Nhị Thủ Vương Phi

Chương 10

Mấy ngày sau, dân chúng toàn Kinh Thành lại một lần nữa náo nhiệt chạy ra hai bên đường lớn xem Tam Vương gia mang theo đội ngũ nhân mã “Oanh oanh liệt liệt” rời đi.

Nàng ngồi trong xe ngựa, vén lên rèm cửa sổ nhìn cảnh sắc Kinh Thành đang từ từ lùi xa trong tầm mắt, lòng lưu luyến như cũng không bi thương.

Vừa rồi, nàng nhìn thấy bóng dáng Lưu Thuận Nghiêu chợt lóe qua trong đám người xem náo nhiệt, khoảng cách giữa nàng cùng Lưu Thuận Nghiệu quá xa nên nàng thấy không rõ thần sắc của hắn, tuy vừa rồi nhìn thấy qua hắn,  như tâm nàng vẫn  bình tĩnh không có dao động, nàng cười cười, thu hồi tầm mắt, xem như chưa hề phát hiện.

Nàng hiện tại đã có chính mình nhà, có hi vọng mới, có được sự ấm áp, nàng đã trải qua thống khổ bi thương giống như đó chính là một cuộc trải nghiệm giúp nàng trưởng thành hơn, mạnh mẻ hơn.

Những ngày tháng tốt đẹp khi nàng cùng Luu Thuận Nghiêu đã trải qua vĩnh viễn sẽ lưu lại trong Kinh Thành, nàng sẽ không mang đi, đồng thời những việc không vui, những việc phức tạp nàng cũng  sẽ xóa đi khỏi trí nhớ của mình.

Lòng nàng rất nhỏ hẹp, sớm đã không còn đủ chỗ cho Lưu Thuận Nghiêu cưu ngụ.

“Gia giống như vừa nhìn thấy Lưu Thuận Nghiêu?” Ta nhìn bên ngoài xem mọi người náo nhiệt ra đường xem ta rời đi Kinh thành đến đất phong vô tình ánh mắt nhìn thấy Lưu Thuận Nghiêu lòng cảm giác không thoải mái.

“Thiếp không phát hiện.” Nàng kéo xuống rèm cửa sổ,  cảng tầm mắt của Ứng Trị.

Ứng Trị trừng mắt nhìn nàng, nàng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

“Ngài rất muốn nhìn thấy hắn sao? Hay là chúng ta đi Lưu gia một chuyến?”

Ta bị nàng hỏi, lập tức hỏi lại: “Ngươi muốn sao?”

Nàng tức giận liếc Ứng Trị.

Ta lập tức đè lại vai của nàng, yêu cầu  “Gia so với hắn ai tuấn tú mặt hơn?  Muốn nhìn liền phải nhìn Gia!”

Nàng sửng sốt, theo dõi  những biểu tình chân thật của Ứng Trị, không khỏi nở nụ cười, qua những phản ứng của Ứng Trị, nàng đã tìm được sung sướng, tuy rằng mỗi sung sướng đều mang theo bất đắc dĩ cùng ảo não,  như trên đời mọi chuyện được thập toàn thập mỹ quá ít.Vô luận như thế nào là người hoàn mỹ, đều nhất định sẽ có chỗ thiếu hụt. Cho nên cần phải biết thỏa mản chấp nhận.

Nàng cầm Ứng Trị tay, vuốt lên những đầu ngón tay, nội tâm nàng rung động, nàng cảm giác ánh mắt Ứng Trị dần dần trở nên nóng rực, nàng thẹn thùng, như nàng sẽ không buông ra tay Ứng Trị;

“Đúng vậy, Ngài so với hắn anh tuấn hơn.”

“Của ngươi ánh mắt hiện tại mới bình thường a!” Ta kéo nàng ôm vào trong lòng, hôn lên mi mắt nàng rồi hôn lên cánh môi nàng.

Mỗi một lần hai người thân thiết điều khiến cho hai trái tim càng gần sát.

“Tam gia……”  Nàng say mê nỉ non.

“Ưhm?”

“ Đối với ta tốt một chút, dù chỉ một chút, như vậy…… Ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu Ngài.”

Nàng  biết Ứng Trị là người không hoàn mỹ, như chỉ cần Ứng Trị thật lòng với nàng, nàng sẽ nguyện ý mạo hiểm không sợ bị thương, trân trọng yêu Ứng Trị.

Ta mỉm cười, không nói đến một câu, dùng lực ôm chặt lấy nàng, mạnh liệt hôn nàng.

Mùa hè đi qua, đội ngũ một đường du sơn ngoạn thủy, nên đến đất phong theo dự định trễ hơn một tháng.

Mà nàng lúc này bụng cũng bắt đầu lớn lên.

Nàng nôn nghén thật lợi hại, thân mình đau tựa như gặp cực hình thống khổ, mỗi ngày buổi tối đều cần người chiếu cố như ta không cho hạ nhân giúp đỡ nàng mà tự mình chiếu cố nàng.

Tuy rằng vất vả, ta lại làm không biết mệt, thấy nàng không thoải mái, ta cảm nhận như chính mình càng khó chịu.

Những ân cần của Ứng Trị nàng đều ghi tạc trong lòng, cho nên dù mang thai rất phiền chán cùng  đau đớn như nàng cũng không thấy những phiền chán đau đớn đó là quan trọng.

Khi nàng cùng Ứng Trị đến trong Vương phủ mói, quan viên địa phương vì Ứng Trị chuẩn bị rất tốt mọi vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.

Ta cự tuyệt hết thảy các thiết yến chiêu đãi, để ở cạnh nàng chăm sóc nàng.

