Nhị Trọng Ảnh

Chương 127

Tứ đại gia tộc không biết Minh Giáo từ cái góc xó xỉnh nào ra làm họ trở tay không kịp.

Thời điểm bọn họ tập trung toàn lực tấn công Thần Nguyệt Giáo thì con rệp này liền âm thầm chui ra, ăn mòn đại bản doanh của bọn họ.

Nghĩ đến tình cảnh nếu Tứ đại gia tộc thật sự cùng Thần Nguyệt Giáo đánh đến ngươi chết ta sống thì con rệp này nhất định sẽ nhân lúc bọn họ tiêu hết sinh lực mà nổi dậy, ý nghĩ này làm ai ai cũng phải mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hảo mưu kế!

Nhưng cũng thật may vì bọn họ và Thần Nguyệt Giáo không có chân chính đối chiến, vì vậy mà bảo lưu được sinh lực.

Tuy rằng bây giờ Minh Giáo cực kỳ khó giải quyết, nhưng cũng không đến mức không còn biện pháp.

Long Môn Thành đã bị Minh Giáo chiếm cứ, Tứ đại gia tộc đành phải cùng mọi người cấm quân ở một thành trấn nhỏ không có tiếng tăm.

Khi nghe thám tử tới báo, biểu tình của bọn họ lập tức phức tạp.

Thần Nguyệt Giáo đã sớm đoán được hành động của Minh Giáo nên gắng bảo lưu đại lượng lực, còn cố ý gánh chịu độc chiêu của Minh Giáo. Khiến Tứ đại gia tộc có cơ hội tấn công Thần Nguyệt Giáo, tới lúc đó Minh Giáo sẽ dụ hổ rời hang chiếm cứ điểm ở Long Môn Thành, làm họ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tuy Minh Giáo thế như chẻ tre, nhưng dù sao cũng chỉ là một giáo phái mới lập ra. Thần Nguyệt Giáo cũng tốt, Tứ đại gia tộc cũng tốt, không phải là chuyện gì khó giải quyết.

Nhưng vì lần thảo phạt Thần Nguyệt này mà Tứ đại gia tộc không thể không cố kỵ Minh Giáo.

“Đại môn Long Môn Thành đều đã bị Minh Giáo trấn thủ, nếu chúng ta muốn trở về mà không bị hao tổn thì sợ là không được……” Lôi gia chủ cau mày nói, “Cứ cho là chúng ta cuối cùng cũng đoạt lại Long Môn Thành, nhưng tất nhiên nguyên khí sẽ đại thương, đến lúc đó nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sợ là……”

Tứ đại gia tộc đã nhiều năm thâu tóm giang hồ, hiện giờ lâm vào tình cảnh khốn cùng khẳng định sẽ không ít người bỏ đá xuống giếng.

Đừng nói tới chuyện họ vừa đi khiêu khích Thần Nguyệt Giáo trở về. Tuy khiêu khích không thành nhưng nhìn họ và Minh Giáo đánh đến ngươi chết ta sống, Thần Nguyệt Giáo sao có thể cam lòng nhúng tay?

Trầm mặc…

Kế sách bây giờ chính là liên hệ với người của họ còn đang bên trong Long Môn Thành, sau đó nội ứng ngoại hợp tiến công, chỉ có cách này mới tốt nhất.

Nhưng mà làm thế nào liên hệ với người bên trong?

Trong lúc bọn họ minh tư khổ tưởng* suy nghĩ kế sách thì đột nhiên có người tới báo.

(*Minh tư khổ tưởng : chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết.)

“Báo!! Thành chủ Phồn Hoa Thành Từ Trình cầu kiến!”

“Là đại ca!!” Mục Hàm Xuân vừa nghe lập tức đại hỉ đứng dậy, vội vàng cho người mời hắn vào.

Từ Trình một thân hoa phục ám sắc tiến vào, hắn lớn lên tương tự Mục Hàm Xuân, chỉ là màu da có chút đen hơn, mặt cũng ngạnh lãng hơn, hơn nữa Mục Hàm Xuân luôn mang ý cười khách sáo, còn hắn thì luôn mang khuôn mặt lạnh nhạt, cho nên rất nhiều người đều cảm thấy bọn họ không giống nhau lắm. Vì vậy không cũng ai nghĩ tới chuyện Phồn Hoa Thành thành chủ và Mục gia có quan hệ.

Nhưng các nhân vật có địa vị trong Tứ đại gia tộc đương nhiên biết rõ thân phận của Từ Trình. Thân phận thật sự của hắn là đại công tử Mục gia, Mục Hàm Thần.

“Đại ca, sao ngươi lại tới đây?” Khuôn mặt Mục Hàm Xuân không giấu nổi vui sướиɠ, kêu người mang ghế đến cho Mục Hàm Thần.

“Ta không phải đại ca ngươi.” Mục Hàm Thần không cho hắn mặt mũi làm sắc mặt bốn vị gia chủ không được tốt lắm.

Cổ Hằng nhịn không được nói một câu: “Mục Hàm Thần, hiện giờ Mục gia đã lâm vào nguy nan, ngươi cũng đừng giữ chuyện xưa trong lòng không bỏ như vậy.”

“Đúng vậy, đều là người một nhà, mang thù làm gì?” Lôi gia chủ cũng khuyên bảo.

