Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 65

Ảnh Thất cắn răng, “Rốt cục ngươi đã viết cái gì ở trong thư?”

“Ta viết cái gì, chẳng phải ngươi đã xem nát rồi hay sao?” Ân Duệ cười nhạo.

Ảnh Thất nhìn thấy bộ dáng của Ân Duệ thì liền lạnh mặt, giọng nói khàn khàn cũng trở nên nguy hiểm, “Ta nói rồi, đừng đùa với ta, nếu không…ngươi cũng biết kết cục là gì rồi đó….”

Ân Duệ nghe nói như thế thì liền hừ lạnh, “Như thế nào, rốt cục không còn tiếp tục giả vờ nữa à, ta rất muốn xem ngươi sẽ giáo huấn ta bằng cái gì, chỉ cần trên người của ta có bất kỳ dấu vết nào thì ngươi nghĩ xem Phàm có biết hay không?”

“Ngươi.” Ảnh Thất chán nản, nhưng thanh chủy thủ kề trên cổ của Ân Duệ cũng thật sự không dám tiến sâu thêm dù chỉ nửa bước.

Đúng vậy, Ân Duệ nói rất đúng, hắn và Bạch Phàm dùng chung một thân thể, thương tổn Ân Duệ chính là thương tổn Bạch Phàm.

Tầm mắt của Ảnh Thất trở nên vô cùng âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Ân Duệ, tựa hồ muốn dùng ánh mắt của mình để bổ nửa Ân Duệ ra làm đôi, tách ra hai linh hồn hoàn toàn khác biệt. Hắn không hiểu vì sao cùng một thân thể mà lại có hai tính cách khác nhau như vậy, một người ôn hòa khoan dung, một người hung ác tàn nhẫn, phản phúc vô thường, lại tự tay đẩy hắn xuống vực thẳm, không hề có nửa điểm thương hại, thậm chí còn giấu diếm cái chết của hắn, Ảnh Thất nhìn chằm chằm khuôn mặt đã nhiều lần quấy nhiễu giấc mộng của hắn, bên trong lại là một nhân cách ác liệt khủng khiếp, một câu nói đã giấu thật sâu dưới đáy lòng lạnh lùng thốt ra khỏi miệng, “Ngươi không xứng đáng ở trong thân thể của hắn.”

Ân Duệ nghe như thế thì lập tức sửng sốt một hồi, nhưng ngay sau đó hắn cười một cách khinh thường, đương nhiên có một vài chuyện hắn sẽ không nói thẳng ra, đây không phải là thân thể của Phàm, đây là….thân thể của hắn.

Ảnh Thất nhìn khuôn mặt của Ân Duệ lộ ra biểu cảm châm chọc mà tuyệt đối sẽ không xuất hiện khi là người nọ, thần sắc của Ảnh Thất càng trở nên phức tạp, “Vì sao ngươi lại ở trong thân thể của hắn, nếu các ngươi là hai người thì sẽ tốt biết bao.”

Nghe xong những lời này, nụ cười châm chọc trên mặt của Ân Duệ bỗng dưng biến mất, cảm xúc cũng có một chút phập phồng, cảm giác bất lực khắc sâu trong lòng, đúng vậy, vì sao lại ở trong cùng một thân thể, nếu là hai người thì tốt biết bao. Trên đời này, người có hy vọng mãnh liệt nhất về việc hắn và Bạch Phàm tách ra thành hai thân thể  thì không ai khác ngoài hắn. fynnz.wordpress.com

Ngay khi Ân Duệ có một chút xuất thần, ngay bên tai hắn đột nhiên truyền đến một câu, “Ngươi đừng đắc ý, muốn đối phó ngươi thì cũng không phải không có cách.”

Ảnh Duệ ngẩng đầu, nhìn về phía Ảnh Thất.

Ảnh Thất lại không hề bận tâm đến Ân Duệ mà chỉ mang đến một chiếc lá cùng một nhánh cây đưa cho Ân Duệ, “Viết đi.”

Ân Duệ đột nhiên có một chút không rõ, Ảnh Thất đang đánh chủ ý gì, chẳng lẽ đối phương không đề phòng việc hắn và Phàm thông tin cho nhau? Tuy rằng tất cả đều là nghi hoặc, nhưng Ân Duệ vẫn nhanh chóng tiếp nhận chiếc lá, bởi vì viết thư cho Phàm nên hắn không thể từ chối được dụ hoặc, cho dù khi lá thư đến tay của Bạch Phàm thì đã bị cải biến.

Nhìn thấy Ân Duệ cầm nhánh cây bắt đầu viết, Ảnh Thất đang cầm chủy thủ đặt trên cổ của Ân Duệ lại không biết vì sao đột nhiên có một chút hoảng hốt, trong mắt của hắn lộ ra giãy dụa, nhưng dần dần lại trở nên kiên định, nếu ban ngày và ban đêm chỉ có một người được tỉnh thì hắn lựa chọn làm cho ban ngày ngủ say, chỉ cần ban đêm tỉnh thì tốt rồi. Giáo chủ, chỉ cần một người làm Giáo chủ của hắn, vì Giáo chủ trong lòng của hắn cho nên hắn không ngại đảo ngược cuộc sống ngày đêm.

