Edit: Lavender - Blue
“Anh Nhĩ Khiêm, anh phải đi rồi sao, không ngồi chơi với em một lát nữa sao.” Du Lệ Như ngồi ở trên giường bệnh, dùng giọng nói làm điệu bộ đáng thương năn nỉ.
“Tôi......” Liếc thấy Du Chí Mậu nhìn qua với ánh mắt nài nỉ, vốn dĩ Cam Nhĩ Khiêm phải đi, miễn cưỡng đồng ý ở lại thêm chút nữa.”Được rồi, nhưng chỉ có thể mười phút nữa thôi, còn có việc đang chờ tôi.” Mấy ngày nay mỗi ngày đều bị bạn tốt Chí Mậu tìm dẫn đến bệnh viện thăm Du Lệ Như, khiến anh cảm thấy hết kiên nhẫn.
Thật ra thì nghỉ ngơi vài ngày nữa, cô ta sẽ không còn gì đáng ngại, nhưng nhà họ Du vẫn lo lắng cho cơ thể cô ta, nên vẫn tiếp tục cho cô ở lại bệnh viện, cũng mời người chăm sóc cô hai mươi bốn tiếng.
Trước khi cô uống thuốc, dĩ nhiên còn để lại một bức thư, nói rằng do anh quá lạnh nhạt với cô, khiến cô cảm thấy mệt mỏi mới bắt đầu có ý nghĩ này, vì thế, người lớn nhà họ Du không tha thứ cho anh.
Đây quả thực là không giải thích được, là cô ta không coi trùng sinh mạng của mình, cũng không phải anh bảo cô tự sát, mắc mớ gì tới anh? Nếu như không phải bạn tốt năm lần bảy lượt nhờ vả, anh không có một chút suy nghĩ nào muốn gặp lại cô ta.
Du Chí Mậu sau khi ra hiệu cho em gái, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để hai người một chỗ.
Du Lệ Như ngẩng gương mặt có chút tái nhợt lên, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Anh Nhĩ Khiêm, em biết rõ em làm chuyện ngu ngốc như thế, anh sẽ rất không vui, nhưng anh đều không để ý tới em, thật sự khiến em rất đau khổ,em biết bây giờ người anh yêu là Giang Tử Tự, em cũng không dám yêu cầu cái gì quá xa xỉ, chỉ hy vọng anh không đối xử với em lạnh nhạt như vậy được không?”
Nghe cô ấy nói như vậy, giọng điệu của Cam Nhĩ Khiêm cũng hòa hoãn hơn một chút, “Quả thật em làm chuyện rất ngu ngốc, sau này không nên làm như vậy. Em là em gái Chí Mậu, cũng như em gái anh vậy, em gặp chuyện không may thì anh cũng cảm thấy lo lắng cho em.”
Trong mắt cô thoáng chốc hiện lên nước mắt, hít hít mũi, lao vào trong ngực anh hy vọng đạt được anh thương hại.
“Thật xin lỗi, sau này em sẽ không làm chuyện như vậy nữa, anh đừng giận em.”
Cam Nhĩ Khiêm nghiêm mặt, không muốn quá kích thích cô, chịu đựng xúc động muốn đẩy cô ra.”Ừ. Em nghỉ ngơi cho tốt, sớm xuất viện, không nên làm cho ba mẹ em và Chí Mậu lo lắng.”
Dựa vào trước ngực anh, cô nũng nịu nói: “Anh Nhĩ Khiêm,em muốn ăn trái cây, anh có thể giúp em không......”
Lời của cô còn chưa dứt, Cam Nhĩ Khiêm liền nói tiếp: “Được, anh giúp em gọi y tá vào gọt cho em ăn, em chờ một chút.” Nói xong, anh đi ra khỏi phòng bệnh, đi qua sảnh tìm được người y tá, sau khi dặn dò cô ấy đi vào chăm sóc cho Du Lệ Như, anh vội vã rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt —— sinh nhật Giang Tử Tự.
Anh đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cô, tưởng tượng phản ứng của cô khi thấy nó sẽ như thế nào, khiến nụ cười trên môi anh càng sâu hơn.
*********
Leng keng.
Cam Nhĩ Khiêm mở cửa chính ra đón khách vào.
“Này, nhà của anh và tưởng tượng của em có chút không giống nhau.” Lần đầu tiên tới Giang Tử Tự quan sát sơ qua bố trí trong phòng khách, cười nói.
“Ồ, em tưởng tượng thế nào?”
“Em cho là trang trí sẽ khá lạnh lùng, không ngờ sẽ ấm áp lịch sự tao nhã như vậy.”
“Em thích không?”
“Ừ, nơi này không giống chỗ quý tộc độc thân ở, có cảm giác như gia đình.” Trong nhà sáng ngời sắc hệ làm người ta cảm giác thật thoải mái.
