Nhị Trọng Ảnh

Chương 30

(*Hổ khu chấn động: Ý chỉ sự giật mình chấn động, nhưng đồng thời còn có một ý nghĩa khác rằng "khi thân hổ bị chấn động, toàn thân toát ra bá vượng khí" dùng để biểu thị nhân vật chính dùng kỹ năng chỉ mình họ có, tăng cao khí thế của mình, tiến hành uy áp tinh thần đối với người khác, khiến người đó phải hàng phục, hoặc làm cho nhân vật nữ chính bị rung động mà yêu mến. Xuất xứ từ Đại Đường song long truyện và Tầm Tần Ký. Theo BaikeBaidu - Tiêu Diệt Hoa Đào Của Đế Vương)

——— ——— ——— ——— ——— ———

Thư Lộng Ảnh thật không nghĩ tới sẽ đụng mặt "người quen" này ở đây. Lúc y nhìn thấy Kim Qua đang tung bay trên không trung, Thư Lộng Ảnh liền đặc biệt tưởng niệm nếu mình ăn mặc như ngày thường thì tốt rồi, có tay áo rộng dài thẹn thùng che mặt, cái gì cũng nhìn không thấy.

Đâu giống hiện tại, tay áo võ phục được buộc lại gọn gàng để tránh vướng víu, muốn xả cũng không xả được, muốn che cũng không che được a.

Thời điểm thấy Kim Qua nhìn qua, Thư Lộng Ảnh thầm nghĩ "xong rồi".

Quả nhiên liền nghe thấy lão nhân kia cả kinh nói: “Ngươi! Ngươi sao lại ở chỗ này?!”

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở nơi đệ tử Cổ gia đang đứng, Thư Lộng Ảnh quả thực muốn mắng "má nó!".

Còn cái lão nhân Kim Qua kia chỉ là hô hô kêu một tiếng, cũng không có gọi tên Thư Lộng Ảnh nên mọi người cũng không biết được là tiểu bối nào đã lọt vào mắt của Kim Qua.

Vừa lúc Thư Lộng Ảnh đang ngồi xe lăn, chung quanh bị người ngăn trở, thừa dịp mọi người còn chưa phát giác ra, Thư Lộng Ảnh lập tức đưa mắt ra hiệu với Kim Qua.

Kim Qua thấy Thư Lộng Ảnh chẳng những không đáp lại mà còn làm mặt quỷ với hắn, tức khắc mày liền nhíu lại. May mắn Kim Qua chỉ là một người cuồng vọng, cũng không phải là kẻ ngu dốt gì, từ lúc tiếp thu được ám hiệu trong mắt Thư Lộng Ảnh liền dời mắt đi làm bộ không quen biết y.

Lão nhân gia đang ôm eo hắn không chịu buông thấy thế liền thấp thấp hỏi: “Ngươi quen biết tiểu tử xinh đẹp kia?”

Kim Qua trừng mắt, thanh âm đè thấp nọ: “Lão già thúi nghe đây, ngươi coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

Thủy Liêm bị trừng đến tay run lên: “Được được được, chỉ cần ngươi đừng tìm Lãnh nha đầu gây phiền toái, ta cái gì cũng mặc kệ.” Trong lòng lại tò mò không thôi, từ trước đến nay Kim Qua luôn làm theo ý mình thế nhưng bây giờ lại để mắt đến một tiểu tử cỏn con!

Kim Qua hừ hừ ừ một tiếng, lột lão nhân trên người ra, nói: “Ngày sau lão phu nhất định đến tính sổ!” Nói xong liền sải bước chuẩn bị phóng đi.

Đám người Mục Hàm Xuân vẻ mặt kinh dị, Kim Qua từ khi nào lại dễ dàng bỏ qua như vậy?

Lãnh Tố cũng sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn qua nơi Kim Qua nhìn chằm chằm lúc nảy liền thấy Thư Lộng Ảnh đang ngồi trên xe lăn.

Lãnh Tố nhăn mày lại, người có tố chất bị tàn phá như vậy cũng là đệ tử Cổ gia? Trong đầu nàng cũng không nghĩ tới người Kim Qua gọi chính là Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh bất động thanh sắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu sóng não của Kim Qua không nhanh nhạy hơn một chút thì có lẽ hôm nay y liền thảm.

