Ken đi công tác đột xuất một tuần, nhưng vì Rose nói đã có cô gái
tên Tiểu Ái kia đến ở cùng chăm sóc nên trong lòng một phần nào yên tâm. Mặc dù chưa lần nào gặp mặt cô gái kia, nhưng nghe Rose kể lại cô ấy
chính là ân nhân của con gái, Ken có một chút biết ơn.
Ngày Ken về nước, Rose nhất quyết đòi ra sân bay đón Ken, vì vậy Tiểu Ái rất lo lắng nên đành đi theo cô, Rose đang mang thai nên đi lại rất không
tiện cho lắm, thế mà vẫn không bỏ được thói quen chạy nhảy.
- Baba em mà gặp chị chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên cho xem.
- Vì chị giống mẹ em sao? Từ khi vào nhà em, nhìn thấy di ảnh của mẹ em chị cũng rất bất ngờ, chị thật sự giống bà đến kì lạ.
- Từ bé em đã mất mẹ, em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình ngoài đời thật
cả. Nhưng từ khi gặp chị, em cảm giác như được gặp mẹ em vậy, vậy nên
nếu chị là mẹ em thì thật tốt. - Rose nắm lấy tay Tiểu Ái, cô là thật sự hy vọng Tiểu Ái là mẹ của mình.
Tiểu Ái nghe xong, nghĩ rằng Rose lại đùa giỡn quá đà, dùng tay cốc đầu Rose mỉm cười nói:” Đừng nói bậy nữa.”
- Không đâu, em nói thật mà. - Rose phân trần.
- Đừng đùa giỡn nữa. - Tiểu Ái nói xong nhìn về phía đoàn người đang bước ra từ cửa ra bên trong sân bay. - Họ ra rồi kia, trong số đó ai là baba em.
Rose vội nhìn theo hướng tay của Tiểu Ái, nhìn thấy baba Ken đang bước ra liền nhanh chóng chạy tới đón Ken.
- Này, em không được chạy, con bé này. - Tiểu Ái không kịp ngăn cản, lắc đầu chạy theo.
Ken từ bên trong ra nghe tiếng con gái liền mỉm cười đi tới, ôm lấy Rose.
- Con gái khoẻ không, cháu của ta co khoẻ không? - Ken nói.
- Baba, con khoẻ, tiểu tử ấy cũng khoẻ. - Rose buông Ken ra. - Baba, đây là chị Tiểu Ái, con đã kể với baba trước.
Ken nhìn Tiểu Ái, hơi ngẩng người một chút.
- Tôi là Tiểu Ái, xin chào ông chủ. - Tiểu Ái cuối đầu nói.
- Chào cô. - Ken gật đầu. - Đừng gọi là ông chủ, cứ gọi tôi là Phạm lão gia.
Rose không đồng ý liền nói.
- Baba con còn rất trẻ, gọi là lão gia nghe rất là già đó nha. - Rose
nhìn sang Tiểu Ái nói. - Chị gọi baba em là anh đi, nghe cho trẻ. -
Trong lòng đang tính toán chuyện đen tối.
Lần này đến lượt Ken gõ đầu Rose vì tội ăn nói lung tung.
- Xin lỗi cô, Tiểu Ái. Con bé sắp làm mẹ nhưng tính tình lại quá trẻ con. - Ken nhìn Tiểu Ái không rời, vì sao cô lại quá giống Pi như vậy.
Rose trề môi, quay mặt tỏ ra giận dỗi.
- Con không thèm nói chuyện với hai người nữa.
- Được rồi công chúa nhỏ của ta, con muốn gì cũng được mà. - Ken cưng chiều.
- Phạm lão gia, đưa vali cho tôi, tôi sẽ mang ra xe giúp ông. - Tiểu Ái nói, tay cầm lấy vali của Ken.
Ken nhìn Tiểu Ái liền nói:” Không sao đâu, tôi sẽ tự mình mang ra làm sao có thể để một cô gái giúp mình chứ.”
Trên xe, Tiểu Ái ngồi phía trên, còn Ken và Rose ngồi phía sau cùng nhau nói chuyện nhưng Rose mệt vì mùi xe nên ngã lưng vào vai Ken mà ngủ. Ken
nhìn vào kính chiếu bên trong xe, không biết từ khi nào đang ngắm nhìn
Tiểu Ái, cô gái này lại khiến Ken có cảm giác đau lòng như vậy, khiến
anh nhớ đến Pi, đến cái chết thương tâm của Pi.
Tiểu Ai nhìn
ra ngoài ngắm cảnh, bất ngờ quay vào bên trong thì phát hiện ánh mắt ưu
tư của Ken đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, Tiểu Ái e
ngại quay mặt đi, Ken hơi khó xữ một chút, dù gì Tiểu Ái cũng chỉ là một đứa trẻ không nên khiến cô ta khó xữ.
