Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 57

Cả ngày hôm sau Bạch Phàm không có tâm tư làm chuyện gì khác, luôn luôn suy nghĩ về chuyện của Ân Nam Hàn, trải qua một ngày tự hỏi, hắn đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề mà hôm qua bị chấn động nên không kịp nghĩ đến. Trước mắt của hắn luôn xuất hiện bộ dáng tối hôm qua của Ân Nam Hàn, mặc kệ nhìn ở phương diện nào thì tình trạng của Ân Nam Hàn đều….cực kỳ không tốt. Tối hôm qua cầm lấy bàn tay của đối phương, thật sự là gầy trơ xương, chắc chắn là Ân Duệ không cho Ân Nam Hàn ăn đầy đủ, hơn nữa vết thương trên người….

Nghĩ đến Ân Nam Hàn bị như vậy đã hơn một năm, tâm lý của Bạch Phàm càng thêm phức tạp.

Màn đêm vừa buông xuống thì Bạch Phàm đã sớm nằm lên giường, sau khi tỉnh dậy trong thân thể của Ân Duệ thì hắn nôn nóng đi đi lại lại trong phòng vài vòng, cuối cùng vẫn cầm lấy điểm tâm ở trên bàn, định bước ra khỏi cửa, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, hắn liền xoay người rồi mang theo một bầu rượu.

Lại đi vào trong cấm địa giam giữ Ân Nam Hàn, lúc này dường như Ân Nam Hàn đã sớm đoán được Bạch Phàm sẽ đến, không có gì ngạc nhiên, hắn còn rất ôn hòa tiếp đón, cũng thản nhiên nhận lấy điểm tâm mà Bạch Phàm đem đến, đợi đến khi nhìn thấy Bạch Phàm đưa ra một bầu rượu thì đôi mắt của hắn lập tức bừng sáng, “Có rượu nữa à.”

Bạch Phàm cầm lấy bầu rượu, né tránh cánh tay vói tới của Ân Nam Hàn, “Không phải để cho ngươi uống.”

“Vậy để làm gì?”

Bạch Phàm khom người, sử dụng động tác rất nhẹ để xé mở y phục trước ngực của Ân Nam Hàn, cẩn thận tránh đi phần dây xích xuyên qua xương bả vai, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng tận mắt nhìn thấy máu thịt hỗn độn thì Bạch Phàm vẫn cảm thấy khó nhịn mà phải hít sâu một hơi, sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn lấy ra một chiếc khăn sạch, đổ một chút rượu lên khăn cho ẩm thấp, cẩn thận nhẹ nhàng chà lau nơi bị dây xích xuyên qua.

Nhìn thấy Bạch Phàm đang muốn giúp mình chà lau vết thương, Ân Nam Hàn thả lỏng toàn thân đang căng thẳng, dùng rượu để tẩy trùng vết thương sẽ cho cảm giác khó chịu, vừa nóng vừa rát, nhưng khi chiếc khăn từng chút một lau khô vết máu màu đen xung quanh vết thương thì cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cũng chậm rãi kéo đến, Ân Nam Hàn nới lỏng hai hàng lông mày, dùng một tư thế thoải mái để hưởng thụ Bạch Phàm hầu hạ.

Chiếc khăn trắng chậm rãi bị máu đen vấy bẩn, sau khi Bạch Phàm lau khô phần máu mủ đông cứng ở xung quanh vết thương thì mới thu khăn về, cũng cầm lấy bầu rượu rồi đứng lên. Đã sớm chờ đến giờ khắc này, đôi mắt của Ân Nam Hàn trở nên lấp lánh, “Phần rượu còn lại không lưu cho ta uống hay sao?”

Bạch Phàm dừng một chút rồi lắc đầu.

“Vì sao?” Mặc dù bị nhốt ở nơi này một năm nhưng người đã quen với thói duy ngã độc tôn như Ân Nam Hàn vẫn bị lời cự tuyệt của Bạch Phàm kích động một chút, hắn nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa một loại ý tứ nguy hiểm.

“Uống rượu sẽ lưu lại mùi.” Mùi rượu có thể lưu lại rất lâu, nếu Ân Nam Hàn uống rượu, với tính cách cẩn thận của Ân Duệ, nhất là ở một nơi không có bất luận kẻ nào tiến vào mà lại nhìn thấy một người toàn thân nồng nặc mùi rượu, nếu không xảy ra chuyện gì mới là lạ.

Ân Nam Hàn cau mày, “Ngươi lo lắng hắn phát hiện ngươi đến đây hay sao? Ngươi rất sợ hắn?”

