Nhị Trọng Ảnh

Chương 18

by Hoa_Diec

(Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.)

—————————————————

Thư Lộng Ảnh sau khi rời địa lao liền bay nhanh về phía miếu hoang, trong không trung hóa thành một đạo ánh sáng trắng như tia chớp xẹt qua.

Bạch Miêu hồ ly ở trong đầu y thúc giục cùng những âm thanh "tách tách" không ngừng hết đợt này đến đợt khác làm người ta đau đầu. “Ký chủ, nhanh tách——— chút, nhanh tách——— nhanh chút a…… tách———”

Thư Lộng Ảnh: “……”

Thư Lộng Ảnh bay qua mái hiên, hai chân trần trụi trắng tuyết dẫm qua mái hiên bên cạnh đại thụ đáp lên hai mảnh lá cây.

Tiếng gió hô hô bay nhanh lước qua gương mặt y, Thư Lộng Ảnh cảm giác trong lòng trống rỗng, nói: “Bạch Miêu, ta có cảm giác giống như không còn kịp nữa.”

Thời gian trôi qua, y rõ ràng nhận ra thân thể của mình đang chậm rãi trong suốt. Thư Lộng Ảnh cau mày, nếu như vậy biến mất thì một nắm đất vàng cũng sẽ không thể đem theo xuống địa ngục...

Bạch hồ ly trong đầu lặng im, chỉ còn lại âm thanh cảnh báo chói tai vang vọng.

Thư Lộng Ảnh nghiêng người lộn mèo qua mấy phòng ốc, lúc thì uyển chuyển nhẹ nhàng mềm mại như một con chim nhỏ, lúc thì ngưng đọng, lúc lại trong suốt.

Y nhìn đôi tay gần như xuyên thấu của mình, nhẹ giọng hỏi: “Nếu Tần Phong xảy ra chuyện, ta sẽ như vậy biến mất đúng không?”

Thư Lộng Ảnh cảm thấy bản thân tự đại quá mức. Nghĩ rằng có hệ thống, biết trước cốt truyện 《Thần Nguyệt》 cho nên nghĩ rằng bản thân ở thế giới này không gì là không làm được.

Không nghĩ tới, mình mới là người yếu ớt nhất!

Cho dù chỉ là biến động nhỏ trong cốt truyện thì cũng có thể làm y hoàn toàn biến mất. Cái gì cũng không lưu, tựa như trước nay chưa từng xuất hiện.

Bạch Miêu hồ ly do dự mở miệng: “Tách——— kỳ thật còn có một cách…… Vốn dĩ là nghĩ không cần nói cho ngươi biết……”

Bạch hồ ly: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên thấy ta là trong tình huống nào tách——— không?”

Thư Lộng Ảnh nhanh động não, đôi mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, y đương nhiên nhớ rõ! Lúc Bạch Miêu hồ ly xuất hiện thì toàn bộ thế giới giống như được ấn nút tạm dừng.

Thời gian ngưng lại, hết thảy đều đình chỉ!

Nếu có thể một lần nữa ngưng kết thời gian, y liền có thể nháy mắt đến bên cạnh Tần Phong mà kịp thời cứu mạng hắn……

Thư Lộng Ảnh đang muốn hít một hơi thì bị bạch hồ ly đánh gãy.

“Đừng tưởng đã được cứu, lần đó bởi vì ngươi mới vừa xuyên đến thân thể này, tách——— vì muốn ngươi làm rõ tình huống lúc đó nên thế giới này cố ý tặng ngươi một ân điển. Nhưng bây giờ ngươi muốn thời gian ngưng kết… tách——— thì phải trả giá bằng đại giới!”

Nếu là buộc định ký chủ bình thường, căn bản sẽ không có quyền lợi ngưng kết thời gian.

Ngưng kết thời gian, đây chính là liên quan đến quy tắc của thế giới, nếu hơi có sai lầm thì liền bị mạt sát.

Nhưng Thư Lộng Ảnh không phải buộc định bình thường, lúc xuyên qua vừa vặn bị trọng thương, dùng một bãi máu tươi cùng hệ thống tiến hành buộc định, thành người sử dụng có đặc quyền vip nên lúc này mới có cái đặc quyền này.