“Đây là công ty của anh cả anh xây dựng, được nhà thiết kế tên tuổi thiết kế.” Khi ba anh em của anh được hai mươi lăm tuổi, liền bị mẹ anh đá ra khỏi cửa tự lập, có lẽ vì ảnh hưởng từ mẹ, nên trụ sở của ba anh em họ cũng nghiêng về cảm giác ấm áp, sáng sủa.
“Bữa ăn tối anh đã chuẩn bị xong, tới đây với anh.” Anh kích độngkéo tay của cô đi tới phòng ăn, giống như một quý ông kéo ghế ra cho cô ngồi vào.
Nhìn một bàn đầy món ngon, cô ngạc nhiên nói: “Những món này đều do anh làm sao?”
“Dĩ nhiên...... Không phải.” Dù rất muốn tự mình nấu ăn mừng sinh nhật cô, nhưng vì anh không có anh trai nấu ăn rất giỏi nên phải từ bỏ, “Những thứ này là anh mua từ nhà hàng về.” Anh lấy ly thủy tinh ra, rót cho hai người chút rượu vang đỏ, nâng ly chạm nhẹ ly cô.”Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
“Cám ơn.” Cô mỉm cười, uống một hớp cạn ly rượu đỏ.
“Chờ sau khi ăn no, amh có một món quà tặng em.” Khóe miệng anh lộ ra nụ cười gian trá, trong mắt có cảm tha thiếtmong đợi.
“Không phải là cái gì kỳ quái chứ?” Thái độ của anh, làm cho cô liên tưởng như vậy.
“Dĩ nhiên không phải, là vật quý hiếm có một không hai trên thế giới, đợi rồi em sẽ biết.”
Không lâu, sau khi thưởng thức xong bữa tiệc, hai người tới phòng khách, Cam Nhĩ Khiêm đột nhiên tắt đèn điện.
“Tại sao phải tắt đèn?” Giang Tử Tự nghi ngờ hỏi.
“Chờ một chút em sẽ biết thôi.” Mặt anh hớn hở đi vào phòng ngủ.
Không biết rốt cuộc anh sắp xếp cái gì, cô kiên nhẫn ngồi chờ trong phòng khách.
Lát sau, anh đi ra nói: “Có thể mở đèn rồi.”
“Ừ.” Cô mở đèn, Mở to mắt choáng váng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh cái này là..... Làm cái gì?” Anh cột một cái nơ màu đỏ hình con bướm ở trước cổ mình, áo sơ mi màu trắng mở rộng ra, phơi bày lồng ngực cường tráng, phía dưới mặc một chiếc quần dài cũng cởi nút, quần nhỏ lộ ra, cả người tràn ngập cảm giác lười biếng khêu gợi, mập mờ, khiến cô đỏ mặt.
“Tối nay, anh thuộc về em, em có thể tùy ý sử dụng anh.” Anh trêu, mở bài nhạc đầu tiên, nắm tay cô, ôm cô nhảy.
Anh chính là món quà độc nhất trên thế giới có một không hai? Giang Tử Tự hơi ngạc nhiên, ngay sau đó mỉm cười, đi theo tiết tấu, nhảy nhẹ nhàng.
“Ý của anh là tối nay em có thề yêu cầu anh làm bất cứ chuyện gì?” Lồng ngực trần truồng của anh và đôi bàn tay mạnh mẽ ở trên eo cô, dịu dàng lại mạnh mẽ, khiến cả người cô nóng lên, hơi thở cũng bởi vì cái nhìn nóng rực của anh mà trở nên bất thường, bước chân của cô có chút không vững, nhưng vẫn cố ổn định, cố gắng kháng cự bởi sắc đẹp quyến rũ trước mắt.
“Đúng vậy.” Ánh mắt nóng bỏng của anh ra sức mê hoặc, dự định tối nay dâng chính mình lên, để cho hai người hoàn toàn thuộc về nhau. Anh sẽ không bạo lực, nhưng cô cũng không nói không thể quyến rũ cô.
Cô hơi phân tâm, mở to mắt, không nhìn gương mặt đẹp trai quyến rũ trước mặt, giọng nói chứa ý cười, chậm rãi lên tiếng.
“Như vậy anh có thể vì em làm một chuyện không? Em vẫn rất muốn nhìn đàn ông chà rửa toilet, anh có thể làm một lần cho em xem được không?”
“Chà nhà vệ sinh?” Anh kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, lúc này không thể hiểu được những ba từ miệng cô vừa nói ra.
“Dạ, không phải anh vừa nói, tối nay em có thể tùy ý sử dụng anh sao? Anh sẽ chà cho em xem chứ?”
Khóe miệng Cam Nhĩ Khiêm giật giật, nhíu mày nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó mới cắn răng nghiến lợi lên tiếng.
“Nếu như em muốn nhìn như em nói, được, anh, chà.”