“Ngài không biết buồn sao? Cả ngày chỉ luôn ở cạnh bên Thiếp.”

Nàng lần này đến lần khác gặp Ứng Trị từ chối thiệp mời, Ứng Trị cho Hỉ Quý đi thông báo cự tuyệt tham dự yến hội, điều này làm nàng thật áy náy.

Ta hướng đi đến tủ sách, lấy bộ sách, khinh thường nói:

“ Ra ngoài có gì vui? Nơi này so Kinh thành kém phồn hoa, người cũng không đông như Kinh thành, Gia ở Kinh thành có cái gì mà không ngoạn qua, còn có trò giải trí hiếm lạ nào mà chưa thấy qua?”

“Những lời nói này, Ngài nói cũng Thiếp không quan hệ, đối với người ngoài Ngài không nên  nói như vậy.”

“…… Gia trước cưới ngươi, là vì muốn giáo huấn ngươi, như thế nào, nay đều là ngươi giảng đạo lý giáo huấn lại cho Gia.”  Ta  buông xuống sách, cảm thấy thật ảo não.

Nàng nở nụ cười nhìn Ứng Trị. “Thiếp vì tốt cho Ngài thôi!”

“Đừng nói nữa, lại đây, tiếp tục theo giúp ta vì đứa nhỏ chọn cái tên.”

“Ta là “Ứng”, tiếp theo  đặt tên theo quy định tên từ mở đầu phải là “Hoằng””.

“Hoàng Thượng đối con cháu về tên gọi  yêu cầu có chút nghiêm khắc,còn muốn tự mình đặt tên cho đứa nhỏ này! Cần phải nhanh đặt một cái tên cho nó như đặt là gì?”

“Vậy thì thỉnh Hoàng Thượng đặt tên, Ngài cần gì phải tranh cùng Hoàng Thượng?” Nàng ngồi cạnh bên Ứng Trí.

Ta vỗ vỗ đùi,  muốn nàng ngồi lên trên đùi.

“Đừng náo loạn, Thiếp mang thai, béo lên không ít.” Nàng cảm thấy ngượng ngùng.

“Ngươi chỉ nặng có bao nhiêu, đối với Gia không thành vấn đề.”

Ta ôm thắt lưng nàng, nâng nàng lên đặt trên đùi để cho cả người nàng dựa sát vào trong lòng ta, ta thích cử chỉ thân mật như vậy: “Hài tử của Gia nhất định phải do Gia đặt tên, Hoàng Thượng còn nhiều con sinh cho Hoàng Thượng tôn tử.”

Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, kề sát thân thể Ứng Trị, giống dựa vào những hạt cát mềm mại trên bờ  biển, cực kì thoải mái.

“Hoằng Cảnh thế nào?  Hay  là Hoằng Dịch?”

“Đừng nghĩ nhằm tên con, vạn nhất sinh nữ nhi làm sao bây giờ nha?” Nàng ngước lên nhìn ánh mắt Ứng Trị, ánh mắt ấy thật ấm áp.

“Vậy thì đế đó lần sau dùng, phiền toái ngươi phải sinh tiếp……”

Nàng ai oán “Mang thai cũng thật vất vả.”

“Đúng vậy! Mấy ngày nay chiếu cố ngươi, Gia thật mệt mõi à, ngay cả ngủ cũng không ngủ được ngon.”

Sợ hãi ngủ cùng giường đến khi đi vào giấc ngủ vô ý đã thương nàng và hài tử, vì thế ta chỉ có thể số khổ ở trong phòng đặt thêm một cái gường, cùng nàng chung phòng như lại không thể ôm nàng cùng nhau ngủ, đối với ta thật là cực hình.

Nàng vừa tức giận, vừa buồn cười, ôn nhu nói: “An bài một nha hoàn theo giúp Thiếp là tốt rồi, Ngài chiếu cố Thiếp  như trước là được rồi không nên làm cho Ngài mệt nhọc nữa, hay để Thiếp chuyển đến một gian phòng ngủ khác?”

“Nào có phu thê tách ra ngủ?”  Ta hoàn toàn không đồng ý.

Đại phu nói nàng tình huống sức khỏe có điểm nghiêm trọng, cần phải cẩn thận chăm sóc, ta nghe đến càng lo lắng làm sao có thể đem chuyện quan trọng như thế chuyện giao cho người khác làm.

“Ngài sẽ không nghĩ tới, khi Thiếp đang trong thời điểm không thuận tiện hầu hạ Ngài, Ngài đi tìm nữ nhân khác sao?” Nàng chưa từng nghe nói qua có người nào nam nhân sẽ theo dính thê tử của chính mình như vậy, Ứng Trị đối nàng như thế, nàng thật cao hứng.

Ứng Trị dù sao cũng là nam nhân, cho dù có thích nàng  như cũng sẽ ở mức độ có giới hạn,  rồi một thời gian sau đó cũng sẽ yêu thích người khác, nghĩ đến đấy trong lòng ngực nàng co rút đau đớn, nàng hai mắt nhắm khẽ.

Như mà hiện tại nếu Ứng Trị cùng Lưu Thuận Nghiêu giống nhau, nàng cũng sẽ không lùi bước, nếu Ứng Trị là của nàng, nàng  sẽ cố gắng tranh thủ giữ chặt Ứng Trị.

Nếu không phải của nàng, nàng cũng sẽ không oán hận, nàng sẽ cố gắng làm cho chính mình khoái hoạt.

“Ngươi…… Ý ngươi là muốn Gia đi tìm nữ nhân khác?”

