Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 91

Tư tưởng từ trong hỗn loạn dần dần trở nên thanh tỉnh, duy nhất cảm giác được chính là toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị nghiền nát, còn có thân thể ấm áp đang kề sát ngay sau lưng, Bạch Phàm giật mình, nhưng trong nháy mắt liền cảm giác được cái loại cọ sát trơn nhẵn một cách khác thường kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​02​/​14​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-91-hoan​/​” o “Powered by Text-Enhance​), Bạch Phàm cương cứng một chút rồi chậm rãi quay đầu lại thì liền thấy cánh tay của Ân Duệ đang đặt trên người của hắn, cổ và bả vai trần trụi lộ ra bên ngoài lớp chăn, hoàn toàn không mặc quần áo, về phần bên trong chăn thì hắn có thể cảm giác rõ ràng hắn và Ân Duệ dính sát vào nhau, hơn nữa không chỉ có Ân Duệ không mặc quần áo, ngay cả hắn cũng không hề mặc gì.

Nháy mắt Bạch Phàm cảm thấy hỗn loạn, ký ức hôm qua dần dần xuất hiện trong đầu, bao gồm việc đi gặp La Suất, sau đó bị kê đơn rượu, Ân Duệ vọt vào đưa hắn đi, rồi bắt đầu bùng nổ dục vọng mãnh liệt trên xe, cùng với cả đêm điên cuồng….cùng với một ít ký ức rải rác ở trên giường, đó thật sự là hắn hay sao….

Ngay khi Bạch Phàm vẫn còn nghi ngờ đối với chuyện đã xảy ra tối hôm qua thì Ân Duệ liền mở to mắt, trong mắt hoàn toàn thanh tỉnh, hắn cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt của Bạch Phàm rồi dần dần nheo mắt lại một cách nguy hiểm, “Ngươi dám không thừa nhận?”

Bạch Phàm trầm mặc một chút, lắng nghe Ân Duệ hùng hổ vấn tội, người nào không biết còn tưởng rằng tối hôm qua người bị thượng mới là Ân Duệ.

Sau khi tư duy không còn hỗn độn, một ít cảm giác nhỏ nhặt trên người bắt đầu quay trở lại, bao gồm chất lỏng không biết tên đã khô đặc trên làn da, Bạch Phàm nhấc chăn lên rồi kiểm tra một chút, phát hiện trên người có rất nhiều vết hôn cùng một ít vệt màu trắng đã khô đặc, Ân Duệ nhìn thấy động tác của Bạch Phàm thì trên mặt lập tức đỏ bừng.

Bạch Phàm rất muốn đánh cái tên vừa ăn cướp vừa la làng này, không phải là ngươi làm hay sao, rốt cục ngươi đỏ mặt cái gì nữa. Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng hoàn toàn xa lạ, bài trí cũng không giống như khách sạn, vì vậy hắn liền hỏi, “Đây là chỗ nào?”

“Đây là chỗ mà Công Nghi Bác dẫn ta đến.”

Bạch Phàm như bị một tiếng sét đánh ngang tai, trong nhà của Công Nghi Bác, trong nhà của Công Nghi Bác….Như vậy căn phòng này, cái giường này….Tầm mắt của Bạch Phàm mơ hồ chạm phải khung hình đặt trên chiếc tủ ngay tại đầu giường, vô tình chứng thật suy đoán của mình, tối hôm qua bọn họ chiếm phòng ngủ của người ta rồi làm ra chuyện như vậy, hơn nữa không chừng còn chưa được sự đồng ý của Công Nghi Bác. Bạch Phàm nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nghĩ đến việc Công Nghi Bác có lẽ đang ở ngay bên ngoài thì đột nhiên hắn cảm thấy có một loại kích động muốn cùng Ân Duệ nhảy ra cửa sổ để rời đi.

Bạch Phàm đứng dậy, vài động tác đơn giản nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, trên đùi lại có một dòng chất lỏng chảy xuống làm cho Bạch Phàm chấn động đến mức suýt nữa thì đã té ngã, Ân Duệ giống như mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng đỡ lấy Bạch Phàm, Bạch Phàm liếc nhìn bàn tay của Ân Duệ đang dìu hắn rồi ngẩng đầu nhìn Ân Duệ, rốt cục cũng không từ chối.

Từ lúc Bạch Phàm tỉnh dậy thì Ân Duệ vẫn thật cẩn thận mà quan sát, lúc này hắn lập tức ngây ngẩn cả người, không từ chối, như vậy chẳng phải là….Vui mừng quá đỗi khiến Ân Duệ hí hửng mà ôm lấy Bạch Phàm rồi mãnh liệt hôn một trận, cơ hồ muốn đè Bạch Phàm xuống giường một lần nữa.

“Được rồi được rồi, ngươi thành thật một chút dùm ta.” Hai tay của Bạch Phàm chống đẩy không có kết quả, rốt cục phải gầm nhẹ một tiếng thì mới khiến Ân Duệ ngoan ngoãn trở lại.

