Nhị Trọng Ảnh

Chương 37

Tần Phong không muốn để ý tới Thư Lộng Ảnh, nghiêm túc bình tĩnh không nhìn y. Luyện võ trường đang ồn ào huyên náo chợt an tĩnh lại.

Chuyện Thư Mặc lần trước đánh trọng thương Tần Phong, có ý phế đi căn cơ của hắn người người đều biết. Mọi người ai cũng đang nôn nóng vui vẻ nhìn hi người đấu đá qua lại.

Thư Mặc ngay từ đầu đã không thuận ý người, ở Cổ gia làm xằng làm bậy nên người thuận mắt hai người cũng không nhiều lắm.

Mà Tần Phong hắn có tư chất cực hảo như vậy, trưởng bối Cổ gia đều không hẹn mà để ý hắn, hạ quyết tâm bồi dưỡng hắn, đãi ngộ hiện giờ của Tần Phong so với người thừa kế là Cổ Túc chỉ có hơn chứ không kém.

Bọn họ vốn dĩ cũng là con cháu của Cổ gia, so với việc Tần Phong có đãi ngộ tốt như vậy ít nhiều là không cam lòng, họ cảm thấy Tần Phong đã cướp đi những thứ nên thuộc về bọn họ. Nên lúc nhìn Thư Mặc và Tần Phong xung đột họ tự nhiên vui vẻ.

Đáng tiếc tình huống này không phát sinh như điều họ nghĩ.Thư Lộng Ảnh chậm rãi đi đến vừa vặn đứng trước mặt Tần Phong.

Tần Phong lập tức lùi ra phía sau vài bước, khẩu khí cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì??”

Thư Lộng Ảnh trong lòng hơi hơi thở dài, ngoài miệng hừ lạnh,: “Mặt mũi của ngươi không có lớn như vậy!”

Sau đó ánh mắt đào hoa nhướng lên, nhìn toàn bộ đệ tử trên luyện võ trường: “Thương nhân trên biển trở về, gia chủ gọi các ngươi đến Tàng Hóa Lâu.”

Đám đệ tử nháy mắt kích động lên, thương nhân trên biển đã trở về mang theo rất nhiều đồ vật mới lạ hiếm thấy, tất cả đều được cất giữ ở Tàng Hóa Lâu. Đây là gọi bọn họ qua chọn đồ vật sao!

Vừa rồi còn muốn xem Tần Phong cùng Thư Mặc đấu đá nhau, bây giờ ai cũng vứt chuyện đó ra sau đầu mà điên cuồng nghĩ đến bảo vật.

Thư Lộng Ảnh khiêu khích liếc nhìn Tần Phong. Tần Phong thu tay nhưng ánh mắt vẫn như cũ đề phòng nhìn chằm chằm y.

Tiểu lang*, không biết sao Thư Lộng Ảnh lại nghĩ tới hai chữ này.

(*Tiểu lang ý ở đây là sói con nha chứ không phải là tiểu lang quân à ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾)

Đáy lòng có chút biệt nữu, Thư Lộng Ảnh thực nhanh quay đầu đi, phất tay vừa rời đi vừa nói: “Đi nhanh đi, không ai chờ các ngươi đâu.”

Thanh Đằng quay đầu trừng mắt với Tần Phong một cái sau đó nhanh chân đuổi theo Thư Lộng Ảnh khiến Tần Phong có chút không hiểu.

Cổ Túc kéo tay áo Tần Phong làm hắn khôi phục suy nghĩ: “Tần Phong ca ca, chúng ta đi nhanh thôi.”

Tần Phong gật đầu sau đó lại nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, phát hiện nô tỳ bên cạnh Thư Lộng Ảnh đang lôi kéo một gã sai vặt mặt nhăn như trái khổ qua.

“Tần Phong ca ca, ngươi đang nhìn cái gì?” Cổ Túc thấy hắn lại thất thần, oán giận nói, “Hôm nay ngươi đã làm lơ ta mấy lần!”