Hơn nữa đặc quyền này cũng không phải miễn phí, đại giới quá lớn, bạch hồ ly âm thầm suy nghĩ.

“Đại giới gì?” Thư Lộng Ảnh tâm tình tốt lên một ít, rốt cuộc phải đánh đổi bằng đại giới gì thì cũng không quan trọng bằng tánh mạng.

Hồ ly thở dài một hơi: “Ngưng kết thời gian yêu cầu năng lượng rất lớn. Sau khi sử dụng, thọ của ngươi sẽ ngắn đi, hơn nữa công pháp mà hệ thống thêm vào cho ngươi cũng sẽ bị ngưng kết một đoạn thời gian.”

Cũng chính là mệnh sẽ ngày càng ngắn, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn sẽ biến thành một người tay trói gà không chặt.

Thư Lộng Ảnh đã hiểu!

Tuy rằng hậu quả này thực thảm, nhưng đây là biện pháp cuối cùng.

“Tách——— tách———tách———!!”

Âm thanh cảnh báo trong đầu đột nhiên bén nhọn tăng cao.

Thư Lộng Ảnh cảm giác sức lực cả người nháy mắt tiêu tán, tựa như con chim đột nhiên gãy cánh, từ không trung thẳng tắp rơi xuống.

“Ầm!!” Bụi đất nổi lên bốn phía.

Thư Lộng Ảnh phun ra một búng máu.

Bạch Miêu hồ ly kịp thời làm thanh âm biến mất, cảnh cáo cũng trở nên lạnh băng, vô tình: “Thời gian Tần Phong tử vong chuẩn bị đếm ngược, mười, chín, tám, bảy……"

"Sáu, năm, bốn, ba, hai, một..."

Thư Lộng Ảnh nhắm mắt lại, ở giây cuối cùng mở miệng: “Khởi động, ngưng kết thời gian!”

Lá cây đang giữa không trung rơi xuông nháy mắt đình trệ, bụi đất đang tan đi cũng duy trì nguyên dạng của nó.

Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới như bị đống băng.

Sau khi ngưng kết, Thư Lộng Ảnh có thể cảm nhận sinh mệnh của mình đang xôn xao lay động, không đau đớn, cũng không khó chịu, cảm giác thực vi diệu.

Mà nội lực gì đó đã hoàn toàn biến mất, sức lực cả người cũng đồng dạng hao mòn.

Bạch hồ ly mở miệng: “Nhanh lên chạy qua đi, thời gian ngưng kết càng lâu, thọ mệnh của ngươi sẽ mất càng nhiều.”

Đại giới ngưng kết thời gian quả thực rất lớn, nói không chừng sau khi cứu được Tần Phong thì sinh mệnh của bản thân cũng vừa vặn tiêu hao quá mức mà chết đi?

Thư Lộng Ảnh tự giễu cười cười, đến sức lực nói chuyện với hồ ly trong đầu cũng không có.

Thư Lộng Ảnh cố hết sức chuyển động, vì không có nội lực, hơn nữa sức lực toàn thân cũng hoàn toàn tiêu tán, đường đường là Thần Nguyệt Giáo giáo chủ, thế nhưng phải đi bộ!

Lúc đến tới miếu hoang, y quả thực mệt đến mức muốn bò trên mặt đất.

Lúc y xuyên tới đến bây giờ đã năm năm thời gian, vẫn luôn sống trong nhung lụa, chưa lúc nào phải chịu khổ như vậy?!

Đôi môi khô nứt, phổi như muốn nổ tung. Thư Lộng Ảnh nghĩ đến Thi trưởng lão liền hận đến ngứa răng, đều tại lão già thúi này! Đợi y đi xong cốt chuyện, y nhất định sẽ đem lão già thúi này chỉnh đến chết để trả mối thù hôm nay lão đã gây ra!!!!

Y âm thầm thề, lần này sau khi cứu được Tần Phong, nếu mệnh của y không tiêu hao quá mức thì về sau y nhất định sẽ một tấc không rời Tần Phong, ai dám động một cọng lông của Tần Phong, y liền trả đũa a!!