Trong phòng ngủ có sẵn phòng tắm, cũng may là có phòng tắm, nếu không Bạch Phàm thật sự không biết làm sao đi ra ngoài gặp người khác với bộ dạng như vậy. Trước kia Bạch Phàm không phải chưa từng tắm chung với Ân Duệ, khi đó Bạch Phàm luôn dành bồn tắm cho Ân Duệ vẫn bị thương ở mắt, còn mình thì tắm bằng vòi sen, nhưng hôm nay hoàn toàn trái ngược, Bạch Phàm nằm trong bồn tắm đầy ắp nước ấm, thoải mái thở dài một hơi. Ân Duệ cầm vòi sen đứng bên cạnh bồn tắm. Trong lúc tắm, Ân Duệ cũng không thành thật, ánh mắt liên tục ngắm nhìn Bạch Phàm đang nằm trong bồn tắm, xem ra rất muốn giúp đỡ, nhưng Bạch Phàm không tỏ thái độ gì khác, chỉ đơn giản tẩy rửa cánh tay, ***g ngực và vài chỗ linh tinh khác, trong khi hạ thân được nước ấm bao phủ thì lại không hề được động đến, cho đến khi Ân Duệ tắm xong, Bạch Phàm mới nói ra một câu lời ít ý nhiều, “Ngươi đi ra ngoài trước đi.” fynnz.wordpress.com

Câu này tương đương với lệnh tống cổ khiến cho Ân Duệ uất ức há hốc mồm, nhưng tròng mắt vừa nhìn thấy những dấu hôn nằm dày đặc trên người của Bạch Phàm thì vẫn thành thật mà cúi đầu đi ra ngoài.

Ngay khi Ân Duệ đang ủ rũ đi ra thì phòng tắm liền truyền đến tiếng của Bạch Phàm, “Đóng cửa lại, nhớ dọn dẹp phòng, nhất là…tấm trải giường.” Nói đến tấm trải giường thì trong lời nói của Bạch Phàm xuất hiện một chút cảm xúc nghiến răng nghiến lợi.

Ân Duệ bên ngoài phòng tắm nghe thấy lời nói của Bạch Phàm thì trong đầu lập tức hiện lên cái gì đó, nhìn chiếc giường hỗn độn, đột nhiên hắn hiểu rõ mới vừa rồi tại sao Phàm không cho hắn tắm dùm, hóa ra là ngượng ngùng.

Bạch Phàm ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng quét dọn ở bên ngoài, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chịu đựng cảm giác thấy thẹn mà đưa tay thâm nhập vào bên dưới hạ thân để rửa sạch nơi đó, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, đem những gì thuộc về Ân Duệ vẫn còn nằm bên trong cơ thể của hắn mà lôi ra….Cho đến bây giờ chưa từng làm qua chuyện này, Bạch Phàm cảm thấy thật mới lạ cũng thật mất sức, chỉ chốc lát sau thì trên trán đã toát đầy mồ hôi, sau khi xong xuôi hắn cảm thấy có một chút hoảng hốt, hắn thật sự cùng Ân Duệ đã tiến đến bước này, như vậy về sau hai người sẽ là quan hệ như vậy hay sao….

Sau khi Bạch Phàm mở cửa phòng tắm thì Ân Duệ ở bên ngoài đã dọn dẹp lại căn phòng khá sạch sẽ, ít ra tấm trải giường khiến Bạch Phàm đặc biệt để ý đã được Ân Duệ xếp ngay ngắn rồi đặt sang một bên. Quần áo ngày hôm qua không thể sử dụng được nữa, Bạch Phàm chỉ có thể tìm một bộ đồ mới trong tủ quần áo, định là sau khi trở về sẽ mua một bộ y như đúc để trả lại cho Công Nghi Bác, còn tấm trải giường, tầm mắt của Bạch Phàm bình tĩnh nhìn về nơi đó, thứ này tuyệt đối không thể lưu lại, nếu không hắn sẽ không còn mặt mũi để làm người nữa.

Sau khi Bạch Phàm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thì mới hít sâu một hơi rồi mở cửa ra……

Công Nghi Bác nằm trên ghế sô pha trong phòng khách cả đêm, không phải hắn muốn nằm ở đây mà thật sự là không còn chỗ nào để đi, căn biệt thự này chỉ là chỗ ở tạm thời của hắn tại thành phố Z, một năm ở không quá vài ngày cho nên không gian chỉ cần nhỏ gọn, một phòng khách đủ lớn, phòng ngủ chỉ có một gian, cũng chỉ có một phòng đọc sách, nhà bếp không sử dụng vì không nấu nướng, còn phòng thừa thì phần lớn đều khóa lại, bên trong rỗng tuếch. Vì thế tối hôm qua sau khi phát hiện phòng ngủ của mình bị chiếm đóng thì Công Nghi Bác không còn chỗ để đi, đi ra ngoài khách sạn ngủ thì lại không cam lòng, tại sao phòng ngủ của mình bị chiếm, giường của mình bị giành lấy, còn mình thì phải qua đêm ở bên ngoài?