Tần Phong hoàn hồn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đi thôi, là ta không đúng, xin thứ lỗi.”

Gã sai vặt bị Thanh Đằng nắm lấy kia kỳ thật mới là người được Cổ Hằng gọi đi thông tri với bọn họ. Giữa đường bị Thư Lộng Ảnh chặn lại, vô duyên vô cớ bị đoạt việc.

Gã sai vặt muốn khóc, gia chủ không có nói cho Diêm Vương gia này cùng tới Tàng Hóa Lâu a!

Muốn nhanh đi báo tin cho Cổ Hằng biết, cố tình lại bị nô tỳ này bạo lực túm lấy, muốn chạy cũng chạy không được.

Thư Lộng Ảnh thật là rắp tâm bất lương!

Thư Lộng Ảnh nghĩ nếu y một mình đi tới Tàng Hóa Lâu, khả năng cao là đi chưa đi được nửa đường đã bị người ta đuổi về.

Nên y đành dùng biện pháp cướp việc của gã sai vặt này, đi thông tri cho các đệ tử Cổ gia. Sau đó trà trộn vào dòng đệ tử đông đúc, những thị vệ đó dù có thấy cũng không thể bay ra cản y.

Đoàn người thuận lợi đi vào Tàng Hóa Lâu.

Tàng Hóa Lâu có gác mái khác với kiến trúc chủ yếu của Cổ gia, không tinh xảo nhưng tương đối chắc chắn, so với những gác mái khác cũng cao hơn.

Ba đại môn cao lớn lộ ra hơi thở cổ xưa, hơn mười thị vệ đứng thẳng nghiêm trang dọc theo đường đến đại môn, Thư Lộng Ảnh tùy tiện liếc mắt một cái liền biết những thị vệ này thật sự là không dễ chọc.

Nếu Thư Lộng Ảnh vẫn còn nội lực thì y có khả năng sẽ cảm nhận được ở đây còn tiềm tàng hơn mười vị ám vệ nữa.

Đám đệ tử sôi nổi ùa vào, Thư Lộng Ảnh cũng tính toán sẽ trà trộn vào đám người này mà đi vào, nhưng y còn chưa tới gần đại môn thì một tên thị vệ gần đó đã vèo một cái đứng trước mặt y ngăn cản.

“Thư công tử, gia chủ không có phân phó để Thư công tử vào.”

Thật đúng là y như trong dự kiến của Thư Lộng Ảnh nên y cũng không thấy bực mình, chỉ cần có thể để y từ bên ngoài nhìn vào là được rồi.

Thư Lộng Ảnh tà mị cười với thị vệ: “Được thôi, ta không vào, ta ở chỗ này chờ.”

Hôm nay đi gấp nên cũng không có kêu A Oản chuẩn bị xe lăn. Thư Lộng Ảnh đứng ở cầu thang của Tàng Hóa Lâu nâng mắt quan sát đám đệ tử hồ hởi đi vào.

Sau khi toàn bộ đã tiến vào, đại môn cổ xưa dày nặng ầm ầm đóng lại, bỏ lại thân mình đơn bạc của Thư Lộng Ảnh ở bên ngoài.

Thanh Đằng nhìn giáo chủ nhà mình gầy yếu đáng thương, có chút lo lắng: “Thư công tử, ta đem xe lăn đến được không?”

Gã sai vặt đang bị Thanh Đằng túm trên tay cũng nhịn không được mà mở miệng: “A Oản tỷ tỷ, hiện tại ngươi có thể thả ta ra được không? Ta còn có việc phải làm a.”

Thanh Đằng thoáng cái mặt vô biểu tình, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn gã. Gã sai vặt lập tức run run.

“Đi đi đi, làm chuyện của ngươi đi!” Thanh Đằng đem gã sai dùng sức quăng đi.