“Thật? Thật tốt quá!” Cô cười tít mắt.
Đi tới toilet, cô dựa lưng vào khung cửa, mỉm cười nhìn anh xoắn ống tay áo lên, lấy bình rửa toliet chuẩn bị ra tay chà sạch toilet
Cam Nhĩ Khiêm đưa tầm mắt nhìn qua, lập tức phát hiện một chuyện.
“Toilet nhà anh rất sạch sẽ, xem ra không có gì để rửa.” Anh âm thầm quyết định phải tăng lương cho người làm công mỗi tuần tới lau dọn vệ sinh.
“Không sao, mặc dù sạch sẽ, anh có thể làm lại từ đầu, em thật sự muốn chiêm ngưỡng tư thế oai hùng khi anh chà rửa toilet.”
Anh có tư thế oai hùng khi chà rửa toilet? Có thể cô hạ quyết tâm nhất định chỉnh anh rồi! Người phụ nữ rắc rối này của anh, anh dâng mình cho cô, đâu phải để cô sai anh làm những chuyện thế này, mà là......
Cam Nhĩ Khiêm không tình nguyện chà toilet.
Anh cũng không phải đại thiếu gia sống trong nhung lụa, khi còn nhỏ mẽ anh thường sai anh em anh làm việc nhà, còn dạy với anh em anh: “Đàn ông chỉ biết kiếm tiền không được, còn phải biết giúp đỡ việc nhà, mới được xem là người đàn ông chân chính.” Cho nên loại chuyện thế này không làm khó anh được.
Cam Nhĩ Khiêm vừa chà, vừa ở trong lòng khẽ nguyền rủa, không bao lâu, liền nhanh chóng chà rửa sạch sẽ xong rồi.
“Không ngờ anh làm chuyện này thuần thục như vậy.” Giang Tử Tự có chút ngạc nhiên.
“Bởi vì việc này, hai mươi năm trước anh đã từng làm. Bây giờ thưa nữ hoàng người còn gì phân phó?” Anh nhướng mày, mắt phóng điện, muốn mê hoặc cô kéo quần tây mình xuống.
Cô bị anh bắn điện giật rồi trái tim đập dữ dội, nhưng cũng không có mất trí, đôi mắt nhanh chóng chuyển hướng, cười nói: “Nếu anh biết chà rửa như vậy, em nghĩ tuần này nhà em cũng nên dọn rửa, vậy anh......”
“Giang Tử Tự, em có giỏi nói lại lần nữa!” Chân máy anh nhíu lại như ngọn núi, nhìn cô chằm chằm hung dữ.
Vừa mới uống rượu khiến cho gò má của cô hồng hồng, cô mỉm cười tủm tỉm.
“Em chỉ nói đùa với anh mà, theo em ra ngoài hóng gió một chút nha.” Nếu tiếp tục ở lại trong nhà, cô sợ mình không thể kìm chế được.
Cô mê người như vậy làm cho cơ thể anh nóng lên, máu sôi trào, máu sôi trào, nhưng anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đối với cô.
“Anh sẽ tiếp tục chờ, chờ đến ngày em giao toàn bộ trái tim cho anh.” Mặc dù muốn cô, muốn cả người cô hoàn toàn thuộc về anh, nhưng anh sẽ không ép buộc cô, anh sẽ đợi ngày cô cam tâm tình nguyện.
Cô đáp lại dạ, chân mày khóe mắt cũng tràn lên một nụ cười dịu dàng.
*********
Kiên nhẫn của Cam Nhĩ Khiêm đối với Du Lệ Như chỉ kéo dài hơn một tháng, thì không thể chịu được sự dây dưa của cô. Anh không phải bảo mẫu, không có nghĩa vụ theo cô giải sầu, vì vậy quyết định hoàn toàn xa cách cô.
Chỉ cần cô gọi điện thoại tới tim anh, nhất định không nghe, cô nhờ Du Chí Mậu hẹn gặp anh, anh cũng từ chối toàn bộ, chỉ có thể hy vọng cô hoàn toàn hết hy vọng với anh.
Tình cảm đơn phương có gì tốt, lúc đầu khi anh theo đuổi Tử Tự thì anh cũng từng trải qua, cho nên hy vọng cô sớm dời tình cảm trên người anh đi càng sớm càng tốt, tìm tình yêu thuộc về mình.
Vì vậy khi thấy Du Lệ Như lại tới công ty tìm anh lần nữa, anh nhăn mày, nghiêm mặt lên tiếng trách mắng.
“Lệ Như, đây là công ty, không phải nơi em chơi đùa, anh không hy vọng em hở tí là chạy tới đây quấy rầy mọi người.”
“Anh Nhĩ Khiêm, em chỉ muốn ghé thăm anh thôi, em sẽ không làm phiền họ.” Cô kiềm chế ý nghĩ muốn nổi giận, đồng thời cười duyên nói lấy lòng.