Vì thế Công Nghi Bác đành uất ức ngủ trên ghế sô pha cả đêm. Đương nhiên hắn ngủ không ngon giấc, chỗ ngủ không quen cùng với động tĩnh đằng sau cánh cửa kia chính là đầu sỏ làm cho hắn mất ngủ, vì vậy khi cánh cửa kia vừa mở ra thì hắn liền tỉnh giấc.

Bạch Phàm xấu hổ đứng trước cửa, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ đối mặt với Công Nghi Bác khi ra khỏi cửa, nhưng ai ngờ lại nhanh như vậy, vừa mở cửa liền nhìn thấy.

Công Nghi Bác và Bạch Phàm nhìn nhau, giữa hai người xuất hiện một sự trầm mặc lạ lùng, cuối cùng vẫn là Bạch Phàm trước tiên phá vỡ cục diện bế tắc này, hắn nói lắp ba lắp bắp, “Đêm qua….đã quấy rầy…”

Công Nghi Bác lướt nhìn dấu hôn trên cổ của Bạch Phàm, lại nhìn sang Ân Duệ đặc biệt ngoan ngoãn giống như một con dã thú đã thỏa mãn sau khi được ăn no, lần đầu tiên không vươn móng khi nhìn thấy người, Công Nghi Bác liền thản nhiên nói, “Đừng khách sáo.”

Trong tình huống này Bạch Phàm và Công Nghi Bác đương nhiên không thể ôn chuyện như lúc trước, hai bên đều cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, chỉ đơn giản nói vài câu rồi chào tạm biệt, trước khi đi, Bạch Phàm chỉ lên tấm trải giường mà Ân Duệ đang ôm trong tay, có một chút khó mở miệng, “Tấm trải giường này….e rằng không thể dùng được nữa, tôi sẽ mua cho cậu một bộ khác.”

Công Nghi Bác nhìn tấm trải giường rồi vội vàng dời mắt, “Không cần đâu, anh cứ giữ nó đi.”

“Như vậy thì….cảm ơn.”

“Để tôi đưa hai người về.”

“Không không, không cần đâu, chúng tôi tự bắt taxi về.” Nói xong câu đó, Bạch Phàm liền lôi kéo Ân Duệ, quả thật là muốn chạy vắt giò lên cổ.

……

Sau đó vài ngày, Bạch Phàm đều mặc quần áo kín cổng cao tường, mặc dù vào mùa hè mà ăn mặc kín mít như vậy thì rất kỳ lạ, nhưng Bạch Phàm vẫn kiên trì, hơn nữa phải dốc hết sức mới giấu diếm được ánh mắt của cha mẹ hắn, dù là như vậy thì bạch Phàm vẫn cảm thấy không thể ở trong nhà, hệ số nguy hiểm rất cao, nhất là Ân Duệ lại cực kỳ quấn lấy hắn, mẹ của hắn chỉ cần chớp mắt một cái thì Ân Duệ bắt đầu động tay động chân, đến buổi tối lại lớn mật mò vào phòng của hắn, tuy rằng cửa phòng khóa trái nhưng vách tường kế bên là phòng ngủ của cha mẹ hắn, bảo hắn làm sao lại không khủng hoảng cho được.

Không thể tiếp tục nhịn được nữa, Bạch Phàm quyết định dẫn theo Ân Duệ, trước tiên chào tạm biệt cha mẹ để trở lại tỉnh Y thành phố R, đương nhiên hắn đi vội vã như vậy cũng là vì có một chút lo lắng khác, hắn biết Ân Duệ là người có oán tất báo, ngày đó tuy rằng bị hắn thúc giục rời đi, tha cho La Suất một con đường sống, nhưng Bạch Phàm thật sự lo lắng Ân Duệ ở sau lưng hắn sẽ đi gây sự với La Suất, đã xảy ra chuyện này thì hắn và La Suất từ nay về sau chắc chắn sẽ là hai người xa lạ, nhưng hắn cũng không muốn La Suất bị nguy hiểm đến tánh mạng, vì suy nghĩ đến sự an toàn của La Suất, tốt nhất là hắn nên đem Ân Duệ đi càng sớm càng tốt.

So sánh với thế giới của Ân Duệ, giao thông ở đây vô cùng tiện lợi, chỉ cần nửa ngày là bọn họ đã lên máy bay rời xa thành phố Z, Bạch Phàm làm như không thấy ánh mắt thấp thoáng mang theo một chút không cam lòng của Ân Duệ, hắn nắm tay Ân Duệ, để mười ngón tay đan vào nhau, “Đi, chúng ta cùng về nhà.”

Hai từ về nhà làm cho Ân Duệ ngẩn người, nhưng nhanh chóng liền cắn răng, rốt cục quyết định không tiếp tục để bất mãn nghẹn ở trong lòng, “Ngươi đang cố ý.” Ngươi cứ như vậy mà che chở cái tên kia hay sao? Cho dù hắn đã làm ra chuyện như thế.

Bạch Phàm mỉm cười một cách vô tội, “Có hay sao, đi thôi.”

“…..”

