Nhị Trọng Ảnh

Chương 139

Thư Lộng Ảnh lại ném một đống văn kiện vào Bách Dự: “Cút!”

“Ai ai ai, đừng, tôi không nói giỡn với cậu đâu.” Bách Dự vỗ rớt văn kiện trêи đầu, “Bất quá không thể tưởng tượng được, Tần Phong kia, có phải là đang cố ý chơi cậu không?”

“Được! Để tôi xem hắn làm sao chơi cậu! Gia hỏa này cũng thật quá đáng? Cậu có muốn đùa bỡn hắn không?” Bách Dự lòng đầy phẫn nộ, “Bằng không chúng ta tương kế tựu kế, hung hăng chơi hắn một vố đi?”

“Cậu nghĩ tôi nhàn rỗi như vậy?” Thư Lộng Ảnh nói, “Tôi bây giờ bận tới mức đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, nếu không thì tôi mang trọng trách thu mua A Liệt Phu giao cho cậu?”

Vẻ mặt Bách Dự lập tức suy sụp, vội vàng nói: “Đừng, chuyện tôi vừa mới bắt tay làm còn chưa xong, không có thời gian thâu tóm thêm đâu. Công ty A Liệt Phu vẫn là do cậu phụ trách đi.”

“Vậy đừng quấy rầy tôi, mau lấy đồ ăn rồi cút ra ngoài đi.” Thư Lộng Ảnh hạ lệnh đuổi khách, bàn tay bắt đầu lật xem tư liệu về công ty A Liệt Phu.

Bách Dự le lưỡi, ôm đồ ăn vào ngực lặng lẽ ra khỏi cửa, lúc gần rời đi, anh đột nhiên nhớ tới tin đồn về công ty A Liệt Phu, lên tiếng nhắc nhở: “Người sáng lập A Liệt Phu có xuất thân từ hắc đạo, tuy rằng bây giờ đã tẩy trắng nhưng vẫn nên phòng bị. Mấy ngày thu mua này, tôi kêu ít bảo tiêu đi theo cậu, nên để tâm vẫn hơn.”

Thư Lộng Ảnh vừa lúc cũng thấy tư liệu này, khẽ gật đầu: “Tôi đã biết.”

Kế hoạch thu mua trước khi y xuyên đã được y xuống tay chuẩn bị.

Xa cách xa xăm, có những thứ y không nhớ rõ, hết thảy vẫn nên xem lại một lần nữa.

Thư Lộng Ảnh bận rộn từ sáng sớm đến tối khuya, một bước không ra khỏi văn phòng. Cơm trưa và cơm chiều cũng được thư ký tự tay đưa đến, y tùy tiện ăn lấy lệ hai muỗng rồi lại tiếp tục làm việc.

Tần Phong mai phục trêи đường từ công ty về nhà Thư Lộng Ảnh, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đâu. Hắn nhìn bầu trời dần dần tối đen, sau đó trực tiếp lái xe tới công ty y.

Người trong công ty cơ hồ đều đã về hết, chỉ còn lại một vài người bảo an. Sau khi hắn nói ra thân phận của mình, bảo an lập tức nói ra vị trí văn phòng của Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh vì làm việc quá độ nên cực kỳ mệt mỏi, y dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần thì nghe thấy âm thanh mở cửa, Thư Lộng Ảnh mở mắt nhìn qua.

“Sao cậu lại tới đây?” Thư Lộng Ảnh có chút mệt mỏi day day huyệt thái dương, nói “Ai cho cậu vào đây?”

Tâm tình hưng phấn của Tần Phong nháy mắt tiêu tán đi phân nửa, bất quá…… Hắn cũng không phải người không chịu nổi đả kϊƈɦ!

“Tôi đợi em tan tầm, nhưng chờ mãi không được nên qua đây nhìn xem.” Tần Phong đi đến trước bàn Thư Lộng Ảnh, nhìn y mệt mỏi quá độ, hắn liền cảm thấy không nỡ.