Sợ Ân Duệ….Bạch Phàm không có gì để nói, Ân Nam Hàn cho rằng hắn sợ Ân Duệ? Rốt cục Ân Nam Hàn rút ra kết luận này từ đâu? Nhưng chưa kịp chờ Bạch Phàm dở khóc dở cười thì hắn chợt nghe thấy giọng nói cực kỳ kích động của Ân Nam Hàn, “Hảo hài tử, ngươi muốn để cho người ta biết sự tồn tại của ngươi hay sao?”

Bạch Phàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ân Nam Hàn.

Thấy những lời này khiến cho Bạch Phàm có phản ứng lớn như vậy, Ân Nam Hàn mỉm cười một cách chắc thắng, “Nhiều năm qua ngươi chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, hết thảy mọi người chỉ biết đến Ân Duệ, mọi người cũng chỉ nhìn thấy Ân Duệ, không có bất luận kẻ nào biết đến sự tồn tại của ngươi, thậm chí ngay cả cái tên cũng không có, ngươi có hận hắn hay không? Chỉ cần ngươi cứu phụ thân thì phụ thân nhất định sẽ cho ngươi một thân phận quang minh chính đại, phụ thân sẽ nghĩ cách làm cho thân thể này hoàn toàn thuộc về ngươi.”

Bạch Phàm kiên nhẫn nghe Ân Nam Hàn dụ hoặc, sau khi nghe xong, hắn tựa như không có phản ứng gì mà chỉ đứng dậy rồi phủi đất cát trên người, sau đó thu hồi chiếc khăn bọc điểm tâm, cẩn thận thu thập hết thảy dấu vết còn sót lại, hắn không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ân Nam Hàn mà chỉ cất bước rời đi.

Trước khi rời đi thì hắn nghe được một câu của Ân Nam Hàn, “Ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi phát hiện nơi này nói cho Ân Duệ biết hay sao?”

Bạch Phàm dừng một chút rồi tiếp tục chậm rãi cất bước, “Không, ngươi sẽ không, vì như vậy chẳng có lợi gì cho ngươi.” fynnz.wordpress.com

Sau khi đi ra khỏi hang động, Bạch Phàm mới thả lỏng tinh thần căng thẳng, không thể phủ nhận Ân Nam Hàn không hổ là đệ nhất nhân vật, khả năng hiểu rõ lòng người thật sự đáng sợ, mới vừa rồi nếu hắn thật sự là một nhân cách phân liệt của Ân Duệ, ai dám chắc hắn không bị kích động. Đáng tiếc Ân Nam Hàn sai ở chỗ hắn không phải là một Ân Duệ khác, hắn có chính thân thể của mình, nhiều năm qua chiếm dụng thân thể của Ân Duệ vào ban đêm, chiếm dụng một nửa cuộc sống của Ân Duệ, hắn chỉ có áy náy đối với Ân Duệ chứ chưa từng có ý tưởng chiếm đoạt thân thể của Ân Duệ. Vì vậy mọi sự cố gắng khiêu khích của Ân Nam Hàn tất nhiên là thất bại.

Bạch Phàm tiêu hủy hết thảy những thứ đã mang đến, sau đó rời khỏi cấm địa, nhìn thấy Ảnh Thất và ám vệ đang chờ ở bên ngoài, hắn cân nhắc một chút, chắp tay ra sau lưng rồi nói một cách bí hiểm, “Các ngươi hãy quên chuyện đêm nay bổn tọa đã đến đây.”

“Dạ, Giáo chủ.”

Nghe mọi người đồng thanh trả lời, Bạch Phàm thở ra một hơi, kỳ thật hắn ra lệnh như vậy chỉ vì sợ Ân Duệ sẽ hỏi Ảnh Thất và đám ám vệ về hành tung của hắn, nhưng hắn và Ân Duệ dùng chung một thân thể, người ở bên ngoài nhìn vào là cùng một người, hắn cũng không thể dặn dò quá rõ ràng, giống như lúc trước Ân Duệ giấu Ân Nam Hàn ở chỗ này, rõ ràng không muốn cho hắn đến nơi đây nhưng không có cách nào trực tiếp nói với thủ vệ cấm địa không cho hắn vào đây, bởi vì nếu nói như vậy thì thật sự rất kỳ lạ, không ai sẽ ra lệnh ngăn cản chính mình, nếu cứ như thế thì tất nhiên sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.