Nàng cảm nhận được Ứng Trị ngữ điệu đột nhiên trở nên âm trầm.

Nàng ngẩn người, đột nhiên hoảng hốt đứng lên, không biết nên như thế nào trả lời? Nàng nên giải thích rõ ý của nàng, hay vẫn đáp ứng  để Ứng Trị đi tìm nữ nhân khác?  Hay vẫn nghe theo nội tâm chính mình, yêu cầu Ứng Trị chỉ yêu một mình nàng?

Nàng bất lực.

Ta thực không vui, sắc mặt tối tăm đem nàng đang ôm ngồi trên đùi để xuống một bên.

“Nói đi nói lại, Ngươi vẫn là không coi trọng Gia! Lưu Thuận Nghiêu cưới thêm một tiểu thiếp, Ngươi liền khóc lóc kiên quyết rời đi, ngươi vì thế mà thương tâm khổ. Còn đối với Gia, Ngươi lại chủ động bảo Gia đi tìm nữ nhân khác.” Ta có cảm giác bị thương.

“Này……” Nàng cứng họng, loại sự tình này cũng không phải nàng có thể quyết định, nếu  nàng nói không cần, Ứng Trị sẽ nghe lời của nàng sao?

“Có phải ý Ngươi giống như Gia vừa nói?” Ta nổi giận đùng đùng hỏi.

“Thiếp không hề không coi trọng Ngài.” Nàng nóng vội, giữ chặt tay Ứng Trị.

“Thiếp chỉ là học qua lễ nghĩa làm thê tử người ta phải biết dễ dàng tha thứ, nam nhân đều có ba vợ bốn nàng hầu, Thiếp phải tập thành thói quen a!”

Nàng nói xong cảm thấy chính mình đều không có thói quen chấp nhận hoàn cảnh như trong lời nàng nói, lòng nàng không ngừng dâng lên đau đớn.

Nghe nàng nói Ta lửa giận không những không tắt mà lại càng thêm tràn đầy.

“Ngươi đối Lưu Thuận Nghiêu không thể tha thứ  được, đối Gia có thể dễ dàng tha thứ?”

Đây là sự đãi ngộ khác biệt sao? Trừ bỏ chứng minh nàng không đủ thương Ta, Ta tìm không thấy lý do giải thích nào khác, chẳng lẽ nàng có lòng dạ rộng lượng!

“Đừng luôn mang hắn ra so sánh với Ngài….”

“Đủ! Gia không nghĩ lại nghe lời ngươi nói dối, cái gì không cần hắn, đã quên hắn, kỳ thật ngươi từ đầu tới cuối cũng chưa đem khai trừ khỏi tâm ngươi!”  Ta lại bắt đầu nghĩ tới hận Lưu Thuận Nghiêu.

“Thiếp có!”

“Gia đối với ngươi tốt như vậy, ngươi đối Gia lại thủy chung không bằng đối hắn ngươi coi trọng hắn hơn Gia!”

Nàng bị Ứng Trị liên tiếp khẳng định óan giận đầu choáng váng, nhất thời đã không bắt kịp ý trong lời nói của Ứng Trị.

Ta bất mãn đến cực điểm, xoay người bước nhanh đi ra khỏi phòng.

Nàng kích động vô cùng, đứng dậy muốn đuổi theo Ứng Trị, vừa đứng lên sau lưng liền truyền đến cảm giác đau làm nàng không thoải mái, chỉ có thể khó chịu ngồi xổm xuống thân mình, hốc mắt không tự giác phiếm hồng, cảm thấy thật ủy khuất.

Nàng khuyên Ứng Trị tìm nữ nhân khác là nàng sai sao?

Cho tới nay, nàng chỉ có hưởng thụ sự dung túng của Ứng Trị đối với nàng, Ứng Trị đối với nàng tốt, nàng chưa vì Ứng Trị trả giá cái gì.

Một giọt nước mắt theo mắt nàng chảy xuống, nàng tự trách mình tại sao lại nói ra những lời không nên nói, làm cho Ứng Trị thất vọng, nếu nàng tích cực một chút, quan tâm Ứng Trị nhiều hơn, Ứng Trị sẽ không đem Lưu Thuận Nghiêu ra so sánh.

Nàng dùng sức khởi động thân, nặng nề từng bước một đi ra phòng, nàng phải làm cho Ứng Trị hiểu được Ứng Trị đối nàng có bao nhiêu quan trọng.

Ứng Trị làm cho nàng có năng lực mở lòng làm cho nàng có đủ dũng cảm một lần nữa tìm đến tình yêu, làm cho nàng buông ra chính mình, không hề áp lực, cho dù bị thương cũng không tuyệt vọng.

Ứng Trị luôn che chở nàng, hiện tại Ứng Trị có bao nhiêu khuyết điểm nàng cũng vui vẻ chấp nhận.

Nàng sớm nên cho Ứng Trị biết, nếu không có Ứng Trị cuộc sống của nàng nhất định sẽ  rất bi thảm.

Giờ khắc này, rõ ràng nàng đang rơi lệ như nàng không thương tâm, nàng nhận ra trong những giọt lệ ấy mang theo hương vị chua có ngọt thấm sâu vào tâm nàng, quan trọng là những hương vị này đều do Ứng Trị mang đến cho nàng, là độc nhất vô nhị …… Nàng sẽ không lại yên lặng, sẽ không lại che dấu!

Ta tức giận đi ra đi ra phòng, cố ý thả chậm cước bộ chờ đợi nàng đuổi theo nhận lỗi, đợi trong chốc lát vẫn không thấy được nàng làm ta càng giận sôi lên.