Cuộc sống chỉ có hai người thì hoàn toàn khác hẳn khi sống cùng cha mẹ, ít nhất Bạch Phàm không cần phải tổn hao tinh thần để lo lắng và đề phòng, đồng thời lại có thể cảm giác được sự ngọt ngào mà mối quan hệ yêu đương của hắn và Ân Duệ đã đem lại, đúng vậy, là ngọt ngào, tuy rằng thật sự không muốn thừa nhận nhưng rất nhiều thời điểm Ân Duệ bị hắn đối đãi như con cháu lại có thể mang đến cảm giác ngọt ngào cho hắn.

Bạch Phàm cũng từng suy nghĩ, vì sao bản thân mình lại có thể dễ dàng tiếp nhận mối quan hệ này, nhất là lúc bị chuốc thuốc mê thì trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Ân Duệ? Chẳng lẽ hắn đã sớm có tư tưởng không nên có đối với Ân Duệ?

Suy nghĩ này làm cho Bạch Phàm vô cùng khiếp sợ, sau đó lại chột dạ, ngẫm lại thì hắn và Ân Duệ chênh lệch tuổi tác cũng khá nhiều, Ân Duệ thích hắn có thể là vì còn trẻ nên không hiểu chuyện, sùng bái người lớn tuổi, lầm tưởng cảm giác này là tình yêu, nhưng trái lại nếu hắn có tâm tư như vậy đối với Ân Duệ thì cho dù có dùng một đống từ ngữ xấu xa cũng hình dung không đủ.

Khi Bạch Phàm đang buồn rầu vì chuyện này thì Ân Duệ lại đang đi đến, hắn đem một ly nước đặt vào trong tay Bạch Phàm, “Sao vậy?”

“À, không sao.” Bạch Phàm cười gượng một tiếng, hắn cầm lấy ly nước rồi uống một ngụm, nếu hắn dám nói là hắn lo lắng có phải mình đang giết hại mầm non của đất nước hay không thì chắc chắn Ân Duệ  sẽ chém hắn.

Nhìn chăm chú động tác ngửa đầu uống nước của Bạch Phàm, bao gồm cổ họng trượt lên trượt xuống hết sức khêu gợi, ánh mắt của Ân Duệ dần dần trở nên thâm trầm, hắn cất lên giọng nói khàn khàn, “Phàm…”

Nghe thấy giọng nói bao hàm dục vọng, Bạch Phàm lập tức run rẩy, miên man trong đầu nhanh chóng bị phá vỡ, hắn sầm mặt nhìn về phía Ân Duệ, “Hiện tại là ban ngày.”

Ân Duệ cúi đầu, để sát mặt vào cổ của Bạch Phàm rồi nhẹ nhàng ngửi vào một hơi, mái tóc đen mướt xõa xuống theo động tác của hắn, có một loại cảm giác vô cùng đẹp mắt, nhưng lời nói của Ân Duệ lại không tao nhã như vẻ ngoài của hắn, “Ban ngày làm, ban đêm ngủ cũng được mà.”

Lời nói thẳng thắn của Ân Duệ làm cho Bạch Phàm phải hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Không có chuyện gì để làm hay sao, nếu rảnh rỗi thì đi quét dọn nhà cửa đi.” Nói xong câu đó, Bạch Phàm không hề chần chờ mà lập tức đứng dậy đi lên lầu, một tiếng ầm vang lên, hắn nhốt Ân Duệ bên ngoài cửa. Nhưng như vậy cũng chưa tính là an toàn, Bạch Phàm liếc mắt nhìn cửa sổ lớn ở phòng ngủ của mình, đang cân nhắc không biết sau này có nên tìm người dùng ổ khóa để khóa lại tất cả hay không.

Khi Bạch Phàm đang chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề này thì hắn đột nhiên ngửi được một mùi kỳ lạ không biết từ chỗ nào bay đến, Bạch Phàm theo bản năng mà nhìn về phía cửa sổ nhưng cửa sổ đã được đóng kín, không thể là từ bên ngoài truyền vào, như vậy chính là ở trong phòng? Hắn vừa mới viện lý do để Ân Duệ đi quét dọn, chẳng lẽ trong phòng của hắn thật sự bẩn đến mức có mùi như vậy hay sao. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm đứng dậy rồi bắt đầu tìm kiếm trong phòng, cuối cùng bằng cảm nhận sâu sắc của người luyện võ, hắn rốt cục tìm được mục tiêu, Bạch Phàm đi đến trước mặt một cái tủ quần áo hiếm khi mở  ra, ánh mắt hiện lên một sự chắc chắn, chính là nó.

Trước khi mở ra tủ đồ, Bạch Phàm đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng sau khi mở ra thì liền ngây ngẩn cả người, ánh sáng trong tủ rất tối, nhưng như cũ vẫn có thể thấy được những đường thêu tinh xảo trên bộ đồ cổ trang, mặc dù nó đã bị rách không ít, tựa như bị lãng quên theo thời gian….Một ít chi tiết của bộ đồ có thể cho thấy nó đã từng rất đẹp và quý giá. Nhưng không biết đã trải qua bao nhiêu khổ cực đã làm cho bộ đồ này lấp đầy vết rách, lại vô cùng dơ bẩn, phía trên còn bám những vết bẩn sậm màu không biết là gì, lại bị tùy ý nhét vào trong ngăn tủ chật chội mấy tháng trời, cuối cùng mới tạo thành cái mùi lạ lẫm này.

