Trương đại thiếu gia trái lại không thể tin nổi mà mở to hai mắt trừng Lục Thành.
“Sao vậy?”
Nhìn biểu tình ngốc lăng của đối phương, Lục Thành vừa nói vừa cười: “Nếu như cậu muốn rút lại lời nói, tôi cầu còn không được.”
“Nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra như bát nước đổ đi! Thu cái thí!” Trương đại thiếu hừ hừ.
Trương đại thiếu hiển nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay khi Lục Thành muốn hạ lệnh trục khách thì lại nghe cậu nói tiếp: “Đấy là chuyện thứ nhất.”
“Cậu thật đúng là…”
“Tôi kiếm bác sĩ chữa bệnh cho anh, chẳng lẽ mời tôi uống rượu một lần anh cũng tiếc à.”
Trương Ngọc Văn cũng không rõ vì sao mình muốn cùng Lục Thành uống rượu. Nhưng cái tên này lại như có cái gì khiến cậu cứ muốn tiếp cận. Cũng giống như lúc trước khi cậu muốn đến gần Lục Tiểu Tiểu.
Lục Thành lại không muốn cùng Trương Ngọc Văn uống rượu. Nhất là trong khoảng thời gian này khi anh không muốn nhìn thấy cậu. Vậy mà đối phương cứ cố tình mở to mắt nhìn anh, lộ ra điểm mong chờ. Giống hôm cậu uống say, cái thần sắc của một loại động vật nhỏ khiến anh không thể từ chối, trong khi Lục Thành vốn dĩ rất ít khi nhận lời người khác.
Vậy nên anh gật đầu chấp nhận, cùng Trương đại thiếu ra cánh đồng hoang bát ngát, ngồi xuống bắt đầu nhấm nháp chai rượu Trương đại thiếu lôi ra từ trong xe.
Lục Thành trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Và dưới bầu trời đầy sao của Châu Phi, Trương đại thiếu lại một lần nữa say bí tỉ không đứng dậy nổi.
Một Trương Ngọc Văn như thế thật khiến người khác vô lực chống đỡ.
Chính là như vậy, một Trương đại thiếu vừa ủy khuất vừa uất hận.”Lục Thành, hức, anh là đồ vô liêm sỉ.”
Trương đại thiếu ngồi phịch trên đất, mặt cúi cúi, thập phần thương cảm nấc lên từng hồi.
“Tôi TM chán ghét anh.”
Lục Thành không để ý tới cậu, vẫn ngồi uống rượu.
Trương Ngọc Văn thích Lục Tiểu Tiểu nhiều như thế, vậy nên càng nhiều phần hận anh.
Nếu như Lục Thành là Lục Tiểu Tiểu, được một người tâm tưởng nhiều như thế, chắc đã sớm cảm động mất rồi.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn Trương đại thiếu. Trương Ngọc Văn dưới ánh sáng dịu của bầu trời sao, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn vô tội.Lớn lên bộ dáng tốt như vậy, gia thế cũng tốt, Lục Tiểu Tiểu thế nhưng hết lần này tới lần khác không chịu tiếp nhận cậu. Làm sao lại có thể như vậy chứ.
Lục Thành ngà ngà say cũng nằm xuống, bầu trời Châu Phi tối đen như gần sát trước mắt, chình vì vậy mà các vì sao trên bầu trời lại càng như thêm được tỏa sáng. Cái địa phương khủng bố không ai muốn đến này, lúc này đây lại có cảnh sắc lặng lẽ tịch mịch mỹ đến vậy.
Hắn nghiêng đầu, con mắt nhìn sang Trương Ngọc Văn.
Đã say rượu nhắm mắt rồi mà miệng cứ mãi lẩm bẩm, dài dòng muốn chết.
Trương đại thiếu xoay người, tay đánh mạnh vào bụng Lục Thành.
Lục Thành nhướng mày, vươn tay, dùng sức túm lấy mặt Trương Ngọc Văn.