Phát giác được tầm mắt của Tần Phong đang rơi trên người mình, Thư Lộng Ảnh trong lòng có điểm khẩn trương, trên mặt lại không có chút biểu tình, bình tĩnh nói: “Ngươi biết người đó là ai không?”

Tần Phong nhướng mày, Thư Mặc đây là đang nói chuyện với hắn sao, bất quá hỏi cũng thật buồn cười, đương hắn không thể không biết người vừa tới là ai rồi!

“Biết, Phong Vân Bảng đệ nhị thập nhất Kim Thương Thánh Giả, ba năm trước từng là môn khách của Mục gia.”

“Vậy ngươi cảm thấy, người hắn vừa rồi đã gọi là ai?”

Tần Phong dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Thư Mặc, sau đó bĩu môi quay đầu: “Dù sao cũng không phải gọi ngươi.”

Nhìn thái độ xem thường của nam chính Thư Lộng Ảnh thật thấy nghẹn lời, bất quá y cũng không muốn làm người ta hoài nghi mình nên cũng không nói.

Bất quá biểu hiện lúc nảy của Tần Phong thật giống một hài tử đang bất mãn thứ gì đó làm đáy lòng Thư Lộng Ảnh cảm thấy buồn cười.

“Kim Qua tiền bối, khoan đã!” Mục Hàm Xuân đột nhiên lên tiếng, Kim Qua thoáng ngừng bước chân.

“Chuyện gì?!” Kim Qua nhíu mày hỏi.

Mục Hàm Xuân lại cười nói: “Tiền bối có lẽ đã quên, tại hạ có đưa nột bức thư mời mời tiền bối đến đây, muốn tiền bối chỉ điểm các hậu bối của tứ đại gia tộc.”

Kim Qua đối sự tình bên ngoài không mấy hứng thú, nếu là bình thường, hắn đã sớm không nói một tiếng đã rời đi rồi, tuy hắn từng làm môn khách của Mục gia nhưng ba năm qua chưa từng dùng thế lực của Mục gia tung hoành ngang dọc nên cũng không cần xem sắc mặt người của Mục gia.

Nhưng mà……

Kim Qua nghĩ tới tiểu tử Thư Lộng Ảnh, năm đó hắn từng thua dưới tay người này đến tâm phục khẩu phục, hơn nữa trận chiến đó thống khoái đầm đìa như thế sớm đã khắc sâu vào tâm trí hắn, hắn còn muốn cùng y so đấu thêm một trận nữa a.

Nhưng người này là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ba năm qua tìm tới tìm lui cũng tìm không thấy, nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội quý giá này thì không biết chừng nào mới gặp được y nữa?

Ôm cái tâm tư này, Kim Qua nhìn ánh mắt chờ đợi của Mục Hàm Xuân, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng.

Cổ Hằng cùng Hải Yến đi nghênh đón Lãnh Tố và Thủy Liêm.

“Tố Thủ tiền bối, Nam Thần Y, mau mau ngồi ghế a.”

Lãnh Tố là người có tính tình băng lãnh, nâng nâng chiếc cằm lạnh băng bay đến vị trí trống dưới lôi đài.

Mà Nam Thần Y chống chống cái eo lôi kéo tay áo Cổ Hằng bất chợt thấp giọng rên rĩ: “Nha nha nha, đau, đau……”

Cổ Hằng: “……” Khó trách Thư Mặc một chút cũng không lo lắng, hắn thật sự không tin tưởng vị thần y này sẽ giải được độc của hắn……

Hải Yến xấu hổ đỡ tay Thủy Liêm nói: “Nam Thần Y, ta đỡ ngươi đi qua.”

So đấu cuối cùng cũng bắt đầu.

Bắt đầu từ Cổ gia, đám đệ tử đứng vững trên đài bắt đầu hỗn chiến.

Không sai, là hỗn chiến.

Lần tỉ võ này có tới ba đại gia tộc khác tham dự, cho nên nếu là thay phiên nhau đấu thì phỏng chừng kéo dài ba bốn ngày cũng không xong.

Cho nên lần so đấu này, trước tiên là hỗn chiến, loại người bị đánh ngã trên mặt đất, năm người đứng vững đến cuối cùng sẽ được giữ lại nhờ Lãnh Tố xem tướng sau đó cùng các đệ tử của tứ đại gia tộc khác so đấu.

Thư Lộng Ảnh cũng cáo biệt chiếc xe lăn thoải mái của mình lắc lư đứng trên đài thi đấu.

