Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 7

Nhìn hải quân tán loạn trên thuền Akainu thì mặt âm trầm nhìn xuống lỗ thủng bên trong nước đang tràn vào, Kenji ở xa xa quan sát hai tay chắp lấy bắt đầu thay hải quân mặc niệm.

A, Hên nhé... Cơ bản chiếc thuyền định chìm xuống, thì mặt biển bỗng chốc thổi gió lạnh tản ra đập vào mặt Kenji, nước biển xung quanh chiến hạm cơ hồ toàn bộ bị đóng băng.

Kuzan Aokiji... Thảo phạt Ohara nhưng cần dùng đến hai người này cơ, hải quân không khỏi quá khoa trương a.

Nhìn qua đây!!! Kenji nhíu mày, ta đã chốn đi xa vậy đừng bảo vẫn nghĩ là ta làm nhé, mà có nghĩ thì chúc mừng, trả lời đúng rồi.

Aokiji bước đi từ từ đến đây, mỗi một bước chân nước bên dưới sẽ bị đóng băng đến đấy, còn cách Kenji 5m khoảng cách.

"Ngươi làm?"

"Không phải!" Kenji không khỏi trong lòng ôm đầu một hồi, đã bao giờ gặp ăn trộm nói là mình ăn chộm bao giờ chưa.

"Vết thủng trên thuyền là do kiếm tạo thành, ngươi lại là cường đại kiếm sĩ, bình thường không có cách phá vỡ lớp tràng thuyền bên dưới, ngươi cứ nói đi."

Kenji âm thầm gật đầu, so với Akainu, Aokiji xứng đáng làm thủy sư đô đốc hơn nhiều đầu óc dùng được sức mạnh cũng không kém Akainu nhiều lắm, Akainu đầu toàn cơ bắp vậy mới nói đó là bất hạnh của hải quân.

Trước kia ta bị các ngươi bắn lén một viên đại bác, giờ ta chém lén một kiếm, vậy là công bằng, không phải sao! Kenji thấy thế cũng không ngại nói thẳng luôn.

Nhiệm vụ là một phần, chả nhẽ nói để mặc cho ngươi cắn ông, ông lại không dám đánh lại sao.

"Cũng đúng, ngươi là hải tặc sao."

Ta là thợ săn hải tặc.

"Thợ săn hải tặc!!! Vậy tiếp ta một quyền."

Nói là làm Aokiji nhảy bổ về phía Kenji, một trận kình phong thổi đập vào mặt Kenji.

Kenji mặt không đổi sắc, hời hợt dơ tay lên cũng đưa ra một đấm.

Quyền phong chạm nhau, xung quanh mặt băng nhanh chóng bị xung kích oanh ra bay tứ phía, thuyền gỗ Kenji cũng không còn, đành mượn lực nhảy đứng trên mặt băng, Aokiji thì không đơn giản vậy, cả người đã bị đập sâu trong nước biển.

Cũng không phải Kenji mạnh mẽ đâu chỉ là bản thân bật hack mà thôi, Bộ ba đô đốc hiện tại còn yếu lắm, so đến diễn biến cốt truyện vẫn chưa đủ một phần nhỏ sức mạnh.

"Aokiji phó đô đốc... Kuzan... Chết tiệt thật." Akainu, hải quân thấy thế thi nhau nhao nhao lên.

Mặt nước đang bình thường nhanh chóng bốc hơi lạnh rồi từ từ ngưng thành một toà băng điêu, toà băng điêu lại khôi phục thành Aokiji chỉ tiếc miệng hắn đã có một sợi tơ máu chảy xuống.

Ngươi vừa ý rồi chứ??

"Thật mạnh, ta không nghĩ người mạnh như ngươi không có tiếng tăm gì trên biển, có thể cho ta biết tên sao."

"Kuzan, ngươi làm cái gì, hắn dám phá hủy tàu hải quân, tội đã đáng chết, chưa kể còn làm trễ nhiệm vụ, ngươi biết nhiệm vụ lần này quan trọng mà."

"Im đi Akainu, lần này là ta cứu ngươi,"

Tatsunaga Kenji, đó là tên của ta... Ta không muốn phiền phức, đừng chọc ta...

"Hừ, phá hủy tàu hải quân còn không muốn phiền phức, Chết đi!"

Một quả đấm dung nham không biết lúc nào đã hình thành trên đầu Kenji,tốc độ không giảm vẫn đang lao nhanh xuống dưới.

Xì!! Phiền phức...

『Valefor』 Một chùm sáng bỗng chốc bao phủ cả người Kenji, khi tia sáng tản đi cũng chính là lúc Cửu Vĩ Hồ được sinh ra.

