Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 139

Rose quay lại nhưng cô nhất quyết quay về nhà mình là Phạm gia, không theo Tuấn Khôi về Trần gia vì cô cho rằng cô chưa có danh phận phụ thuộc vào anh, bởi lẽ trước đây kết hôn cũng không phải là cô, chưa kể buổi lễ kết hôn kia bị Trần gia tự ý huỷ, mất hết thanh danh của tiểu thư nhà họ Phạm này. Tuy vậy, mọi người ai ai củng vui mừng vì cô đã an toàn quay về, không quan trọng cô có muốn về Trần gia hay không, chỉ cần Rose của họ bình an.

Chỉ là Rose luôn buồn bã vì sau khi quay lại nhà chị Tiểu Ái thì những ngưởi gần đó nói rằng gia đình Tiểu Ái đã chuyển đi, không một ai biết tin họ đi đâu. Tiểu Ái có gương mặt rất là giống mẹ Pi, lại luôn đối xữ rất tốt với cô, Rose không muốn mất đi người chị này nên ra sức tìm kiếm khắp nơi.

Baba Ken vì chuyện lần trước cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái nên ra sức chăm lo cho Rose từng miếng ăn giấc ngủ, Ken sống cô đơn từ trước đến nay, tình cảm chỉ dành cho một mình con gái cưng này, trước giờ chưa bao giờ trách mắng một câu, hôm đó lại ra sức lạnh nhạt, đuổi con gái đi, có lẽ con bé khi ấy rất buồn. Ơn trời đã để Ken có thể sữa chữa lỗi lầm kia, con gái quay trở về ông sẽ không bao giờ khiến Rose phải chịu cảnh đau buồn nữa.

- Rose, con uống chút sữa đi. Đêm qua con ăn gì cũng nôn ra ngoài, ta cảm thấy rất lo cho con. - Ken đi tới bên cạnh giường Rose mà nói.

- Baba, con không sao đâu. Người ta nói như vậy là bị nghén, điều đó bình thường đối với người mới mang thai. - Rose mở mắt nhìn Ken nói,

- Hôm nay, chúng ta đi thăm mẹ con… báo cho mẹ con tin con đã mang thai, ta sắp có cháu. - Ken vuốt tóc Rose nói.

- Dạ. - Rose cầm ly sữa uống một hớp nhỏ, gật đầu mỉm cười.

Trên xe, Ken quay qua hỏi Rose.

- Con gái thật sự không muốn sang Trần gia sao, dù sao đứa trẻ trong bụng con cũng là huyết thống của họ.

- Baba à, con đang xác định lại tình cảm của mình, và cũng để Tuấn Khôi thời gian nhìn nhận tình cảm của anh ấy. Hai chúng con, từ bé sống bên nhau, con sợ sự ngộ nhận đặc biệt là ngộ nhận trong chuyện tình yêu.

- Ngộ nhận sao? Vì sao con lại có ý nghĩ đó. - Ken cảm thấy kì lạ, chẳng phải hai đứa rất yêu nhau sao?

- Từ bé Tuấn Khôi đã ra dáng như một người anh trai bên cạnh bảo vệ con khỏi tất cả những nguy hiểm, con được anh ấy bao bọc che chở thành một thói quen. Đến khi lớn lên, con sang nước ngoài du học, anh ấy cũng âm thầm cho người bảo vệ con. Con chính là đang sợ mình ỷ lại và Tuấn Khôi, đang dựa dẫm anh ấy, mọi lúc khó khăn đến bên cạnh con đều nghĩ đến Tuấn Khôi vì có lẽ trước đây anh ấy luôn là người bảo vệ con.

- Ý con là, con xem Tuấn Khôi như người bảo vệ, không có tình yêu.

- Con không thể xác định được điều đó. Trước đây có cứ ngỡ đó chính là tình yêu, yêu sâu đậm đến mức con khóc vì anh ấy, con đau lòng khi anh ấy không nhận ra con. Nhưng con chợt nhận ra, từ khi con phát hiện ra cái cảm xúc kì lạ kia, con và Tuấn Khôi chưa từng nói với nhau một câu yêu cho đúng nghĩa. Cả hai chưa từng thề hẹn điểu gì, đứa trẻ này cũng là ngoài ý muốn, con và Tuấn Khôi đó có thể xem như chưa từng có quan hệ trên mức tình bạn bè, anh em.

- Nhưng người mang thai đúng quả thật là suy nghĩ rất nhiều. Xem ra con gái của baba đã lớn và suy nghĩ chính chắn hơn trước rất nhiều. Con xem, đã sắp trở thành mẹ rồi.