Thanh Đằng trong lòng phẫn hận, nàng hiện tại rất không vừa mắt với bất kỳ người nào của Cổ gia.

Ở trong giáo, mọi người xem giáo chủ là bảo bối mà che chở, cho dù có đứng cũng phải cho giáo chủ ngồi, cho dù có nằm sàn lạnh cũng phải cho giáo chủ ngủ nệm êm.

Nhưng người của Cổ gia lại cứ như vậy mà trêu chọc giáo chủ!

Thanh Đằng đã hạ quyết tâm, nhất định phải cùng tả hộ pháp và vài vị trưởng lão thương lượng, chờ tới lúc càn quét tứ đại gia tộc thì nhất định phải hung hăng giáo huấn Cổ gia!

Thư Lộng Ảnh cũng biết thân thể hiện tại của mình không tốt, cũng không chối từ mà gật đầu đáp ứng. Thấy Thanh Đằng thở phì phì bước đi, đáy lòng có chút buồn cười.

Người Thần Nguyệt Giáo và y có chung một tật xấu a, đó là rất bênh người nhà, bênh rất lợi hại. Hơn nữa người ở đây rất kỳ quái, căn bản không giống những đại giáo phái giang hồ khác là quan trọng nhân sĩ.

Nếu không phải y phải làm theo cốt truyện thì y cũng sẽ không quyết định rời bỏ cái ngôi Thần Nguyệt Giáo giáo chủ đó đâu, bởi vì nó làm y vui vẻ và hạnh phúc một chút a.

Nói không chừng y còn sẽ dốc lòng đem Thần Nguyệt Giáo phát dương quang đại, làm nó thiên thu muôn đời.

Chỉ là đáng tiếc.

Thư Lộng Ảnh thu liễm biểu tình, an tĩnh đứng dưới ánh dương quang.

Thân thể bọc kín áo lông chồn như cũ gầy yếu, làn da tái nhợt dưới ánh nắng có chút trong suốt, tựa như tùy thời có thể bị ánh dương quan hòa tan đi.

Không biết đứng bao lâu, đại môn cổ xưa như cũ không có mở ra.Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân hoãn lại vững vàng: “Thư Mặc công tử hôm nay sao lại không đi nghe hát uống trà mà lại tới nơi này chịu tội?”

Là Cổ Khánh.

Khuôn mặt trung niên cương nghị của Cổ khánh bình tĩnh nhìn Thư Lộng Ảnh chậm rãi xoay người.

Thư Lộng Ảnh có thể là vì đứng lâu dưới nắng một chút, thân mình còn có chút suy yếu, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt chọc người đau lòng, hơn nữa có vẻ thực sự vô hại.

Đáy mắt sâu thẳm của Cổ Khánh dường như nổi lên gợn sóng, thật sự là một bảo vật, khó trách gia chủ sẽ khuynh tâm. Trong lòng ước tính nên diệt trừ Thư Lộng Ảnh thế nào.

Thư Lộng Ảnh hiện tại tuy rằng không có nội lực nhưng cũng đã từng là người có võ công thượng đẳng, đối sát khí y rất mẫn cảm. Cho dù Cổ Khánh đã cật lực che dấu nhưng như cũ không thể gạt được y.

Nhận thấy được sát ý, Thư Lộng Ảnh trong lòng kinh ngạc, trong nguyên tác, Cổ Khánh tuy rằng ghét hận Thư Mặc nhưng cũng không có ý giết y, hơn nữa dù có ghét nhưng ông vẫn luôn để ở trong lòng nên mới bị Thư Mặc hãm hại thê thảm như vậy.

Sao đến lúc y tới đây thì Cổ Khánh nổi lên sát ý?