Vừa định phản quay xem nàng đang làm cái gì, phía sau có tiếng bước chân truyền đến, ta nhìn thấy Hỉ Quý đang ôm khai nước trà, ta lập tức tiến lên che miệng Hỉ Quý, đem hắn kéo ra xa mới buông ra.

“Ngươi xem gặp cái gì?”

“Nô tài…… Nô tài cái gì cũng không thấy!”

“Không coi ai ra gì! Gia cũng chưa nhìn thấy sao?”

“Vương gia thiên tuế……”  Ô, muốn hắn như thế nào trả lời, Gia mới vừa lòng a?

“Vương phi nếu nhìn thấy ngươi, hỏi Gia ở nơi nào, ngươi nói như thế nào?”

Hỉ Quý choáng váng, hỏi vấn đề này có ý gì à?

“Nô tài ngu dốt, thỉnh Vương gia chỉ dạy.”

“Ngươi nói thấy Gia nổi giận đùng đùng, không mà nói là ảm đạm đi …… Đi nơi nào tốt?”

Ta không biết được đối Vương phủ  mới này nơi nào thích hợp để ta đến ngồi đợi nàng.

“Hậu viện  bên giếng cổ?”

Hỉ Quý linh hoạt cung cấp địa nơi.

“ Ưhm, cứ như vậy đi! Ngươi hiện tại nên biết phải làm gì để cho Vương phi tìm được Gia, hiểu chưa?”

Hỉ Quý khóc không ra nước mắt  “…… Nếu Vương phi không tìm nô tài?”

“Nghĩ biện pháp cho Vương Phi đi tìm!”

Ta không kiên nhẫn đem Hỉ Quý đẩy ra, ngay sau đó lại kéo lại Hỉ Quý, đem nước trà một ngụm uống hết rồi rời đi.

Vương phủ mới nàng là khi nhận được thánh chỉ  ta lập tức phái người đến mua, trải qua sửa chửa lại cảnh vật càng thêm xinh đẹp, tao nhã quý phái.

Ta đi đến hậu viện sự tức giận cũng đã hơi chút bình ổn.

Tịch dương chiếu vào mang bóng dáng của ta kéo thật dài, nhìn bầu trời đầy ánh nắng ráng màu, ta nhịn không được thở dài, ta cũng không muốn lấy Lưu Thuận Nghiêu ra so sánh, như nghe đến nàng đối với ta “Khoan dung” Thật sự làm cho ta tức giận.

Ta không phải giống như mọi nam nhân đều thích có được rất nhiều thê thiếp, huống chi người độc đáo như ta, làm sao có thể cùng những nam nhân bình thường giống nhau, nàng lại đối xử bình đẳng xem ta như những nam nhân đó còn chưa tính, còn lại muốn ta đi tìm nữ nhân khác.

Này chỉ có thể nói, trong lòng nàng ta chưa chiếm được vị trí cao nhất!

Ta  thật thương tâm ── Đổng Phi Hà đối ta đều không phải là vô tình, phu thê ở chung lâu như vậy, tình cảm đối phương làm sau có thể không nhận ra, lúc ban đầu nàng quả thật bài xích ta, nhưng hiện tại, nàng hoàn toàn đã tiếp nhận ta.

Nhưng đối với ta bao nhiêu đây không đủ.

Ta cũng không thỏa mãn như thế, ta muốn càng nhiều, càng nhiều!

Ta muốn mọi hành động của nàng, mọi biến hóa tâm tình của nàng chỉ giành riêng cho ta, của nàng  vui, của nàng cười, của nàng nước mắt, của nàng ngượng ngùng…… Toàn bộ chỉ cho phép nàng đối với ta.

Vì sao nàng làm không được?

Ta nhíu mày, xung quanh quá nhiều muỗi, thật hối hận khi tuyển địa điểm, nếu đổi vị trí thì sợ rằng nàng tìm đến sẽ không thấy.

Khổ!…

Ta thật vất vả đợi một lâu sau, mới nghe được tiếng bước chân của nàng, ta liền đứng lên quay lưng về hướng nàng đang tiến tới, tạo ra bộ dáng cả người tràn ngập nghiêm nghị.

“Gia……”

“Tới làm cái gì? Không muốn gặp ngươi!”  Ta cũng không quay đầu lại.

Nàng cắn cắn môi, đi lên kéo kéo tay áo Ứng Trị, ôn tồn nói:

“Đừng nóng giận, là của Thiếp sai, không nên kêu Ngài đi tìm người khác, Thiếp về sau cũng không nói ra, tha thứ Thiếp lần này được không?”

“Gia không hề tin tưởng ngươi!”

Ta lại nhắc tới người đáng ghét trong lòng ta:

“Đi tìm Lưu Thuận Nghiêu đi!” Nói xong ta lại có chút hối hận.

Nàng lắc đầu cười khổ, đi đến trước người Ứng Trị, nhìn lên khuôn mặt cứng mặt lạnh của Ứng Trị, ôn nhu nói: “Thiếp không cần hắn, Thiếp chỉ cần Gia, có thể được chứ?”

Ta trong nháy mắt không khống chế được nhịp đập của tim mình, cảm giác cánh tay mềm mại của nàng đang ôm lấy thắt lưng của ta thì mọi tức giận bỗng nhiên không cánh mà bay.

“Thiếp xin Gia hãy chỉ yêu một mình Thiếp, đừng yêu thích thêm một người nào khác nữa có thể chứ?” Nàng cố gắng ôm Ứng Trị, như bất đắc dĩ bụng quá lớn, không thể kề sát thân thể vào Ứng Trị.

