“Có việc gì tôi mà có thể giúp sao, còn mong anh Bùi nói ra nghe xem.”
“Tập đoàn nhà họ Cố của anh có thể giữ lại, nên nói cũng ít nhiều nhờ sự trợ giúp của tổng giám đốc Kỷ.
Có thể nói tổng giám đốc Kỷ như cha mẹ tái sinh của Cố Thanh Hoa anh, cho nên, cha mẹ gặp nạn, anh làm con có phải nên ra tay giúp đỡ không?”
Trong từng câu nói của Bùi Tiêu Diễn có ý hạ thấp giá trị của Cố Thanh Hoa, nói thật, chuyện không thể nếm thử tư vị của Cố Niệm Niệm, vẫn khiến trong lòng hắn khó chịu.
Những bất đắc dĩ, ai kêu người mà Cố Niệm Niệm lấy lại là ông chủ của mình, hắn cũng chỉ là đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Mặc dù Cố Thanh Hoa thầm tức giận, nhưng vẫn mỉm cười nho nhã với Bùi Tiêu Diễn: “Chuyện của tổng giám đốc Kỷ cũng là chuyện của tôi, nhưng mong anh Bùi nói ra.”
“Nếu đã không phải là người ngoài, vậy tôi sẽ nói thẳng.” Khuôn mặt Bùi Tiêu Diễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Cố Thanh Hoa thận trọng nói: “Tổng giám đốc Kỷ vừa mới nhập một lô thuốc, nhưng nửa đêm lại bị người chặn lại.
Bây giờ ngài ấy đang rất tức giận, muốn các anh em mau chóng tìm được hai kiện hàng đó, cho nên lần này đến, là do tổng giám đốc Kỷ muốn nhờ cậy, mong anh Cố hỗ trợ.”
Cố Thanh Hoa sắc mặt thản nhiên, một bộ dáng bình tĩnh.
Trong lòng anh biết, đây là mưu kế của Kỷ Gia Phong để kéo anh xuống nước, nhưng anh nào có đường từ chối.
Nghĩ đến việc lúc trước Kỷ Gia Phong giúp anh, ngoài trừ muốn Cố Niệm Niệm, còn muốn dùng Cố thị của anh làm nơi rửa tiền.
Đống hàng hóa kia bị vận chuyển đến chỗ anh, xem ra cũng là kế hoạch của Kỷ Gia Phong, nếu anh đã đồng ý, mọi người bình an vô sự, có thể tìm bậc thang để bước xuống, nếu anh không đồng ý, chỉ sợ chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng.
Muốn tập đoàn Cố thị mà anh đã tốn hết sức để giữ cũng sẽ vì vậy mà bị chôn vùi, anh trầm mặc, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không mờ mịt khó hiểu.
Bùi Tiêu Diễn nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Cố Thanh Hoa nói: “Chỉ cần anh Cố hỗ trợ, sau này tập đoàn Kỷ thị cũng sẽ đem lại lợi ích cho anh Cố.
Tổng giám đốc Kỷ bảo tôi chuyển lời với anh, chỉ cần anh Cố sẵn sàng giúp đỡ, ngài ấy có thể đảm bảo không quá một năm, có thể giúp tập đoàn Cố thị tăng gấp ba lần quy mô hiện tại.”
Cố Thanh Hoa vẻ mặt không đổi, không thể phủ nhận điều kiện mà Kỷ Gia Phong đưa ra rất hấp dẫn.
Cố Thanh Hoa anh tuy cũng có một vài tài năng, nhưng dù sao tài chính của Cố thị cũng hữu hạn, rất khó phát triển.
Nếu Kỷ thị thực sự có thể trợ giúp, anh có rất nhiều cơ hội để thực hiện nhiều thứ, nói không trừng trong ba năm có thể vượt qua Kỷ thị.
“Anh Cố, ý của anh như thế nào?” Bùi Tiêu Diễn đã lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm, tuy nói Cố Thanh Hoa lòng dạ thâm sâu, lại rất biết cách che dấu cảm xúc, nhưng từ khuôn mặt của anh, người đàn ông này đã có chút động tâm.
Cố Thanh Hoa trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói: “Phiền anh Bùi trở về chuyển lời đến tổng giám đốc Kỷ, nói việc của tổng giám đốc Kỷ, Cố Thanh Hoa tôi nhất đính sẽ hỗ trợ hết mình.” Đây là sự hiểu biết ngầm giữa những người đàn ông, không cần nói thẳng, Cố Thanh Hoa cứ như vậy bán linh hồn mình cho Kỷ Gia Phong.
Đã dành cả một buổi chiều bên Cố Thanh Hoa, Cố Niệm Niệm nói phải rời đi.
Tuy Kỷ Thiên Hạo từng nói muốn tới đón cô, nhưng cô lại không chấp nhận nổi người đàn ông đó.
