanh chóng lẻn vào bên trong rừng trúc, mở ra hang động dùng để bế quan, sau khi thắp nến thì hắn liền đóng lại hang động, lúc này mới cảm thấy yên tâm mà đi tìm bí mật trong động.
Hắn dựa theo lời của quyển Quỷ Cốc Tử Cơ Quan Thuật, sờ soạng đủ mọi ngóc ngách trong gian thạch thất này, tất cả cơ quan trong phòng sẽ có một ít điêu khắc và hoa văn đặc biệt, những thứ này đôi khi thật sự có tác dụng, nhưng đôi khi được sử dụng chỉ để qua mặt mọi người. Nhưng trong hang động này chỉ có đá và đá, tất cả đều trụi lủi không có bất cứ thứ gì, vì vậy giúp hắn tỉnh lược rất nhiều trình tự, chỉ cần tìm tòi cẩn thận thì hắn có thể tìm ra manh mối. fynnz.wordpress.com
Nhưng Bạch Phàm đã sờ hết tất cả ngóc ngách trong thạch thất không lớn này, hàng lông mày dần dần cau lại, không có, không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ nơi này không có thông đạo với một gian mật thất khác hay sao? Không, nhất định là có, chẳng qua hắn vẫn chưa phát hiện mà thôi, Bạch Phàm cẩn thận quan sát thạch thất, bắt đầu phân tích, nơi này không lớn, chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bên trong bày trí rất đơn giản, một chiếc giường đá, một chiếc bàn đá và một băng ghế đá, những nơi còn lại đều trống trơn, nhưng hắn đã sờ soạng đủ mọi vách đá cũng không thể phát hiện bất cứ thứ gì.
Nhìn căn phòng đơn giản đến mức không thể giấu diếm được cái gì, trong đầu của Bạch Phàm đột nhiên hiện lên một câu trong quyển sách cơ quan thuật – đừng tin tưởng những gì ngươi đã thấy, mấy thứ đó có thể không đơn giản như bề ngoài.
Bạch Phàm thay đổi suy nghĩ, không còn gõ và sờ soạng nữa, hắn nổ lực xoay chuyển giá nến trên vách đá, sau khi xoay xong thì lại rút ra rồi ấn vào, đến khi lôi giá nến xuống thì cũng không phát hiện được manh mối gì, Bạch Phàm lại tiếp tục đi giày vò những thứ còn lại ở trong phòng. Băng ghế, không có gì khác thường. Bàn đá, chắc là phải có chứ!
Sau khi dùng lực nhấc lên tảng đá thật dày, trong mắt của Bạch Phàm xuất hiện một chút vui mừng, hắn dùng sức một chút để nhấc cả tảng đá lên thì liền thấy bên trong cột đá chống đỡ mặt bàn có hình bát quái, Bạch Phàm lấy tay sờ soạng một hồi, khi ấn xuống thì cảm giác rõ ràng thứ này đang hạ xuống, cùng lúc đó có một trận tiếng vang ầm ầm truyền đến, hang động vốn được khép kín, không thể nhìn ra bất cứ dấu vết nào bỗng nhiên mở ra một cái khe có thể cho phép một người tiến vào.
Cái khe kia kéo dài xuống dưới, hoàn toàn tối đen như mực, Bạch Phàm cầm lấy một cây đuốc, cẩn thận bước vào, sau khi đi vào cái khe hẹp thì hắn liền cau mày khịt mũi, trong đây có một cái mùi rất khó ngửi, mùi chua và mùi thối thoang thoảng trong không khí. Bạch Phàm đi được ước chừng mười bước thì trước mắt lại trở nên trống trải, một hang động thiên nhiên xuất hiện trước mắt, trên đỉnh hang có rất nhiều thạch nhũ đang nhiễu nước tí tách, cùng lúc đó mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc, giống như đã tìm được ngọn nguồn. Nhưng làm cho Bạch Phàm khiếp sợ chính là ở giữa hang có xích một người.
Tiếng dây xích va chạm khẽ vang lên làm Bạch Phàm bừng tỉnh, tầm mắt của hắn ngưng tụ, cẩn thận nhìn bóng người bị xích, người nọ cúi đầu ngồi dưới đất, tóc tai rối bù, quần áo rách nát bẩn thỉu nhìn không ra nguyên trạng, không biết đã bị nhốt ở nơi này bao lâu, chẳng qua Ân Duệ phải hao phí tâm tư, ngay cả hắn cũng bị Ân Duệ lừa gạt chỉ để giấu diếm người này hay sao? Đây là ai vậy, vì sao Ân Duệ phải nhốt người này ở đây?
Bạch Phàm để ý tất cả những sợi dây xích kéo dài từ trên vách đá đều quấn quanh tay chân của người nọ, trên xương bả vai còn bị xỏ xuyên bởi hai sợi dây xích mang theo vết máu màu đen, chứng tỏ Ân Duệ rất kiêng kỵ người này. Nhưng Bạch Phàm nhìn một hồi lại đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc rất kỳ dị đối với người nọ, hơn nữa cảm giác quen thuộc vừa xuất hiện lại không hề tan biến, ngược lại làm cho Bạch Phàm càng nhìn càng thấy quen mắt.
Tuy rằng đối phương trông có vẻ rất chật vật, trên người loang lổ vết máu, còn thảm hại hơn cả một tên khất cái, nhưng người nọ cúi đầu ngồi ở nơi đó lại làm cho bầu không khí có một loại cảm giác yên lặng lạ lùng, đây là khí chất của đệ nhất tông sư, loại cảm giác này cho đến nay Bạch Phàm chỉ nhìn thấy từ một người….Khi suy đoán nảy lên dưới đáy lòng thì đồng tử của Bạch Phàm bất chợt co rút, ngay cả hô hấp cũng có cảm giác nghẹn cứng, hắn nhìn chằm chằm người dưới đất, cầm cây đuốc rồi tiến đến vài bước, muốn phân biệt rõ ràng người này có phải là người mà mình đã suy đoán trong lòng hay không.
Đúng lúc này, người từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu dường như không nhận thấy có người tiến vào lại nâng lên đôi mắt bị mái tóc rối bù che khuất, nói một cách chậm rì, “Hảo nhi tử của ta, ngươi lại đến.” Giọng nói này có hơi khàn khàn, âm điệu cũng hoàn toàn bất đồng với vẻ ngoài, trầm thấp và lãnh đạm.
Khi giọng nói quen thuộc đã tiêu thất hơn một năm đột ngột vang lên thì không thua gì một tiếng sấm nổ bên tai của Bạch Phàm, không có lời nào có thể hình dung nỗi khiếp sợ trong lòng của Bạch Phàm vào giờ khắc này.
Là hắn, Ân Nam Hàn!