Nhị Trọng Ảnh

Chương 100

Cái gọi là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết, Tần Phong và Thư Lộng Ảnh đều cực kỳ tò mò.

Lúc hai người lên tinh thần đi bái kiến vị cao nhân được giang hồ đồn đại thì biểu tình của Khổng Nhiễm nhìn bọn họ có chút vi diệu a.

“Đợi đã, các ngươi tự mình đến gặp là được.” thanh âm Khổng Nhiễm mỏng manh đến mức không thể nghe thấy.

Tần Phong liếc nhìn Khổng Nhiễm một cái, trong lòng nghi hoặc. Vì sao tên khổng tước cao ngạo này hôm nay lại ‘khép nép’ như vậy a?

Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy Thiên Cơ Tử thì rốt cuộc đã hiểu rồi……

Thiên Cơ cung hùng vỹ với núi non, vách đá cheo leo dữ tợn bị những đường cắt kỳ lạ tàn phá. Làm người ta kinh sợ chính là vách núi sâu bên cạnh, vách vực dựng thẳng, sâu không thấy đáy.

Dưới cảnh vật hùng vỹ ở đây, hai lão nhân già cả thế nhưng……

“Hai ong mật nhỏ a, bay vào trong bụi hoa a, bay bay a! Bạch bạch! ( a a )!”

“Bay a a~!! Vỗ vỗ cánh bay!! ( a a )!!”

Khổng Nhiễm không biết nên chui mặt vào cái lỗ nào, Thư Lộng Ảnh một bên đỡ trán cười khẽ.

Tần Phong ==, tiên phong đạo cốt trong tưởng tượng đâu?!!

“Ha ha, Thủy Liêm ngươi thua rồi!! Mau mau mau, đem đồ giao ra đây.” Lão nhân đứng trước  Nam Thần Y Thủy Liêm đang ứa nước mắt quơ chân múa tay nói.

Nam Thần Y nước mắt lưng tròng không cam tâm móc ra một bình sứ trong ngực ra, nói: “Ngươi là thần cơ diệu toán, đương nhiên có thể đoán được ý nghĩ của ta. Thật là không công bằng!”

Lão giả hạc phát đồng nhan* vận một thân đạo phục tiên phong đạo cốt (lầm to) nhanh tay đoạt đi bình ngọc, nói: “Ai kêu ngươi muốn đánh cược với ta, ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu lợi hợi? Đã thua thì nên nhận thua đi, đừng để bị vãn bối chê cười, Nhiễm nhi, ngươi nói có phải hay không?”

(*Hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc)

Khổng Nhiễm giật giật khóe miệng, nhưng vẫn tiến lên cúc cung* nói: “Lời sư phụ nói rất đúng.”

(*Cúc cung: cuối mình làm lễ)

Lão nhân này chính là sư phụ của Khổng Nhiễm, Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử nhìn vẻ mặt ủy khuất của Thủy Liêm, đắc ý vuốt râu nói với Khổng Nhiễm: “Ngươi tiểu tử này, sau khi trở về Thiên Sơn thì cũng đừng lại đi ra ngoài, ta đã sớm nói với ngươi rồi, thế gian phồn hoa thật sự không thích hợp với ngươi, thành thành thật thật mà ở lại bên cạnh vi sư, kế thừa Thiên Cơ cung không phải rất tốt sao?”

Từ đầu đến cuối lão không hề nhìn sang Thư Lộng Ảnh và Tần Phong, tựa như hai người bọn họ chính là không khí.

Ánh mắt Khổng Nhiễm hơi chuyển, không trả lời vấn đề của Thiên Cơ Tử mà nói: “Sư phụ, hôm nay ta tới đây là muốn nhờ người một chuyện.”

Thiên Cơ Tử diện vô biểu tình.