“Hừ!” Ta nhìn bầu trời, không xem nàng.

Nàng cúi đầu, phát hiện hai người bóng dáng dưới ánh tịch dương chiếu hình thành một bức tranh buồn cười, nàng đưa  một tay vuốt ve trên bụng đó cũng là sự trở ngại khoảng cách nàng giữa và Ứng Trị, ở trong lòng vụng trộm đối với đứa nhỏ nói ── Nhìn xem phụ thân ngươi hiện tại bộ dáng thật không đáng yêu, phải nhớ kỹ, về sau trăm ngàn đừng học phụ thân!

“Gia, Thiếp cũng sẽ chỉ yêu một mình Ngài.” Nàng ngẩng đầu.

Nàng tiếp tục cười nói: “Nhưng cho dù có một ngày, Ngài đem tâm giao cho người khác, Thiếp cũng sẽ không oán hận, sẽ không rời đi Ngài, không phải Ngài không bằng Lưu Thuận Nghiêu, mà là Thiếp…… Thiếp rất thích cùng Ngài ở cùng một chỗ.”

Ta nghe xong lòng chấn động. Muốn cùng nàng nói vài câu như chỉ có thể nói…

“Ngươi thực phiền, nhân phẩm phá hư Gia, lại yêu thích nghĩ xằng bậy.”

“Ngài nói cái gì ──”

“Đừng lo!”

Nàng kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi Ứng Trị, dùng phương pháp thân thiết chân thành thổ lộ đánh gãy sự phiền tối của Ứng Trị.

“Nếu Ngài như vậy, Thiếp cũng sẽ thích Ngài, Ngài biết vì sao không?”

Ta nhất thời im lặng không nói nên lời.

“Ngài làm cho Thiếp có thể đem tất cả những ý nghĩ trong lòng nói ra, không sợ hại, không áp lực, chỉ có đối với Ngài, Thiếp mới có thể có được cảm giác tự tại như vậy.” Ánh mắt Nàng sáng ngời.

Ta say mê nhìn vào đôi mắt trong sáng thuần thiết của nàng.

“Ngài nói xem. Tại sao Thiếp có thể không thích Ngài?”  Nàng cười kiều mị.

“Đương nhiên không được!” Ta còn muốn nghe nàng nói càng nhiều câu lấy lòng ta, nhưng dục vọng của Ta không cho phép.

Ta xúc động ôm lấy nàng, tiếp tục hành động nàng vừa rồi khiêu khích, ta càng sâu sắc kịch liệt triền miên, ấm áp hơi thở vây quanh trụ lẫn nhau thân thể trở nên nóng bỗng, mãnh liệt thiêu đốt dục vọng làm cho hai người đều mất đi bình tĩnh.

“Gia…… Thiếp…… Chịu không nổi.”

Nàng giống như người bị ngộp nước, khó khăn thở dốc, nhìn xem quanh hậu viện, tuy rằng hậu viện thường ngày ít người lui tới như địa phương này cũng không phải là nơi thích hợp cho phu thê họ ân ái.

Nàng thẹn thùng nhìn Ứng Trị, khẩn cầu Ứng Trị kiềm lại được xúc động.

Ta không nói gì, cúi đầu để sát vào trên bụng nàng, cảm thấy buồn bực, cho dù trở lại trong phòng, Ta  nghĩ muốn thân thiết cũng không thích hợp, Ta đã muốn nhiều ngày như không thể đối nàng muốn làm gì thì làm.

Nàng nhìn đến thần sắc sầu não của Ứng Trị, đề nghị nói:

“Bằng không đến hỏi hỏi đại phu, xem chúng ta có thể thân thiết được không? Thiếp nghĩ có lẽ đại phu sẽ có biện pháp?”

“ Đúng rồi, chúng ta đi thôi!”

“Ngài đi là tốt rồi, Thiếp không cần……” Chuyện mất mặt như vậy, đừng kêu nàng đi à!

“Ngươi thực phiền toái.”

Nàng vốn định phản bác lại như nhìn thấy Ứng Trị khóe miệng tươi cười, nhất thời nàng cũng cười, nói lãng: “Ngài mới là người làm cho Thiếp phiền toái cả đời nha!”

“Vô nghĩa, bằng không cưới ngươi làm cái gì?” Nói ra lời này Ta liền hoàn toàn quên mục đích trước kia Ta cười nàng, mà Ta cưới nàng vì muốn lập kế hoạch gieo hạt cho chình mình.

Mùa thu đi qua, mùa đông lặng lẽ đến.

Vương phủ người thừa kế, ở một ngày cuối mùa thu đã ra đời, như Ứng Trị mong muốn, là một nan hài tử sáng láng đáng yêu.

Ứng Trị cao hứng nếu không có việc gì quan trọng thì cả ngày trêu đùa tiểu hài tử đến không biết mệt, còn luôn chọc  nàng phải ra tay ngăn không cho chọc phá hài tử.

Đứa nhỏ gọi là Hoằng Cảnh, sau khi tin tức nàng hạ sinh hài tử được báo đến Kinh Thành, Đổng gia và các trưởng bối trong cung liên tiếp gởi đến quà tặng.

Phương nam, khí hậu ấm áp chưa bao giờ từng hạ tuyết, cho dù ở buổi tối rất lạnh, cũng sẽ không bằng cái lạnh đóng băng ở phương bắc.

Phu thê cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ, cuộc sống chậm rãi đi qua đối với khí hậu thích cũng từ từ thích ứng.