Thư Lộng Ảnh âm thầm cảnh giác, trên mặt vô vị trả lời: “Khúc có hay đến đâu nhưng ngồi nghe đi nghe lại không phải rất phiền sao? Nghe nói thương nhân trên biển mang đồ hiếm lạ trở về, ta liền tới đây nhìn một cái. Đáng tiếc là bị nhốt ngoài cửa, cũng chỉ có thể chờ bọn họ ra xem trong tay bọn họ cầm bảo vật hiếm lạ gì.”

Cổ Khánh rất có ý vị nhìn Thư Lộng Ảnh một cái: “Những lời này nói rất đúng, một khúc hay nghe đi nghe lại sẽ thấy phiền, vẫn là đổi một khúc mới đi. Thư Mặc công tử ở chỗ này chờ, nói không chừng sẽ có đồ vật gì đó tự động tìm tới.”

Thư Lộng Ảnh mỉm cười với Cổ Khánh nói: “Kia còn phải nhờ cát ngôn của quản gia.”

Cổ Khánh nho nhã lễ độ cười với Thư Mặc sau đó xoay người đi đến đại môn. Đại môn lần nữa mở rộng bóng dáng Cổ Khánh khuất sau cánh cửa, cửa lại đóng sầm lại.

Ý cười trên mặt Thư Lộng Ảnh nháy mắt tiêu tán, rốt cuộc là sao? Vì sao Cổ Khánh lại có sát ý với y? Còn câu nói kia là có ý gì?

Y đứng yên lặng suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra nguyên do, Thư Lộng Ảnh đành phải từ bỏ, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!

Thanh Đằng rất nhanh đã đem xe lăn tới.

Bộ dáng vô cùng lo lắng, nếu không phải nàng đang sắm vai một cô gái trói gà không chặt thì chỉ sợ nàng đã vác xe lăn trên vai mà chạy tới.

Thư Lộng Ảnh không chút khách khí ngồi xuống, tiếp nhận chén trà mà Thanh Đằng vừa pha sau đó lại ăn miếng mứt mà Thanh Đằng làm.

Những biểu tình nghiêm trọng của thị vệ rốt cuộc có chút buông lỏng, hoặc co rút khóe miệng, hoặc giật giật khóe mắt.

Tại sao tên tiểu quan này da mặt lại dày như vậy?! Đã bị đuổi ra ngoài rồi mà còn ở đây ăn bánh uống trà!

Thanh Đằng thật ra cũng không vừa lòng lắm, lá trà này dù gì cũng là lá trà thượng hạng, bởi vì không kịp thời gian nên nàng pha không được đậm đà a, vả lại còn có một chút xác trà bên trong.

Còn nữa, lúc giáo chủ còn ở Thần Nguyệt Giáo, các món ăn vặt đều được các đầu bếp nữ thượng hạng tận tâm làm, bánh mứt này sao có thể ngon bằng.

Nhưng tâm tư này cũng chỉ có thể là người của Thần Nguyệt Giáo tận tâm ghi nhớ.

Đệ tử dòng chính và dòng thứ cũng chỉ có thể lựa đồ ở tầng thứ nhất, những tầng trên là để tặng người có địa vị ở Cổ gia. Cho nên lúc lầu ba xuất hiện bóng người thì ánh mắt của Thư Lộng Ảnh liền sắc bén không ít.

Có hai bóng người, một là Cổ Hằng, còn lại là một người nam tử trung niên cùng Cổ Khánh không sai biệt lắm. Bất đồng với Cổ Khánh soái khí ngất trời, tên nam tử trung niên này có cái bụng rất to, cười ha hả tựa như Phật Di Lặc.

Người đã từng lăn lộn trên thương trường như Thư Lộng Ảnh nhìn một cái lập tức phân người này vào loại gian thương.

Cổ Hằng cùng nam tử kia tựa hồ là đang nói cái gì, nhưng rất nhanh hai người liền chú ý tới Thư Lộng Ảnh đang ở dưới lầu uống trà cắn hạt dưa.

