Nhị Trọng Ảnh

Chương 49

Tuy Thư Lộng Ảnh rất muốn cùng Tần Phong chân chính tiếp xúc nhưng y cũng không thể cho hắn biết y chính là Thư Mặc được, cho nên y vẫn là dựa vào công pháp “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” mà làm khuôn mặt của mình trở nên mờ ảo.

Vì không muốn để Tần Phong thấy được sơ hở, Thư Lộng Ảnh còn đặc biệt ở ngoài động chỉnh lại tư thế, việc này làm cho Bạch Miêu không kiên nhẫn mà muốn cắn người.

Y nhiều lần chỉnh sửa lại phong thái khác với thân phận Thư Mặc, sau khi xác nhận không có sai lầm, Thư Lộng Ảnh xem Bạch Miêu như áo choàng, dặn dò nó không được nói chuyện, lúc này mới bình tĩnh đi vào huyệt động, đầu năm nay, giả trang một người đúng là không dễ dàng a.

Mới vừa bước vào huyệt động, Tần Phong vẫn nằm ngay vị trí trước lúc y rời đi nhưng Thư Lộng Ảnh biết hắn đã tỉnh rồi.

Giả bộ ngủ! Tưởng nội lực của y không có chỗ dùng sao?

Thư Lộng Ảnh buồn cười nhìn bộ dáng giả bộ nằm ngủ của Tần Phong, đích xác là giả bộ rất giống a, nếu không phải y có nội lực mạnh mẽ, thật đúng là khó mà phát giác ra. Giống như lần trước ở Cổ gia vậy, y không phải đã bị Tần Phong lừa sao?

Thư Lộng Ảnh đột nhiên cónchút hứng thú, y không lập tức vạch trần Tần Phong mà là muốn xem hắn tiếp theo sẽ làm cái gì.

Thư Lộng Ảnh đi đến bên người Tần Phong đưa tay thăm dò nhiệt độ của hắn.

Nhưng tay chỉ mới ở giữa không trung, Tần Phong đột nhiên bạo khởi, viên đá bén nhọn được hắn giấu trong tay bất ngờ đánh về phía y! Gương mặt non nớt cũng lộ ra hung ác.

Đệt, nói hắn là sói quả thật không sai!

Những năm gần đây Thư Lộng Ảnh đã sớm luyện thành một loại phản xạ cực nhanh, chỉ cần y nhận được công kϊƈɦ liền sẽ tự giác mà phản kϊƈɦ lại.

Cũng như lúc này Thư Lộng Ảnh không tự chủ mà hóa giải động tác của Tần Phong, ngón tay mềm mại lập tức quy tụ một luồng nội lực hùng hồn, không khí quanh thân cũng xuất hiện vặn vẹo. Chỉ cần y thoáng động, viên đá bén nhọn kia lập tức sẽ hóa thành bột mịn, tay Tần Phong khẳng định cũng sẽ bị phế đi.

Lúc Tần Phong sắp chạm vào y, Thư Lộng Ảnh đột nhiên dừng tay, y không thể thương tổn Tần Phong?

Vì thế viên đá bén nhọn kia đâm thẳng vào ngực y, ngực đau đớn, tảng đá thô cứng hung hăng xâm nhập vào da thịt mềm mại trắng bệch, máu tươi nháy mắt tràn ra thành một đóa mẫu đơn yêu diễm.

“Hừ…”

Thư Lộng Ảnh đau đớn ôm ngực kêu lên một tiếng, trong lòng hối hận vì cử động của chính mình.

Tần Phong là người nào a? Lúc còn nhỏ đã dám dùng gạch đập vỡ đầu tên buôn người, hiện giờ ra tay càng tàn nhẫn hơn a! Người như vậy mà y còn mong sẽ hạ thủ lưu tình sao? Y còn muốn thử hắn cái gì a.

Thật là muốn chết không được tử tế…

Hơn nữa sói con này còn chưa chịu dừng, tay thu hồi lại muốn lấy đà một nhát chọc thủng ngực y.

Bạch Miêu hồ ly trêи vai đương nhiên đã tạc mao, lập tức nhe răng ngao ô một tiếng lập tức bay tới, nhắm ngay khuỷu tay Tần Phong mà hung hăng cắn xuống.