“Lúc đồ nhi ở dưới chân núi đã được hai người này cứu giúp, mà trước đó, đệ tử đã đáp ứng với bọn họ rằng sẽ nhờ sư phụ đúc cho họ một thanh bảo kiếm………”

“Không được không được không được!!!” Thiên Cơ Tử đánh gãy lời Khổng Nhiễm, “Ta đã phong thủ! Cũng đã thề là sẽ không giúp bất kỳ ai đúc ra bất luận một thanh kiếm nào!! Tặng cho bọn họ một ít đồ vật rồi nhanh chóng tống cổ bọn họ xuống núi đi!”

Nói xong không chút lưu tình phất tay áo rời đi!

“Thiên Cơ Tử tiền bối xin dừng bước.”

……

Một đạo hình ảnh chợt hiện lên, Thư Lộng Ảnh vốn cách xa nơi Thiên Cơ Tử đứng nhưng thoáng chốc đã chặn ngang trước mặt ông.

Thư Lộng Ảnh thân mặc thanh y đơn bạc đối mặt với thế ngoại cao nhân tính tình cổ quái, ý cười kéo dài.

Thật nhanh! Đồng tử Tần Phong hơi co lại, tiện đà cúi thấp đầu, khoảng cách giữa hắn và sư phụ, rốt cuộc vẫn còn rất xa…

Khổng Nhiễm ở một bên dậm chân, hận không thể tiến lên ném Thư Lộng Ảnh ra ngoài lan can!!

Từ xưa tới nay Thiên Cơ Tử chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, hắn nguyên bản muốn nhẹ nhàng thuyết phục từ từ Thiên Cơ Tử, nhưng Thư Lộng Ảnh lại bất ngờ ngăn cản lão lại, chọc Thiên Cơ Tử xù lông. Đương nhiên chuyện đã tới nước này thì dù Thiên Vương lão nhân có tới đây, Thiên Cơ Tử cũng sẽ không đồng ý!!!

Quả nhiên y như trong dự đoán, Thiên Cơ Tử cười lạnh vài tiếng, nói với Thư Lộng Ảnh: “Công phu không tồi, ngươi đang muốn dùng võ công uy hϊế͙p͙ lão nhân ta?”

Thư Lộng Ảnh mỉm cười lắc đầu: “Vãn bối không dám.”

“Vậy ngươi đây là có ý gì?!! Ngăn cản ta sao?!!” Thiên Cơ Tử thổi râu trừng mắt.

Thủy Liêm một bên ủy ủy khuất khuất chậm rãi đi đến bên cạnh Khổng Nhiễm, dùng ngón tay chọc chọc hắn: “Xem sư phụ của ngươi đi, vừa rồi giáo huấn ta thì thôi! Hiện tại thế nhưng lại không đứng đắn gây khó xử với một hậu bối, thật là đáng xấu hổ.” Nói xong còn dùng ngón trỏ khoa tay múa chân trước mặt hắn.

“Thủy Liêm!!! Đừng nghĩ ta nghe không được!!!” Thiên Cơ Tử tức muốn hộc máu!!

……

Thiên Cơ Tử là thế ngoại cao nhân, chẳng những có thể tính được thiên mệnh, mà còn có thể đúc ra thần kiếm, võ công đương nhiên cũng là cao thủ võ lâm không ai sánh bằng.

Đáng tiếc, người lão đây gặp lại chính là người có hệ thống hỗ trợ Thư Lộng Ảnh, vô luận lão muốn thần không biết quỷ không hay rời đi hướng nào cũng đều sẽ bị Thư Lộng Ảnh nhanh chóng ngăn lại.

Thiên Cơ Tử liền lấy làm lạ, rốt cuộc chịu đưa mắt nhìn người trẻ tuổi không biết lễ nghĩa này.

Một gương mặt bình phàm không có gì lạ mặt, cười khanh khách nhìn lão.

Thật kỳ quái!! Gương mặt này hình như có gì đó không thích hợp a!! Người biết xem tướng mạo như Thiên Cơ Tử, liếc mắt một cái liền nhận ra gương mặt này là giả.