Cái khuôn mặt làm cho anh sinh ra cảm giác muốn hung hăng ngược đãi của cậu, vừa thương cảm lại vừa dài dòng đáng trách.
Lục Thành dựng dậy, ngồi lên cái tên tình địch mà vĩnh viễn anh cũng không có khả năng cạnh tranh, đột nhiên cũng muốn phát tiết.
Lục Thành bực mình rồi.
Trương Ngọc Văn cũng thế cả thôi, đối với Lục Thành mà nói, Trương Ngọc Văn cái tên này trên đời là cái người đáng hận nhất.
Dù cho đã say lắm rồi nhưng Trương đại thiếu vẫn cảm thấy trên mặt đau nhức. Cậu giãy dụa suy nghĩ muốn đẩy cái đôi tay đang làm cậu đau này ra, nhưng hai tay như trước vẫn vô cùng dụng lực trên mặt cậu. Trương đại thiếu cuối cùng cũng giãy dụa tay chân. Tâm tình trước vẫn phát nghẹn ở trong lòng, đêm nay triệt để bạo phát.
Bọn họ đánh nhau như những đứa trẻ, không hề có kỹ xảo.
Cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt.
Trương Ngọc Văn thua, thua ủy ủy khuất khuất.
Cả đời cậu cũng chưa từng khóc trước mặt ai, coi như là do uống say đi.
Đêm nay, Lục Thành thấy được nước mắt của Trương đại thiếu. Khi đó Lục Thành đã say lắm rồi. Thế nhưng vẫn nhận thức được cái người bị anh khi dễ này là Trương Ngọc Văn.
Trương Ngọc Văn nằm ở dưới thân anh, lúc tranh đấu gay gắt mà bị anh giữ chặt ở trong lòng.
Không biết từ lúc nào, trận chiến đã dừng lại. Lục Thành nhìn thấy được ở khóe mắt Trương Ngọc Văn, hai hàng nước mắt đang chảy ra. Trong nháy mắt, anh đình chỉ động tác, hô hấp dường như cũng dừng lại.
Lục mỹ nhân cho rằng, bọn họ đều là say cả rồi. Bằng không cái tên này sao lại ở trước mặt anh khóc, bằng không tại sao cậu cúi đầu như thế khiến anh nhớ tới dáng người thật không minh bạch ở trong mộng kia.
Hình ảnh thương cảm của một Trương Ngọc Văn vì đau mà rơi lệ, trong nháy mắt liền tâm với Lục Thành.
Anh nghĩ, cái tên này thực ra cũng chẳng có gì khác với anh.
Một người cầu mà không được.
Một người lại không thể cầu.
Lục Thành như đã say đến mười phần mà hung hăng ôm lấy người dưới thân. Anh vùi đầu vào hõm vai Trương đại thiếu, ban đêm nóng bức làm cho cả người ra mồ hôi nhưng bọn họ đều say không có cách nào đứng dậy, không có cách nào tự hỏi. Lục Thành chỉ là gắt gao ôm lấy Trương Ngọc Văn. Quần áo hai người ướt đẫm mồ hôi, giao hòa nhiệt độ nóng rực nhưng anh không có biện pháp rời khỏi cậu.
Anh là lần đầu tiên, dưới tình huống ý thức không rõ, muốn yêu thương một người. Tuy rằng việc này chỉ có thể phát sinh trước khi anh tỉnh rượu, thật là một đêm thâm tình ngắn ngủi mà hư ảo.
Lúc Lục Thành tỉnh lại thì trời đang hửng sáng. Anh chớp chớp mắt, một nguồn nhiệt không xác định đang được anh ôm trong lòng. Anh cúi xuống thì thấy đối phương vẫn đang còn ngủ thiếp, nhịp tim của cậu truyền đến anh một cách rõ ràng.