“Sao lại liều mạng như vậy? Tôi nghe thư ký nói cả ngày nay em không hề rời khỏi văn phòng. Hôm nay làm bao nhiêu đủ rồi, tôi đưa em về nhà?” Tần Phong đau lòng nói.

Nhìn gia hỏa trả lời không liên quan đi đâu hết, Thư Lộng Ảnh cực kỳ đau đầu day trán: “Tần thiếu, cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng tôi đã nói rồi, quan hệ giữa chúng ta rất khó nói, không nên tiếp xúc quá nhiều. Cảm tình của cậu tôi không thể tiếp nhận, hành động của cậu làm tôi cực kỳ bối rối. Xin cậu tự trọng.”

Ý cười trêи môi Tần Phong có chút cứng đờ, không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Bây giờ chỉ cần em ăn uống đầy đủ nghỉ ngơi thoải mái, trước tiên đừng nói đến những chuyện này có được không? Chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đã phân phó riêng kêu đầu bếp chuẩn bị canh bồ câu, hương vị rất ngon……”

Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Tần thiếu, tôi lặp lại lần nữa. Giữa chúng ta không có khả năng, vĩnh viễn cũng không thể. Cậu đừng tìm tôi nữa.”

Tần Phong lớn tiếng hỏi: “Vì sao?! Bởi vì em là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi sao? Tôi nói cho em biết, chúng ta căn bản không phải! Chúng ta có thể đi xét nghiệm ADN, tôi và em một chút quan hệ huyết thống cũng không có!”

Thư Lộng Ảnh thoáng sửng sốt. Sau đó y chợt nhớ đến thế giới kia. Đúng vậy, giữa y và Tần Phong vốn dĩ một chút quan hệ huyết thống cũng không có, y chỉ là một thiếu chủ giả mà thôi.

Thế giới này và thế giới cổ đại kia tựa hồ cũng có một loại tương tự quỷ dị, những lời nói của Tần Phong cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Nghĩ đến những năm qua, Tần lão gia đối xử với y không chút để ý, Thư Lộng Ảnh cũng không kinh ngạc nữa.

Y lạnh lẽo trực tiếp trả lời: “Không liên quan đến huyết thống, tôi không thích nam nhân, cho nên tôi sẽ không thích cậu.”

Tần Phong tiếp tục không cam lòng cãi cọ: “Em gạt người, nếu em không thích nam nhân, vì sao từ trước đến nay không hề tiếp xúc với nữ nhân? Đừng nói tới cô gái ɖâʍ loạn mấy ngày trước em gặp mặt, em vì trốn tôi nên mới làm vậy có phải không!!”

Thư Lộng Ảnh nhất thời bị Tần Phong làm nghẹn ứ, y hít sâu một hơi nói: “Tần thiếu, cậu xen vào chuyện của người khác quá nhiều.”

Tần Phong nắm chặt nắm tay: “Vậy em giải thích đi, giải thích vì sao bên cạnh em chưa từng có một nữ nhân?!”

“Mời cậu rời khỏi công ty. Nếu không, tôi sẽ kêu bảo an.” Trong lúc nhất thời Thư Lộng Ảnh không biết trả lời như thế nào, nói sang chuyện khác.

Tần Phong hiển nhiên đã bị kϊƈɦ động, cổ nổi gân xanh hồng lên dữ tợn: “Em xem! Em chính là không dám đối mặt! Em rõ ràng có cảm giác với tôi, vì sao lại muốn phủ nhận?”

Thư Lộng Ảnh bị Tần Phong làm cho nổi giận, y biết hắn là người cố chấp, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ cố chấp đến mức không có biện pháp!!

Trong lúc nhất thời Thư Lộng Ảnh mất đi bình tĩnh ngày thường, thật sự gọi bảo an đuổi Tần Phong ra ngoài.

Bảo an cũng nhận ra Tần thiếu, nhưng đây là do Thư Lộng Ảnh phân phó nên họ chỉ có thể do dự nói: “Thư tổng a, như vậy không tốt lắm đâu?”