“Tiền bối, ngài nói ngài đã phong thủ không đúc kiếm nữa đúng không?” Thư Lộng Ảnh nhìn lão nhân bây giờ đã nguyện ý cùng y nói chuyện, không nhịn được khanh khách cười.

Thiên Cơ Tử thu lại biểu tình, nghiêm túc nói: “Đã biết rồi còn không mau cút đi?!”

“Nếu tiền bối đã không đúc kiếm nữa thì còn lấy cực hàn thủy để làm gì? Chắc là sẽ không dùng để uống đi?” Thư Lộng Ảnh nhìn bình ngọc trêи tay Thiên Cơ Tử, hỏi, “Mong tiền bối giải thích một chút, vãn bối mới có thể cam tâm tình nguyện xuống núi.”

Cực hàn thủy, là hồ nước sâu dưới đáy băng quanh năm lại không hề kết băng, cũng không bốc hơi, so với băng tuyết còn rét lạnh hơn gấp nhiều lần, lạnh đến cực điểm, nếu dùng tay không tiếp xúc thì nháy mắt sẽ bị đóng băng đến phế, nhất định phải dùng bình ngọc thịnh chi mới có thể vô sự. Nếu theo như lời Thư Lộng Ảnh nói thì dùng để uống, sợ là lục phủ ngũ tạng sẽ lập tức hóa thành tảng băng.

Nhưng nước này quái không phải ở đây, mà quái là ở chỗ nước này dùng để đúc kiếm thần!! Dùng cực hàn thủy đúc kiếm, kiếm sẽ vạn năm không rỉ sắt, chém sắt như chém bùn, một đạo ánh sáng cũng có thể làm người ta tức khắc thân lìa đầu.

Thiên Cơ Tử không ngờ y lại biết thứ trong bình ngọc là cực hàn thủy, lão cũng không có ý muốn nói dối, nhưng tránh không được mà khó tin nhìn Thư Lộng Ảnh: “Ngươi, rốt cuộc là ai? Vì sao mà đến?”

Thư Lộng Ảnh cung kính cuối đầu với Thiên Cơ Tử: “Vãn bối Nguyệt Ảnh, vì cầu kiếm cho đồ nhi mà đến.”

……

Thiên Cơ Tử hơi hơi híp mắt, lão biết, Thư Lộng Ảnh vốn dĩ không chịu nói thật tên mình.

Lão tuy quanh năm ở tại Thiên Sơn, không hề bước ra khỏi Thiên Sơn nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ cái gì cũng không biết.

Người này tuổi tuy còn trẻ, nhưng có thể ngăn được Thiên Cơ Tử lão thì võ công chắc chắn không phải dạng đầu đường xó chợ. Lại nhìn ngôn hành cử chỉ, không phú cũng quý. Mà cái tên Nguyệt Ảnh này, lão lại chưa bao giờ nghe qua.

“Người trẻ tuổi, nếu ngươi không chịu thẳng thắn thì đừng có lãng phí thời gian của lão nhân.” Những lời này Thiên Cơ Tử không có phát ra ngoài miệng, mà là dùng nội lực truyền âm.

Thư Lộng Ảnh dùng nội lực truyền lại: “Đa tạ tiền bối, tại hạ là giáo chủ đương nhiệm của Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh, vì tình huống đặc thù nên không thể không dùng dịch dung che mắt, mong tiền bối thông cảm.”

Thiên Cơ Tử hừ lạnh một tiếng: “Thật là phiền toái! Nguyên nhân vì cái gì, đồ đệ ngươi sao?”

Thư Lộng Ảnh còn chưa có trả lời, Thiên Cơ Tử đã vù một tiếng đứng trước mặt Tần Phong, khuôn mặt lão áp sát khuôn mặt Tần Phong, tựa hồ là mũi chạm mũi!!

Tần Phong mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn vị thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết.