Ứng Trị một bên quản lý đất phong, một bên cùng nàng và hài tử cùng nhau trải qua cuộc sống lạc thú, cả ngày phu thê, hài tử quấn lấy nhau cho nên Ứng Trị cũng không có  thời gian rảnh đi gây chuyện thị phi.

Đông đi xuân đến, dưới sự chỉ vì của Ứng Trị,  lãnh thổ càng phồn vinh.

Vì thế dân chúng sinh sống trong lãnh thổ cai trị của Ứng Trị người người đều cho rằng, Vương gia quả thật không đáng sợ như trong truyền thuyết, xem ra truyền thuyết và lời đồn giống nhau, không thể tin.

Trong nháy mắt, Hoằng Cảnh đã đúng một tuổi, Ứng Trị vì Hoằng Cảnh tổ chức tiệc làm nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai.———-à giống thôi nôi của VN mình quá.

Nàng cùng Ứng Trị vì Hoằng Cảnh mang một ít đồ tiểu tử kia thích đặt trên bàn chờ, tiểu Hoẳng Cảnh đến chọn.

“Ngươi mang cầm lớn như vậy  làm sao tiểu tử kia cầm được?” Ta bất mãn nhìn đến nàng mang đến đồ vật đặt trên bàn.

“Ngài cũng không phải cũng mang đến nhiều đồ vật lớn sao?”

Nàng kiểm tra Ứng Trị vật phẩm, kết quả xem không vừa lòng tức giận nổi trận lôi đình. Chỉ đến quyển sách:  “Như thế nào lại có quyển sách kia?”

“Cái gì sách?” Ta nheo lại tầm mắt nhìn thấy là tác phẩm “Xuân đêm người trong mộng”.

“AAA…..! Ta lấy sai lầm sách, Hoẳng Cảnh, Hoẳng Cảnh không nên cử động a!”

Ta vừa định lấy lại như  đã bị  Hoằng Cảnh cầm lấy trên tay, tiểu tử kia  hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng  tươi cười, nước miếng từng giọt từng giọt rơi xuống ở trên bìa sách.

“Ta hôn mê!” Nàng ảm thấy đau đầu, thật không có thiên lý.

Ta ôm lấy  Hoằng Cảnh, thật tâm khuyên bảo:

“Nghe lời, đến nhặt vật khác giao cái này cho phụ thân nha!”

Nàng thấy  Hoằng Cảnh đem sách ôm thật chặt, miệng phun ra nước miếng tươi cười nhìn Ứng Trị.

Ta từ xấu hổ chuyển thành giận dữ:

“Gọi ngươi giao sách cho ta như thế nào không nghe lời, không cần phải học như nương của ngươi!”

“Hả?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn vào Ứng Trị.

“Oa a ── ô ô ô!”

Hoằng Cảnh bị Ứng Trị cướp  sách miệng mở to, gào khóc.

“Ngài cùng đứa nhỏ so đo cái gì a!”

Nàng tiến lên hung hăng nhéo lỗ tai Ứng Trị, đem sách cướp lại cầm trên tay, nhét vào trong lòng Hoằng Cảnh dỗ nói:

“Đừng khóc, đừng khóc, cầm lau nước mắt, bằng không xẻ rách cũng được, dù sao cũng không phải cái thứ tốt gì.”

“Không được! Đó sách đó không còn xuất bản nữa rất trân quý!”

Ta gào thét, đáng tiếc đánh không lại mẫu tử bọn họ liên thủ, mắt thấy tác phẩm trân quý rơi vào tay của hài tử mình còn đang chịu khổ chà đạp,  lòng ta đau như cắt nhưng không có cách nào cứu.

“ Hừm..Cái loại sách này về sau không được xem!”

“Ngươi nói cái gì?”

Ta quan sát tiếp phản ứng của nàng: “Chẳng phải mỗi lần cho ngươi xem, ngươi cũng có xem qua sao?”

Nàng ôm đi đứa nhỏ, quay đầu đi không nhìn Ứng Trị.

“Ngươi thật vẫn  chưa có nhìn đến sách kia sao?”

Ta bước đi theo sát nàng nói thêm:   “Chẳng phải đã một mình vụng trộm xem qua sao? Cảm thấy thế nào? Ta cho rằng trong sách miêu tả có một ít động tác đáng giá như chúng ta chưa nếm thử hay là chúng ta hãy về phòng tiếp tục nghiên cứu nghiên cứu?”

“Câm miệng!” Nàng mặt đỏ bừng, vừa vặn phát giác  Hoằng Cảnh đang ở trong lòng vặn vẹo, lập tức đem con trả lại Ứng Trị.

“Ôm hắn!”

Ta nghe theo, đang  cùng nàng dây dưa ân ái, cho nên không thấy nàng lộ tia cười ra xấu xa, ta sửng sốt một chút, bỗng nhiên cảm giác thân mình nóng lên, cúi đầu…….

Chỉ thấy  Hoằng Cảnh một bên ôm sách trân quý, một bên khanh khách cười, một bên ở ta trên người, đi tiểu!

Ta lập tức sắc mặt tái đen, mà nàng lại còn cười cười.

“Ngươi là cố ý …… Người tới cho Gia!” Ta đem Hoằng Cảnh giao cho nô tỳ xử trí, sau đó xiêm y cũng không vội đổi, hùng hổ trì hướng nàng tới gần.

Nàng thấy tình thế nguy hiểm, vội cước bộ chạy nhanh đi. Mà hiện giờ Ứng Trị đuổi theo nàng, giống như đi săn mãnh thú.