- Khi con rời khỏi nơi này, đã gặp một cô gái. Cô ấy mang gương mặt của mẹ Pi, cô ấy tên là Tiểu Ái. Chị Tiểu Ái rất là tâm lý, luôn nói ra những điều tốt và khuyên bảo con rất nhiều.

- Rất giống mẹ con sao, ta cũng muốn gặp mặt cô gái đó. - Ken ngạc nhiên nói.

- Khi con quay về tìm họ, họ đã chuyển đi rồi. Con đang nhờ Thiên Bảo tìm giúp, chắc sẽ nhanh tìm được.

Rose vừa dứt lời, xe cũng dừng lại trước nơi an nghĩ của Pi. Rose và Ken cùng nhau đi tới trước mộ Pi, hai cha con nhìn di ảnh mà mỉm cười, phương trời nào đó có lẽ mẹ Pi của cô cũng đang vui mừng, vì cô con gái đã sắp trở thành mẹ rồi.

Rose tránh mặt Tuấn Khôi, điều này khiến Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng khó chịu không hiểu trong lòng Rose đang suy nghĩ điều gì.

Tuấn Khôi lái xe chạy đến Phạm gia, anh cố tình đến nơi không báo trước để cô gái kia không viện cớ lí do nào đó mà từ chối gặp mặt. Quả nhiên trong liệu tính, cô ấy không hề ngủ, không hề đang ra ngoài, hiên tại là đang ngồi trong vườn hóng mát ngắm hoa vô cùng thanh thản.

Người làm được Tuấn Khôi ra hiệu im lặng nên không ai dám báo cho Rose biết. Tuấn Khôi nhè nhẹ bước đến nơi Rose đang ngồi trên chiếc ghế nằm, đến nơi anh mới phát hiện thì ra cô gái này đang đọc sách tìm hiểu về trẻ con, lại nằm lăn ra mà ngủ ngay trong vườn. Tuấn Khôi nhìn nét mặt xanh xanh của Rose, có lẽ vì mang thai không ăn uống được đầy đủ, anh cởi chiếc áo ngoài của mình đắp lên người cô, sợ cơn gió sẽ làm cô nhiễm bệnh. Anh dùng tay vuốt những sợi tóc lấm tấm trên má cô, gương mặt này tuy không còn là Rose của ngày nào, nhưng tính cách của cô sao có thể thay đổi được.

Đôi bàn tay anh chạm nhẹ vào má Rose, cô khẽ giật mình tỉnh lại. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thưa kia đang nhìn cô, Rose bật ngồi dậy, áo của anh rơi khỏi người cô.

- Anh… anh đến từ khi nào?

- Cũng được một lúc rồi, em mệt sao? - Tuấn Khôi quan tâm.

- Không, tôi không sao cả. Vì sao anh đến mà không nói trước.

- Chuyện này phải để anh hỏi em, vì sao tránh mặt anh.

Rose biết không thể tránh né Tuấn Khôi mãi được, chuyện gì đến cũng đến phải đối diện sự thật.

- Vì tôi cần thời gian phải suy nghĩ kĩ hơn.

- Em muốn suy nghĩ về điều gì?

- Chuyện của tôi và anh, và cả đứa trẻ này. - Rose đưa tầm mắt nhìn Tuấn Khôi, lo sợ anh nổi giận.

Tuấn Khôi khó hiểu, lại kìm nén chút tức giận nhẹ nhàng hỏi.

- Không phải nó đã quá rõ ràng sao? Đứa trẻ là con của chúng ta, em và anh sẽ nhanh chóng kết hôn và sống cùng nhau tại Trần gia.

- Nó không xuất phát từ tình yêu của anh. Khi đó, tôi vẫn còn là Tuyết Nhi, và đứa con này là con của Tuyết Nhi và anh, không phải của Rose. - Rose bật khóc.

Tuấn Khôi chưng hửng, chẳng phải là hiểu nhầm sao. Khi ấy tất nhiên anh biết cô là Rose, khi bên cạnh cô cũng gọi tên Rose, điều đó lại khiến bản thân cô không vui sao.

- Rose, nghe anh giải thích đi.

Tuấn Khôi chưa kịp giải thích thì Rose đã nức nở.

- Vì vậy anh và tôi phải cùng nhau xem lại tình cảm của cả hai. Đặc biệt là anh, anh hãy xác định lại rằng người anh yêu và Rose hay Tuyết Nhi. - Rose ấm ức nói.