Sau khi Thiên Cơ Tử đánh giá Tần Phong kỹ càng, sắc mặt càng thêm kỳ quái, lão lui ra phía sau vài bước, bấm tay tính một quẻ: “Kỳ quái!! Thật là kỳ quái!!”

Sau đó hô lớn với Thư Lộng Ảnh: “Ngươi theo ta, những người khác đừng theo vào.”

Nói xong liền phi thân nhảy lên Thiên Cơ cung.

Khuôn mặt Khổng Nhiễm đầy vẻ ngạc nhiên, sư phụ hắn xưa nay lòng dạ hẹp hòi, lúc trước còn không nhìn mặt mũi Thư Lộng Ảnh đã đuổi y xuống núi, giờ phút này lại gọi Thư Lộng Ảnh đến Thiên Cơ cung?!!! Thư Lộng Ảnh đã làm cái gì rồi a?

Thư Lộng Ảnh nối gót đi theo Thiên Cơ Tử, thời điểm tiến vào Thiên Cơ cung y bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Phong, chỉ thấy một thiếu niên đứng ngây ra tại chỗ ánh mắt sáng quắc nhìn theo y.

Thư Lộng Ảnh sửng sốt, chốc lát mới nhợt nhạt cười với thiếu niên.

Vi sư, nhất định sẽ đem Thần Nguyệt Giáo tận tay trả lại cho ngươi.

……

Rầm!!

Đại môn Thiên Cơ cung trầm ổn đóng lại, ngăn trở tầm nhìn của đám người Tần Phong.

Khổng Nhiễm ngoáy ngoáy lỗ tai, đi đến trước mặt Tần Phong: “Không biết bọn họ khi nào mới ra, ngươi ở chỗ này đợi cũng chả có ích gì. Ta mang ngươi đến phòng binh khí dạo một lát.”

Tần Phong gật đầu: “Được.”

Thủy Liêm cũng đi theo: “Ta nữa, ta nữa.”

……

Thiên Cơ Tử mang Thư Lộng Ảnh đi xung quanh Thiên Cơ cung bảy tám vòng, ước chừng sau nửa nén hương mới dừng lại trước một đại đường ánh sáng tối tăm.

Trung tâm đại đường có tượng đồng đạo sĩ cao tầm mười mét, đạo sĩ có bộ râu dài, phất trần đặt trêи khuỷu tay, đạo sĩ an ổn ngồi trêи lưng một con trâu, mắt nhìn về phía trước.

Thư Lộng Ảnh đối với mọi điều trêи Thiên Sơn đều rất tò mò, lấy thực lực của cổ nhân thì vì sao một nơi uy nghiêm như thế lại xây nên một tòa cung điện nguy nga tráng lệ như Thiên Cơ cung được? Còn tượng đồng này vì sao lại được đúc tại Thiên Sơn?

Trí tuệ của cổ nhân thật là sâu không lường được.

Dưới tượng đồng có lớp lớp bồ đoàn*, Thiên Cơ Tử đi đến chậm rãi ngồi lên trêи bồ đoàn: “Ở đây không người, ngươi có thể lộ mặt rồi không?”

(*Bồ đoàn: đệm dùng để ngồi tọa thiền, thường được nhồi bông vào)

Thư Lộng Ảnh gật đầu, đi đến một cái bồ đoàn trước mặt Thiên Cơ Tử ngồi xuống.

Sau đó, một trận sương mù lập tức tản ra bao phủ người ngồi trước mặt lão. Khuôn mặt vốn dĩ bình phàm ngay lập tức hiện ra bộ dáng vốn có của nó, nga, có điểm bất đồng nha. Đôi mắt đen láy hiện lên nét đào hoa mê ly vạn phần, sắc môi hồng nhuận, màu da trắng nõn không tì vết, bộ dáng trước mắt kỳ lạ là không hề cảm thấy yêu nghiệt, mà mười phần là bộ dáng mỹ nhân yếu nhược.

