Nhị Trọng Ảnh

Chương 77

Thư Lộng Ảnh đợi hồi lâu vẫn không thấy Tần Phong trở về, tâm thần không yên. Tần Phong thường xuyên đi ra ngoài, nhưng mỗi buổi tối hắn đều trở về đúng giờ. Nhưng bây giờ vẫn không thấy Tần Phong đâu. Y chợt nghĩ đến một phỏng đoán, Thư Lộng Ảnh lập tức triệu hồi hồ ly ra.

“Lập tức tìm vị trí của Tần Phong!”

Hồ ly thấy thần sắc khẩn trương của Thư Lộng Ảnh thì cũng thật phối hợp tìm vị trí của Tần Phong.

Vẫn là ở chỗ đó, rừng cây nhỏ ngoài Ô Hàn Thành.

Sau khi Thư Lộng Ảnh đã biết địa điểm thì cũng không buồn nói với hồ ly một câu, trực tiếp phi thân bay ra ngoài.

……

Không gian đen nhánh, không trăng không sao.

Trung tâm rừng cây nhỏ ở Ô Hàn Thành, tảng đá lớn bị chém đến gồ ghề lồi lõm, trụi lủi bại lộ trong không khí băng lãnh.

Tần Phong đem kiếm thủ trước ngực, cảnh giác nhìn đám người đang vây quanh hắn, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là ai?! Muốn làm gì?”

Hôm nay tâm tư hắn có chút nóng nảy, hắn liền chạy tới nơi này luyện kiếm.

Ngay từ đầu thì không có việc gì, thẳng đến khi hắn cảm thấy cực kỳ mỏi mệt thì cái nơi hẻo lánh không bóng người này lại xuất hiện một đám người ăn mặc du côn bao vây hắn.

Tần Phong cũng biết chút ít về ám đạo, lập tức đoán được những người này phỏng chừng là vì Cốt Ngọc mà đến, bằng không hắn chỉ là một tiểu tử không xu dính túi, nào có khả năng chọc người chú ý.

Rừng cây nhỏ thập phần hẻo lánh, ban ngày không người qua lại, ban đêm lại càng tối lửa tắt đèn, hơn nữa những người này lại rất nhạy bén mà chọn lúc hắn mệt rã rời mới xuất hiện, hiển nhiên là đã nhìn hắn chằm chằm từ lâu.

Tần Phong rất ảo não, hắn thường xuyên luyện ɭϊếʍ ở nơi này, trước giờ không có gì xảy ra cả nên hắn đã không còn cảnh giác, không nghĩ tới hôm nay hắn lại lọt vào cái bẫy trong lúc lơ là.

Những người này hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, nhìn qua như du côn lưu manh nhưng nếu nhìn cẩn thận thì sẽ phát hiện trêи người bọn họ có mùi máu tươi rất nồng nặc, hiển nhiên là đã tước đi mệnh của không ít người! Hắn sợ là cũng không tránh khỏi chật vật.

Đúng như Tần Phong nghĩ, đối mặt với giọng điệu chất vấn của hắn, đám người này không có trả lời, hán tử cầm đầu thoáng nâng cằm, làm một vài động tác, hai người trong đó lập tức vung đao về phía Tần Phong.

Tần Phong thở dài một hơi, không phải cùng nhau tiến lên một lượt là tốt rồi, xem ra là đối phương đã xem nhẹ hắn, hắn cũng sẽ mượn cơ hội này để đột phá vòng vây.

Tần Phong giả vờ cố hết sức đỡ chiêu thức của một đại hán khác, ánh mắt tên thích khách bên cạnh rất bình tĩnh, thấy Tần Phong không tiếp được chiêu thức thì thừa cơ lật ngược mũi kiếm, muốn một đao nhanh gọn giết chết hắn.

Ai ngờ vào thời khắc đó Tần Phong Tần Phong bất ngờ hạ thấp eo, thích khách bất ngờ thu tay, tránh thanh đao đâm vào đại hán cường tráng trước mặt, hai người kinh ngạc quay đầu liền thấy hàn quang chợt lóe, trêи cổ lập tức lạnh lẽo!!!

Máu bắn lên khuôn mặt của Tần Phong, hắn giết như chưa giết, thân hình nhẹ như chim tránh thoát tơ máu văng tứ phía, mượn lực nhảy khỏi vòng vây.

Hai đại hán ầm ầm ngã xuống.

Ai cũng không thể ngờ một hài tử mới mười lăm tuổi mà đã có thể giết người không chớp mắt, nháy mắt đã giết được hai người, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây!!

Trong đêm tối, đôi mắt Tần Phong đen nhánh bình tĩnh đến mức làm người kinh tâm.

“Trực tiếp giết, không được để hắn chạy thoát!!” Đại hán cầm đầu quát to, sau đó rút ra thanh đao sau lưng vọt lên.

