Nhị Trọng Ảnh

Chương 108

Thư Lộng Ảnh nghĩ tới rất nhiều loại tình cảm mà Tần Phong dành cho y, tỷ như cảm kϊƈɦ, tôn trọng, ỷ lại, lại giống như tình cảm mà y dành cho hắn?

Thẳng đến vừa rồi, y không chắc mình còn bao nhiêu tinh lực để làm bạn bên cạnh Tần Phong, thích y……

Thư Lộng Ảnh dùng khinh công chạy trốn bay xuyên qua cánh rừng. Cho ta khi y cảm thấy đã cách nhà gỗ đủ xa mới ngừng lại.

Lúc này y mới phản ứng, y chạy cái gì?! Toàn bộ nơi này đều được y dệt ra từ ảo cảnh, muốn rời khỏi Tần Phong, trực tiếp đổi nơi này là được rồi?!

Thư Lộng Ảnh thở phì phò, cảm thấy chẳng những mình đã bị suyễn mà còn bị choáng váng a!

Vung tay lên, rừng cây nguyên bản đã biến mất, bốn phía biến thành băng thiên tuyết địa, độ ấm thoải mái ban nãy cũng chợt giảm xuống.

Tuy rằng hết thảy đều là giả, nhưng tốt xấu gì cũng làm Thư Lộng Ảnh bình tĩnh hơn một chút. Y dùng ảo cảnh biến ra một cái ghế dựa và một bình trà nóng. Sau đó thở phì phì ngồi xuống pha trà.

Hồ ly từ ngọc bội xông ra ngồi xổm bên cạnh y, đuôi cũng không dám đung đưa.

Nam chủ thế công quá mãnh liệt, thế nhưng trực tiếp tiến thân đi lên. Đáng thương cho ký chủ mới lơ là một chút mà đã không kịp trở tay. Đây tựa như câu chuyện nước ấm nấu ếch xanh*, ký chủ vừa mới dùng lửa đủ sài mà ếch xanh đã nhảy ra……

(*Câu chuyện ngụ ngôn Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.)

Khụ……

Nó không có nói nam chủ là ếch xanh nha, nếu là ếch xanh thì cũng là ếch xanh vương tử, không không! Còn oai hơn nữa……

Ai!

Dù sao ký chủ đã bị một vố này của nam chủ làm cho ngốc lăng, không còn chút sức lực chống cự, trực tiếp chạy trốn……

Hiện giờ, Thư Lộng Ảnh bực bội đến cực điểm.

Tảng băng lớn lạnh đến thấu xương cũng không thể làm Thư Lộng Ảnh bình tĩnh lại.

Y oán giận nói với hồ ly: “Ngươi nói xem Phong nhi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nếu hắn chưa nói gì ta còn có thể giả bộ ngốc lăng, duy trì mối quan hệ sư độ tốt đẹp với hắn. Nhưng hiện tại hắn đều đã nói toạc ra rồi, muốn ta đối mặt với hắn thế nào đây?”

Thư Lộng Ảnh bất đắc dĩ nhu nhu mi tâm, cảm thấy thật đau đầu.

Từ lúc xuyên qua tới giờ, phần lớn tình huống đều nằm trong tay y. Cho dù đôi lúc cũng gặp không ít nguy cơ mất mạng, nhưng y cũng chưa đau đầu như bây giờ.

Hồ ly suy tư một phen, thực khách quan bình luận: “Nam chủ là người mẫn cảm lại cố chấp, có thể dù ngươi ám chỉ thế nào thì phản ứng của hắn cũng sẽ quá kϊƈɦ, kỳ thật phản ứng như vậy cũng nằm trong dự kiến a.”

Tâm tình Thư Lộng Ảnh lay động, hồ ly ngồi xổm lên khối băng to nhưng nó lập tức nứt toạc ra, hồ ly thình thịch rơi vào nước đá……

Thế nhưng không biết, hệ thống cũng sẽ chiêu trò như vậy……

Hồ ly vì không kịp báo cáo tình hình của Tần Phong cho Thư Lộng Ảnh biết nên nó có chút canh cánh trong lòng, cảm thấy thật chột dạ.

Hồ ly lộp độp bò lên mặt nước, bộ lông trắng ướt đẫm chật vật dính vào nhau, hồ ly không ngừng run a run, nhìn qua thất đáng thương.

Thư Lộng Ảnh đã không còn sức lực đi nói chuyện với hệ thống, trong đầu nghĩ về ánh mắt sáng quắc của Tần Phong, đau đầu không thôi.

Sự tình biến thành như vậy đều có nguyên nhân của nó, mà nguyên nhân ở đây chính là người vốn dĩ không hề tồn tại trong thế giới này, Thư Lộng Ảnh. Số mạng Tần Phong nhiều lần được y thay đổi chuyển dời……

Nếu hủy diệt cái thay đổi đó thì……

Bỗng nhiên, Thư Lộng Ảnh đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: “Ta nghĩ rồi!!!”