Thư Lộng Ảnh không nói lời nào, lạnh lẽo liếc nhìn. Bảo an kia nháy mắt xoay người, vâng vâng dạ dạ nói với Tần Phong: “Tần thiếu, mời ra ngoài……”

“Một ngày nào đó, em sẽ thừa nhận……” Tần Phong gắt gao nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh, Thư Lộng Ảnh quay đầu đi, đóng cửa văn phòng.

……

Lại một lần nữa thất bại, hơn nữa đối phương còn buông những lời không khách khí. Lần này Tần Phong quả thực là bị đả kϊƈɦ nghiêm trọng.

Buổi tối, hắn đến quán bar mượn rượu giải sầu, những người đến kéo thân đều bị hắn mắng cho rụt đầu bỏ chạy, không khí quanh hắn cũng yên tĩnh đi không ít.

“Thật là quá đáng, thế nhưng còn, còn đuổi tôi đi……” Tần Phong uống ngụm rượu, đầu lưỡi lập tức đắng chát, hai mắt hắn mê ly không rõ ràng, ủy ủy khuất khuất lầm bầm lầu bầu.

“Rõ ràng là có cảm giác với tôi, vì sao lại luôn phủ nhận? Lời nói còn tuyệt tình như vậy……”

“Tuy tôi sẽ không từ bỏ, nhưng vẫn rất khổ sở……” Tần Phong nốc thêm nửa bình rượu, “Thật sự rất khổ sở, tâm cũng rất khó chịu…… ọe……”

Một bụng rượu bị Tần Phong phun ra toàn bộ…… Giám đốc quán bar vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này cũng không thể mặc kệ hắn nữa, bỏ qua lệnh ‘cấm đến gần’ của Tần Phong, luống cuống tay chân chạy qua: “Ai u! Tổ tông của tôi ơi, sao lại uống nhiều như vậy?!”

Tần Phong say sưa lẩm bẩm tự nói: “Thật quá đáng, thật là quá đáng!!”

Dứt lời, hắn xoay người nắm lấy cổ áo của giám đốc, thô lỗ lớn tiếng hỏi: “Anh nói xem, em ấy có phải rất quá đáng không!!!”

Giám đốc vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng đúng! Tên kia thật sự không muốn sống nữa, dám trêu chọc Tần thiếu của chúng ta……” Lời còn chưa nói xong thì đã bị Tần Phong cho một tát, trước mắt giám đốc lập tức đầy sao.

“Anh là ai a?! Anh có tư cách gì nói em ấy?! Không được nói em ấy như vậy……”

Phục vụ bên cạnh thấy thế thì luống cuống lên không biết làm sao cho phải, hắn tiến lên đỡ lấy vị giám đốc vừa bị Tần Phong tát cho thất hồn lạc phách.

Vẻ mặt giám đốc đau khổ in năm dấu tay đỏ hồng bỏng rát, trong lòng khóc ròng nói, rốt cuộc là thần thánh phương nào đã biến Tần thiếu thành dáng vẻ này, đúng là tạo nghiệt a~~

“Nhanh đỡ Tần thiếu đi nghỉ ngơi đi, tôi phải lấy chút đá đắp mặt đã……” Giám đốc hết khổ lại tức phân phó.

Tần Phong khó hầu hạ thế nào, mọi người đều biết rõ. Vừa nghe đến chuyện chăm sóc Tần Phong, mọi người liền vội vàng thoái thác.

Cuối cùng, một phục vụ mới vào quán làm đã xui xẻo dính phải phiền toái. Vẻ mặt hắn như đưa đám đỡ Tần Phong đã say tới mức không biết trời trăng mây đất đi lên phòng nghỉ.

Quán bar có chuẩn bị phòng nghỉ cho khách qua đêm nhưng không nhiều lắm, do đó, có thể ở lại nghỉ ngơi thì người đó không phú cũng quý.

Tần Phong trong quán bar này có một gian phòng chỉ để riêng phục vụ cho hắn, đó là phòng 508. Nhưng vị phục vụ mới này không hề hay biết gì, vừa rồi náo loạn một phen, thật vất vả dìu Tần Phong lên phòng nghỉ, nhưng lại vào phòng 506 chứ không phải phòng 508.