Cũng đã hơn một năm không sử dụng đến.

Ngẩng mặt lên nhìn quả đấm dung nham vẫn đang từ từ hạ xuống, tốc độ này đủ để Kenji ăn một bữa cơm may ra mới xuống kịp, người xung quanh biểu cảm vẫn vậy, vẫn chưa nhận ra dị dạng.

"Ngưng trệ không gian, ngưng trệ thông tin."

Từ từ rút kiếm ra, Kenji phách một trảm, vạch ra một đường, nhẹ nhàng cắt đôi quả đấm.

Hô.... Lần này được 15 giây thôi sao... Sức mạnh càng lớn chính là nắm giữ càng khó.

"Nhanh quá,... Hắn thời gian ngắn như vậy mà hắn vẫn rút kiếm phá đi chiêu thức của mình."

Tất cả mọi người biểu tình vẫn giống Akainu, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau vẻ mặt ngơ ngác..

"Kia là trái ác quỷ ngươi sao, hình như là hệ zoan đi." Mở miệng là Aokiji, tất nhiên vừa rồi cũng bị doạ không nhẹ, thậm chí là haki quan sát không thể nhìn ra.

Mà làm sao biết được, căn bản Kenji cũng không nhanh, mà là bọn họ quá chậm, ngay cả thông tin nhận được cũng bị chậm lại.

Kenji cũng không nói gì, giải trừ hình thức thúc dục thuyền nhỏ rời đi, vừa vặn nhìn thấy phía xa có hòn đảo, nếu như không sai mà nói, đó chính là Ohara.

Hải quân cũng không có ngăn cản, ngăn cản được hay không không biết, nhưng hiện tại đang có nhiệm vụ quan trọng, suy nghĩ thì nên làm nhiệm vụ hơn là vướng vào rắc rối không cần thiết, dù sao đối phương cũng không phải hải tặc.

"Keng.." Xét thấy túc chủ kích hoạt Valefor không hề có ma lực, túc chủ có muốn chuyển linh lực thành ma lực không.

Có.

"Chuyển đổi thành công, toàn bộ linh lực đã được chuyển thành ma lực,"

Vậy hiện tại ta sử dụng kiếm kĩ vẫn có thể kết hợp ma lực giống linh lực đúng không.

"Vâng, về bản chất nào đó tất cả chỉ là một dạng năng lượng."

Vậy tại sao lại đổi đâu, để không cũng đâu ảnh hưởng gì.

"Thân gửi túc chủ thông tin, ở thế giới one piece người ta sẽ không sử dụng linh lực, mà hoàn toàn dựa vào vật lí tính công kích, về trái ác quỷ thuộc dạng giống với ma lực hơn là linh lực, bản chất là vậy nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau."

Hiểu rồi, vậy lần sau ta tu luyện công pháp hấp thu thiên địa linh khí, vẫn sẽ tinh lọc thành ma lực?.

"Vâng."

Còn 2 nhiệm vụ nữa mới có thể mở ra thương thành, thật là mong chờ có gì để ta kinh hỉ đâu...

Đến rồi, đây là Ohara sao... Chỉ mới đây thôi vẫn còn xinh đẹp, liền hôm sau nơi đầy liền sẽ thành một nơi lò đồ sát.

"Đồ quái vật.. cút đi, tránh xa tụi ta ra.."

Vừa bước vào thị trấn, đã lọt vào tai Kenji những từ ngữ mắng chửi, không cần đoán Kenji cũng biết là ai rồi.

Một bé gái khoảng 8 tuổi người gầy gò vẫn đang che mặt nước mắt không ngừng rơi, làm Kenji nhìn thấy cảnh này lại nhớ đến hồi xưa.

Tại sao xinh đẹp vậy, lại khóc đâu, biết không! Khóc nhưng sẽ rất xấu.

Bé gái giật mình quay lại nhìn, một khuôn mặt với mái tóc dài, không nhìn kĩ còn lầm với nữ nhân.

Bé gái bị giật mình doạ sợ không nhẹ, nhưng cũng chính vì thế mà quên mất luôn mình đang khóc, đôi mắt to không ngừng đánh giá,dò xét lấy Kenji.

Em tên gì?.

"Ta.. ta tên Robin, Nico Robin. "

Em còn người thân sao.

"Không có, còn mỗi Saul đại thúc, nhưng cũng không phải người thân, chỉ là Saul đối ta rất tốt."

Saul sao, không biết mình xuyên việt qua đây, có bị sửa đổi gì không, nếu dựa theo nguyên tác mà nói, Saul sẽ bị Kuzan giết chết.