Trở lại phòng ngủ, Bạch Phàm ngồi xuống bàn xử lý công văn vẫn chưa xem ngày hôm nay, sau khi phê duyệt hơn phân nửa thì hắn mới phát hiện trong đó có một công văn thỉnh cầu tăng số nhân thủ tìm kiếm lão Giáo chủ, Bạch Phàm nhìn phần ghi danh thì mới nhận ra đó là của Ngũ trưởng lão. Ngũ trưởng lão là nguyên lão cực kỳ trung thành với Ân Nam Hàn, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy công văn thỉnh người tìm kiếm Ân Nam Hàn như vậy, bởi vì cơ hồ cách một thời gian thì Ngũ trưởng lão sẽ đệ trình một phần công văn như thế, trước kia Bạch Phàm chưa từng coi trọng nội dung trong đây, trong lòng của hắn không muốn Ân Nam Hàn quay trở về cướp mất ngôi vị Giáo chủ mà Ân Duệ rất cực khổ mới leo lên được, Ân Duệ cũng không phái người đi tìm, mỗi lần đều chỉ làm qua loa cho xong, nhưng hôm nay khi nhìn thấy phần công văn này thì tâm tư của Bạch Phàm lại khẽ động một cách khó hiểu.

Buổi tối Bạch Phàm cố ý nhắc đến chuyện này khi viết thư cho Ân Duệ, còn hỏi thử Ân Duệ có biết hành tung của Ân Nam Hàn hay không, cuối cùng đem phần công văn mà Ngũ trưởng lão đã thỉnh cầu cùng với thư của hắn đặt vào ngăn chứa bí mật, bảo đảm Ân Duệ có thể nhìn thấy.

Bạch Phàm cũng không biết hành động này của mình sẽ có kết quả gì, nhưng hôm sau nhận được hồi âm thì lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác buồn bực khó chịu, quả nhiên Ân Duệ không hề nói, chuyện Ân Nam Hàn bị nhốt cũng không được nhắc đến, lần này Ân Duệ dám lừa gạt hắn một cách trắng trợn. Kỳ thật đối với Bạch Phàm mà nói, mặc kệ như thế nào thì tình cảm mười năm qua của hắn và Ân Duệ đã quá đủ để hắn đứng về phía Ân Duệ, cho dù Ân Duệ làm ra chuyện mà hắn không thể chấp nhận. Nhưng Ân Duệ gạt hắn như vậy, chẳng khác nào xem hắn là người ngoài. Hắn tự nhận hắn rất ít khi giấu diếm Ân Duệ, nhất thể song hồn, thế gian này có bao nhiêu người có được mối liên hệ chặt chẽ như vậy. Bởi vì nguyên nhân đó cho nên hắn xem Ân Duệ là người thân thiết nhất đối với hắn ở trên thế giới này, mặc kệ Ân Duệ hỏi cái gì thì hắn đều thành thật trả lời, ngay cả đối với cha mẹ ruột mà hắn còn chưa thẳng thắn đến như thế, hắn tưởng rằng hắn đối với Ân Duệ như vậy thì Ân Duệ cũng tin tưởng hắn như thế, nhưng lá thư trên tay lại giống như hiển lộ một bộ mặt quỷ đang cười nhạo suy nghĩ ngây thơ của hắn.

Bạch Phàm cảm thấy trong lòng rất khó chịu, sự hờn dỗi càng lúc càng tích tụ dưới đáy lòng, quả thực có một loại cảm giác không nôn ra sẽ không thoải mái, nhưng Bạch Phàm chỉ có thể cố gắng ngăn chặn. Trong lúc lơ đãng nhìn thấy bầu rượu đặt trên bàn, hắn liền rót hết ly này đến ly khác rồi uống cạn, bầu rượu nhỏ không thể chứa quá nhiều rượu, chỉ chốc lát sau đã uống xong, Bạch Phàm gõ gõ bầu rượu trống rỗng xuống bàn, “Mang rượu đến.”

Ảnh Thất nhanh chóng xuất hiện, trong tay cầm một vò rượu, Bạch Phàm nhìn cũng không hề nhìn, trực tiếp mở ra nắp đậy rồi tiếp tục uống hết ly này đến ly khác, sau đó lại cảm thấy rót rượu thật phiền phức, vì vậy cầm nguyên vò rượu mà uống một hơi. Những giọt rượu lạnh lẽo rơi xuống mặt, khi tiến vào cổ họng lại trở nên cay nóng, rượu không ngừng tràn ra bên môi làm ướt vạt áo của hắn.