Bạch Phàm nhìn bộ đồ, cuối cùng nghĩ đến lúc trước khi kéo Ân Duệ vào thế giới này, hắn đã vội vàng cởi quần áo trên người của Ân Duệ xuống rồi tìm chỗ cất giấu, sau đó lại bôn ba vì đôi mắt của Ân Duệ cho nên hoàn toàn quên mất chuyện này, trên quần áo có vết máu, thảo nào sau mấy tháng liền thì nó tỏa ra cái mùi như vậy. Bạch Phàm cầm lấy bộ đồ, ánh mắt lộ ra một chút hoài niệm, từ khi kéo Ân Duệ đến nơi này thì thế giới bên kia liền trở nên vô cùng xa xôi, có thể lưu lại e rằng chỉ có thân mình Ân Duệ cùng với bộ đồ này mà thôi.

Cầm bộ đồ trên tay, Bạch Phàm nhất thời có một chút không xác định, quần áo bị rách nát đến mức này, tuy rằng chướng mắt nhưng thật sự rất có ý nghĩa kỷ niệm, đây là thứ duy nhất mà Ân Duệ mang đến đây, nếu vứt bỏ thì thật sự rất đáng tiếc, do dự một lúc, Bạch Phàm quyết định đem bộ đồ này đi giặt sạch, không chừng sau này muốn nhớ về chuyện ở thế giới kia thì hắn phải dựa vào bộ đồ này để hoài niệm. Nghĩ như vậy, Bạch Phàm cảm thấy hứng thú đối với việc sưu tầm được bộ đồ này, hắn đứng lên rồi phẩy bộ đồ một chút, không ngờ hắn vừa làm như vậy thì chợt nghe thấy một tiếng giòn tan, có một vật vừa rơi xuống sàn nhà, Bạch Phàm nghi hoặc mà cúi đầu nhặt lên một chiếc túi hương

Bạch Phàm biết chiếc túi này, đúng là khi hắn và Ân Duệ ở thế giới bên kia thì vẫn thường xuyên đặt nó ở trên người, nhưng âm thanh mới vừa rồi….Chẳng phải bên trong túi sẽ đặt hương liệu khử trùng hay sao, vì sao khi rơi xuống đất lại phát ra âm thanh như vậy? Bạch Phàm mở chiếc túi ra một cách nghi hoặc, rốt cục hắn tìm được một ống trúc dài bằng ngón tay út.

Nhìn ống trúc được phong kín bằng sáp, Bạch Phàm mang theo một chút tò mò mà cầm bật lửa hàn qua miệng ống trúc một chút, sau đó cẩn thận mở ra, cuối cùng rút được một cuộn giấy nhỏ ở bên trong.

Bạch Phàm mở ra cuộn giấy, khi vừa nhìn thấy đầu đề thì liền ngây ngẩn cả người, đây là thư viết cho hắn, hoặc phải nói là….thư tình cho hắn, Bạch Phàm mang theo một chút tâm tình kỳ lạ mà chậm rãi đọc xong lá thư, trang giấy của lá thư này đã có một chút ố vàng cũ kỹ, hóa ra Ân Duệ đã thích hắn lâu như vậy hay sao….

Cốc cốc cốc, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Phàm đang đắm chìm trong suy nghĩ thì lập tức liền bừng tỉnh, hắn cuống quýt thu hồi lá thư rồi nhét vào bộ đồ, sau đó đặt trở lại trong tủ, nhìn trái nhìn phải, sau khi không phát hiện có gì sơ hở thì mới đi mở cửa.

“Phàm.” Cửa vừa mở ra, Ân Duệ cùng với vẻ mặt đáng thương lập tức xuất hiện ở trước mắt.

Tuy rằng biết rõ vẻ mặt đáng thương này phần lớn là giả vờ, nhưng vừa mới đọc xong lá thư kia thì Bạch Phàm lại không thể tiếp tục cứng rắn như cũ, “Chuyện gì?”

Ân Duệ lấy ra một chiếc khăn mặt, “Chẳng phải Phàm muốn ta quét dọn nhà cửa hay sao, cho nên ta quét dọn phòng của Phàm trước.”

Khóe miệng của Bạch Phàm mím chặt, ngươi cầm cái khăn trên tay mà đòi quét dọn? Bạch Phàm đứng tránh ra một chút, vốn định để cho Ân Duệ vào phòng, nhưng không ngờ Ân Duệ lại bám sát vào hắn, cầm khăn lau mặt cho hắn, Bạch Phàm thản nhiên hỏi, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Ân Duệ trả lời một cách đứng đắn, “Trong phòng này ta thích Phàm nhất cho nên ta muốn lau chùi Phàm sạch sẽ.” Khi Ân Duệ nói đến câu này thì chiếc khăn đã lau từ trên mặt của Bạch Phàm xuống cần cổ, hơn nữa còn có xu thế chậm rãi dời xuống dưới, đến nơi bị quần áo che khuất không thể tiếp tục lau thì Ân Duệ liền giúp Bạch Phàm cởi nút.