Hồ ly bị dọa tới mức hắt xì một cái, nó  nâng đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn Thư Lộng Ảnh như đã gỡ được gánh nặng.

……

Y như trong dự liệu của Tần Phong. Buổi tốt hôm nay, sư phụ hắn không có trở về. Một mình Tần Phong ngồi trêи ngạch cửa, tựa như tiểu cẩu bị chủ nhân vứt bỏ.

Hắn đi tới phòng của Thư Lộng Ảnh tìm thấy mộc châu bị ném vào trong góc, gắt gao cầm trong tay.

Ngày hôm sau……

Ngày thứ ba……

Người kia vẫn không trở về.

Ba ngày ba đêm không ăn không uống cũng không ngủ nghỉ làm Tần Phong tiều tụy không ít, chỉ có cặp mắt kia vẫn như cũ gắt gao nhìn về phía trước.

Ở nơi tối tăm, Thư Lộng Ảnh bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.

“Ai……”

Tiếng than hòa vào trong gió, bộ dạng nguyên bản uể oải ỉu xìu của Tần Phong lập tức bay mất, kϊƈɦ động nhìn quanh bốn phía: “Sư phụ, ngươi đã trở lại rồi có phải không?!”

Cái người xưa nay vốn trầm mặc giờ lại nôn nóng như vậy. Hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ dùng ánh mắt tỏa sáng thẳng tắp nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh

Một làn hương nguyệt quế như có như không nhẹ nhàng thoáng qua.

Tần Phong cảm thấy phía sau hắn nhiều thêm một người, tiếp sau đó có một đôi tay ôn nhuận như ngọc bưng kín mắt hắn.

“Cứ quên đi……”

Trước khi Tần Phong lâm vào hôn mê, hắn nghe thấy câu nói ôn nhu của ai đó rất quen thuộc…

Thư Lộng Ảnh đem Tần Phong về phòng, hồ ly đi theo phía sau bất an nói: “Ký chủ, ngươi xác định muốn làm vậy sao?”

“Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” là loại võ công vừa có thể dệt ra ảo cảnh vừa có thể thôi miên. Người dùng nó khả năng dệt ra một thế giới không hề tồn tại.

Một khi đã vậy, y có phải sẽ dệt ra được một ký ức giả đưa vào tâm trí Tần Phong hay không? Có thể cắt đứt quan hệ giữa y và hắn?

Như vậy, y sẽ không tồn tại trong lòng Tần Phong, mà tình cảm của Tần Phong dành cho y cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Thư Lộng Ảnh càng nghĩ thấy hợp lý.

Trong lúc hôn mê, dường như Tần Phong cũng cảm giác được nỗi bất an vô hình, lo lắng nhíu mày.

Ngay lúc Thư Lộng Ảnh chạm vào mi tâm hắn, đôi mày mới chậm rãi buông ra.

“Nhất định……” Thư Lộng Ảnh nói.

Thư Lộng Ảnh thân mặc bạch y dán sát trán của mình vào trán của Tần Phong, ngay lúc chạm vào trong nháy mắt, một tia sáng trắng nhanh như chớp lóe lên.

Hồ ly nhịn không được lui ra phía sau vài bước……

Căn nhà mộc mạc đơn sơ trong nháy mắt đã hóa thành cát sỏi rách nát tán loạn bay bay.

Tiếng côn trùng kêu vang ngoài phòng cũng đột nhiên im bặt, thác nước cũng đọng lại như thời không ngưng trọng.

……

Tần Phong mơ thấy hắn lại xuống núi mua sắm đồ vật.

Sư phụ viết cho hắn danh sách những thứ cần mua, vì mực nước còn chưa kịp khô nên y giơ giấy giữa không trung, dùng miệng thổi thổi.

Mỗi động tác tựa hồ bình thường nhưng phảng phất như mang theo ý vị không rõ ràng.

Tần Phong nhìn không chớp mắt, tựa hồ muốn khắc họa từng động tác, từng biểu cảm của y in vào sâu trong tâm trí.

Sau khi viết xong danh sách, người kia cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy, sau đó giao cho hắn.

“Trêи đường phải cẩn thận.”

Tần Phong cõng cái sọt to đi xuống núi. Không hiểu vì sao trong lòng lại có chút vắng vẻ.

Tần Phong quay đầu nhìn lại, quần áo tuyết trắng, tóc đen dài tán loạn chưa kịp buột chỉnh tề đứng dưới gốc đại thụ đưa mắt nhìn theo bước chân hắn rời đi, khuôn mặt mơ hồ bất kham, không thể nhìn rõ.

Tựa như mỗi lần hắn trở về, người này đều đứng dưới gốc đại thụ chờ hắn.

Đêm lạnh như nước, bốn phía tối tăm, người kia treo đèn lên nhánh cây to, để hắn thấy đường trở về……

Bất quá, người này ai? Tần Phong tự hỏi trong lòng nhưng bước chân lại không hề dừng lại.

Hắn còn có việc phải làm.

Nhưng là chuyện gì?