Nhìn thấy Bạch Phàm uống rượu tựa như không muốn sống, trong mắt của Ảnh Thất lộ ra lo lắng. Ngay khi hắn rốt cục nhịn không được mà lên tiếng khuyên bảo thì Bạch Phàm đã có một chút say xỉn đang nằm trên bàn lại mở miệng, “Các ngươi…..đi ra ngoài hết đi, đem tất cả rượu đến đây, đem tất cả đến đây….”

Trong Hắc Nguyệt thần giáo, mệnh lệnh của Giáo chủ là tối cao, cho dù Ảnh Thất không muốn động thủ cũng chỉ có thể cùng các ám vệ khác bưng rượu đến, sau đó cùng nhau rời khỏi phòng.

Ảnh Thất ở bên ngoài, nghe thấy ở trong phòng cả đêm truyền đến tiếng uống rượu cùng tiếng vỡ vụn của vò rượu, còn có vài tiếng nỉ non không thể nghe rõ….

……

Ân Duệ tỉnh dậy bằng một cơn đau đầu như búa bổ, sau khi khôi phục ý thức, hắn phát hiện mình đang nằm úp sấp trên bàn. Giương mắt nhìn xung quanh, trong phòng nồng nặc mùi rượu, dưới đất ngổn ngang những mảnh vỡ, bên cạnh còn ngã nhào một vò rượu trống rỗng, y phục cũng bị rượu thấm ướt, dính chặt trên thân khiến hắn cực kỳ khó chịu. Đối với cảnh tượng hỗn loạn như vậy, phản ứng đầu tiên của Ân Duệ là tìm kiếm lá thư trong ngăn chứa bí mật, khi nhìn thấy trong ngăn chứa bí mật vẫn có lá thư thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá hôm nay trong thư đặc biệt ngắn gọn, có thể đếm được bao nhiêu chữ.

Ân Duệ có một chút bất an và mơ hồ, rốt cục Phàm bị gì vậy?

Nhưng không đợi Ân Duệ cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này thì cơn đau đầu kịch liệt đã ngăn cản khả năng suy nghĩ của hắn, nơi đó giống như có hàng trăm hàng ngàn người đang khua chiêng gõ trống. Ân Duệ chống trán rồi nhẹ nhàng xoa đầu, nhưng hắn nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng, lại nghĩ đến việc tối hôm qua Phàm nằm sấp trên bàn cả đêm thì thần sắc dần dần trở nên âm trầm, “Người đâu.”

Ảnh Thất xuất hiện đầu tiên, hắn lặng lẽ giương mắt nhìn Giáo chủ, thấy Giáo chủ không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không ngờ ngay sau đó có một vật bất ngờ bị ném xuống, vật kia trúng ngay cổ tay của Ảnh Thất, nóng đến mức Ảnh Thất phải rùng mình.

“Ngươi biết tội chưa.”

Ảnh Thất cúi đầu, trầm mặc nhìn cổ tay bị ném trúng của mình, bên cạnh là một lò sưởi đang lăn lông lốc, “Thuộc hạ biết tội.”

“Hừ, biết tội, bổn tọa nuôi không các ngươi đã lâu như vậy, tối hôm qua thấy bổn tọa uống rượu nhiều như thế mà cũng không biết ngăn cản.” Ân Duệ nhất thời nóng nảy, suýt nữa đã lỡ lời, cũng may phản ứng đúng lúc.

Ảnh Thất dại ra một chút, hắn không ngờ Giáo chủ đột nhiên giận dữ chính là vì chuyện này.

“Còn có các ngươi.” Sau khi Ân Duệ nổi nóng với Ảnh Thất thì liền liếc mắt nhìn đám tỳ nữ đang quỳ gối trong phòng, “Tốn công nuôi một đám phế vật, nhiệm vụ của các ngươi là gì, vậy mà cũng không có ai khoác nổi cho bổn tọa một cái áo choàng hay sao.” Đám phế vật này để cho Phàm nằm sấp trên bàn cả đêm, thật sự là đáng chết.

Ân Duệ hung hăng phạt tất cả những người đã hầu hạ vào tối hôm qua. Trong đầu đau như búa bổ, hắn cho tất cả lui xuống, suy sụp ngồi bên cạnh bàn, lúc này tất cả vò rượu nằm ngổn ngang trong phòng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, gian phòng lập tức trở nên trống trải và im lặng.

Ân Duệ ngơ ngác nhìn gian phòng vắng lặng một lúc lâu, đột nhiên cất lên một tiếng cười giễu cợt, muốn quan tâm đến người mình yêu mà chỉ có thể để cho người khác động thủ, trên đời này còn ai vô dụng hơn hắn hay không?



Bình Luận (0)
Comment