Cho nên, Cố Thanh Hoa tiễn cô, vẫn như khi cô ra ngoài ngày trước, Cố Thanh Hoa nhẹ nhàng ôm cô, khoảnh khắc yên bình trong chốc lát đó khiến anh kiềm không nổi mà nhắm mắt lại.
Chính sự thỏa mãn ấm áp này ảnh hướng tới tất cả tình yêu của anh.
Cô mới rời khỏi anh chưa được bao lâu, nhưng đối với Cố Thanh Hoa lại giống như đã kéo dài qua mấy thế kỷ vậy.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của cô, lúc này anh mới phát hiện mình có bao nhiêu không nỡ rời xa cô gái nhỏ khiến anh luôn nhớ thương này: “Ở nhà họ Kỷ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, anh trai không ở bên em, phải học cách ở chung với người khác.” Anh lưu luyến nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng rối rắm ẩn ẩn co rút đau đớn.
“Em biết rồi, anh trai, anh yên tâm đi, em ở đó rất tốt.” Cố Niệm Niệm an ủi Cố Thanh Hoa, không muốn anh lo lắng cho mình.
“Rất tốt sao?” Trong đôi mắt Cố Thanh Hoa hiện lên sự cô đơn, tươi cười trên mặt cứng lại.
Anh nhìn sâu vào Cố Niệm Niệm, muốn mở miệng hỏi mối quan hệ của cô với Kỷ Thiên Hạo và Kỷ Gia Phong.
Nhưng lời nói tới miệng anh lại nuốt trở về.
Anh sợ câu trả lời khiến anh không thể chịu đựng, dù sao lúc trước chính anh đã đẩy người phụ nữ mà anh yêu xuống vực sâu vạn trượng.
“Anh trai, em...” Cố Niệm Niệm mím môi, không biết nên xoa dịu nỗi buồn của anh như thế nào.
“Anh không sao, em sống tốt là được.” Cố Thanh Hoa nhẹ nhàng xoa khuôn mặt mềm mại của Cố Niệm Niệm, khóe miệng gợi lên một nụ cười chua sót: “Lúc không có việc gì, thường xuyên trở về.
Tư Thành cũng rất nhớ em, mỗi ngày đều nhắc muốn gặp em.”
“Em biết rồi, anh trai, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Cố Niệm Niệm nhìn anh cả của mình, trái tim lại ẩn ẩn đau.
Ngay lúc Cố Niệm Niệm và Cố Thanh Hoa đang khó tách rời, xe của Kỷ Thiên Hạo đã dừng bên ngoài biệt thự nhà họ Cố.
Hắn híp mắt không vui, trên khuôn mặt đẹp trai cuồng dã bao phủ bởi lớp sương mù.
Cố Niệm Niệm rất giỏi! Lại dám vụng trộm sau lưng hắn!
Cơn bão đang ngưng tụ, đôi môi mỏng của Kỷ Thiên Hạo nhẹ nhếch: “Hách Đức, nghe nói kính của biệt thự nhà họ Cố đều là kính chống đạn, không biết có phải sự thật hay không.”
Người đàn ông được gọi là Hách Đức chính là người dỡ hàng đêm đó, hắn tiếc hận nhìn thoáng căn biệt thự xinh đẹp của nhà họ Cố, sau đó cầm di động, thuần thục nhấn một dãy số: “Anh em, cậu hai của chúng ta muốn thử xem biệt thự nhà họ Cố có kiên cố hay không, cậu thử nghiệm một chút, kính kia có thể đập vỡ được bao nhiêu thì đập vỡ bấy nhiêu, cho đến khi cậu hai của chúng ta vừa lòng mới thôi.”
Hách Đức vừa mới dứt lời, kính biệt thự nhà họ Cố không tiếng động mà vỡ tan.
Vật có lắp đặt thiết bị giảm âm xuyên qua một mặt kính, sau đó lại xuyên qua mặt kính thứ hai, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng kính rơi xuống đất vang lên, hai chiếc kính vỡ cùng một lúc.
Nhưng Kỷ Thiên Hạo vẫn chưa hài lòng, nên phát súng thứ hai lại bắn tiếp, sau đó là phát thứ ba, phát thứ tư, sau một loạt tiếng kính vỡ, toàn bộ kính của biệt thự nhà họ Cố vỡ vụn, cả trong lẫn ngoài biệt thự một đống hỗn độn.
Kỷ Thiên Hạo mở miệng: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, cậu lại đập vỡ toàn bộ kính nhà người ta, thực sự đủ bạo lực, sau này đừng xúc động như vậy.”
Hách Đức ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi bỏ qua.
Ghen còn không thừa nhận, chậc chậc...!Bây giờ được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Hách Đức buồn cười liếc nhìn hắn một cái, trong lòng sao lại không rõ cái suy nghĩ ác liệt đó của Kỷ Thiên Hạo kỳ thật là muốn trút giận lên Cố Thanh Hoa.
Ai kêu anh ta không muốn chết tử tế lại yêu thầm người phụ nữ mà cậu hai nhà họ Kỷ yêu chứ..