Kim Qua dưới đài cũng nhìn ra Thư Lộng Ảnh có gì đó không thích hợp, nhấc chân không xong, bước chân không vững, trong đám đệ tử có bước chân vững trãi như Cổ gia, y đặc biệt gây chú ý.

Kim Qua trong lòng đầy quái dị, đây là có chuyện gì? Không nên a!

Lãnh Tố cũng sinh ra nghi hoặc, nhíu mày nhìn về phía Cổ Hằng: “Đây cũng là đệ tử Cổ gia?”

Cổ Hằng lắc đầu: “Không phải đệ tử Cổ gia, y là nam sủng của ta, Thư Mặc.”

Lãnh Tố ngộ ra, lúc Cổ Hằng mời nàng đến có nhắc qua chuyện người Thần Nguyệt Giáo giả trang thành nam sủng tiếp cận hắn, còn hạ độc khống chế Cổ Hằng, muốn nàng mời Nam Thần Y xuống núi giúp hắn giải độc.

“Người thấy y căn cốt thế nào?” Cổ Hằng sớm đã tò mò, từ lúc Cổ gia gặp đại họa, sức khỏe của Thư Mặc không biết vì sao lại xuống dốc, thân thể hư nhược không rõ nguyên nhân.

Nhưng từ trước đến giờ, hắn không hề nhận thấy một tia nội lực trên người Thư Mặc, một chút cũng không giống là người học võ, nhưng cố tình lại có những chiêu thức biến hóa khôn lường như vậy.

Lãnh Tố nhíu mày đánh giá một phen, liên tục lắc đầu: “Người này thân mình đã vạn xuyên bách khổng*, căn cốt cũng không tốt.”

(*Vạn xuyên bách khổng: hư nhược, tàn tạ đến cực điểm)

Người như vậy thế mà là người của Thần Nguyệt Giáo? Lãnh Tố không quá tin tưởng!

“Y lúc trước thân thể không có hư nhược như vậy.” Cổ Hằng nói:“Tựa hồ...tựa hồ là đột nhiên bị trọng thương nên sức khỏe mới xuống dốc.”

Lãnh Tố lắc đầu: “Không có khả năng, người này là yếu nhược từ trong xương cốt, nhất định không sống được bao lâu, không giống bị trọng thương, y không thích hợp luyện võ.”

Thủy Liêm đột nhiên xen vào: “Đúng vậy, thiếu niên kia tựa hồ là suy yếu từ trong bụng mẹ hoặc là do mẫu thân thể chất vốn dĩ không tốt nên mới ảnh hưởng tới y, với tình trạng này của y nếu mà đi luyện võ thì chỉ sợ không những không luyện được thân thể cường tráng mà còn bị khó tiêu.”

Cổ Hằng bị Nam Thần Y nói cho nghẹn họng, đem các chiêu thức võ học bách biến bách hóa của Thư Lộng Ảnh nuốt trở về.

Hỗn chiến bắt đầu!

Tuy là hỗn chiến đã bắt đầu, nhưng có lẽ là xuất phát từ vấn đề mặt mũi cho nên dù ai cũng có khát vọng địa vị sau này hoặc là muốn được Lãnh Tố xem tướng, bọn họ vẫn không dám vi phạm quy tắc so đấu, không ra tay tàn nhẫn bất chấp.

Kỳ quái chính là không có người nào chú ý đến Thư Lộng Ảnh, y đứng một mình nơi đó, an ổn yên bình không bị ai quấy rầy...

Có lẽ là hình tượng tàn nhẫn độc ác dễ tức giận thù lại dai của Thư Lộng Ảnh đã khắc quá sâu vào đầu bọn họ nên không ai muốn mình bất hạnh tới nỗi bị y để ý.

Lúc đầu Thư Lộng Ảnh cũng rất nghi hoặc, sau khi ngẫm kỹ lại nguyên do, y lại thấy cũng tốt a, có thể an nhàn khoanh tay dựa cột nhìn bọn họ đánh nhau.

Có người một chọi một, có người lấy nhiều đối một, đương nhiên người có đãi ngộ "đặc biệt" đó không ai khác ngoài nam chính Tần Phong.

Làm một người học võ không bao lâu nhưng lại có thành tích không tồi không khỏi làm cho người khác đỏ mắt mà tìm cơ hội diệt trừ.