Hai người trong Vương phủ chạy đuổi nhau, hấp dẫn đến sự chú ý của bọn hạ nhân tuổi còn nhỏ thiếu niên cùng các thiếu nữ, bọn họ nhìn thấy Vương gia cùng Vương phi lòng tràn ngập hâm mộ.

“Vương gia cùng Vương phi thật sự là ân ái nha!”

“Có đôi khi cũng khắc khẩu đâu! Bất quá càng ầm ỹ, Vương gia cùng Vương phi tình cảm càng tốt, thật là kỳ quái!”

“Làm việc đi, làm việc đi, cái gì kỳ quái!”

Hỉ Quý hiện làm tổng quản trong Vương phủ, nhìn thấy mọi người không làm việc đứng bàn tán nên quản giáo bọn họ vài câu, đến khi mọi người bị đuổi đi làm việc, chính hắn lại nhìn về phìa trước xem xét bộ dáng liếc mắt đưa tình của chủ tử, lòng dâng lên mùi vị ngọt ngào.

Ta bắt được nàng, đem thê tử đang giãy dụa ôm thật chặt, không để ý đến có bao nhiêu người nhìn thấy.  

“Gia, đừng để Thiếp đi, xiêm y của Ngài không sạch sẽ!” Nàng một bên kháng cự, một bên yêu cầu Ứng Trị  trở về phòng rồi hãy tiếp tục.

Ta ôm lấy nàng, bước chậm đi hướng phòng ngủ, công khai lên án:

“Không phải ngươi làm hại Gia sao? Biết Hoằng Cảnh muốn đi  tiểu cũng không nói một tiếng, cố ý bảo Gia ôm……”

Vào phòng ngủ sau, đem nàng thả đến trên giường, không nói hai lời ta liền áp đảo, đem một thân đồng tử nước tiểu tất cả đều lây qua kẻ đầu sỏ gây nên.

“ Để Thiếp tắm cho Ngài, có thể chứ?” Nàng vẻ mặt thuần khiết hỏi.

Ta không thể thuần theo. “Nếu ô uế, liền cho bẩn một ít cũng không sao!”

Ta nhanh nhẹn cởi bỏ xiêm y của mình.

Nàng nhìn lên da thịt của Ứng Trị, ánh mắt dần dần mê loạn, nàng chăm chú nhìn Ứng Trị đem tất cả  biểu tình của Ứng Trị cất chứa  vào trong óc vào sâu trong lòng.

Thành thân hai năm, cảm tình  giữ phu thê bọn họ ngày càng làm sâu sắc, ngay cả chính bọn họ cũng không có thể lý giải vì sao lại trầm mê đối phương như thế?

Nàng nhận được thư của mẫu thân trong thơ có nhắc đến Lưu Thuận Nghiêu lại nạp thiếp, hắn cùng Mông Cổ công chúa khắc khẩu, sự tình huyên toàn Kinh Thành đều biết.

Mà nàng cùng Ứng Trị cho dù mỗi ngày khắc khẩu, hai trái tim cũng chặt chẽ gắn bó bên nhau.

Ứng Trị từng nói với nàng, không nghĩ tới muốn thay đổi Vương phủ lại càng không muốn tăng thêm nữ chủ nhân cho Vương phủ, mà nàng cũng sẽ hết sức cố giắng chăm sóc thật tốt Ứng Trị.

“Ngươi cười cái gì? Vui vẻ vậy sao?” Ta nhẹ vỗ  lên da thịt rơn bóng của nàng, ánh mắt dời đến hai lúm đồng tiền mê người của nàng.

Trước kia Ta luôn ngại tướng mạo không đủ khuynh quốc khuynh thành của nàng, nay lại cảm thấy nàng càng ngày càng nhiều nhiều hấp dẫn.

“Có đôi khi nhìn đến Ngài, Thiếp liền cảm thấy thực vui vẻ.”  Nàng nâng lên tay ôm lấy cổ Ứng Trị.

“Đó là do Gia có sức quyến rũ rất lớn.” Ta cũng cười.

Hai người dùng lời lẽ vô cùng ôn nhu thân thiết quấn quanh nhau, nàng phấn nộn da thịt dần diễm đỏ ửng.

Ta phát ra âm thanh thỏa mãn thở dài, cả người khí lực tạo lên kịch liệt tình triều, dưới thân thiên hạ cùng ta đắm chìm ở bể tình, lúc chìm lúc nổi.

Kích tình qua đi, nàng cũng Ứng Trị cùng nhau tắm, trước nàng không đồng ý vẹo vặn thân mình như  rồi từ từ  nàng nhắm lại hai mắt hưởng thụ, mọi động tác tắm đều là do Ứng Trị làm.

Nha hoàn vì bọn họ sửa sang lại giường, tiếp theo đem Hoằng Cảnh  khóc không nít bế tiến vào.

“Giao cho bà vú chăm sóc là được, ôm tới làm cái gì?” Tắm rửa xong, Ta  thấy Hoằng Cảnh đang nằm trên giường quay cuồng, không lên tiếng thật không được.

Tuy rằng yêu thương con, nhưng ban đêm là giờ phút riêng tư thân mật của phu thê, có con ở, vướng chân vướng tay không tiện. Ta vì hắn đã nhịn vài tháng, thật vất vả đợi cho hắn đi ra khỏi bụng nàng, vậy mà giờ còn nằm đó gây trợ ngại cho ta.

Ta mặc dù bỏ tật xấu chiếm lấy giường, đá người xuống giường, nhưng  Hoằng Cảnh là một đứa nhỏ ta không dám phiêu lưu mạo hiểm để hắn ngủ cùng.