Cố Niệm Niệm đang nói lời tạm biệt với Cố Thanh Hoa, một loạt tiếng kính vỡ vụn khiến cô giật mình ngây ra tại chỗ: “Anh cả, chuyện này là sao vậy?”
Cố Thanh Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh: “Không có gì, anh tìm người đến lắp đặt lại là được.” Có thể chuẩn xác gây ra được tình trạng này trong khoảng thời gian ngắn, đối phương hiển nhiên đã trải qua huấn luyện.
Nhưng anh không hiểu rốt cuộc là ai không có việc gì lại đến gây sự, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Thời gian hoang mang của Cố Thanh Hoa rất ngắn, khi ánh mắt ôn hòa của anh bắt gặp ánh mặt lười biếng của Kỷ Thiên Hạo, mọi nghi hoặc đều được giải đáp.
Người đàn ông này cũng đủ điên rồ, anh ảm đạm cười, kìm nén sự bất mãn trong lòng.
“Làm phiền anh cả tiễn Niệm Niệm ra.”
“Cậu tới đón Niệm Niệm?” Cố Thanh Hoa khẽ gật đầu.
“Vừa vặn đi ngang qua.” Kỷ Thiên Hạo tà tà cười: “Không bằng cùng nhau ăn bữa tối, thế nào?”
Cố Niệm Niệm vốn nghĩ Cố Thanh Hoa sẽ từ chối, nhưng lại không ngờ anh một câu đã đồng ý: “Cũng được, vừa vặn trong khoảng thời gian này tôi tìm người đến lắp đặt lại.”
Kỷ Thiên Hạo giả vờ như vừa nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh cả đắc tội người nào sao?”
Cố Thanh Hoa lạnh nhạt cười: “Cái này không cần lo, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Vừa mới chia tay với Bùi Tiêu Diễn trong biệt thự , lại bất ngờ gặp lại trong nhà hàng.
“Thật trùng hợp, vợ của tổng giám đốc với phó tổng giám đốc Kỷ cũng đến đây ăn cơm?” Bùi Tiêu Diễn lịch sự cúi đầu, ánh mắt không dấu vêt đánh giá Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo một phen.
“Trợ lý Bùi cũng đến đây, muốn ngồi cùng nhau hay không?” Kỷ Thiên Hạo chán ghét Bùi Tiêu Diễn, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, lại không ngờ Bùi Tiêu Diễn không chút khách khí đã đồng ý.
Khẽ cau mày, hắn không nói thêm câu nào nữa.
Bữa cơm này rất không được tự nhiên, Kỷ Thiên Hạo đột nhiên nhận một cuộc gọi, liền đi ra ngoài.
Ai ngờ hắn vừa mới rời đi, Bùi Tiêu Diễn tựa như u linh ngồi vào bên cạnh Cố Niệm Niệm.
Hắn ta nhìn Cố Niệm Niệm bằng ánh mắt không có ý tốt: “Có vẻ như vợ của tổng giám đốc và phó tổng giám đốc Kỷ có mối quan hệ rất thân thiết...” Hắn cười cười, khiến sắc mặt Cố Niệm Niệm tái nhợt.
Cố Niệm Niệm khóc cầu cứu Cố Thanh Hoa, nhưng Cố Thanh Hoa vẫn bất động, tận đến khi bên ngoài ghế lô truyền đến tiếng bước chân dồn dập của Kỷ Thiên Hạo: “Tên khốn chết tiệt này! Buông cô ấy ra!” Một quyền sắc bén của hắn thật sự đánh lên trên mặt Bùi Tiêu Diễn, khóe miệng của hắn ta nhất thời chảy máu.
“Cậu!” Bùi Tiêu Diễn là người của Kỷ Gia Phong, căn bản không đem Kỷ Thiên Hạo để vào mắt.
Huống chi bây giờ bị hắn đánh tới chảy máu, đương nhiên lại càng bực bội.
Hắn đứng dậy nói với Kỷ Thiên Hạo: “Tôi kính cậu là em trai của tổng giám đốc Kỷ mới gọi cậu một tiếng phó tổng giám đốc, cái loại suốt ngày chơi bời lêu lổng như cậu cũng xứng làm phó tổng giám đốc sao.
Đừng cho là tôi không biết, nhìn cậu với người phụ nữ này có quan hệ không rõ ràng, là biết các người không có chuyện gì tốt.
Tôi trở về nói với tổng giám đốc Kỷ, để ngài ấy thu dọn đôi cẩu nam nữ các người!”
Kỷ Thiên Hạo hai mắt híp lại, nhìn bộ dạng dữ tợn của Bùi Tiêu Diễn, hắn giơ nắm tay, lần thứ hai điền cuồng mà đấm: “Đây là một con chó Kỷ Gia Phong nuôi, ngay cả chủ nhân cũng không nhận ra, tôi liền thay anh ấy giáo huấn con sói mắt trắng này cho thật tốt!”.