Nghe thấy lời nói cực kỳ vô lại của Ân Duệ mà Bạch Phàm lại không nổi giận, nếu là bình thường thì hắn nhất định sẽ đẩy ra bàn tay xấu xa của Ân Duệ, nếu hắn bày ra vẻ mặt khó chịu thì Ân Duệ cũng sẽ dừng tay, nhưng vừa mới đọc xong một lá thư đầy thâm tình của Ân Duệ thì Bạch Phàm phát hiện chính mình thật sự rất khó nổi nóng đối với Ân Duệ, hơn nữa khi Ân Duệ nhẹ nhàng chà lau trước ngực của hắn thì hắn lại có cảm giác tim đập thình thịch.

“Phàm….” Sau khi phát hiện Bạch Phàm không từ chối khiến cho hô hấp của Ân Duệ liền trở nên dồn dập, hắn lẩm bẩm tên của Bạch Phàm rồi chậm rãi hôn xuống…..

……

Một ngày nọ, trên bàn của Bạch Phàm có một thiệp cưới màu đỏ thẫm, hôm nay là ngày đính hôn của Công Nghi Bác.

Lễ đính hôn của Công Nghi Bác được tổ chức vô cùng long trọng, hai dòng họ lớn kết hợp với nhau, cho dù thế nào thì đều có thể trở thành đề tài để mọi người say sưa bàn tán. So với lễ đính hôn hoành tráng này thì cô dâu chú rể cũng không hề kém cỏi, trai tài gái sắc, cực kỳ hoàn mỹ, làm cho hết thảy mọi người được mời đến đều mở rộng tầm mắt.

Vào ngày đính hôn, cô dâu chú rể vĩnh viễn là người bận rộn nhất, Công Nghi Bác cầm ly rượu trên tay, không ngừng cụng ly với những người tiến đến chúc phúc, trên thực tế rượu trong ly đã trở thành nước lọc, nếu không cho dù người mạnh mẽ cỡ nào cũng e rằng không thể duy trì để hoàn thành tất cả nghi thức.

Cậu ba nhà Công Nghi luôn thích tự do phóng khoáng, lần này cũng phải nghiêm túc một lúc, mặc lễ phục chính thức, giúp anh hai của mình xã giao với không ít người, nhưng hiển nhiên hắn không thể tiếp tục duy trì tình trạng nghiêm túc này trong một lúc lâu, khoảng chừng độ một tiếng thì ánh mắt lại nhìn khắp nơi, thấp giọng oán giận, “Vì sao vẫn chưa đến, anh hai, chẳng phải anh nói đã mời hắn hay sao?”

Công Nghi Bác nhìn bộ dạng này của em trai thì khóe miệng bắt đầu co rút, trên mặt vẫn tươi cười đón khách như cũ, khi cúi đầu uống nước thì thấp giọng nói, “Anh đã mời rồi, nhưng người ta có đến hay không là quyền của người ta chứ.”

“Hả…” Cảm xúc của Công Nghi Tuấn lập tức rơi xuống thung lũng.

Nhưng Bạch Phàm không đến cũng không có nghĩa quà tặng của hắn cũng không đến, khi có người thông báo ngài Bạch đưa đến một món quà thì Công Nghi Bác và Công Nghi Tuấn lập tức tranh thủ thời gian mà trốn vào trong một gian phòng.

“Đem quà của ngài Bạch đến đây.”

Có người nhanh chóng cầm một món quà được đóng gói tinh xảo đưa đến trên tay của Công Nghi Bác, Công Nghi Tuấn liền tò mò xông đến, “Anh hai, anh nói xem hắn sẽ tặng cho anh cái gì? Tuy rằng cuộc sống của hắn không đứng đắn nhưng dù sao cũng là cao nhân, tặng quà chắc cũng không phải tầm thường, đúng rồi, hắn rất thích đọc binh thư, không chừng sẽ tặng cho anh một quyển binh thư đó.”

Công Nghi Bác nhướng mày, “Đừng nói xấu sau lưng người ta, mặc kệ là cái gì thì cũng là tâm ý của người ta.”

Công Nghi Tuấn lập tức ngoan ngoãn im lặng.

Công Nghi Bác đặt gói quà lên bàn, bắt đầu mở ra với vẻ mặt trịnh trọng, Công Nghi Tuấn đứng bên cạnh cũng trở nên yên tĩnh, thành thật nhìn Công Nghi Bác mở quà, tuy rằng trong lòng của bọn họ có đủ loại suy đoán nhưng đến khi thật sự nhìn thấy thứ gì ở bên trong thì vẫn toát lên vẻ mặt kinh ngạc.

Công Nghi Tuấn nhịn không được mà kêu lên một cách quái dị, “Không thể nào, thật sự là sách hả?”