Tần Phong lấy danh sách ra, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, danh sách trong tay hắn không giữ chặt, vì vậy mà theo gió bay đi.

Hắn quay đầu muốn bắt nó lại nhưng trước mắt lại là bờ hồ bát ngát muôn trùng……

……

“Này, này! Ngươi tỉnh lại, tỉnh tỉnh.”

Tần Phong cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, âm thanh bên tai tựa như ruồi muỗi, đuổi cũng đuổi không đi.

Hắn hoảng hốt mở bừng mắt, trước mắt hiện ra vách tường thấp đổ nát, đối diện hắn là một khuôn mặt xa lạ, đôi mắt tặc khí nhìn Tần Phong, hắn lập tức tỉnh táo lại.

Tần Phong bất ngờ ngồi dậy, lão nhân trước mắt không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã bị hắn đụng ngã.

“Ai da, ngươi nếu không thích lão phu thì cứ nói thẳng ra đi, sao lại đột nhiên ngồi dậy?” Bạch Húc xoa xoa ngực, khuôn mặt già nua oán trách nói.

Tần Phong dùng sức xoa đầu, đầu hắn tự như bị nghẹn ứ gì đó đau trướng khó chịu. Qua một lúc bình tĩnh lại hắn mới nhìn rõ người trước mắt, cao giọng kinh ngạc nói: “Là ngươi! Bạch Húc tiền bối!!”

“Nha, ngươi quen ta? Xem ra ngươi chính là Tần Phong, không thể nghi ngờ!” Bạch Húc cười hì hì nói, “Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi còn chưa chắc chắn lắm, ngươi so với lúc nhỏ có chút không giống! Nếu không phải ta thấy ngươi hôn mê bất tỉnh ở đây thì ta có khả năng đã trực tiếp đi rồi!”

Tần Phong sửng sốt: “Ta hôn mê ở đây?”

Lúc này Tần Phong mới chú ý nơi mình nằm, hóa ra đây chỉ là một cái ngõ cụt.

……

“Ngươi nói cái gì?!!!” Bạch Húc thổi thổi bộ râu trắng, trong ánh mắt hiện lên nét không thể tin được, sau đó lão lập tức che miệng, thấp giọng nói, “Cốt Ngọc ở trêи người ngươi, vì thế ngươi mới bị người ta đuổi giết. Trêи đường bị đuổi giết, cơ duyên xảo hợp gặp được Thiên Cơ Tử, lão còn giúp ngươi đúc một thanh Thần Nguyệt kiếm?!”

Tần Phong gật đầu.

Hắn ôm Thần Nguyệt kiếm được bọc trong vải thô, cau mày, trong lòng hắn cảm thấy dường như có gì đó rất kỳ quái.

Tựa như vừa thức dậy sau một giấc mộng dài, những ký ức rõ ràng như thế lại không thể khiến hắn động tâm.

Tựa như……

Tựa như hắn chỉ là người đứng xem, xem một câu chuyện xưa của người khác.

Mạc danh kỳ diệu, tâm lại bắt đầu vắng vẻ……

Bạch Húc cẩn thận đóng cửa sổ lại.

Sau khi Tần Phong tỉnh lại, Bạch Húc liền mang Tần Phong về nhà lão, ân, không sai, là hang ổ của thần trộm…

Tọa lạc trêи đường phố phồn hoa, một cái cửa hàng nhỏ nằm ở mặt tiền, nhưng cơ hồ không người lui tới. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì có thể buôn bán chút đồ vật, cửa vừa đóng lại, nó liền biến thành một bức tường trêи đường phố, hoàn toàn không đủ sức hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ ai.

“Tiểu Lê nghe được tin tức của Cốt Ngọc, một thân một mình chạy tới phương bắc xa xôi.” Bạch Húc cảm khái vạn phần nói, “Đây không phải rất hợp với câu nói kia sao! ‘Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn’*.”

(*Trích trong bài: ‘Thanh ngọc án – Nguyên tịch’)

Sau đó lão xoa xoa tay, cười gian nói: “Nhanh cho lão nhân chiêm ngưỡng Thần Nguyệt kiếm nào?”

……

Một thuyền con lá, ngược dòng mà đi.

Bạch y đứng trêи mũi thuyền, quay đầu nhìn dòng sông vô ngần trắng muốt.

Nơi đây đã mất đi tòa sơn tựa như tiên cảnh.

Mà làm gì có tiên sơn nào?

Bất quá là Thư Lộng Ảnh vì Tần Phong mà dùng mặt hồ thanh lãnh dệt ra cái gọi là tiên sơn.

Đột ngột từ mặt đất mọc lên, lại đột ngột biến mất vô tung vô ảnh, tất cả đều là vì Tần Phong.

Sự xuất hiện của y cũng giống tòa tiên sơn ấy.

Mạc danh kỳ diệu xuất hiện, mạc danh kỳ diệu mất đi như một hồi mộng mị.

Có tái kiến cũng không phải cố nhân!

(༎ຶ ෴ ༎ຶ)

Bình Luận (0)
Comment