Quay về biệt thự Phạm
gia, Ken bé Rose về phòng ngủ còn Tiểu Ái xách giúp anh vali vào bên
trong. Cô lần đầu tiên bước chân vào căn phòng của người chủ căn nhà
này, gam màu xám tro khiến căn phòng càng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Tiểu Ái đặt vali gần tủ rồi dự định bước ra, cô nhìn thấy trên bàn tấm hình
của mẹ Rose với nụ cười hiền lành. Tiểu Ái đặt tấm hình lại vị trí cũ đi ra khỏi căn phòng với suy nghĩ:” Ông ấy là người thật đáng ngưỡng mộ,
mẹ Rose mất đã lâu như vậy nhưng ông ấy vẫn một lòng và bà.”
Tiểu Ái vừa mở cửa đi ra khỏi phòng thì Ken cũng mở cửa bước vào bên trong,
hai người đụng phải nhau khiến cô té ngược về phía sau, Ken nhanh tay đỡ Tiếu Ái kéo vào lòng mình. Cảnh tượng này, khiến hai người bất động vài giây, Tiểu Ái nhanh chóng rời vòng tay Ken cúi đầu nói.
- Phạm gia, xin lỗi… tôi xin phép về phòng. - Tiểu Ái nhanh chóng bỏ đi.
Ken nhìn theo Tiểu Ái bước đi, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.
Tiểu Ái nhanh chóng chạy về phòng mình, gương mặt đỏ bừng bừng, toàn thân nóng lên, tim đập thình thịch mạnh hơn.
- Không phải chứ, chỉ là mình bị ngã và ông ấy đỡ mình thôi mà, cảm giác
này là gì đây. - Tiểu Ái đưa hai bàn tay áp vào má, xua đi những cảm
giác kì lạ đang có.
Cũng một tuần trôi qua, Tuấn Khôi không
liên lạc với Rose, anh biết anh càng đến gần Rose càng đẩy anh ra xa,
câu hỏi kia của cô anh đã tìm được câu trả lời, chỉ là trong lòng Tuấn
Khôi lo sợ, Rose cố chấp không chịu thừa nhận. Tình yêu của họ chưa bắt
đầu đã có sóng gió, hiện tại là những nghi ngờ, tiếp theo anh không thể
xác định rằng trong đầu cô gái đó có ý định kết thúc nó hay không.
Trong buổi tiệc chia tay Minh Trí và Rin sẽ lên đường đi khắp đất nước, về
những vùng khó khăn để giúp người nghèo. Buổi tiệc chia tay thân mật chỉ có những người trong gia đình, và tất nhiên Ken và Rose cũng được mời
đến.
Buổi tiệc trong biệt thự họ Trần, mọi người quây quần nhau cười nói, chỉ là Rose luôn tránh né cái nhìn của Tuấn Khôi.
- Rose, khi nào con sinh cháu cho ta, ta sẽ về thăm con. - Rin mỉm cười nói.
- Dạ mẹ, mẹ đi nhớ phải bảo trọng sức khoẻ nhé. - Rose nói.
- Nhưng con khi nào thì mới chịu về đây cùng Tuấn Khôi, một mình ở tại căn biệt thự rộng lớn này, Tuấn Khôi sẽ rất cô đơn.
- Mẹ, chuyện này hãy để bọn con tự mình giải quyết, con đang chờ câu trả lời từ anh ấy.
- Ta chỉ nhờ con, hãy thay ta chăm sóc Tuấn Khôi. - Rin nói, ánh mắt
hướng đến Tuấn Khôi đang nhìn về phía họ. - Ta đi vào trong cùng mọi
người, con vào cùng ta chứ.
- Còn muốn ở lại đây hít thở không khí một chút, mẹ vào trước đi ạ. - Rose đáp.
Rin bước vào bên trong, Rose hướng mặt ra phía ban công đón không khí trong lành. Từ phía sau Tuấn Khôi đi tới, dùng áo vest của mình khoát lên
người Rose.
- Nơi này rất lạnh, em sẽ bị cảm đó. - Tuấn Khôi nói.
- Cảm ơn. - Rose không quay lại, mặt vẫn hướng về phía bên ngoài.
- Em sẽ tránh né anh đến khi nào?
- Khi anh trả lời câu hỏi của em. - Rose mở đôi mắt ra và nói.
Tuấn Khôi đưa hai tay lên bờ vai của Rose, xoay người cô lại hướng đối diện mình.
- Anh đã có câu trả lời cho em, nhưng anh muốn em hứa với anh một việc. - Tuấn Khôi nhìn vào đôi mắt của Rose mà nói.
- Việc gì? - Rose hỏi lại.