Tuấn Khôi trơ mặt, chẳng phải cả hai là một sao?

- Rose, em làm sao vậy, không phải hai người là một sao, vì sao em lại hỏi anh câu đó chứ?

- Anh về đi, khi nào tìm được câu trả lời thì hãy tìm gặp tôi. - Rose đứng lên đi vào bên trong. - Tôi nhắc lại câu hỏi, người anh yêu là Rose hay Tuyết Nhi?

Tuấn Khôi ngơ ngác, chưa bao giờ anh lại gặp phải tình huống khó khăn như vậy, là Rose đang thử thách với anh sao. Hoặc là trả thù những ngày tháng anh lạnh lùng với cô, và cô đang khiến anh vô cùng đau đầu.

***********************************

Cuối cùng thì Thiên Bảo cũng điều tra ra tin tức của Tiểu Ái, Rose cầm trên tay địa chỉ mà vô cùng vui mừng, cô lại sắp được gặp người chị, người mang gương mặt của mẹ mình.

Đi đến địa chỉ kia, là một phòng trọ bé xíu, Tiểu Ái đang ngồi hí hoáy viết gì đó nghe tiếng gõ cửa liền đi ra ngoài.

- Chị, là em. - Rose thấy Tiểu Ái liền ôm chầm.

- Sao em biết mà tới đây, Tuyết Nhi. - Tiểu Ái mỉm cười nói.

- Em tìm chị khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Vì sao chị đi không nói với em chứ. - Rose tỏ vẻ giận dỗi.

- Chị nghĩ em quay về nhà sẽ không cần tá túc nhà chị nữa, em lại là một tiểu thư danh giá, chị sợ phải mang tiếng là lợi dụng nếu em quay lại tìm. - Tiểu Ái nói.

- Chị nghĩ gì vậy, chị là người tốt nhất em từng gặp. - Rose nhìn đóng giấy tờ trên bàn. - Tiểu Ái, chị đang làm gì vậy?

- Chị đang viết hồ sơ xin việc làm, chị phải lo cho em gái chị học hành tử tế.

- Nơi này xem ra không bằng nơi trước đây em ở cùng chị, có chuyện gì mà chị phải dọn đi vậy?

- Nhà kia hết hợp đồng nên họ lấy lại, nơi này tuy nhỏ thật nhưng gia đình chị sống quen rồi. - Tiểu Ái cười xót xa.

- Hay chị đến nhà em đi, nhà em còn rất nhiều phòng trống. - Rose khẽ nói.

- Không được, chị không muốn phiền em, và ba mẹ chị có lẽ cũng không đồng ý.

Rose suy tính, sau đó mỉm cười.

- Chị đang tìm việc đúng không, nhà em hiện tại đang thiếu người coi sóc nhà cửa, chị đến nhả em làm việc, bao ăn ở và sẽ trả lương đúng theo yêu cầu công việc. - Rose nắm tay Tiểu Ái. - Chị không được từ chối nha, đây là em đền đáp ơn chị đã cứu em mà tìm việc giúp chi thôi, không có gì to tát cả.

- Nhưng… chị… - Tiếu Ái lúng túng.

- Không nhưng gì cả, chúng ta đi ngay. - Rose nắm tay Tiểu Ái.

- Chị phải nói với ba mẹ chị đã. - Tiểu Ái nói.

- Vậy ngày mai em sẽ đến đón chị nha, em rất vui vì chị đến làm việc ở nhà em đó, chị Tiều Ái. - Rose mỉm cười hạnh phúc.

Tiểu Ái cũng mỉm cười, cô gặp được cô gái này có phải là trời ban thiên thần xuống hay không. Cô gái ngày nào ướt như con chuột được cô cứu lên, hiện tại đang giúp cô có công việc để nuôi đứa em đang còn tuổi học hành.

Hôm sau, Tiểu Ái ngạc nhiên trước biệt thự Phạm gia, nó thật sự to lớn và thiết kế khá độc đáo. Tiểu Ái bước vào bên trong thì người làm rất đông đúc, như vậy mà còn thiếu người sao, quả thật Tuyết Nhi quả thật rất may mắn.

- Chị vào đây với em, đây là phòng của chị. - Rose nói. - Bên kia là phòng em.

- Công việc của chị là gì vậy, chị thấy nơi này quả thật có rất nhiều người mà. - Tiểu Ái nói.

- À, công việc của chị không hề đơn giản, là chị hằng ngày bầu bạn với em. - Rose mỉm cười.