Hơn nữa có không ít người ghen tị với Tần Phong nên đã thông qua lần hỗn chiến này âm thầm trả thù, Tần Phong vì thế đơn độc một mình đối chọi với hơn mười mấy người.

Vì sao không ai đến giúp Tần Phong? Cổ Túc ở nơi nào? Tuy Cổ Túc là người thừa kế Cổ gia nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, người khác cũng không e ngại gì cậu. Hỗn chiến mới trôi qua không bao lâu thì cậu đã bị người khác dễ dàng đánh bại, ủy ủy uất uất bước xuống lôi đài.

Nhưng mà, nam chính không có khả năng bị người ta dễ dàng áp đảo như vậy a. Tần Phong tựa hồ đã sớm dự liệu được tình huống này, đối sách ứng phó cũng đã hiển hiện trong đầu.

Hắn không cùng đồng môn đối chiến trực diện mà là dựa vào độ nhạy bén của bản thân, dễ dàng phá giải tình thế không cân bằng.

Thư Lộng Ảnh thấy rõ đệ tử dòng thứ âm thầm hãm hại Tần Phong. Một người từ trực diện giao đấu với Tần Phong, một người lại vòng ra sau lưng hắn đánh lén.

Người phía trước vừa thúc vào bụng Tần Phong thì ngay lập tức người phía sau dùng tay bổ lên cổ hắn.

Mắt thấy Tần Phong sắp bị đánh bại thì bất ngờ hắn đột nhiên hạ thấp thân mình, người phía sau không kịp phản ứng mà đánh trực diện vào mặt người đứng phía trước.

Đệ tử dòng thứ phía sau hơi hơi sửng sốt, Tần Phong nhanh chóng đứng lên quật ngã thiếu niêu còn đang mất hồn thuận thế đạp ngã một tên đệ tử vừa mới lao đến.

Thư Lộng Ảnh trong lòng gật đầu, thật là một hài tử cơ trí, y xém chút đã không nhịn được mà hét lên một câu "hảo soái"!

Người dưới đài cũng chú ý tới động tác nhanh nhẹn của Tần Phong, Mục Hàm Xuân phe phẩy cây quạt cảm khái nói: “Nhà ngươi từ khi nào lại có một hậu bối ưu tú như vậy? Sao ta lại không biết? Giấu cũng thật kỹ đi!”

Lôi gia cùng Hải gia đều liên thanh tán thưởng.

Cổ Hằng đã sớm biết Tần Phong là một hạt mầm ưu tú trong võ học nhưng đến bây giờ mới thấy rõ thực lực cùng phản ứng nhanh nhạy của hắn xuất sắc thế nào, Cổ Hằng bị làm cho kinh ngạc không thôi.

“Hắn chính tên khất cái được quản gia thu làm con nuôi, tên Tần Phong.”

Bốn người bọn họ có quan hệ tốt hơn người bình thường một chút, vừa nghe thân phận khất cái của Tần Phong đã đoán được phần nào,tấm tắc tán thưởng: “Đứa nhỏ này a, thật đúng là nhà các ngươi có được quý nhân, nhìn qua đã biết là căn cốt cực hảo, sau này có lẽ hắn sẽ là một cánh tay đắc lực của Cổ gia các ngươi a.”

Lôi Chiến gật đầu: “Đúng vậy, còn gọi Tần Phong làm gì? Trực tiếp sửa thành sửa họ Cổ, gọi Cổ Phong đi!”

Cổ Hằng cũng thích nghe những lời như vậy, hỏi Lãnh Tố: “Tố Thủ tiền bối cảm thấy người này thế nào?”

Lãnh Tố cũng đã chú ý tới Tần Phong, tổng quan cảm thấy hắn cực kỳ quen mắt, nhưng lại không thể nói là giống ai, nghe thấy Cổ Hằng hỏi đến mới đình chỉ suy nghĩ.

“Ta thấy cũng không tệ lắm, nhưng muốn căn cốt thế nào thì sau khi xem cốt mới biết được.”

Hỗn chiến đến hồi kết, quả nhiên, Tần Phong là người được giữ lại.

Còn có bốn người khác là Thư Lộng Ảnh, Cổ Triển, một đệ tử dòng thứ cao to vạm vỡ cùng một đệ tử dòng chính gọi là Cổ Hoàn.

Thư Lộng Ảnh lúc này mới đột nhiên nhớ tới, người thắng cuộc sẽ được sờ cốt xem tướng……
Bình Luận (0)
Comment