- Hãy hứa với anh, đứa trẻ trong bụng em dù có chuyện gì xảy ra cũng phải để nó mang họ Trần.
Rose không kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói Tuấn Khôi, chỉ nôn nóng nghe câu trả lời của anh, cô gật đầu đồng ý.
- Anh hãy nói câu trả lời của mình đi.
- Rose, người anh yêu duy nhất là em, cô gái đang đứng trước mặt anh và
là mẹ của đứa con của anh, chủ nhân của ngôi nhà này. - Tuấn Khôi nói.-
Còn về cô gái mang tên Tuyết Nhi, khi cô ta xuất hiện anh cảm thấy cô ta rất kì lạ và từ khi nào tâm trí của anh đã cuốn theo từng bước đi của
cô ấy đến khi anh giật mình thì lại mang một sự sợ hãi, anh sợ anh phản
bội Rose, chỉ vì cô gái Tuyết Nhi kia. Nhưng cuối cùng, Rose và Tuyết
Nhi đều bên trong người phụ nữ trước mặt anh, anh yêu em, không cần biết em là ai, chỉ là trái tim anh hướng về em, ánh mắt anh dõi theo em,
người duy nhất anh yêu.
Đôi mắt Rose đỏ ửng lên, nước mắt chợt trào ra lăn lên bờ má ửng hồng. Tuấn Khôi dùng tay lau đi giọt nước mắt kia.
- Đừng khóc, anh hứa sẽ không để em khóc thêm một lần nào nữa.
- Tuấn Khôi, giọt nước mắt kia, là nước mắt hạnh phúc. - Rose khẽ nói,
không ngờ Tuấn Khôi lại trả lời cô như vậy, đó chính là đáp án cô mong
đợi.
Tuấn Khôi ôm Rose vào lòng, ngoài kia những ánh đèn lấp
lánh soi sáng mọi cảnh vật, tình yêu của họ sẽ tươi đẹp như khung cảnh
trước mắt.
Mọi người quay trở lại buổi tiệc, Tuấn Khôi trong
tay cùng Rose, Thiên Bảo và Anh Thư ngồi bên cạnh nhau trò chuyện, Minh
Trí và Rin, Trần Hậu cùng Thiên Kim, chỉ một mình Ken ngồi ầm thầm một
mình cùng ly rượu mạnh.
- Rose, con gái theo chồng rồi phải kiếm vợ cho baba con đi. - Rin nhìn qua phía Ken mà nói.
- Mẹ ạ, con cũng ủng hộ ý kiến của mẹ. - Rose cười tủm tỉm.
- Hai mẹ con hãy tha cho ta đi. - Ken lắc lư ly rượu. - Cuộc sống cô đơn này, cũng không phải là không thú vị.
- Anh cũng phải tìm ai đó bên cạnh khi về già, con người không ai là không sợ cô đơn. - Rin nói.
- Cảm ơn em đã quan tâm anh, hãy để duyên trời vậy, đến đâu sẽ đến. - Ken đáp.
Minh Trí ra hiệu cho Rin đừng nói thêm điều gì nữa, trong Ken giống như người đang chứa đựng nhiều tâm sự.
- Nào, chúng ta cùng nâng ly, mừng cho mọi người đều đã tìm thấy hạnh phúc của mình. - Minh Trí nâng ly rượu lên nói.
Mọi người chúc mừng, vui vẻ cười nói.
Điện thoại Rose reo lên, là Tiểu Ái gọi đến.
- Alo, chị Tiểu Ái.
- Rose, chị phải về nhà gấp nên không đợi em về được, chị gọi nói cho em biết.
- Có chuyện gì sao chị? - Rose nghe giọng nói của Tiểu Ái gấp gáp.
- Em chị nói mẹ chị bị đau, chị phải về xem sao?
- Vâng, chị gọi tài xế đưa chị về nhé. - Rose nói.
- Cảm ơn em. - Tiểu Ái đáp, sau đó nhanh chóng quay về nhà.
Sáng hôm sau, Rose liên lạc với Tiểu Ái nhưng không được. Cô tìm đến nhà
Tiểu Ái nhưng đoã khoá trái cửa. “ Không phải lại bỏ đi nữa ư?” - Rose
thầm nghĩ thì gặp một người gần bên liền chào hỏi.
- À, hôm qua thấy có xe cấp cứu chạy đến rồi họ đi từ đêm qua đến giờ chưa về. - Cô hàng xóm trả lời.
- Cảm ơn cô.- Rose cúi đầu cảm ơn rồi ra về.
Mẹ chị Tiểu Ái bị bệnh phải nhập viện sao? Có lẽ chị ấy lo lắng lắm, với
lại gia cảnh chị ấy như vậy thì làm sao có đủ tiền để trang trải. Rose
suy nghĩ thì xe cũng đã về đến biệt thự Phạm gia.