Vài giây sau, Lục Thành chậm rãi nhớ đến những việc đã phát sinh. Anh tự kêu trong lòng hỏng bét, hít một hơi, anh cử động thân. Ánh sáng buổi sớm mông lung dần bao phủ khắp nơi, chung quanh an tĩnh không người. Lục Thành đưa tay rút ra khỏi người Trương Ngọc Văn, nhìn nhìn khuôn mặt sưng phù thập phần xấu xí của Trương đại thiếu. Ở bên ngoài ngủ trên mặt đất cả đêm, Trương Ngọc Văn lúc này vẫn còn vù vù ngáy ngủ. Với thái độ làm người của Lục Thành, anh nên lay tỉnh đối phương, hoặc là trực tiếp đưa cậu vào trong phòng ngủ. Thế nhưng lúc này anh không mở miệng được, cũng không có biện pháp thân thủ ôm lấy cậu. Tối hôm qua bọn họ đều uống say không còn biết gì, mà chuyện tối hôm qua lúc uống say, anh toàn bộ đều nhớ. Lục Thành cũng không xấu hổ, chỉ là mạc danh kỳ diệu nghĩ đến chính mình lúc đó, cảm thấy thật buồn cười.
Anh nhớ đến những dòng nước mắt bởi vì thương tiếc đánh mất ai của những người anh đã gặp qua, tất cả anh đều dùng thái độ ôn nhu nhưng giả dối mà an ủi. Thế nhưng buổi tối hôm qua lại bất đồng, cậu thực sự khiến anh rung động. Lục Thành là thực sự bởi vì Trương Ngọc Văn mà cảm thấy đau.
May là anh tỉnh lại sớm hơn. Lục Thành đứng lên, không liếc mắt đến Trương Ngọc Văn, xoay người bỏ đi, để lại giấc mộng đêm hè giữa cánh đồng mông quạnh.
Buổi sáng, Trương đại thiếu gia là bị người lay tỉnh. Cậu mơ hồ chẳng rõ mình đang ở đâu, nghe thấy một trận thì thầm xôn xao thì mở mắt. Xung quanh cậu là một vòng người đang đứng, tất cả nhìn chẳng mấy khác biệt, đều đen muốn chết. Trong nháy mắt, Trương Ngọc Văn còn tưởng rằng nhà mình bị đột nhập. Thấy cậu tỉnh lại, vài người lộ ra thần sắc vui vẻ rồi đều tự tán đi. Trương đại thiếu gia ngồi xuống, nhìn chung quanh bốn phía, mới phát hiện mình đang ở bên ngoài. Trương Ngọc Văn nhớ tới chuyện tối hôm qua cậu cùng Lục Thành uống rượu, rồi cậu uống say. Thế nhưng chuyện xảy ra lúc say lại mơ mơ hồ hồ không xác thực, cậu cũng chẳng nhớ được.
A, Lục Thành cái tên này không muốn sống nữa sao, đồ hỗn đản kia cứ như vậy dám để một mình cậu ở bên ngoài!
Nửa giờ sau, tại phòng làm việc của Lục Thành một khuôn mặt hung hăng xuất hiện.
“Lục Thành!”
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, dù bận vẫn ung dung ngẩng đầu, nhìn Trương đại thiếu.
“Tỉnh rồi sao.” Lục Thành không nóng không lạnh cười.
“Mặt của tôi là cái chuyện gì vậy?!” Trương đại thiếu phẫn nộ chỉ chỉ vào hai má như Trư Bát Giới trên mặt mình.
“Ân?”Người đàn ông nhìn mặt cậu, “Sưng to lợi hại như thế, muỗi Châu Phi đúng là quá độc rồi.”
Bất quá nhìn đến khuôn mặt tỉnh bơ của cái con người vừa nói kia, một chút đáng tin cũng không có.
Hận cũ còn chưa xong đã thêm vào hận mới.
Trương Ngọc Văn đột nhiên bị gọi về K thị, chưa kịp báo thù đã phải vội vã rời đi. Trương Ngọc Văn trên đường quay về còn không ngừng chửi bới tên họ Lục lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Thù mà không báo không phải quân tử. Lần sau cậu không chỉ có muốn đấm sưng mặt tên họ Lục, còn muốn ném hắn tới thảo nguyên Châu Phi làm mồi uy sư tử!