- Đó mà cũng gọi là công việc sao? - Tiểu Ái nhìn Rose nói.

- Đúng vậy, chị cũng biết em đang mang thai mà nên có rất nhiều tâm sự suy nghĩ, em cần một người hiểu em và chia sẽ cùng em. Thời gian sống với chị, em cảm thấy chị rất thích hợp nên quyết định chị sẽ làm công việc không đơn giản này.

- Em thật là, nhưng nơi này em sống cùng ai?

- Em và baba em ở đây, nhưng ông ấy đang không có nhà, có lẽ vài ngày nữa sẽ về.

Tiểu Ái muốn gặp mặt chủ nhân căn nhà này, ít nhất cũng phải xem ông ta có đồng ý cho cô bên cạnh con gái ông ấy hay không, những nguòi giàu có thường rất kĩ tính và khó khăn mà.

*****************************

Trong một biểu trình diễn ca nhạc lớn, trong phòng nghĩ Anh Thư bước vào bên trong. Cô vừa trình diễn xong buổi biểu diễn của mình, hiện tại cô chính là ca sĩ có bài hát xếp thứ hạng cao trong các bản xếp hạng, lại có số lượng FAn ngày một tăng lên. Thành công này là nhờ có Thiên Bảo và cả Hoàng Quân, đã giúp đỡ cô rất nhiều.

- Em mệt không? - Hoàng Quân đi tới, đưa một chai nước cho cô.

- Không, em cảm thấy rất vui. Sao anh còn ở đây, tiết mục tiếp theo là của anh mà. - Anh Thư nói.

- Anh muốn đến hỏi em một việc?

- Anh nói đi?

- Nhưng anh nghĩ lại rồi, một chút nữa, khi anh quay lại nơi này, mong em hãy trả lời. - Hoàng Quân nói xong nhanh chóng bước đi, bên ngoài là tiếng reo hò cùa khán giả.

- Hoàng Quân, trả lời điều gì, anh đã hỏi em điều gì đâu? - Anh Thư nói theo nhưng bóng dáng anh đã mất hút.

Cô cảm thấy kì lạ, bước chân đi theo anh ra phía sau khán đài lắng nghe Hoàng Quân hát, đúng là giọng hát không chê vào đâu được, anh ấy đúng là người dẫn đầu mà.

Hoàng Quân hoàn thành xong hai bài hát, âm nhạc cũng tắt đi chỉ nghe tiếng reo hò của khán giả, Anh Thư định bước vào bên trong thì nghe giọng nói của Hoàng Quân cất lên.

- Alo, mọi người có thể cho Quân xin vài phút để nói vài lời được không ạ.

Bên dưới khán giả bỗng dưng im đi, họ đang chờ đợi từ thần tượng nói điều gì đó.

- Quân muốn thú nhận cùng các Fan của mình rằng trước giờ Quân đã nói dối mọi người.

Tiếng ồ bên dưới vang lên.

- Quân luôn nói mình chưa có người yêu, cũng nói mình chưa có đối tượng. Nhưng thật ra Quân đã để ý một cô gái từ khá lâu rồi, chỉ là chưa nhận được sự đồng ý từ cô ấy.

Bên dưới vang lên tiếng cười khúc khích, thần tượng của họ thật đáng yêu.

- Cô ấy cũng đang xuất hiện tại nơi này, mọi người hãy vỗ tay để tiếp thêm sức mạnh cho Quân được không?

Tiếng vỗ tay ầm ầm bên dưới.

- Anh Thư, anh yêu em.... Làm bạn gái anh nha. - Hoàng Quân nói lớn.

Anh Thư bên trong kinh ngạc, đôi chân rung lên không bước đi nỗi.

- Anh Thư, em có nghe anh nói không, anh yêu em….

Tiếng vỗ tay náo nhiệt của cùa khán giả, tiếng gọi tên ô hãy ra cùng anh khiến đôi tai Anh Thư như ù đi. Cô chóng mặt ngã xuống.

Một bàn tay đỡ lấy Anh Thư, bế cô trên tay rời khỏi sân khấu.

Anh Thư không xuất hiện, Hoàng Quân mỉm cười nói:” Có lẽ cô ấy xấu hổ rồi, nhưng có các bạn ủng hộ tôi nhất định sẽ chinh phục ca sĩ Anh Thư.”

Trên chiếc xe màu đen, người mặc trang phục toàn màu đen kia đưa Anh Thư đi.

- Cuối cùng anh cũng đã đến tìm em. - Anh Thư khẽ mỉm cười.
Bình Luận (0)
Comment