Bạch Miêu hoàn toàn đã quên mất nó bây giờ chỉ là một con hồ ly nhỏ bé, lôi kéo cắn xé cánh tay Tần Phong mặc kệ hắn đang nắm đuôi mình liều mạng kéo ra, không ngừng kêu lên âm thanh ô ô hung ác!

Hai vật nhỏ đánh nhau đến loạn thành một đoàn, cả hai đều hạ chiêu tàn nhẫn với nhau, Tần Phong cố tình hung hăng nhổ một nhúm lông nhỏ trêи ʍôиɠ Bạch Miêu. Bạch Miêu cắn tay Tần Phong đến máu tươi đầm đìa, nếu dùng thêm lực chỉ sợ một mảng thịt trêи tay hắn sẽ bị con hồ ly này cắn rớt xuống mất. Y thấy Tần Phong cắn cánh môi trắng bệch, mồ hôi lạnh che kín trán cao.

Thư Lộng Ảnh không biết mình có nên vui sướиɠ khi người gặp họa không, ra tiếng ngăn cản: “Bạch Miêu, ta không có việc gì, đừng cắn hắn nữa…”

Bạch Miêu không chịu thuận theo, hung hăng cắn một cái mới chịu quay về bên cạnh Thư Lộng Ảnh: “Không cần! Phi… Cắn một miếng thịt cũng không cho!”

Thư Lộng Ảnh dở khóc dở cười: “Là ai gặp tình huống này cũng sẽ phản ứng như vậy thôi, hắn công kϊƈɦ ta cũng có lý do bên trong. Hơn nữa vết thương này với ta không đáng ngại, đừng làm khó dễ hắn.” Bất quá chỉ là bị một cục đá đâm một nhát, y ngồi trị nửa ngày sẽ không sao.

Bạch Miêu hừ lạnh vài tiếng, nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của Tần Phong, lúc này tâm tình mới buông lỏng một chút.

Tần Phong thật sự là choáng váng a, hắn không phải chưa từng nghĩ đến người cứu hắn sẽ là tiên nhân, nhưng mắt hắn đã nhìn không thấy, hơn nữa cũng không ngửi được hương vị quen thuộc kia nên hắn mới công kϊƈɦ tàn bạo như vậy.

Hiện giờ hắn đã đoán được đối phương là ai, đầu óc Tần Phong tức khắc trống rỗng, từ sói con biến thành chó con, không biết làm sao. Hắn đây là… làm bị thương tiên nhân?!

Những năm gần đây, ánh mắt của Thư Lộng Ảnh phần lớn đều tập trung trêи người Tần Phong, lúc hắn bị nguy hiểm thì lại đi cứu tên sói con này ngay lập tức, cho nên y đối với Tần Phong có cảm giác mình tựa như cha hắn vậy, nhịn không được đối tốt với hắn, hy vọng hắn thành long thành phượng. Tuy y bị Tần Phong gây thương tổn nhưng y lại không để ý mà ngược lại khi thấy dáng vẻ hoảng loạn của hắn trong lòng lại dâng lên chua xót: “Sói con, ta lại bị ngươi lừa……”

Khi Thư Lộng Ảnh phản ứng lại thì y cảm thấy động tác của mình có chút đường đột, tuy y quen thuộc với Tần Phong nhưng đối phương không có quen thuộc y, nói thẳng ra thì chính là một người xa lạ!

Lơ đãng thu hồi cánh tay, Thư Lộng Ảnh đạm cười muốn đem thân mật vừa rồi cười cho qua đi, ai ngờ giây tiếp theo eo của y lại bị cánh tay kiên cố mạnh mẽ đó nhanh chóng ôm lấy.

“Xin, xin lỗi, ta không biết là ngươi…” Lời nói Tần Phong có chút dồn dập, thậm chí là mang theo sợ hãi, “Ngươi, ngươi không cần sinh khí, đánh ta, mắng ta cũng được, không cần giận ta, được không?”