Hán tử này lớn lên cực kỳ thô to cường tráng, như một tên đầu gấu, mỗi một đạp của gã đều khiến rừng cây chấn động. Cánh tay nắm thanh đao thô to như tay hai người trưởng thành hợp lại, tựa như một quyền là có thể đánh chết một người, gã nắm chặt thanh đao, cơ bắp căng chặt, gân xanh bạo khởi, vẻ mặt như tu la dưới địa ngục bò lên.

Những người khác cũng sôi nổi tiến lên, không hề lưu tình hạ sát chiêu với Tần Phong.

Tần Phong trong đêm đen tránh thoát ánh đao tàn nhẫn quét tới, sau đó chớp lấy sơ hở không chút lưu tình cắt qua yết hầu đối phương.

Nhưng mà, hắn dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi, thể lực sao có thể sánh bằng thành niên cường tráng, hơn nữa hắn còn phải đối đầu với không biết bao nhiêu người, thể lực của Tần Phong rốt cuộc không thể chống đỡ được, động tác hơi chậm lại, không còn linh hoạt.

Một sơ hở nhỏ cũng để người khác bắt được, đại hán vạm vỡ vung đao trực tiếp đánh về phía Tần Phong.

“Loảng xoảng!!” Đao đột nhiên bị chắn ngang gãy vụn giữa không trung, Tần Phong bị chấn đến phun ra ngụm máu, tay phải đã hoàn toàn tê mỏi.

Hắn quyết đoán quăng kiếm, một tay che lại cánh tay tê rần của mình, sau đó đem nội lực toàn bộ thu về dưới chân đạp về phía người sau lưng.

Hiện tại hắn đã không còn vũ khí, tay cũng không biết có gãy xương hay không, hiện tại chỉ có thể cố gắng đánh trả tìm đường sống, chờ cơ hội đào tẩu thành công.

Trước tiên hắn phải cản chân những người đó, sau đó sẽ tìm một chỗ trốn kín đáo, chờ người rời đi là được.

Đột nhiên trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng rống như dã thú, sau đó một hán tử như quái vật khổng lồ từ trêи trời giáng xuống, hung hăng nện trước mặt hắn, mặt đất chấn động.

Tần Phong dừng lại bước chân.

Chỉ thấy hán tử có râu quai nón chậm rãi nâng mặt lên, đáy mắt là một mảnh sát ý: “Ngươi trốn không thoát đâu.”

Gã tựa hồ một chút cũng không vội chậm rãi đi đến gần Tần Phong, trọng đao bị kéo lê trêи mặt đất phát ra âm thanh chói tai làm người sợ hãi.

Tần Phong lùi về phía sau mấy bước, cúi đầu cười nhạo vài tiếng: “Ta biết các ngươi vì sao mà đến.”

Tay hắn chỉ về phía cổ của mình, khối ngọc trắng tinh như cục đá bị hắn nắm trong tay: “Các ngươi vì cái này mà đến, đúng không?”

Khuôn mặt như trâu già của hán tử ngẩn ra, sau đó đột nhiên điên cuồng thị huyết biểu tình, bay nhanh đến bên người Tần Phong: “Cốt Ngọc!! Mau giao Cốt Ngọc cho ta!!!”

“Ngươi muốn?” Đáy mắt Tần Phong một mảnh lạnh băng, khóe miệng treo lên ý cười châm chọc: “Đáng tiếc dù ta có vứt bỏ đi cũng sẽ không cho ngươi!”

Nói xong, tay đột nhiên vung lên đem Cốt Ngọc người người tranh đoạt ném vào bóng tối!!

Đôi mắt hán tử tức khắc đỏ ngầu, gã thô bạo quăng Tần Phong ra ngoài, hắn đập vào gốc cây cách đó không xa. Tần Phong bị đập cho khí huyết không xong, nôn ra búng máu.

“Tìm cho ta!!” Hán tử quát với thủ hạ xung quanh, gã thở dốc như dã thú vừa mới phát điên, sau đó dữ tợn chuyển mắt nhìn Tần Phong, gã kéo đại đao từng bước đi tới.

Tần Phong đương nhiên không muốn cứ như vậy mà chết đi, hắn không biết lai lịch của nhóm người này, sức lực thật đáng sợ, đặc biệt là tên cầm đầu, vừa rồi gã chỉ tùy ý vung lên đã đem hắn đập vào gốc cây với lực mạnh như vậy, phỏng chừng đã làm gãy mấy cây xương sườn. Hiện tại hắn đã không còn chút sức lực.

Tần Phong lạnh mặt nhìn đại hán bước tới, gã từ trêи cao nhìn xuống như dã thú cường hãn hung tợn, sau đó gã giơ lên thanh đao, muốn chém Tần Phong thành hai nửa.

Đột nhiên, tay Tần Phong vung lên một cái, bụi đất lập tức bay tán loạn vào mắt đại hán thô to, gã chịu đựng đau nhức ngã lăn trêи mặt đất.

Đừng quên hắn sinh ra là gì!! Làm khất cái nhiều năm như vậy, các loại ám chiêu hắn đã thuộc nằm lòng, chỉ là không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng tới!!

Loảng xoảng!

Đại đao chém lệch xuống cạnh mạng sườn hắn, lưỡi đao ghim sâu xuống mặt đất hết phân nửa, nếu thật sự thanh đao đó mà chém trúng hắn, hắn nhất định sẽ bị đứt thành hai nửa a.

Tần Phong thở hổn hển, trêи trán đều là mồ hôi lạnh.

Đại hán không nghĩ tới Tần Phong sắp chết rồi vậy mà còn dám giãy giụa, bụi đất đập vào mắt làm mắt gã đóng chặt, Tần Phong vì thế mà thừa cơ tránh thoát công kϊƈɦ.

Gã mở bừng mắt, mạnh chân đá vào bụng Tần Phong, Tần Phong lập tức văng sang một bên, nôn vài ngụm máu, vô lực bất động.

Sau đó gã nhắm ngay bụng Tần Phong, lần nữa giơ đao.

Gã không tin! Tiểu quỷ này có thể tránh thoát lần nữa!

Đôi mắt Tần Phong gắt gao trừng to nhìn dáng vẻ dữ tợn của hán tử, tựa như muốn đem đối phương thiên đao vạn quả.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một đôi bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ngăn chặn ánh mắt như ác lang của Tần Phong.

Trong không khí lạnh băng truyền đến mùi máu tươi pha lẫn với mùi nguyệt hoa quế hương nhè nhẹ.

“Phong nhi, khi nào, ngươi mới không chật vật như vậy?”

Tiếp sau đó hắn chợt thấy buồn ngủ, lâm vào hắc ám vô tận.

Đại hán không ngờ nơi này lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên khác, đại đao đột nhiên ngừng giữa không trung, phát ra âm thanh xé gió đáng sợ.

Thư Lộng Ảnh nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng ngăn chặn lưỡi đao đang chém về phía Tần Phong, xương ngón tay nhỏ dài của y vì không thể chịu nổi sức mạnh của đại đao mà dập nát, nhưng đại đao kia cũng không bao giờ có thể tiến tới một phân.

“Ngươi?! Ngươi là ai?” Đại hán giật mình nhìn nam nhân trẻ tuổi một tay ôm lấy Tần Phong, quần áo quanh thân vì bị áp lực của đại đao va đập mà run lên nhè nhẹ.

Thư Lộng Ảnh không trả lời, ngược lại hỏi một câu: “Ta vừa rồi thấy ngươi như muốn chém đứt Phong nhi, đúng không?”

Đại hán sửng sốt, không minh bạch ý tứ của Thư Lộng Ảnh.

Nhưng gã còn không có cơ hội minh bạch thì đã cảm thấy bụng chợt lạnh, sau đó tựa như nội tạng đều đang xôn xao rớt xuống, quỷ dị bất thường.

Đại hán giật mình nhìn xuống, chỉ thấy nửa người dưới của gã từ lúc nào…đã không còn……

Gã bị chém thành hai nửa…

“Quỷ a!!”

Mọi người thấy một màn này thì ngay lập tức gào rống đáng sợ điên cuồng chạy thoát.

Nguyệt Ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, hôm nay vốn dĩ không phải trăng tròn nhưng trêи bầu trời lại vất vưởng một ánh trăng tròn quỷ dị, tựa như ảo ảnh.

Ai ai cũng rõ ràng nhìn thấy nam nhân đứng dưới trăng không có động tác gì nhưng trong tích tắc lại chém đại hán thành hai nửa, máu tươi nội tạng lần lượt rơi xuống như Tu La địa ngục!

Không bao lâu sau, những tiếng la hét sợ hãi đều đã biến mất, trong rừng cây khôi phục yên lặng.

Bầu trời như cũ đen nhánh một mảnh, trở lại không gian không trăng không sao.

Thư Lộng Ảnh kéo trâm cày tóc xuống cố định xương ngón tay đã dập nát, sau đó điểm huyệt ngủ Tần Phong.

Sau lưng y có vô số người hoàn hảo nhưng bọn họ đều có khuôn mặt vặn vẹo, hoàn toàn không rõ ràng.

“Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” sức mạnh khủng bố, muốn giết người thế nào thì người ấy sẽ chết như thế đó, không thể phản kháng…



==============================

Tui không nhịn được muốn hỏi một câu: bé hồ ly là Google map của bé Ảnh hở??? ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭

Bình Luận (0)
Comment