Rose bước
vào nhà, vừa đi vừa chăm chú bấm điện thoại để nhờ Thiên Bảo tìm giúp mẹ của Tiểu Ái đang ở bệnh viện nào để cô đến giúp đỡ. Không ngờ Rose đi
lên bật thang lại bị vấp ngã, mọi người nhanh chóng đưa cô đi cấp cứu
tuy Rose nói mình không sao cả.
Nằm trên xe đẩy, Rose vẫn lo
lắng cho Tiểu Ái liền kéo tay Ken mà nói:” Baba, mẹ chị Tiểu Ái nhập
viện rồi, gia cảnh chị ấy không thể lo liệu mọi thứ được, baba hãy giúp
Tiểu Ái giúp con.”
Ken đợi Tuấn Khôi đến thì cho người đi tìm hiểu mẹ Tiểu Ái đang nằm ở bệnh viện nào và mắc bệnh gì.
Ken đi đến bệnh viện nơi mẹ Tiểu Ái đang nhập viện. Ken đi đến phòng của bà thì nhìn thấy bên ngoài Tiểu Ái đang ngồi thất thần.
- Tiểu Ái, mẹ cô… - Ken tiến đền gần Tiểu Ái nói.
- Phạm tổng, tôi… - Tiểu Ái bỗng nhiên khóc lớn.
Ken hơi bối rối, một cô gái lại khóc trước mặt anh như vậy. Ken lại gần Tiểu Ái, để cô tựa vào vai mình mà khóc.
Tiểu Ái bình tĩnh hơn một chút, sau đó nhận ra mình đã làm một chuyện không kịp sy nghĩ liền nhanh chóng đứng lên cúi đầu.
- Tôi… xin lỗi… tôi đã làm bẩn áo của ngài. - Tiểu Ái khó xữ nói.
- Không sao, cô cảm thấy đỡ hơn chưa? - Ken quan tâm.
- Nhưng… sao Phạm tổng biết mà đến đây? - Tiểu Ái kì lạ nói.
- Chuyện gì tôi muốn biết, tôi đều có thể biết. - Ken đáp.
Tiểu Ái không kịp hiểu hết câu nói trên thì một vị y tá đi đến đưa cho cô
một tờ giấy nói:” Người nhà kí vào rồi đi đóng tiền để tiến hành phẫu
thuật, thời gian rất gấp nên mong cô nhanh chóng giùm.”
Tiểu Ái run rẩy cầm tờ giấy trên tay, nhìn những con số mà mờ cả mắt.
- Đừng lo, tôi sẽ trả chi phí phẫu thuật cho mẹ cô. - Ken đi tới nói.
- Không… tôi không thể nhận được. - Tiếu Ái lắc đầu.
- Tôi la một nhà kinh doanh, vì vậy cô cứ an tâm đi tôi sẽ không cho
không ai bất cứ thứ gì. Hôm nay xem như tôi tạm ứng để mẹ cô chữa trị
trước, cô sẽ đến Phạm gia làm việc và tôi sẽ trừ từ từ vào lương của cô. - Ken nói.
Tiểu Ái suy nghĩ một lúc, xem ra ông ấy nói cũng
có lí, cô cũng đang rất cần số tiền kia để cứu mẹ. Tiểu Ái lưỡng lự một
chút cũng gật đầu đồng ý.
Ba của cô phải về chăm sóc cho em cô vẫn đang còn bé phải đến trường, đêm đó cô ngồi bên ngoài đợi mẹ phẫu
thuật, bên cạnh là Phạm tổng.
- Tôi có thể ở đây một mình mà, Phạm tổng xin ngài về nghĩ ngơi đi. - Tiểu Ái nói.
- Có hai người ở lại, không phãi tốt hơn sao? - Ken đáp.
- Phạm tổng và cả Rose là những người thật tốt , tôi vô cùng biết ơn gia đình Phạm gia.
- Cô đã có ơn cứu con gái tôi, điều này khiến tôi vô cùng biết ơn cô.
Tiểu Ái, chắc cô cũng nhận ra cô rất giống vợ cũ của tôi, điều đó khiến
Rose trở nên vô cùng vui vẻ. Tôi mới là người phải cảm ơn cô.
- Người vợ đó của ông, là người như thế nào?
Ken suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói:” Cô ấy cũng khá giống cô về tính cách,
hiền lành và đáng yêu, lại thích giúp đỡ người khác, khi gặp khó khăn
thì luôn tự một mình gánh chịu mà không chịu nói ra để người khác giúp.”
- Tôi là người như vậy sao? - Tiểu Ái không nghĩ mình là người giống mẹ Rose về tính cách.
Ken cười, nhìn vào đôi mắt kia khẽ đáp:” Rất giống.”