Nam tử trung niên nhìn Thư Lộng Ảnh, đôi mắt có hơi híp lại, thiếu niên này lớn lên thật xinh đẹp a, đang muốn hỏi Cổ Hằng thiếu niên này là ai  thì bên cạnh liền xuất hiện một trận gió.

Cổ Hằng từ lầu ba nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt Thư Lộng Ảnh: “Ngươi đến đây làm gì?!”

Từ lần trước Cổ Khánh nói mình yêu Thư Mặc, Cổ Hằng liền đối y có tâm tình phức tạp. Hắn đích xác là không thể tổn thương Thư Mặc, nhưng cứ thả y đi như vậy hắn không cam lòng, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nếu Thư Mặc không phải người của Thần Nguyệt Giáo thì hắn cũng không ngại lưu Thư Mặc lại, dưỡng y cả đời.

Nhưng Thư Mặc cố tình lại là thủ hạ của Thần Nguyệt Giáo, là người đã giết người thân hắn.

Vì thế trong khoảng thời gian này hắn luôn tránh né Thư Mặc. Hôm nay Thư Mặc lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, Cổ Hằng có chút chờ mong, y tới nhìn hắn sao?

“Nghe nói nơi này có vật hiếm lạ nên qua đây nhìn một cái.” Vì ngày hôm qua y đi trêu chọc hỏa ngô công nên thiếu chút đã hại Cổ Hằng bị cổ trùng trực tiếp gặm chết, Thư Lộng Ảnh có chút chột dạ, khẩu khí không lơ đãng như quá khứ, thực nhẹ nhàng nói.

“Xem vật hiếm lạ?” Ai ngờ khuôn mặt Cổ Hằng thế nháy mắt đen lại, “Thật là ngại quá, nơi này không có phần của ngươi, vẫn là lăn trở về phòng của ngươi đi!” Quả nhiên, hắn không nên ôm chờ mong gì với Thư Mặc, y bất quá chỉ là tới đây dò thám giúp Thần Nguyệt Giáo mà thôi!

Thư Lộng Ảnh không thể hiểu được vì sao Cổ Hằng lại đột nhiên làm khó dễ y, giải thích nói: “Yên tâm, ta chỉ là đến đây nhìn mộ chút, sẽ không lấy vật gì của ngươi đâu.”

Khẩu khí Cổ Hằng càng không tốt: “Nhìn cũng không được, ta kêu ngươi cút trở về!”

Không thể hiểu được tên bệnh tâm thần này! Thư Lộng Ảnh trong lòng có chút ủy uất nhưng y biết nếu y phản bác thì phỏng chừng sẽ bị tên vương bát đản Cổ Hằng này cho người khiêng về.

Xua tay ra hiệu cho Thanh Đằng đẩy xe trở về. Thư Lộng Ảnh đè nặng không cam lòng trong lòng, ngữ khí bình đạm: “Ta đã biết……”

Xe lăn ma sát với phiến đá xanh tạo ra âm thanh nho nhỏ, bóng dáng gầy ốm của Thư Lộng Ảnh bị Thanh Đằng che lại.

Thư Lộng Ảnh có chút mệt dựa vào xe lăn, trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi nhỏ xẹt qua, hơi thở tràn ra mùi nguyệt hoa hương.

Vừa lúc đại môn mở ra, đám đệ tử đông đúc tràn ra.

Tần Phong trong tay cầm chủy thủ mà Cổ Khánh đề cử, bỗng nhiên ngửi thấy mùi nguyệt hoa quế hương thoang thoảng, thân mình hơi cứng nhắc.

Tần Phong nhíu nhíu mi, nhìn bốn phía xung quanh. Sau đó là buồn cười cúi đầu, hắn thật sự nhớ y tới điên rồi… Cuối cùng lấy túi thơm trước ngực ra, híp mắt say mê ngửi một một cái.

Thư Lộng Ảnh đã đi xa…
Bình Luận (0)
Comment