Phục vụ không còn cách nào khác a, người trêи vai hắn say rượu không biết đang phát điên cái gì mà ồn ào không dứt. Hắn liền tùy tiện đẩy cửa phòng 506 ra, ném Tần Phong vào……

Tần Phong nằm trêи giường hồi lâu, trong bụng quay cuồng một trận. Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới WC, ọe ọe nôn không ngừng.

Nôn xong, Tần Phong thanh tỉnh không ít, lúc này hắn mới phát hiện căn phòng này hình như không phải phòng 508.

Hắn vừa nghĩ xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng mở ra, Tần Phong nhìn thấy bản thân tự tiện nôn đầy WC của người khác, bây giờ trong đây tràn nhập mùi rượu gay gắt, hắn theo bản năng lựa chọn im lặng.

Người bên ngoài tựa hồ đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Lão đại, tôi đã phái người đến công ty Tân Duệ xử lý người phụ trách thu mua công ty chúng ta rồi……”

Tân Duệ? Tần Phong xoa xoa cái đầu có chút đau, sao nghe quen tai thế nhỉ.

Tần Phong tinh tế suy tư một phen, Tân Duệ Tân Duệ, đó không phải là công ty của Thư Lộng Ảnh sao?!

Tần Phong tức khắc thanh tỉnh!

……

Thư Lộng Ảnh ở lại công ty làm tới nửa đêm, cuối cùng cũng đã làm xong kế hoạch thu mua công ty A Liệt Phu. Y thu lại bản kế hoạch, dự định mấy ngày nữa sẽ chỉnh lại vài chi tiết nhỏ, xác định cụ thể là xong.

Sau khi làm xong tất thảy, Thư Lộng Ảnh mới chuẩn bị về nhà.

Y tiện đường ghé qua cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi bốn giờ mua ít thức ăn nhanh, chuẩn bị về nhà tùy tiện hâm nóng rồi ăn cho qua bữa.

Có lẽ là làm việc mệt mỏi quá độ, lúc Thư Lộng Ảnh về, y không phát hiện có người đang theo dõi mình.

Bên kia, Tần Phong quăng ngã tên đàn ông, ấn gã xuống đất, hắn dùng mảnh chai rượu đặt trước đôi mắt đối phương, hung tợn nói: “Nói, chúng mày muốn xử lý ai?!”

Người nọ sợ tới mức không dám động đậy, miệng chảy ra mùi hôi tanh tưởi: “Là, là một người họ Thư……”

Đồng tử Tần Phong phóng đại, tay hắn chợt buông lỏng, mảnh chai vì thế mà trượt xuống, gã đàn ông kịp thời nhắm mắt, mí mắt lập tức bị cắt rách, tất cả toàn là máu tươi, gã a a kêu lên thảm thiết.

“Đem những thứ mày biết nói ra cho tao, nếu không tao đâm nát óc mày……”

……

Thư Lộng Ảnh đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, di động đột nhiên vang lên. Y nhìn thoáng tới, trêи màn hình hiện hai chữ Tần Phong. Thư Lộng Ảnh nhíu mi, không để ý nữa.

Một phút sau, đèn xanh sáng lên, chuông điện thoại cũng kết thúc, Thư Lộng Ảnh dẫm chân ga. Điện thoại lại vang lên.

Rạng sáng, xe trêи đường tương đối ít.

Tần Phong một bên phóng xe như bão táp, một bên gọi điện thoại, lòng nóng như lửa đốt.

Nhận điện thoại đi a!!! Em mau nhận điện thoại đi a!!!

Thư Lộng Ảnh vượt qua chiếc đèn xanh đèn đỏ cuối cùng, đi vào ngoại thành.

Phía sau là một chiếc xe tải lớn không mở đèn pha ẩn trong bóng tối, như bóng với hình.