Không chỉ là sách mà là một quyển sách vô cùng đơn sơ, trang thứ nhất không có ghi bất cứ chữ nào, cầm ở trên tay cũng không nặng, trang giấy có một chút ố vàng, nhưng cũng không có cách nào làm cho quyển sách này trở thành lỗi thời bởi vì Công Nghi Tuấn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là giấy A4, hắn không khỏi có một chút ngỡ ngàng, không thể tin tưởng trên thế giới này lại có người keo kiệt như vậy, quà tặng đính hôn lại đưa đến một quyển sách dùng giấy A4 để in ấn rồi tùy tiện dùng kim chỉ để may lại?

Ngay khi Công Nghi Tuấn vẫn còn chưa thể tiêu hóa chuyện này thì Công Nghi Bác đã lật sách ra, hắn lại ngẩn người, bởi vì bên trong không phải là chữ in như hắn đã tưởng tượng mà là những hàng chữ phồn thể được viết bằng bút lông theo hàng dọc. Chữ phồn thể viết tay làm cho Công Nghi Bác nháy mắt ý thức được có điểm bất thường, nhanh chóng nhìn lại một lần nữa, càng xem thì mắt của hắn càng sáng, đến cuối cùng cơ hồ là bắt đầu kích động. Hắn tuyệt đối không ngờ Phàm ca lại tặng cho hắn món quà quý giá như vậy, quyển sách này là một bộ quyền pháp thượng thừa, dựa vào việc quyển sách được viết tay thì e rằng ngay cả Phàm ca cũng không thể mang đi bản gốc, cho nên chỉ có thể sao chép bằng tay, bí kíp công pháp là căn cơ quan trọng nhất của gia tộc bọn họ, nhưng không ai ngờ Phàm ca lại hào phóng như vậy.

Có lẽ vẻ mặt của Công Nghi Bác biến hóa quá mức rõ ràng cho nên ngay cả Công Nghi Tuấn vẫn đang liên miên cằn nhằn cũng nhận ra, hắn nghi hoặc mà dừng lại rồi nhìn về phía anh hai của mình, “Sao vậy? Quyển sách này có vấn đề gì hay sao?”

Công Nghi Bác luyến tiếc dời mắt khỏi quyền sách, sau khi đóng lại quyển sách một cách trân trọng thì mới hít sâu một hơi, “Tiểu Tuấn, quà tặng của Phàm ca lần này thật sự rất lớn.”

“Hả?”

……

Bạch Phàm cũng hiểu rõ món quà mà hắn tặng cho Công Nghi Bác sẽ gây nên sóng to gió lớn như thế nào đối với gia tộc Công Nghi, nhưng hắn vẫn bình thản tiếp tục cuộc sống của mình, bất quá mỗi ngày đều quá mức bình thản.

Ngồi đờ người trong kho hàng đá thô, Bạch Phàm chậm rãi đem tầm mắt dời đến Ân Duệ đang tra xét đá thô ở cách đó không xa, từ khi Ân Duệ biết hắn sống bằng cái gì thì liền chủ động tiếp nhận công việc của hắn, Ân Duệ vốn có một chút hiểu biết đối với đá quý cổ xưa, hơn nữa còn có nội lực hùng hậu hơn so với Bạch Phàm, vì vậy tiếp nhận công việc của Bạch Phàm hoàn toàn không gây áp lực gì cho Ân Duệ, hơn nữa càng làm càng tốt, Bạch Phàm thật nghi ngờ có phải qua một quãng thời gian nữa thì hắn sẽ chính thức bước vào cuộc sống dưỡng lão hay không.

Phía bên kia, Ân Duệ đã lựa ra một đống đá thô rồi đặt sang một bên, “Phàm, ta tìm xong rồi.”

Bạch Phàm nhìn Ân Duệ liên tục phát ra nhiều nội lực như vậy mà không hề đổ mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng hoàn toàn bình thường, hắn vừa cười vừa nói, “Tốt, chúng ta đi tính tiền thôi.” Trong lòng lại lặng lẽ mắng thầm, không chỉ tìm đá quý thoải mái hơn hắn mà còn nhanh hơn cả hắn, loại đả kích này phải đến khi nào mới chấm dứt cơ chứ.

……

Sau khi Bạch Phàm và Ân Duệ ở bên nhau thì hằng năm vẫn trở về nhà một hai lần, khi trở về thì đều dẫn theo Ân Duệ nhưng cũng không dám đem về nhà vì sợ cha mẹ của hắn phát hiện manh mối.

Mỗi lần Bạch Phàm về nhà thì bà Bạch lại tái diễn tiết mục dắt đi xem mắt như lúc trước, mà Bạch Phàm bị giám sát dưới mí mắt của Ân Duệ thì đương nhiên cũng từ chối thẳng thừng, hết năm này đến năm khác, cho đến khi Bạch Phàm ba mươi lăm tuổi thì bà Bạch rốt cục nổi đóa, luôn luôn nuông chiều con trai, lần đầu tiên bà Bạch tức giận, “Con nói đi, con đã ba mươi lăm tuổi rồi chứ ít gì nữa, con rốt cục muốn lấy người như nào thì cứ tự chọn rồi đem về, con không thích mẹ giới thiệu thì mẹ sẽ không ép con nữa, nhưng con phải tự tìm một người đi chứ, mẹ không phải muốn bế cháu, mẹ chỉ cần thấy con hạnh phúc là được rồi, mẹ muốn con tìm được một người có thể sống cùng con, chứ con cô đơn một mình như vậy thì làm sao mẹ có thể yên tâm, chẳng lẽ con muốn mẹ xuống mồ rồi mà vẫn phải trợn trắng mắt hay sao?”