Vào trong miếu, Thư Lộng Ảnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Phong.

Ngực Tần Phong bị lưỡi đao đâm thủng, máu tươi vẫn ào ạt chảy ra không ngừng.

Trên khuôn mặt nhỏ che kín bởi lớp mồ hôi tinh tế, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi tựa như chiếc bồ phiến* còn lưu lại vài giọt nước mắt, nhìn đến chọc người thương tiếc.

(*Bồ phiến: Cái quạt đan bằng cói)

Đây là lần thứ ba Thư Lộng Ảnh nhìn thấy Tần Phong, trong ba lần, có hai lần nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong tương lai này đang rơi lệ.

Nhưng Thư Lộng Ảnh không có ý cười nhạo, y chỉ hận không thể đem Tần Phong bảo hộ ở trong tay, ngậm ở trong miệng.

Tiểu tổ tông à, người mang bộ dạng sắp chết là ngươi, nhưng tại sao người mệt lại là ta....

Thư Lộng Ảnh đè giọng nói: “Uy, tổ tông…… Ta tới cứu ngươi đây.”

Thư Lộng Ảnh thật là một người yêu hòa bình. Nhưng là hết thảy chỉ là căn cứ vào lợi ích không tổn thất làm cơ sở.

Đám hắc y nhân này thiếu chút nữa đã đem nam chính hại chết nên lúc Thư Lộng Ảnh đối phó với bọn họ thật không nương tay, động tác như nước chảy mây trôi, không hề đình chỉ một giây.

Sau khi y cắt đứt cổ đám hắc y nhân thì đem toàn bộ ném ra ngoài cửa, kết quả lại là mệt đến rối tinh rối mù. Nam nhân quả nhiên nặng a!

Thư Lộng Ảnh hoàn toàn xem nhẹ bản thân nhanh đi qua. Bảo đảm không có nguy hiểm phía sau, Thư Lộng Ảnh thật cẩn thận bế Tần Phong đặt lên tấm vải mỏng, gọi hệ thống: “Hồ ly, mau ra đây!”

Hệ thống vèo một tiếng xuất hiện giữa không trung.

Hệ thống nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Tần Phong, miệng vết thương to lớn đầy máu dữ tợn ở ngực, mày hồ ly nhíu lại: “Ai nha nha, bị thương thật nặng, chỉ còn sót lại một hơi thở thôi.”

Thư Lộng Ảnh sốt ruột nói: “Có thể cứu không?”

Hồ ly ở giữa không trung đi dạo vài bước, nói: “Có thể cứu, ta có thể đem vết thương này chuyển lên người của ngươi……”

Thư Lộng Ảnh: “……”

Yên lặng nhìn vết thương dữ tợn kia, y có thể sống sót sao?

Bạch hồ ly hỏi: “Thế nào, cứu hay không cứu?”

Thư Lộng Ảnh khóc không ra nước mắt, có thể không cứu sao?! Nếu không cứu, một người ưu tú như Thư Lộng Ảnh y đây sẽ bị quy tắc của thế giới này tiêu diệt, một sợi lông cũng không còn!

“Cứu, đương nhiên cứu!” Thư Lộng Ảnh yên lặng nuốt xuống mấy ngụm máu.

Bạch hồ ly vẫn là có chút bản lĩnh, nó có thể đem vết thương chuyển lên trên người người khác, còn có thể lựa chọn chuyển lên bộ phận nào nữa cơ chứ.

Thư Lộng Ảnh sau một hồi rối rắm, rốt cuộc quyết định đem vết thương chuyển lên cánh tay của mình.

khi miệng vết thương đang được chuyển đến cánh tay của y, Thư Lộng Ảnh thiếu chút nữa đau đến ngất đi, nhẫn tâm cắn nát đầu lưỡi, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, lúc này mới có chút thanh tỉnh.

Y đột nhiên cảm thấy mình có tinh thần không biết sợ như Lôi Phong a... Xả thân cứu Tần Phong như vậy, còn không cần lưu lại danh tính, Thư Lộng Ảnh cảm giác mình so với Lôi Phong càng vĩ đại thánh nhân hơn...