Sau này theo ta đi, từ nay ta bảo hộ em, ta tên Kenji, Tatsunaga Kenji.

"A..!" Robin hiển nhiên bị doạ sợ luôn rồi, Ánh mắt to tràn đầy kinh ngạc.

"Đại ca.. ngươi không sợ ta sao?"

Tại sao lại sợ đâu?

"Tại.. vì.vì người ta nói ta là quái vật," nói xong trên tay Robin lại mọc thêm một cánh tay nữa.

Kenji sững sờ, không nghĩ đến vẫn là thành thục vậy sử dụng, còn tưởng rằng không kiểm soát được mới bị người ta kêu là quái vật đâu.

Robin thấy Kenji sững sờ lại khóc, "liền biết mà... Ta là quái vật ô.. ô."

Ức!... Không biết lúc nào trên đầu Robin đã bị một bàn tay đặt lên xoa, ta nhưng chưa có nói gì nha, đó là trái ác quỷ nhiều người muốn có còn không được đâu, tại sao có thể nói là quái vật được.

"Thật..."

Thật, đi thôi chúng ta đi mua một bộ quần áo mới.

"Ưm..." Robin lại nhìn Kenji mạnh mẽ gật đầu, đôi mắt lại có dấu hiệu chuẩn bị chảy nước mắt.

"Nhìn kìa, nhìn kìa quái vật kia đang cùng người khác đi kìa, cẩn thận đi không lại bị quái vật ăn thịt mất..."

Bất giác Robin đi chậm lại, tay không khỏi bấu chặt vào áo Kenji.

Nhận thấy người xung quanh trêu chọc, Kenji lại sử dụng valefor.

"A... A....Thì ra là cùng một loại, chả trách đi cùng với quái vật, hoá ra hắn cũng là quái vật, chạy đi mọi người..."

Robin còn chưa biết chuyện gì sảy ra, ngẩng đầu lên thì, vẫn phải che miệng to của mình...

"Đẹp quá..."

Đẹp mắt sao, ha ha... Vậy là chúng ta giống nhau rồi, nếu nhỏ Robin mà là quái vật lời nói, vậy ta cũng chính là, Kenji cười cười 9 cái đuôi không hề lười biếng cọ cọ vào mặt Robin không khỏi khiến cô bé cười.

Giải trừ ấn kí, xong xuôi đợi robin đổi một bộ y phục mới hai người lại cất bước đi.

Robin cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nưa, tay nhỏ bấu vào góc áo, hai người đi nhanh hơn..

"Đây là cảm giác được người khác chấp nhận sao... Thật ấm áp."

Đi thôi, tiểu robin đi gặp Saul Chúng ta chuẩn bị rời đi.

"Rời đi sao? Chúng ta đi đâu."

Ân.. chúng ta đi biển Đông, đi sớm nếu không liền không kịp.

"Sắp sảy ra chuyện gì sao? " Robin rất thông minh, liền nghe ra dị dạng.

Ân, hải quân muốn giết hết những người nghiên cứu lịch sử, hẳn là sợ bị phát hiện gì đi, bất quá yên tâm, ta sẽ bảo vệ em.

"Um." Tiểu Robin gật đầu liên tục, hiển nhiên đã coi Kenji thành vì người thân.

Rất nhanh hai người xuất hiện ở bờ biển, một người đàn ông thuộc tộc khổng lồ trên khoác áo hải quân, người này chắc hẳn là Jagaur D. Saul.

"Ồ tiểu Robin sao, có chuyện gì nào..."

"Saul.. cháu muốn rời đi."

"Rời đi? Cháu muốn đi đâu," bấy giờ mới phát hiện đến bên cạnh Robin còn có một người, rốt cục Saul sửng sốt.

"Ngươi muốn lừa Robin đi đúng không.." Saul nhìn Kenji đằng đằng sát khí, tùy thời muốn xuất thủ.

Saul, ta biết ngươi, ngươi cũng hẳn biết trên đảo này tiếp theo sẽ phát sinh gì mà, ngươi là hải quân phải rõ hơn ai hết.Ta muốn dẫn Robin đi, cũng giống như là cứu Robin, ta nghĩ ngươi cũng không muốn Robin có chuyện, Nếu Robin ở lại ngươi chắc chắn sẽ ngăn cản những hải quân kia, ngươi ngăn cản được sao, ngược lại ngươi sẽ chết, Robin cũng vậy.

Saul trầm mặc, nhìn chằm chằm vào Kenji trong đầu cũng suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng chỉ nói một câu.

"Họ đến rồi sao.."
Bình Luận (0)
Comment