Tần Phong quăng di động trong tay, chân đạp mạnh ga, tốc độ xe chạy đến hết mức. Vèo một tiếng, trêи đường lớn xe của Tần Phong chỉ còn là tàn ảnh mờ nhạt.

……

Điện thoại rốt cuộc ngừng reo, Thư Lộng Ảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Y không biết nên làm thế nào với Tần Phong nữa, thật ra y cũng rất khó khăn…

Mỗi một lần buông lời tàn nhẫn, Thư Lộng Ảnh đều sẽ nhịn không được mà nghiền ngẫm xem mình có quá đáng hay không?

Nếu Tần Phong vẫn không buông tay, Thư Lộng Ảnh nghĩ, quan hệ giữa bọn họ phỏng chừng sẽ còn day dưa không dứt……

Thời gian dài lâu, Thư Lộng Ảnh không thể bảo đảm rằng y có rung động hay không……

Kỳ thật, những lời nói mà Tần Phong đã nói trước kia, y cũng không phải là chưa từng xúc động……

Lúc trước y một mực giữ vững nguyên tác, hiện giờ đã dao động không ít. Nhìn Tần Phong hùng hổ doạ người, Thư Lộng Ảnh nhịn không được tự hỏi bản thân, y đối với Tần Phong rốt cuộc là có cảm giác gì……

Nhưng y lại không thể trả lời được……

Hoặc là nói, y đang trốn tránh cái gì……

Thư Lộng Ảnh ngăn chặn mình lại suy nghĩ viễn vông, y sợ sau khi mình biết đáp án cuối cùng, hết thảy những gì mà y làm lúc trước sẽ trở thành trò cười……

Cho nên, y không muốn cảm tình của bản thân chiếm lấy hết suy nghĩ của y, y luôn buộc mình lý trí nhất có thể, hoàn toàn dứt bỏ mọi khả năng của bọn họ.

Lòng nghĩ như thế, nhưng trong đầu y lại không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Tần Phong khi còn nhỏ, Tần Phong sau khi lớn, Tần Phong khóc với y, Tần Phong cười với y, Tần Phong tràn đầy hận ý với y, Tần Phong thâm tình ôn nhu đối đãi y……

Sau khi y biến mất ở nơi đó, Tần Phong có quên y không?

Sau khi Thư Lộng Ảnh tỉnh lại, y tận lực quên đi thế giới ấy, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không hề có một người như vậy……

Nhưng mà y rất rõ ràng, rất nhiều đêm liền, y mơ thấy Tần Phong trong đêm tối không ngừng tìm kiếm bóng dáng y……

Rõ ràng đã trưởng thành, là một giáo chủ của một đại giáo phái, vậy mà hắn lại như đứa trẻ khóc lóc tìm kiếm y……

Thư Lộng Ảnh trống rỗng, cả người có chút mê mang, không hề phát hiện xe tải phía sau đột nhiên gia tăng tốc độ.

Sau khi phản ứng lại thì đã tránh không kịp.

Ngay lúc này tại ngã tư đường, một chiếc xe Bugatti màu đen đột nhiên phá tan hắc ám, đèn sáng lóe mắt đột nhiên đâm tới làm Thư Lộng Ảnh thức tỉnh……

……

……

“Ầm!!!”

Thanh âm chấn động vang lên, phảng phất như cách một thế giới……

Chiếc xe phụ cận tự động phát chuông cảnh báo, đánh vỡ đêm khuya trầm tịch lặng yên.

Xe Thư Lộng Ảnh bị chấn bay ra ngoài, sau khi phản ứng lại, y nhìn về phía chiếc xe Bugatti màu đen đã bị đâm đến biến hình, cửa sổ bị xe tải đâm đến vỡ nát trống không……

Thư Lộng Ảnh cả người luống cuống, y cũng không để ý mình bị thương ra sao, đẩy cửa xe chạy tới chiếc Bugatti đen tuyền……

“Tần Phong…… Tần Phong!!!”

==============================

*1 phút mặc niệm, lòng tự nhủ HE*

◉‿◉

Bình Luận (0)
Comment