Cơ hồ là bò ra miếu hoang, Thư Lộng Ảnh không có sức lực đi xa, sau khi ra ngoài miếu liền tìm một lùm cây chui vào ẩn nấp, đem bản thân giấu đi.

sau khi xác định sẽ không dễ bị người ta phát hiện, Thư Lộng Ảnh mới đem ngưng kết thời gian nhanh chóng giải trừ.

"Ba" Một tiếng vang nhỏ, cơn gió vốn dĩ bị đình chỉ tiếp tục thổi qua, lá giữa không trung tiếp tục rơi xuống. Thư Lộng Ảnh ngừng lại rồi thở một hơi, nghe động tĩnh trong miếu.

“Đây, đây là xảy ra chuyện gì?” thanh âm của Cổ Khánh từ trong miếu truyền ra, giật mình cùng không thể tin tưởng được.

Thư Lộng Ảnh yên lặng ở trong lòng trả lời: Là lão tử dùng ngưng kết thế giới, cứu vớt các ngươi khỏi nguy nan, về sau phải báo đáp lão tử a……

Sau đó là các thanh âm khóc lóc của đám hài tử còn sống sót, Thư Lộng Ảnh cố gắng chống đỡ thân thể không khoẻ lắng nghe.

Nghe thấy âm thanh sốt ruột của Cổ Khánh: “Tần Phong tiểu hữu, ngươi không sao chứ!?”

“Không sao……” Tần Phong trả lời, nhẹ nhàng từ trong miếu truyền ra.

Thư Lộng Ảnh thở ra một hơi, trong đầu có một ý niệm, cứu được rồi thì tốt!

Sau đó hai mắt liền một mảnh đen nhánh, bất tri bất giác ngất đi.

Trong miếu, Tần Phong hoảng hốt nhìn ngực của mình. Rõ ràng nơi này vừa bị đâm thủng bây giờ lại yên lành một mảnh, vết thương không cánh mà bay.

Nếu không phải trên quần áo còn lưu lại vết máu thì Tần Phong đã tin bản thân thần kinh thác loạn.

Nghĩ đến lúc nảy, tựa như xuất hiện kỳ tích, đám hắc y nhân nháy mắt đều biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn cũng không bị giết chết, nhưng là lại cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ cái gì, trong lòng trống rỗng.

Lúc này Cổ khánh đỡ lưng đi đến, trên mặt biểu tình quỷ dị: “Tiểu hữu, những hắc y nhân đó đều đã chết……” Như là bị người thi thuật, trên cổ mỗi người đều có vết cắt cắt đứt động mạch.

Tần Phong cũng thấy không thích hợp, nhưng vì bọn Cẩu Đản đã chết, trong lòng bi thương khó nén: “Bọn họ đáng chết, cho nên ông trời cũng không buông tha bọn họ!"

Cổ khánh nhìn những người đã chết kia, trầm mặc.

Vì hài tử Cổ gia đều trúng độc nên vốn dĩ đều nằm trên mặt đất, phần lớn tránh được tử kiếp. Mà nhóm khất cái, trừ nữ hài đang ngủ say kia thì toàn bộ không ai sống sót.

Lúc ở bên ngoài, Cổ Khánh còn thấy A Thiết cầm chén đi ra, thi thể chia lìa, đôi mắt trừng đến lớn, một bộ dáng hoảng sợ tột độ, thân mình ngã vào một bên, trong tay gắt gao nắm chặt cái chén bể.

Cổ gia, nợ bọn nhỏ này.

Tần Phong đi tới bên thi thể Cẩu Đản quỳ xuống. Chỉ mới là tiểu hài tử mười mấy tuổi, thân mình nhỏ gầy lại quỳ thẳng tắp, cố nén thanh âm nghẹn ngào có chút run rẩy: “Cẩu Đản, Nhị Quải Tử, Đại Hoàng…… Đại Gia. Ta nhất định sẽ giúp các ngươi báo thù, nhất định!”
Bình Luận (0)
Comment