Tần Phong từ nhỏ không quen biết ai, bạn bè mất hết, tính tình vốn đạm mạc đa nghi, nhưng thời điểm hắn khát cầu hạnh phúc nhất thì người này lại xuất hiện trước mắt hắn, nhiều lần cứu cái mạng ti tiện của hắn, từ đó trong lòng hắn có nhiều thêm một phần chấp niệm, những áp lực yếu đuối, ỷ lại, bất an, đều ngưng tụ trêи người tiên nhân này. Hắn tựa như một người chết đuối bắt được một tấm gỗ cứu mạng, khi nắm được rồi thì liều mạng không buông tay, không muốn đi vào dòng nước lạnh lẽo kia.

Thư Lộng Ảnh cũng không đẩy đối phương ra, loại cảm giác này làm y thấy mới lạ, y có thể nghe thấy được tiếng tim đập dồn đập của Tần Phong, cảm nhận được độ ấm của đứa nhỏ này, trước đây y không thích cùng người khác gần gũi tiếp xúc như vậy, vô luận là đời trước hay đời này, một điểm làm người ta kinh hoảng hơn là y không muốn buông ra, cứ như vậy lặng im cảm thụ nỗi lòng của đối phương.

Cái ôm bất thình lình và cảm xúc mãnh liệt kia làm y thất thần, Tần Phong thật sự ỷ lại vào y như vậy? Nhưng hắn còn chưa xác định được thân phận của y, cứ như vậy mà không hề cảnh giác sao?

Thư Lộng Ảnh nhất thời không biết nói gì, cũng không biết muốn nói gì, lại cảm thấy y tốt nhất cái gì cũng đừng nói, cứ như vậy là tốt rồi.

Rõ ràng hai người có thể xem là hai người xa lạ nhưng sinh mệnh lại ràng buộc lẫn nhau, trói buộc của thế tục cũng trở nên đạm bạc.

Huyệt động yên tĩnh không tiếng động, Bạch Miêu một bên nhịn không được đong đưa cái đuôi che khuất đôi mắt của mình, nhìn cái tình cảnh này quả thật không thể không ngạc nhiên a, hắc y thiếu niên chật vật gắt gao ôm lấy eo nhỏ của bạch y nam tử, tham lam hít lấy hơi thở của phương, cố tình lại mang theo một chút cẩn thận, tựa như đối phương là trân bảo của hắn. Phẫn hận đối với Tần Phong hóa thành một mảnh cảm xúc phức tạp không rõ. Ký chủ nói rất đúng, Tần Phong cái gì cũng không có làm sai, hắn bất quá chỉ là một người đáng thương.

Bất quá! Nhúm lông trắng trắng quen thuộc mà hắn đang cầm là thế nào!! Bạch Miêu đột nhiên xoay người nhìn ʍôиɠ của nó, chỉ thấy cái ʍôиɠ tuyết trắng có một cái lỗ trọc trọc khả nghi, Bạch Miêu tức khắc tạc mao! Nó nên cắn đứt thịt của Tần Phong xuống!

Cuối cùng, vẫn là Thư Lộng Ảnh mở miệng trước: “Không liên quan đến ngươi,… Ngươi trước tiên buông ta ra có được không?”

Tần Phong bất động.

Ngữ khí của Thư Lộng Ảnh trở nên bất đắc dĩ: “Ngươi động đến miệng vết thương của ta…”

Tần Phong lập tức buông lỏng, ánh mắt không tiêu cự lộ ra hoảng loạn: “Xin, xin lỗi……”

Thư Lộng Ảnh vươn ngón trỏ đặt ngay hai cánh môi của Tần Phong: “Ta nói, chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Thư Lộng Ảnh thể hàn, ngón tay y cũng một mực lạnh lẽo, lúc chạm vào giữa môi Tần Phong, lông mi hắn không khỏi run rẩy. Tâm tình kϊƈɦ động bình phục không ít, hiện giờ nghĩ đến hắn ôm lấy người ta gắt gao không chịu buông như vậy thật lỗ mãng, Tần Phong thế nhưng không nhịn được mà đỏ mặt.

Thư Lộng Ảnh thấy hiếm lạ, hắn vừa rồi còn ôm y kín mít như vậy, y còn tưởng rằng gan Tần Phong đã lớn hơn nhiều rồi.

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Công quân bị ta xóa chỉnh sửa cải biến thành cái dáng vẻ gì rồi… Ta quyết định, ta không bao giờ sửa chữa hắn nữa đâu, vẫn là ngoan ngoãn 3000+

Bình Luận (0)
Comment