Bởi vì Ảnh Thất quá mức nhập thần khi hạ quyết định này cho nên không chú ý trong lúc Ân Duệ cúi đầu nghiêm túc viết thư lại lặng lẽ mở ra bàn tay trái vẫn đang nắm chặt, trên ngón trỏ của hắn có một sợi tóc thật dài được quấn quanh mười ba vòng, sau khi ghi nhớ con số này, Ân Duệ khẽ dùng lực một chút, sợi tóc quấn quanh trên ngón tay liền bị chặt đứt rồi rơi xuống đất, hoàn toàn không để lại dấu vết.

Ân Duệ cố gắng viết xuống thật nhiều chữ trên chiếc lá không có nhiều chỗ trống này, sau khi hắn viết xong thì thời gian đã trôi qua một canh giờ, Ảnh Thất vẫn kề chủy thủ trên cổ của Ân Duệ, tay còn lại thì giật lấy chiếc lá đầy chữ, lúc này hắn không còn soi mói như trước mà chỉ đảo mắt một vòng, sau đó hắn liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ân Duệ, ánh mắt kia quả thật có một chút âm trầm, “Đã đến lúc kết thúc.”

Ân Duệ không hiểu rõ, đến khi ngửi được một hương vị ngọt béo thì hắn lập tức biến sắc, “Ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, chỉ là một thứ có thể giúp ngươi dễ dàng chìm vào giấc ngủ mà thôi.” Ảnh Thất bình thản nói.

Ân Duệ cảm thấy mí mắt của mình càng lúc càng nặng, cho dù hắn cố mở to mắt nhưng cũng không ngăn cản được tư tưởng bắt đầu mơ hồ, khi một chút ý thức cuối cùng còn sót lại thì hắn chỉ loáng thoáng nghe được một câu, “Chúc ngươi ngủ ngon, e rằng đây là lần cuối cùng ngươi có thể nhìn thấy ánh mặt trời….”

……

Bạch Phàm cũng không biết Ân Duệ đang gặp phải chuyện gì, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, suốt một ngày đều vắt hết óc để suy nghĩ kế sách đào tẩu vẹn toàn nhất, tuy rằng hắn đã thông báo với Ân Duệ mười ba hôm sau sẽ hành động, nhưng hành động cụ thể thì cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

Bạch Phàm vừa trầm tư vừa thuận tay tìm kiếm các vụ con tin bị bắt cóc rồi vận dụng trí thông minh và sự bình tĩnh để đào thoát thành công, đúng lúc này biểu tượng quen thuộc ở góc phải màn hình lại hiện lên, Bạch Phàm mở ra rồi cùng Công Nghi nói chuyện với nhau vài câu, trong lúc nói chuyện phiếm thì Bạch Phàm đột nhiên nghĩ đến việc Công Nghi cũng có học vấn uyên bác, rất nhiều chuyện nếu hỏi đối phương thì có thể đạt được đáp án hài lòng, không biết Công Nghi có kinh nghiệm về chuyện này hay không?

Một phút cao hứng của Bạch Phàm lại làm cho Công Nghi Bác đang bình thản uống trà phía bên kia suýt tí nữa đã phun ra khỏi miệng, hắn ngạc nhiên gõ xuống bàn phím, “Vì sao lại hỏi vấn đề này, có ai bị bắt cóc hay sao?”

“Một người bạn rất thân, cậu không biết đâu.”

Công Nghi Bác trầm ngâm một hồi rồi mới đưa vào một câu, “Có cần hỗ trợ hay không?” Gia tộc Công Nghi có thế lực không nhỏ, mặc kệ là hắc bạch lưỡng đạo thì gia tộc của hắn cũng có địa vị khá cao, chỉ sợ kẻ thù của cao nhân không phải là người thường có thể đối phó.

“Không cần, cậu cũng biết thân thủ của tôi kia mà, cậu chỉ cần giúp tôi nghĩ cách là được, tình trạng hiện tại của bạn tôi không tốt lắm, trên người có thương tích, đến lúc đó e rằng không thể chạy nhanh, cũng không biết rõ hoàn cảnh xung quanh….” Bạch Phàm lần lượt liệt kê tất cả khó khăn mà mình gặp phải cho Công Nghi.

Kế tiếp hai người lại liệt kê tình hình có thể xảy ra, thảo luận từng phương án một, tuy rằng Bạch Phàm che giấu một ít tình huống nhưng vẫn không trở ngại tình cảnh mà bọn họ đang mô phỏng, hai người nghĩ cách quả nhiên nhanh hơn so với một người, trong lúc thảo luận Bạch Phàm dần dần có một chút hướng đi đối với chuyện đào thoát.

Mãi cho đến gần tám giờ thì Bạch Phàm mới vội vàng đăng xuất rồi nằm lên giường, chuẩn bị giao ban với Ân Duệ.

