Nhị Trọng Ảnh

Chương 91

Trương Thân căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc hắn đang khẩn trương, chột dạ rồi lại mừng thầm vì cùng người trong lòng bái đường thành thân thì đột nhiên một phi đao từ góc nào đó bay ra, phập một tiếng, đâm vào yết hầu của nhạc mẫu đại nhân đang cười ha hả trước mặt hắn, máu tươi tung tóe phun lên khuôn mặt cứng đờ của Trương Thân.

Sau đó, các âm thanh chói tai lần lượt vang lên, náo động không ngừng, có một người dùng kiếm chỉ vào hắn nói: “Giao Cốt Ngọc ra đây!!”

Từng người từng người một xông ra, bắt đầu huyên náo ra tay.

Cốt Ngọc? Đó là cái gì? Trương Thân cảm thấy não của mình có điểm phát đau, mờ mịt không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng loáng thoáng hắn có cảm giác được hình như hắn đã mắc bẫy rồi……

Còn thanh mai trúc mã của hắn, người sắp cùng hắn trở thành phu thê Trương Miễn Nhi, ngay lúc hắn ngây ngốc không biết chuyện gì thì nàng đột nhiên kéo tay áo hắn, làm hắn phản ứng lại.

“Đi theo ta.”

Thiếu nữ ngày xưa còn khóc sướt mướt gọi ca ca giờ này lại bình tĩnh dắt tay hắn, kéo hắn vào dòng người loạn xạ rồi trốn ra ngoài.

Trước nay hắn không biết tức phụ nhà mình lại có sức lực lớn như vậy, có thể lôi kéo một nam tử hán mạnh khỏe như hắn dễ dàng thoát khỏi đại đường Trương gia, làm hắn mệt chết khϊế͙p͙.

Thật vất vả mới tới một gian phòng trống, Trương Thân dựa vào tường thở hồng hộc, nửa ngày mới phun ra một câu hoàn chỉnh: “Miễn…… Miễn Nhi, sức lực của ngươi, từ khi nào…… lại lớn như vậy?”

Trương Miễn Nhi thân mình chấn động, sau đó bỗng nhiên xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Trương Thân, khuôn mặt nữ tử kiều mị thế nhưng lại phát ra giọng nói trầm thấp của nam nhân: “Ngươi là ai?!”

Trương Thân sợ tới mức đặt ʍôиɠ ngồi bệt trêи mặt đất, ngay lúc này hắn cảm thấy dịch dung thuật trêи mặt tựa như nứt ra, hắn đưa tay xoa lên khuôn mặt, trêи tay liền dính một vết nước nhão tựa như màu máu.

“Mặt ngươi ngàn vạn lần không thể đụng vào nước, nếu hương vị tan đi, dịch dung sẽ thất bại…”

Nhưng lực chú ý của Trương Thân hiển nhiên không nằm ở đây, hắn vạn phần kinh ngạc khi nghe thấy âm thanh nam tính của Trương Miễn Nhi, lắp bắp nói: “Ngươi, giọng nói của ngươi……”

Lời còn chưa nói xong thì đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, không biết sống chết.

Trương Miễn Nhi nắm chặt nắm tay, mặt đầy âm trầm đá văng cánh cửa, phát hiện bên ngoài khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn chạy dài.

Các tiếng gào rống của liệt hỏa vang vọng trời đất, cắn nuốt hỷ đường hỷ khí dương dương không còn một mảnh.

Bên trong làn khói đặc lẳng lặng đứng một người, phảng phất như những âm thanh ầm ĩ chung quanh cùng người nọ không can hệ.

“A……” Lúc này Trương Miễn Nhi cũng không còn che dấu bộ dáng của mình, trêи khuôn mặt mỹ diễm xuất hiện những vết nứt dài, chốc lát đã lộ ra một bộ dáng nam nhân tràn đầy yêu khí, “Phu quân của ta a, ngươi muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?”

……

Khổng Nhiễm và Tần Phong thuận thuận lợi lợi rời khỏi Trương gia, vì có người của Thần Nguyệt Giáo âm thầm hỗ trợ nên cơ hồ là không có gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Trạm dịch sau núi Ô Hàn Thành, Tần Phong gắt gao không chịu rời đi, nói: “Sư phụ nói rất nhanh sẽ đuổi kịp, chúng ta cứ ở chỗ này chờ y.”