Mục Hàm Thần hiển nhiên không muốn cùng bọn họ xuýt xoa quan hệ, gọn gàng dứt khoát nói: “Ta tới đây là muốn cùng các ngươi thực hiện một giao dịch, về Long Môn Thành.”

Bọn họ vốn đang muốn tiếp tục khuyên giải lập tức dừng miệng.

Cổ Hằng nói: “Giao dịch gì?”

……

Đêm tối, Tần Phong nhận được bức thư từ Mục Hàm Thần cũng chính là Từ Trình, biết kế hoạch đã được tiến hành thuận lợi.

Hắn và Mục Hàm Thần sớm đã có hợp tác.

Hắn huấn luyện một cánh thế lực lưu lại Long Môn Thành, nguyên bản là muốn thừa dịp Tứ đại gia tộc không có tại đó mà chiếm Long Môn Thành.

Nhưng không ngờ rằng không biết từ cái xó xỉnh nào lại đột nhiên xuất hiện một cái tên Minh Giáo, vô tình trợ giúp hắn một hồi a.

Hiện tại, Tứ đại gia tộc yêu cầu Long Môn Thành nội ứng ngoại hợp, cũng yêu cầu hợp tác với hắn……

Chỉ bằng chuyện này, hắn có thể thừa sức từ một hồi hỗn loạn trong giang hồ mà đứng vững gót chân. Không cần điều động một tia thế lực Thần Nguyệt Giáo……

Tần Phong sắp xếp xong hết thảy, có chút gấp không chờ nổi bước vào phòng Thư Lộng Ảnh.

Trong phòng đen nhánh một mảnh, im ắng không có bất kỳ tiếng động nào. Người trêи giường hô hấp khó có thể nghe thấy.

Tần Phong nhẹ nhàng áp tay lên trán Thư Lộng Ảnh, cảm nhận luồng nhiệt nóng bỏng rốt cuộc đã lui xuống, hắn mới yên tâm. Cẩn thận cởi quần áo, nhẹ nhàng nằm bên cạnh y.

Chóp mũi ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, mệt mỏi vì làm việc cả ngày đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, Tần Phong ôm eo y, thì thầm gọi ‘sư phụ’, sau đó hôn nhẹ lên trán đối phương, lúc này hắn mới yên tâm đi ngủ.

Thời điểm Tần Phong hô hấp đều đều, Thư Lộng Ảnh vốn đã hôn mê ba ngày vì phát sốt đột nhiên mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo.

Y chậm rãi đưa tay lên cổ Tần Phong, chỉ cần dùng lực, Tần Phong lập tức sẽ chết trong mộng đẹp.

Y cũng sẽ vì không thể hoàn thành cốt truyện mà tiêu tán, một chút cũng không còn tồn tại……

Tay ngừng trêи cổ Tần Phong rất lâu, Thư Lộng Ảnh trước sau không hề xuống tay.

Kỳ thật Tần Phong vẫn luôn thanh tỉnh, lúc Thư Lộng Ảnh đặt tay lên cổ hắn đã biết rồi.

Tuy vậy hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, không hề mở ra, hắn muốn nhìn xem sư phụ hắn rốt cuộc sẽ làm gì tiếp theo?

Nếu sư phụ thật sự hạ thủ, vậy hắn, cũng không cần nương tay với y nữa.……

Nếu lúc này Tần Phong mở mắt thì đáy mắt hắn hiển nhiên đã mang một màu đỏ tươi như máu.

Hắn cũng biết trạng thái hiện giờ của mình không đúng lắm, nhưng hắn cố tình lại không thể áp chế được.

Sư phụ là người hắn kính trọng nhất yêu thương nhất, sao y lại muốn mạng hắn?

Đôi bàn tay mềm mại vẫn luôn đặt trêи cổ hắn, nhưng lại chậm chạp không muốn động thủ, cuối cùng không tiếng động thu về.

Trong lòng Tần Phong không giấu nổi vui sướиɠ, mở mắt ra, hắn nhìn Thư Lộng Ảnh nửa ngồi trêи giường ngơ ngẩn nhìn màn trướng.

Y không hạ thủ được.

Đã tới nước này mà y vẫn còn biện minh cho Tần Phong……

Tần Phong là vì tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ nên mới đối xử với y như vậy……

Một cổ khuất nhục không thể miêu tả nghẹn uất trong lòng làm y hận không thể tự cho mình một chưởng.

Bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của Thư Lộng Ảnh làm Tần Phong đau lòng, hắn lập tức ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn lên mặt y: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”

Nụ hôn càng ngày càng đi xuống, tới mức không thể vãn hồi, đáy mắt hắn nhuộm màu đỏ tươi, Tần Phong ngậm lấy vành tai Thư Lộng Ảnh, nhẹ ɭϊếʍ.

Thư Lộng Ảnh tránh cũng không tránh, trơ mắt nhìn Tần Phong vươn tay mò vào quần áo y, nắm lấy hạt châu mềm mại nhỏ nhắn, tinh tế vuốt ve……

“Sư phụ, ta thật muốn……” Hơi thở nóng ấm của Tần Phong phả vào làn da Thư Lộng Ảnh, “Thật muốn…… Muốn ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment