Nhị Trọng Ảnh

Chương 6

Share

Long Môn Thành là địa bàn của tứ đại gia, từ trước đến nay các sự kiện võ lâm lớn nhỏ đều tổ chức ở đây.

Đêm nay, khách điếm Duyệt Lai số một Long Môn Thành sẽ có chút bận rộn nga. Các nhân sĩ giang hồ đến từ ngũ hồ tứ hải đều tụ hợp tại Long Môn Thành, tham gia Đại Hội Võ Lâm bốn năm mới tổ chức một lần.

Đừng nói Duyệt Lai là một khách điếm lớn như vậy nhưng đã hoàn toàn chật ních người, phỏng chừng chuồng ngựa cũng không còn chỗ trống.

Mọi người đều hy vọng ở Đại Hội Võ Lâm sẽ đoạt được một thứ tự tốt, như vậy sẽ có cơ hội tiến vào Phong Vân Bảng.

Võ lâm nhân sĩ ai cũng biết, ai cũng hiểu, chỉ cần ghi danh vào một trăm tên trong Phong Vân Bảng, ở trên giang hồ liền có địa vị không bình thường.

Không quan tâm địa vị giang hồ như thế nào, nếu là con cháu nhà nghèo, chỉ cần góp mặt trong một trăm tên lập tức sẽ có thế gia tới thỉnh ngươi, mỹ nữ tiền tài chắp tay dâng lên.

Nếu là con cháu thế gia, vậy càng tốt, được gia chủ thưởng thức, tận tâm bồi dưỡng.

Có lẽ qua mấy năm, trên giang hồ là một nhân vật oai phong một cõi.

Mặc kệ mục đích là vì tiền tài, quyền lực hay hư danh,... Phong Vân Bảng đối với người trong giang hồ có lực hấp dẫn rất lớn.

Mà những nhân sĩ tụ tập ở khách điếm Duyệt Lai phần lớn đều là những người có danh tiếng.

Tứ đại gia tộc Mục gia, ở Duyệt Lai được khách điếm bỏ tiền mở tiệc chiêu đãi.

Ca vũ, mỹ thực, xa hoa lãng phí vô cùng.

Đám khất cái Tần Phong đem chủ ý đánh tới khách điếm Duyệt Lai.

“Các ngươi nghe đây, chờ tìm được đối tượng tốt, ăn nói dễ nghe một chút. Nếu gặp phải tiểu nhị hộ vệ gì đó thì lập tức chạy lấy người, chờ cơ hội tiếp theo, rõ chưa?” Tần Phong hướng đoàn khất cái của mình chỉ đạo.

“Rõ!” Sống chung nhiều năm, mọi người đều hình thành sự ăn ý với nhau.

Sau khi nói hết, nhóm khất cái liền tự phân nhau hành động.

Thân thủ Tần Phong tốt hơn bọn họ nên từ trước đến nay đều đơn độc hành động.

Hắn trốn cạnh cỗ kiệu cách khách điếm gần nhất, nhìn hai thủ vệ đang nói chuyện phiếm với nhau, chờ đợi thời cơ.

“Huynh đệ, ta mắc tiểu, ngươi nhìn một chút nha.” Một thủ vệ trong đó mở miệng nói.

Ngữ khí của thủ vệ khác có điểm không tốt: “Không phải ngươi muốn nhân cơ hội đi vào xem náo nhiệt đi?”

“Nào nào, ta sao có thể là loại người đó.” thủ vệ người kia cười mỉa giải thích, “Ta cũng không phải đàn bà chỉ là đêm nay ta uống hơi quá chén a."

“Đi đi đi, nhanh trở về.”

Tần Phong nhìn thủ vệ rời đi, thầm nghĩ, cơ hội tới rồi.

Viên đá trong tay hướng xa ném đi.

“Ai?!” thủ vệ cảnh giác kêu lên, sau đó hướng nơi phát ra âm thanh nhìn tới.

Mà thủ vệ còn lại cái gì cũng không phát hiện, tiếp tục đứng tại chỗ, hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, còn không trở lại, khẳng định là chạy đi uống rượu rồi!”

Tần Phong thành công tiến vào khách điếm, tức khắc ngửi hấy hương thơm của các loại mỹ thực.

Trong lòng thật cao hứng.

Người có quyền có thế từ trước đến nay đều không đem đồ ăn để vào mắt.

Chờ lúc kết thúc, phỏng chừng thức ăn này đều bị vứt bỏ a.

Có lẽ không cần đi ăn xin, chỉ cần hắn chờ lúc kết thúc là được, chẳng những có thể lấp đầy bụng, còn có thể tích góp một ít đồ ăn.

Nghĩ xong, Tần Phong không hề đi tìm đại nhân vật hòa ái dễ gần như trong kế hoạch nữa.

An tâm núp vào một góc không ai tìm thấy, còn có thể xem ca vũ, nghe chút bát quái gì đó.

Quả nhiên, nghe xong một đống chuyện hàn huyên vô nghĩa, các chuyện bát quái liền nối gót theo tới.

“Không biết Đại Hội Võ Lâm lần này, Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh có tới tham gia hay không?”

“Ta tin là sẽ không, một thiếu niên thành công, lại là người mang thần công " Nguyệt Hoa Trọng Ảnh ", không cần tham gia Đại Hội Võ Lâm cũng nổi danh ở Phong Vân Bảng. Nào khổ như chúng ta đánh đánh đấm đấm một hồi.”

“Chính xác, hơn nữa nghe nói, Thư Lộng Ảnh tính tình quái gở, xuất quỷ nhập thần, chưa bao giờ xuất hiện ở nơi đông người, đến nay ít ai biết người nọ trông như thế nào.”

“Ta xem này, thật xấu hổ. Ngươi xem Mục gia đại thiếu gia Mục Hàm Xuân cũng là thiếu niên thành công, trên giang hồ đỉnh đỉnh nổi danh Lưu Vân công tử! Tuy nói " Lưu Vân Chưởng Pháp " so ra kém với " Nguyệt Hoa Trọng Ảnh ", nhưng tốt xấu gì cũng là độc môn truyền thừa trăm năm của Mục gia. Ngươi xem Thư Lộng Ảnh đi, nơi nào đóng cửa không thấy người? Hẳn là tư chất tốt hơn đám vãn bối, cùng đại gia trong giang hồ so sánh là không dám nhìn.”

Tần Phong cười trộm, nghĩ bụng nói: Nghe cái khẩu khí này, rõ ràng chính là hâm mộ người ta kinh tài tuyệt diễm! Bất quá Thần Nguyệt Giáo giáo chủ kia, thật sự là rất thần bí.

Lưu lạc ở đầu đường xó chợ, Tần Phong đối với tin tức giang hồ hiểu rất nhiều, nhân vật thần kì Thư Lộng Ảnh này cũng coi như quen thuộc.

Nhớ rõ hai năm trước, Thư Lộng Ảnh bị người bao vây tiêu trừ bất ngờ dùng ra thần công " Nguyệt Hoa Trọng Ảnh ", phản công một phen, đem người giết hết đã gây ra huyên náo không nhỏ trong giang hồ.

Ngay sau đó, thủ đoạn lôi đình, chỉnh đốn xao động bất an, tứ phân ngũ liệt Thần Nguyệt Giáo.

Thủ đoạn tàn nhẫn, làm người trên giang hồ đều lo sợ bất an.

Có rất lão nhân giang hồ than rằng: “Không hổ là nhi tử của võ lâm chí tôn Thư Thiên Hữu, quả thực là con giỏi hơn cha!”

Hơn nữa người này chẳng những có một thân tuyệt thế, hành tung còn xuất quỷ nhập thần, nghe nói đến nay chưa có ai thấy được diện mạo của Thư Lộng Ảnh.

Tần Phong chính là nghe thoại bản của Thư Lộng Ảnh, có xu thế sùng bái, nghe người khác nói y thần tiên như vậy, đương nhiên tôn sùng.

Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, có anh hùng tình kết cũng là bình thường.

“Mục công tử tới, chúng ta mau qua đi!”

Nghe người khác lấy thần tượng của mình làm đối tượng so sánh với Mục Hàm Xuân, Tần Phong tò mò ló đầu ra xem.

Người đến là một thanh đầu hai mươi tuổi, trường bào Lưu Vân màu lam, khuôn mặt trắng nõn, mặt mày mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra  quý khí bức người.

Phía sau có một đám hộ vệ đi theo, đoàn người vô cùng khí thế, Mục Hàm Xuân khóe miệng mỉm cười, làm nhân tâm sinh ra hảo cảm.

"Mục mỗ ra mắt chư vị.” Mục Hàm Xuân đi vào trung tâm đại sảnh, đối nhân sĩ giang hồ chắp tay, “Ta tới Long Môn thành làm khách. Hôm nay thỉnh chư vị tùy ý.”

“Mục công tử khách khí, ai không biết Mục gia trên dưới đều là nhân sĩ, chúng ta là người thô lỗ. Mục gia xem trọng chúng ta, chúng ta cũng kính Mục gia!” Một đại hán râu quai nón cất cao giọng nói, mọi người sôi nổi phụ họa.

Mục Hàm Xuân mỉm cười nhận rượu hạ nhân đưa tới: “Một khi đã như vậy, ta kính đại gia một ly.”

Nói xong, liền một hơi uống sạch.

Tuy Tần Phong chỉ là hài tử chưa lớn nhưng cũng biết Mục Hàm Xuân vinh quang đều nhờ thế lực của Mục gia.

Tuy nói bên ngoài giả làm chính nhân quân tử, nhưng Mục Hàm Xuân cho người ta cảm giác giống như là thật tâm kết giao, làm người thoải mái, có cảm giác thích thú.

Thật là dòng dõi long phượng, có quyền có thế, có thực lực, hơn nữa lớn lên cũng thực hảo, cũng là đối tượng được không ít người ngưỡng mộ.

Cũng không biết vì cái gì, hắn cảm thấy Thần Nguyệt Giáo giáo chủ xuất quỷ nhập thần kia so với Lưu Vân Công Tử lưu tốt hơn nhiều.

Được nam chính xem trọng như thế, nếu Thư Lộng Ảnh đang ở Cúc Hoa Lâu biết được, khẳng định sẽ cảm thấy thực an ủi.

Đúng, Thư Lộng Ảnh hiện tại đang ở cúc hoa lâu!

Long Môn Thành là nơi nổi danh phong nguyệt, có nhất nhiều nam quan nổi tiếng khắp thiên hạ, đương nhiên cũng có Thư Mặc được Cổ gia gia chủ mang về.

Sau khi chỉnh đốn tốt Thần Nguyệt Giáo, y liền bắt đầu giúp Thư Mặc trở thành danh quan nổi tiếng.

Việc này cùng nam chính Tần Phong không can hệ nên sẽ không quấy nhiễu tình tiết lịch sử.

Thư Lộng Ảnh cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần tìm một thế thân sau đó dịch dung thành bộ dạng của y, nếu không có việc gì thì y sẽ lộ mặt tại Cúc Hoa Lâu gảy cầm, nhảy múa gì đó a.

Vốn dĩ Thư Lộng Ảnh không nghĩ sẽ phải dùng gương mặt này của y, để sau khi xong việc y có thể tiêu sái du ngoạn thế giới này, bởi vì y không muốn sau này đột nhiên có người đối y hô to: Ngươi có phải là Nam Quan Thư Mặc của Cúc Hoa Lâu?

Thật đúng là mất mặt.

Nhưng mà Bạch Miêu nhắc nhở, Thư Mặc là được Cổ gia gia chủ Cổ Hằng xem trọng mua về, lúc ở Cổ gia, Thư Lộng Ảnh không có khả năng tránh tiếp xúc với Cổ Hằng.

Cổ Hằng dù sao cũng là gia chủ một trong tứ đại gia tộc, tuy không có hệ thống giúp sức như y nhưng muốn dịch dung dưới mí mắt của hắn quả thật không phải chuyện đơn giản.

Cũng không phải Thư Lộng Ảnh sợ bị phát hiện, mà là y thật sự ngại phiền toái.

Dứt khoát dùng khuôn mặt của mình, trong thiên hạ chuyện người giống người tương đối nhiều đi, không phải cùng một Nam Quan lớn lên giống nhau thôi sao, đại kinh tiểu quái*.

(*Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé to)

Trong khoảng thời gian này trong giáo không có việc gì, Thư Lộng Ảnh liền rãnh rỗi đến đây giám thế thân của Thư Mặc sinh sống như thế nào.

Hơn nữa hôm nay, còn có một tình tiết yêu cầu bản thân y nhất định phải tới.

Nguyên nhân vì Đại Hội Võ Lâm, tam giáo cửu phái như ong vỡ tổ tới Long Môn Thành.

Khách ở Cúc Hoa Lâu tự nhiên cũng tăng lên.

Thân là hồng bài Thư Mặc, đương nhiên phải lên đài biểu diễn.

Thế thân kia biết chủ nhân đang yên lặng nhìn mình nên càng cố gắng thể hiện tuyệt chiêu.

Một bộ hồng sa* thước tha mỹ lệ bao lấy thân thể thon dài, tóc đen nhánh thẳng tấp được kim ti** đính mã não đỏ cao quý buộc lại, nóng bỏng từ trong ra tới bên ngoài.

(*Hồng sa: y phục mỏng màu đỏ.)

(**Kim ti: tơ vàng.)

Khuôn mặt yêu diễm trắng nõn lộ ra một mạt ửng hồng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lóng lánh, môi mỏng phấn nộn làm người nhìn muốn cắn một ngụm.

"Thư Mặc" lay động phong tình ngồi trên đài vỗ vỗ cầm, gảy ra một Hương Diễm khúc, tựa hồ đang ám chỉ cái gì.

Đừng nói những người ở dưới đài, ngay cả Thư Lộng Ảnh cũng có điểm mờ mịt.

“Kỳ thật nếu bản thân ngươi đi lên thì hiệu quả sẽ càng tốt.” Bạch Miêu hồ ly thành tâm nói.

Đừng nhìn trong tiểu thuyết Thư Mặc tàn nhẫn độc ác, ghen tị không vui nhưng tài đánh đàn chính là cao siêu.

Mà Cổ Hằng sở dĩ coi trọng Thư Mặc chính là vì nguyên nhân này.

Cổ đại gia kẻ có tiền, nhưng tiền không hướng vào chuyện phong hoa mà là hướng vào các đồ vật cao nhã.

Cho nên, hệ thống đã cho y một kỹ năng—— “Cầm tâm như cảnh”

Thế giới này, cầm nghệ được chia làm năm đại trọng, phân biệt là cầm tâm như tích, cầm tâm như phổ, cầm tâm như tố, cầm tâm như kỷ, cầm tâm như cảnh.

(Cầm tâm như yêu thích, cầm tâm như rộng lớn, cầm tâm như sáng tác, cầm tâm như chính bản thân, cầm tâm như giác ngộ). (Ta cũng không chắc a.)

Hệ thống vậy mà cho y nhảy lớp, trực tiếp nhảy đến cảnh giới cuối cùng.

Cho nên hiện tại nếu Thư Lộng Ảnh đàn một khúc tuyệt đối thế thân này sẽ không bắt chước được.

Thư Lộng Ảnh nhìn màn hình đột nhiên sáng lên, giao diện hiện ra thông tin của một nhân vật.

Thư Lộng Ảnh mấy năm nay không cần đi hoàn thành cốt truyện liền cùng hệ thống nghiên cứu a nghiên cứu, đốt sáng lên các loại kỹ năng, chỉ kém chút là không xoát số liệu mà thôi.

Hiện tại nhân vật của y trên giao diện cũng muôn màu muôn vẻ.

Nhân vật: Thư Lộng Ảnh ( Thư Mặc)

Tuổi: 16.

Thân phận: giáo chủ Thần Nguyệt  ( hồng bài Nam Quan Cúc Hoa Lâu)

Kỹ năng:

Huyễn thuật "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh": 95 điểm

Mị Công " Nguyệt Hoa Hương": 76 điểm

Cầm: 90 điểm, mãn điểm 100 ( cảnh giới: Cầm tâm như cảnh)

Kỳ: 30 điểm ( cảnh giới: Kỳ nghệ sơ khai)

Thi: 50 điểm ( cảnh giới: Có chút thành tựu)

Họa: 50 điểm ( cảnh giới: Có chút thành tựu)

Thư Lộng Ảnh nghe Bạch Miêu hồ ly nói xong, liếc mắt nhìn hồ ly đang bám trên cổ nói: “Nếu là ta lên, tuyệt đối không có chút hương vị phong nguyệt."

Bất quá đây chỉ là giảo biện mà thôi, bởi vì trong tiểu thuyết Thư Mặc luyện là Mị Công "Nguyệt Hoa Hương" bất truyền của Thần Nguyệt Giáo, cũng là thần công trong cốt truyện cho nên Thư Lộng Ảnh trong lúc luyện  "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh " cũng nhân tiện luyện luyện Mị Công.

Tuy rằng có chút làm lơ luyện cái số liệu này nhưng hiệu quả cực hảo nếu luyện tới hơn 50 điểm, chỉ cần Thư Lộng Ảnh một lần phát công, bảo đảm nam nữ điên đảo, máu mũi chảy ròng ba nghìn thước.

Nghĩ đến từ từ phải đi cốt truyện, Thư Lộng Ảnh đen mặt đỡ trán……
Bình Luận (0)
Comment