Lục Thành bên này chuyện tình còn chưa xong đã vội vội vàng vàng xử lý đống công việc rối loạn. Xem chừng từ tháng 11 đến tết nguyên đán cũng chẳng có thời gian mà thở. Lục Thành rất nhanh ném Trương Ngọc Văn lên chín từng mây mà quên triệt để. Bên kia Trương đại thiếu vẫn như cũ, thương trường đắc ý tình trường thất ý. Dự án trạm phát điện vẫn khiến cho cậu hừng hực khí thế, thuận thuận lợi lợi, nhưng Lục Tiểu Tiểu vẫn như cũ là hoa trong gương, trăng trong nước.
“Tiểu Tiểu, còn có vài ngày nữa là năm mới rồi.” Trương đại thiếu ngồi trước mặt Lục Tiểu Tiểu, vừa hoa si ngây thơ vừa chân thành.
“Thì sao?”
“Chúng ta có thể cùng nhau…” Trương đại thiếu xoa xoa đầu cười nói.
“Tết em phải về nước một chuyến.” Lục Tiểu Tiểu chặn lời của cậu.
Trương đại thiếu nghiến răng nghiến lợi mà dốc cạn cốc cà phê lớn, cậu căn bản không có thời gian cùng Lục Tiểu Tiểu về nước.
“Thế nhưng Lục Thành Nguyên đán có nghỉ một ngày đêm.” Lục Tiểu Tiểu nói.
Cô nghiễm nhiên cho rằng hai người tại Châu Phi này đã trở thành bằng hữu. Trương Ngọc Văn cùng Lục Thành là bằng hữu? Hai người đều có thể trả lời rằng không phải. Nhưng là bọn họ tựa hồ cũng không thể coi như là đối thủ hay địch nhân chân chính.
Trương đại thiếu rất phiền muộn, từ Lục Tiểu Tiểu nghe được hai chữ “Lục Thành” khiến ngực cậu bốc lên một nguồn đại hỏa vô danh. Tuy rằng cậu biết, Lục Thành vốn là chẳng có tội gì. Trương Ngọc Văn sờ sờ mặt mình. Mối thù làm xấu mặt mình này, cậu còn chưa có báo đâu. Trương Ngọc Văn ngay lúc đang đối với Lục Thành tràn ngập thống hận đã tự giác có ý định liên hệ Lục Thành.
Cậu cũng không phải là tìm không được người nào cùng nhau nghênh đón năm mới. Nếu như cậu nguyện ý, dạng người nào mà chẳng có. Cậu cơ bản không có ý định về nước cũng bởi vì cậu biết rõ cậu sẽ luôn được chu cấp đầy đủ để có một cái lễ Nguyên đán đúng chất cho dù đang ở cái đất Châu Phi này. Thậm chí, Trương Ngọc Văn cũng không muốn bỏ dở công việc mình đang làm. Mặc dù lần bỏ vốn đầu tư này là vì muốn tìm lại tình cảm với Lục Tiểu Tiểu.
Chỉ là, đúng thật là không ai có thể đón năm mới với cậu. Vì một nguyên nhân không rõ ràng nào đó, ngoại trừ Lục Tiểu Tiểu, người duy nhất cậu nghĩ đến tựa hồ chỉ có Lục Thành.
Trương Ngọc Văn gọi điện cho Lục Thành.
Kế hoạch của Trương Ngọc Văn là như thế này, vào ngày lễ nguyên đán, nếu như Lục Thành có dự định đi K thị, cậu sẽ cố tìm biện pháp chuốc say hắn, nhét vào trong xe của mình. Cậu sẽ thập phần phong cách, dương dương quang quang mà lái chiếc Land Rover xuyên thẳng con đường lớn rộng rãi ở K thị hướng về phía Tây. Chỉ sau hai tiếng đồng hồ là bọn họ sẽ đến vùng thảo nguyên. Đến lúc đó, làm cái gì cũng không phải là vui vẻ theo ý cậu sao.