Bạch Phàm nhìn bộ dáng vô cùng khổ sở của bà Bạch thì khóe miệng liền giật giật, rốt cục nói ra một câu thật lòng mà hắn đã giấu giếm từ rất lâu, “Mẹ, con có người yêu rồi.”

“Con còn lý sự lý siết gì nữa, khoan, con, con mới nói cái gì? Con có người yêu rồi?”

Bạch Phàm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bà Bạch, hắn gật đầu một cách khẳng định, “Đúng vậy mẹ, con có người yêu rồi, chúng con đã sống chung rất nhiều năm, tình cảm cũng rất tốt, chẳng qua không dám nói với mẹ vì sợ mẹ không thể chấp nhận.”

Bà Bạch ngây người một lúc rồi mới nói, “Vì, vì sao lại không dám? Dẫn đến cho mẹ xem, con yên tâm, mẹ của con rất tâm lý, mặc kệ khó coi hay là có điểm nào không hoàn hảo thì cứ dẫn về đây đi, mẹ đều chấp nhận.”

Vì thế, cứ như vậy mà Ân Duệ được Bạch Phàm dẫn về trước mặt bà Bạch, bà Bạch nhìn đi nhìn lại, dường như vẫn không hiểu ý của con trai mình, rốt cục đến khi Bạch Phàm ôm Ân Duệ rồi nói, “Mẹ, đây là người yêu của con” thì bà Bạch mới bị kinh hãi quá độ mà ngất xỉu..

Sau một hồi hoảng loạn, bà Bạch rốt cục tỉnh lại, nhưng bà vẫn không rõ vì sao con trai của mình lại thích đàn ông, hơn nữa đối phương không phải ai khác mà lại chính là Ân Duệ mà bà đã xem như một nửa đứa con của mình, hai người kia rốt cục là từ khi nào đã trở thành như vậy.

Hết thảy mọi chuyện giống như một giấc mộng hoang đường, bà hy vọng có thể tỉnh mộng, sau đó tất cả sẽ khôi phục lại bình thường, nhưng giấc mộng này thật dài thật dài, mãi mà vẫn chưa thể tỉnh lại.

Kể từ đó về sau bà Bạch không còn vội vã khuyên con tìm vợ mà cứ nghĩ cách chuyển hướng giới tính của con, làm cho Bạch Phàm phát hiện phụ nữ rất tốt đẹp. Đối với sự cố gắng cực lực của bà Bạch thì đây là lần đầu tiên Bạch Phàm kiên quyết như thế, hắn quỳ xuống đất mà nói, “Mẹ, mẹ không cần tìm cách nữa đâu, đây là bẩm sinh, không thể chữa được, con và phụ nữ ở bên nhau thì con sẽ đau khổ cả đời, mẹ cũng đừng trách Ân Duệ, là con làm hư cậu ấy, là con dẫn cậu ấy vào con đường này, là con hủy cả đời của cậu ấy, cho nên con phải chịu trách nhiệm đối với Ân Duệ.” (=)) nói như thể mình là công)

Lời nói của Bạch Phàm làm cho bà Bạch hoàn toàn á khẩu, lần đầu tiên bà mới phát hiện con của mình cũng cố chấp như mình, dằng co mãi, rốt cục bà Bạch dường như đã mệt mỏi, bà chỉ có thể bám víu vào một câu cuối cùng, “Tụi bây đều là đàn ông, tụi bây không có con, không có con đó, đến khi già rồi thì làm sao đây? Đi đứng bất tiện thì ai sẽ chăm sóc cho con?”

“Con sẽ chăm sóc cho Phàm.” Ân Duệ đang im lặng quỳ gối bên cạnh Bạch Phàm rốt cục cũng lên tiếng, hắn cầm lấy tay Bạch Phàm, ngẩng đầu nhìn bà Bạch một cách nghiêm túc, “Con sẽ chăm sóc cho Phàm, con trẻ hơn Phàm mười hai tuổi, khi Phàm đi đứng bất tiện thì con vẫn còn khỏe mạnh, con sẽ chăm sóc cho Phàm cả đời, mẹ, xin mẹ hãy yên tâm.”

Bà Bạch nhìn hai bàn tay nắm chặt vào nhau, trong mắt của Ân Duệ cũng hiện lên sự cố chấp, đây là lần đầu tiên bà không biết nên nói cái gì mới đúng, lại phải dùng lý do gì để tách bọn họ ra….Cuối cùng bà chỉ thở dài một tiếng, “Mẹ mặc kệ, các con muốn làm gì thì cứ làm đi.”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Bạch Phàm và Ân Duệ đồng thời ngạc nhiên và vui mừng mà ngẩng đầu lên, “Mẹ đồng ý rồi!”
Bình Luận (0)
Comment