“Tiểu Vương gia khóc muốn Vương phi……” Nha hoàn bất đắc dĩ bẩm báo, đều không phải là nàng tự chủ trương, thật sự là không dỗ được tiểu Hoằng Cảnh.

Tiểu Hoằng Cảnh đang quay cuồng tự nhiên dừng lại bất động, mở lớn ánh mắt nhìn về phía bọn họ, miệng run lên,  phát ra âm thanh  “Nương…… Nương……”

“Ngài có nghe không? Tiểu Hoằng Cảnh vừa mới nói chuyện!”  Nàng mừng rỡ chạy trên giường ôm lấy con lại hôn lên trán  Hoằng Cảnh:

“Hoằng Cảnh ngoan, nhiều kêu vài tiếng cho Nương nghe.”

Ta cũng không chịu thua đi qua:“ Hoẳng Cảnh ngoan, kêu kêu Phụ thân.”

Nàng nhìn thấy Hoằng Cảnh liếc nhìn Ứng Trị một cái, rồi lập tức lại nhìn nàng như không cho Ứng Trị mặt mũi, cười hì hì chỉ kêu: “Nương…… Nương……”

Ứng Trị bị đả kích.

Nàng đồng tình đối với Ứng Trị nói: “Gọi hai âm khả năng có điểm khó.”

“Vậy gọi phụ, phụ thôi cũng tốt!”  Ta khôi phục tinh thần, ôm lấy Hoằng Cảnh gây bức bách.

Hoằng Cảnh không kiên nhẫn giương nanh múa vuốt, dùng chân công kích đập lên người Ứng Trị.

Nàng ở một bên lẳng lặng nhìn cảnh phụ tử người, không tự giác lộ ra tươi cười ngọt, trên đời này đối với nàng có cái gì trân quý hạnh phúc hơn bước tranh gia trước mắt.

Lúc ban đầu, nghĩ đến gả cho Ứng Trị chính là một chuyện bất hạnh, nhưng mà Ứng Trị lại tạo cho nàng một cuộc sống gia đình ấm ấp không có gì có thể sánh kịp.

Nàng say mê nhắm mắt lại, cùng đứa nhỏ, trượng phu ở cùng một giường, nàng cảm thụ  trong lòng tràn đầy vui thích, nàng tự đáy lòng cảm kích Ứng Trị.

Kia một ngày, Ứng Trị giúp nàng rời đi Lưu gia, một nơi mà đối với nàng giống như lao tù tràn ngập bị thương. Sau đó một ngày, Ứng Trị cưới nàng, kể từ đó về sau nàng cũng Ứng Trị cùng nhau đi qua những đoạn đường khổ cực, cùng nhau vui cười, cùng nhau làm bằng hữu, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống một bình yên.

———-Hoàn——-

——— —————— —————— —————— —————— ————————-

Sau một thời gian dài edit cũng đã hoàn. Xin cho ta lảm nhảm tí xíu^^

Ta thấy truyện tuy có 10 chương, nội dung cũng bình thường như tác giả xây dựng nhân vật trong truyện này rất hài hòa.

Ứng Trị: Một vương gia thích cao ngạo, như ta thấy đều đó là tất nhiên vì anh ta là một vương gia một người có vị trí cao trong xã hội cho nên kêu ngạo là hợp lý. Một  vương gia đáng yêu.

Phi Hà: Một nữ tử có một tình yêu kiên cường, nàng dám yêu dám vì tình yêu của mình mà không chấp nhận sự an bày của song thân, đối với một nữ tử cổ đại đều này rất khó vượt qua, nhất là người trưởng thành trong gia đình quyền quý, nàng đấu tranh cho tình yêu của mình như nàng cũng có thể để xuống tình yêu của mình khi nó không còn thuộc về nàng, nâng lên được để xuống được một nữ tử có cách tính.

Lưu Thuận Nghiêu: Một nam nhân, chỉ biết ích kỉ, ngay từ đầu truyện anh ta ích kỉ bỏ rơi Phi Hà đều đó cũng không chấp nhiều, tại vì cổ đại 3 thê 4 thiếp là bình thường, nam nhân này cô phụ Phi Hà vì anh ta yêu thương công chúa đều đó có thể chấp nhận, như sau lại đi nói xâu sau lưng người, còn nhờ thể tử đi giải quyết dùm, chi tiết này lại càng thấy anh ta làm nam nhỉ không đáng là nam nhi rồi, thế mà tác giải cuối truyện còn cho anh ta có thêm thiếp, thật bất công à. Thay vì cho anh ta một tội danh vì đó cho anh ta nạp thêm thiếp thật bất công quá.

Công chúa mông cổ:  Đến cuối truyện thì thấy nàng là người khổ  nhất trong các nhân vật, lúc đầu nàng tranh cùng Phi Hà, tuy quá đáng ích kỉ  như đó là do tình yêu do nhu cầu hạnh phúc, mà mọi người có cách xử lý khác nhau. Như nàng cũng như bảo nữ tử khác cũng vị người mình yêu tranh, vì người mình yêu giành, cuối cùng vì người mình yêu bỏ đi thân phân cao quý công chúa đến cầu xin tình địch của mình trước đây. Như cuối cùng thì đổi lấy sự phản bội của trượng phu. Ta thấy nàng là người đáng thương nhất.  

Haiz đáng thương cho nàng công chủa công cổ, đáng ghét cho kẻ bội bạc Lưu Thuận Nghiêu. Haiz phần bình luận lảm nhảm của ta  về ” Nhị Thủ Vương Phi” đến đây tạm dừng. Chuẩn bị làm tiếp ” Thất Lão Nữ”.
Bình Luận (0)
Comment