Khổng Nhiễm không có biện pháp lay chuyển hắn y, đành phải ở nơi này chờ, chờ suốt một buổi sáng.

Khi thái dương đã treo cao tận đỉnh đầu bọn họ, ở đây lần lượt lần lượt từng người một đi ngang nhưng chung quy vẫn không thấy Thư Lộng Ảnh đâu, trong lòng hai người không khỏi nôn nóng lo lắng.

Khổng Nhiễm nhìn qua bóng người đi ngang trạm dịch, sau khi họ đi rồi thì con đường lại hoang vắng trống trơn, cảm giác bất an cảm dần dần lớn lên, hắn đẩy Tần Phong dịch sang một bên, lo lắng nói: “Không được, thời gian đã qua lâu như vậy, chuyện Cốt Ngọc sợ rằng đã bị bại lộ, chúng ta cần phải lập tức lên đường, nếu có người đuổi đến thì chỉ sợ kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.”

Tần Phong cũng đồng dạng chịu không nổi, sư phụ đã lâu như vậy còn chưa đuổi theo, sợ rằng đã xảy ra chuyện gì. Ý nghĩ này vừa nhảy lên, Tần Phong liền gấp gáp muốn trở về xem xét.

Nghe Khổng Nhiễm nói xong, Tần Phong lập tức gỡ Cốt Ngọc trêи cổ xuống nhét vào tay Khổng Nhiễm: “Đúng lúc, ngươi đem cái này đi trước đi, ta quay về nhìn xem.”

Khổng Nhiễm tức khắc giận dữ: “Ngươi bị điên hả? Ngươi trở về thì có thể làm gì? Không phải tự biến mình thành bia sống cho người ta cấu xé sao!!”

Tần Phong cởi tay nải trêи vai xuống đeo vào người Khổng Nhiễm: “Vậy thì thế nào? Cứ cho là ta bị bọn họ bắt được đi, nhưng trêи người ta không có Cốt Ngọc thì bọn họ có thể làm gì?”

Sau khi đã giao tất thảy cho Khổng Nhiễm, Tần Phong cũng mặc kệ hắn liều mạng ngăn cản, dứt khoát phóng lên lưng ngựa, vung roi ‘chát’ một tiếng trở về Trương gia.

Khổng Nhiễm ở phía sau gấp gáp chạy từng bước đuổi theo, bị bụi đất mù mịt làm cho chật vật ho sặc sụa, hắn nhìn về hướng Trương gia, Khổng Nhiễm liền nghĩ đến có thể gia hỏa Từ Trình đã cách hắn không xa a, trong lòng giận dữ mắng ‘mẹ nó’ một tiếng, hắn quyết định không đuổi theo nữa, miệng nói thầm: “Các ngươi cứ thầy trò thâm tình đi! Chết rồi càng tốt, để ta nhặt được tiện nghi thì đừng có oán.”

Dậm dậm chân leo lên lưng ngựa, một đường chạy đến Thiên Sơn.

Không thể không nói trực giác của Khổng Nhiễm thực chuẩn, ngay lúc hắn khuất bóng bụi mù tan đi thì lập tức có một nhóm người cưỡi ngựa đến nơi hắn vừa đứng.

Từ Trình mang theo một nhóm người đến đây, vì đuổi theo cả một buổi sáng nên mọi người đều đã mệt mỏi rã rời.

Từ Trình nhìn con đường hoang vắng không người, trong lòng vô cùng phức tạp nhưng vẫn nói: “Được, nghỉ ngơi một chút đi.”

Toàn bộ mọi người được hắn cho phép, cao hứng xuống ngựa.

Từ Trình vẫn còn ngồi trêи lưng ngựa nhìn về phía con đường dài hoang vắng không người, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mê mang bất định. Hắn nâng đầu, nhìn thái dương đã nhô cao đến cực hạn, nhắm mắt lại… Hắn tựa hồ có thể cảm nhận được một con chim nhỏ đã bay lên không trung, sẽ không bao giờ trở về nữa, mà hắn cũng không thể bắt được nó trở về……

Bình Luận (0)
Comment