Trương đại thiếu không hề nghĩ đến chính mình có cái ý nghĩ vô cùng ngây thơ ấu trĩ, lại còn vô vị như thế, so với thái độ làm việc của con người cậu hoàn toàn bất đồng.
Việc còn chưa làm, cứ ảo tưởng nghĩ nghĩ như vậy cũng đủ để Trương Ngọc Văn vui vẻ cười ra tiếng. Điện thoại vừa thông, Lục Thành chưa nghe thấy người ta nói gì mà chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích âm ngoan.
“Trương Ngọc Văn? Cậu muốn cái quỷ gì vậy?”
Trương đại thiếu hắng giọng, thanh thanh tiếng nói.
“Lục Thành, nghe nói anh nguyên đán ngày đó được nghỉ, tôi qua với anh.”
“Qua đây?” Lục Thành thoáng sửng sốt.”Cậu qua làm gì?”
“Bản thiếu gia có ý định cùng anh đón tất niên, không phải là cho anh mặt mũi rồi đi?”
Quan hệ của hai người không phải địch cũng chẳng phải bạn. Với tình huống như vậy mà Trương Ngọc Văn cho rằng đối phương sẽ không có lý do cự tuyệt.
Lục Thành tự hỏi, anh vì sao phải để cho Trương Ngọc Văn cho mặt mũi? Nếu như không phải Trương Ngọc Văn gọi điện cho anh, anh thật cho rằng mình đã quên con người này rồi. Anh thực sự không muốn nhớ lại dù chỉ một điểm chi tiết cái buổi tối hôm đó với Trương Ngọc Văn, khi mà anh quá say để mà kiểm soát được bản thân.
Anh lại càng không có ý định gặp lại Trương Ngọc Văn, đặc biệt là gặp mặt uống rượu.
“Ngày đó tôi có hẹn rồi.” Lục mỹ nhân cự tuyệt thập phần quyết đoán.
Thế nhưng lại không được như ý.
Vào lễ Nguyên đán, Lục Tiểu Tiểu lại không về nước nữa.
Ngày mùng 1 tết Nguyên đán, Lục Thành cuối cùng vẫn ở thảo nguyên Châu Phi, bất đắc dĩ cùng Trương Ngọc Văn ngắm mặt trời lặn.
Ngày thứ hai sau ngày Trương đại thiếu nói chuyện điện thoại với Lục Thành, cuộc bãi công của nước láng giềng đã lan vào lãnh thổ chỗ bọn họ. Cũng trong hai ngày đó, cuộc bạo động diễn ra nhanh chóng. Mọi công trình thi công ngừng hoạt động, mỗi lần ra cửa phải vô cùng cảnh giác. Buổi sáng ngày mùng 1 Tết, thông qua tin tức mới biết được nhiều đại sứ quán đã bị tập kích, bởi vì bạo loạn mà con số thương vong đã lên đến hơn một nghìn người, Lục Thành ra mồ hôi lạnh. Trận bạo loạn này kéo dài và lan rộng khắp Châu Phi, tình hình này vô cùng nghiêm trọng. Sự tình đã thế này rồi, đến nỗi có nhiều chuyên cơ, máy bay được phái đến từ quốc nội để tìm hiểu tin tức của người nhà.
Lục Thành đầu tiên nghĩ đến Lục Tiểu Tiểu. Lục Tiểu Tiểu ở bên này một thân một mình, ngoại trừ hai đồng nghiệp người Mỹ cũng không còn ai nữa. Nếu như Lục Tiểu Tiểu có việc gì… Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim Lục Thành đập loạn.
Anh lần đầu tiên khẩn trương run rẩy cầm điện thoại lên, anh đột nhiên có điểm hận chính mình mấy ngày hôm trước vì cái gì không liên hệ với Lục Tiểu Tiểu.