Thiên Cơ Tử xem trò hay xem đến thú vị, rất có ý tứ mà cảm thán: “Quả thật đúng là “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh”, lúc trước ta đã từng nghe qua tuyệt kỹ “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” lần nữa hiện thế, nhưng không quá tin tưởng. Ngươi như thế nào lại luyện được bộ công pháp này? Trong thiên hạ này, bộ “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” cuối cùng đã bị chính tay sư công của ra thiêu hủy, mà chính mắt ta đã nhìn thấy.”

“Là phụ thân lưu lại cho ta, cụ thể từ đâu mà đến thì vãn bối cũng không biết.” Thư Lộng Ảnh nói dối không chớp mắt.

“Hừ ——” Thiên Cơ Tử hừ lạnh một tiếng, cũng lười cậy miệgn thanh thiếu nên trẻ tuổi miệng đầy dối trá, lão đứng dậy áp sát vào khuôn mặt Thư Lộng Ảnh, tinh tế đánh giá một phen.

Khuôn mặt lão tuy đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần lạ thường không giống người có tuổi, Thư Lộng Ảnh: “……”

Thiên Cơ Tử này, khẳng định là bị cận thị độ cao đi?

Sau khi Thiên Cơ Tử xem xong lão nhanh chóng lui ra phía sau, sau đó thuần thục bấm tay tính toán: “Một người có đại vận khí, một người lại có mệnh vong, thế nhưng cả hai đều chạy đến Thiên Sơn của ta.”

“Không!! Khoan đã!!!” Thiên Cơ Tử nói, sau đó tiến lên cầm lấy tay phải Thư Lộng Ảnh.

Cánh tay Thư Lộng Ảnh trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương không rõ ràng lắm, lòng bàn tay mềm mại có hơi hơi ửng hồng, vân tay dường như là không thể nhìn thấy, đường sinh mệnh chạy dài đến ngón cái không được bao xa đã bị chặt đứt… Nhưng sau đó một đoạn lại xuất hiện thêm một đường sinh mệnh khác, tựa như Thư Lộng Ảnh chết đi sẽ có thể sống lại.

Thiên Cơ Tử lại cầm lấy tay trái Thư Lộng Ảnh, quả nhiên tay bên này, đường sinh mệnh đã đứt không còn một mảnh, cũng không có bất luận cái gì kéo dài ra, đây mới là vận mệnh chân chính của chính ‘thân thể’ này.

“Ngươi thế nhưng sửa mệnh……” Thiên Cơ Tử biểu tình khó lường, “Thật đúng là lớn gan a……”

Thư Lộng Ảnh mỉm cười thu hồi cánh tay: “Tiền bối, ta tới đây không phải nhờ ngươi xem tướng.”

“Ta tới là muốn giúp đồ nhi ta, cầu kiếm.”

Thiên Cơ Tử thổi thổi râu, tay ôm ngực nhắm mắt: “Ta chỉ là nhìn ra mệnh số của ngươi và đồ nhi ngươi có chút kỳ quái nên mới không đuổi các ngươi xuống núi. Còn chuyện đúc kiếm, lão nhân nhất định không đồng ý.”

Thư Lộng Ảnh không trả lời mà là lãng sang chuyện khác: “Ta đã nghe quý đồ của tiền bối nói qua, hắn nói rằng tiền bối vốn muốn xuống núi vân du, nhưng vì hắn đột nhiên trở về nên tiền bối mới lưu lại mấy ngày?”

Thiên Cơ Tử mí mắt nâng nâng.

Thư Lộng Ảnh tiếp tục nói: “Hơn nữa theo như lời tiền bối nói thì tiền bối đã phong thủ, kiếp này người sẽ không vì bất kỳ ai mà đúc kiếm, nhưng cũng thật vô căn cứ a. Tiền bối thật sự muốn rửa tay gác kiếm? Nhưng mà trước đó, tiền bối lại chuẩn bị đúc một thần kiếm độc nhất vô nhị…. Vì đời này ngài muốn đúc một thanh thần kiếm cuối cùng, cũng như là họa xuống một nét bút hoàn mỹ cuối đời, xuống núi du sơn ngoạn thủy, chính là tìm kiếm người có duyên với thần kiếm đó. Đúng hay không?”