Sau khi tỉnh lại trong hang động được thắp lửa, Bạch Phàm rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười đối với Ảnh Thất, hắn và Công Nghi đã thương thảo ra kế sách, chính là không nên rút giây động rừng, hiện tại Ảnh Thất vẫn chưa biểu hiện ra khuynh hướng công kích, cho nên việc mà hắn phải làm chính là cố gắng kéo dài thời gian, bảo trì hiện trạng để chuẩn bị cho ngày trốn thoát.

Tuy rằng hai người đều giữ lại một phần thăm dò, nhưng xem như có vẻ hòa thuận, loại không khí này trở nên thoải mái hơn khi Ảnh Thất lấy ra thư của Ân Duệ viết cho Bạch Phàm.

Không biết vì sao Bạch Phàm cảm thấy hôm nay đói hơn bình thường rất nhiều, khi ăn thịt cũng bất giác ăn nhiều hơn một chút, sau khi ăn xong, hắn nhìn thấy trên que nướng chỉ còn lại một miếng ít ỏi, lại nhìn sang Ảnh Thất, hắn đành mỉm cười một cách áy náy.

Ảnh Thất cơ hồ không để ý đến việc bị Bạch Phàm độc chiếm thức ăn, hắn cầm lấy miếng thịt ít ỏi còn lại rồi trầm mặc mà ăn, sau đó ngồi yên bất động bên cạnh Bạch Phàm, không giống như dĩ vãng, bình thường sau khi ăn xong thì hắn sẽ ngồi trở lại bên đống lửa, nhưng hiện tại thì thật sự là bất động.

Bạch Phàm cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nếu là trước đây thì hắn không hề cố kỵ mà lệnh cho Ảnh Thất ngồi canh lửa, nhưng hiện tại đã hiểu rõ tình huống thì hắn lại không dám tùy ý sai khiến Ảnh Thất.

Bạch Phàm không muốn nói chuyện quá nhiều với Ảnh Thất, dù sao ngôn đa tất thất, không thể nghĩ được biện pháp gì khác, vì để ngụy trang một cách hoàn mỹ nhất, hắn quyết định giả vờ ngủ. Nhưng không biết hôm nay có phải vì Ảnh Thất ở ngay bên cạnh theo dõi hắn hay không mà hắn lại ngủ không được, thật sự là không hề buồn ngủ, càng nhắm mắt thì càng tỉnh như sáo….(ngôn đa tất thất=nói nhiều dễ sai lầm)

Ảnh Thất biết người bên cạnh vẫn chưa ngủ, dù sao đã ngủ cả ngày thì làm sao còn có thể ngủ thêm được nữa, nhưng nhìn người bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích thì hắn cũng không chọc phá, ngược lại rất kiên nhẫn mà chờ đợi, giống như một thợ săn có kinh nghiệm dày dặn đang chờ đợi con mồi tự tìm đến cửa.

Bạch Phàm cũng không biết hóa ra giả vờ ngủ lại mệt đến như thế, bởi vì không phải tư thế thả lỏng khi chìm vào giấc ngủ cho nên việc duy trì một động tác làm cho hắn có một chút cứng ngắc, nhưng nếu xoay người thì sẽ chạm phải ánh mắt của Ảnh Thất, ngay khi Bạch Phàm đang rối rắm thì giọng nói của Ảnh Thất lại vang lên, “Giáo chủ, ta đi nấu nước ấm, ngài có muốn uống một chút nước rồi hẳn ngủ tiếp hay không.”

Đối với người luyện võ, một khi có ai lên tiếng, cho dù là đang ngủ say thì cũng không có lý do không tỉnh, Bạch Phàm do dự một hồi, rốt cục mở mắt.

Chỉ chốc lát sau trên tay của Bạch Phàm có thêm một cái ống trúc đựng nước ấm, hai tay ôm ống trúc, không thể phủ nhận là loại cảm giác này thoải mái hơn rất nhiều so với việc ép buộc chính mình giả vờ nằm ngủ.

Bạch Phàm chậm rãi uống xong phần nước trong ống trúc, bởi vì thật sự không muốn tiếp tục nằm xuống để giả vờ ngủ, vì vậy khi Ảnh Thất đề nghị uống thêm nước thì hắn liền gật đầu.

Bạch Phàm dùng tốc độ óc sên để chậm rãi uống xong phần nước thứ hai, liên tiếp uống hai ống nước cũng đủ để hắn nghỉ  ngơi, đang định tiếp tục nằm xuống để giả vờ ngủ thì lại đột nhiên cảm giác di chứng do uống nước quá nhiều bắt đầu xuất hiện, Bạch Phàm hơi xấu hổ một chút, cảm giác dưới bụng hơi căng, hắn ngượng ngùng nói, “Ảnh Thất, có thể dìu ta ra ngoài được không, ta….uống nước hơi nhiều.”

Ảnh Thất sửng sốt, lập tức hiểu được, trên mặt dần dần trở nên đỏ ửng một cách kỳ dị.
Bình Luận (0)
Comment