Thiên Cơ Tử mở bừng mắt, trêи mặt đã không còn nét lơ đãng cà lơ, lão nghiêm túc nhìn Thư Lộng Ảnh: “Người trẻ tuổi, ngươi nếu đã biết thì cũng nên minh bạch, lão nhân sẽ không vì ngươi mà đúc kiếm, các ngươi đều không phải là người có duyên với thần kiếm.”

Thư Lộng Ảnh cười lắc đầu: “Không phải vậy, chỉ là thời cơ chưa tới. Kỳ thật người có duyên với thần kiếm, ta sớm đã đưa đến trước mặt ngài.”

……

Khổng Nhiễm mang theo Tần Phong và Thủy Liêm vòng tới căn hầm phía sau Thiên Cơ cung.

Vì đây là đỉnh cao chót vót nên trong hầm không có ẩm ướt, mà ngược lại khô mát vô cùng.

Nhưng trong đây tựa hồ là đã thật lâu không có ai tới, lúc mới đẩy cửa hầm ra, tro bụi dày đặc lập tức văng tứ phía.

Khổng Nhiễm một tay bụm mặt ho khan, tay khác không ngừng quơ quơ trước mặt: “Nơi này đại khái là đã năm sáu năm không có ai lui tới, bụi cũng đóng lên tới mắt cá chân luôn rồi.”

Tần Phong cũng bụm mặt ở phía sau: “Binh khí trong đây đều là do Thiên Cơ Tử tiền bối đúc ra sao?”

“Cũng đúng, nhưng đại bộ phận là do sư tổ truyền lại.” Khổng Nhiễm tìm được cái giá nến đen sì trêи vách hầm, hắn móc ra mồi lửa châm cháy nến rồi cấm lên, sau đó cả căn hầm tựa như được khởi động cơ quan, nháy mắt bừng sáng.

Tần Phong giương mắt nhìn, bị dọa đến mức khϊế͙p͙ sợ không nói thành lời.

Từ lúc hắn bước vào, dựa vào tiếng vang Tần Phong đã sớm đoán ra nơi này khẳng định rất lớn. Nhưng hắn không khỏi vẫn bị sự thật làm cho chấn động, căn hầm to lớn dựng đầy giá gỗ, phía trêи đương nhiên là binh khí dày đặc, nhưng phần lớn đều là đao kiếm, cũng có một số trường thương, roi và vài loại binh khí khác.

Là nam nhân, ai ai cũng sẽ yêu thích mấy thứ này. Tần Phong cũng không ngoại lệ, hắn xưa nay lạnh mặt nhưng cũng khó nén kϊƈɦ động trong lòng, hắn không vội tiến lên tham quan, mà hỏi: “Tất cả đều là do lịch đại Thiên Cơ Tử đúc ra? Nhưng mà ta nghe nói, binh khí mà lịch đại Thiên Cơ Tử đúc ra đều có chủ sử dụng nó, những binh khí chất chồng ở đây là như thế nào?”

Khổng Nhiễm nghe xong cười cười: “Ngươi thật ra cũng lơ là a, không phát hiện ra sao? Căn hầm này thực lạnh, nhưng không phải lạnh ở bên ngoài.”

Biểu tình Tần Phong thay đổi: “Đây là……?”

Thủy Liêm gắt gao đi theo hai hậu bối trước mặt, mặt đầy sợ hãi giải thích: “Đây là cái gì hay đây không là cái gì a, không sai, binh khí này đều là do chủ nhân đã chết của nó sử dụng, sau khi chết, binh khí tự động bay về Thiên Sơn!! Đây đều là di vật của người chết!!!!”

Bình Luận (0)
Comment