Khi nghe ngoài cửa
phòng có giọng nói đàn ông hỏi đại tiểu thư đâu, tôi liền từ trên giường bật dậy, đi “trang điểm” giống ban sáng, giả bị dị ứng. Sau đó lập tức
về giường, vờ nhắm mắt ngủ.
Có tiếng đẩy cửa, kế tiếp là tiếng
bước chân vội vàng đi tới trước giường, lại có tiếng chân khác nhẹ hơn
theo sau, có lẽ là Liễu Nhi theo người kia vào phòng. Người đàn ông thấp giọng mắng:
“Mặt đại tiểu thư như vậy, tại sao ngươi không gọi đại phu?”.
Liễu Nhi im lặng không trả lời. Người kia lại thở dài:
“Thôi vậy, sáng ta sẽ bảo đại phu tới. Đại tiểu thư đã tỉnh dậy lần nào chưa? Có ăn uống gì không? Có khóc nháo đòi chết nữa không?”.
Liễu Nhi đáp:
“Tiểu thư có tỉnh dậy, vì mặt bị nổi đỏ nên có chút… ngơ ngẩn, không mở miệng nói chuyện. Nô tỳ đã cho tiểu thư dùng bữa rồi ạ”.
Tôi thầm khen, bé ngoan, thông minh lắm! Trên mặt vẫn duy trì vẻ ngủ say,
lông mi không động, hô hấp đều đều. Người đàn ông ra lệnh:
“Ngươi lui ra đi. Chuyện ta đến thăm đại tiểu thư, nếu để kẻ khác biết, đừng trách ta đem ngươi bán đi nơi khác”.
Liễu Nhi liền đáp vâng, sau đó có tiếng chân rời đi và tiếng cửa khép lại.
Trên mặt bỗng có bàn tay dịu dàng vuốt ve. Tôi hết hồn, chẳng lẽ ý nghĩ cẩu
huyết kia của tôi lại là thật? Kế tiếp mặt liền có giọt nước rơi xuống.
Trên đầu có giọng nói chua xót:
“Trương Khải ơi là Trương Khải,
ngươi là kẻ vô dụng, đến nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được. Con gái mệnh khổ của ta ơi, nếu con có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói thế nào với
mẫu thân con dưới suối vàng”.
Thì ra mẹ Trương Oánh đã chết rồi. Giọng nói kia lại tiếp tục:
“Đợi ta tìm được thần y, giải được độc trong người con, nhất định sẽ khiến tiện nhân kia chết không toàn thây”.
Tôi mở bừng mắt nhìn ông ta. Thấy tôi mở mắt, Trương Khải vui mừng hỏi:
“Oánh nhi, con tỉnh rồi? Cơ thể có chỗ nào không khỏe? Đừng lo lắng, mai cha
sẽ mời đại phu đến chữa khỏi cho con. Chuyện kết hôn, con nghe lời cha.
Gả đến phủ nhị vương gia sẽ an toàn hơn ở đây…”.
Tôi ngồi dậy, chăm chú nhìn ông ta một lát mới nheo mắt hỏi:
“Cha nói con trúng độc? Là độc gì?”.
Trương Khải giật mình:
“Lời lúc nãy… con nghe thấy rồi sao? Vốn cha định không cho con biết, không
muốn con sợ hãi. Tiện nhân kia hạ quái độc lên người con, đại phu không
khám ra, nói mạch đập của con khác thường, cơ thể trúng độc, chỉ không
rõ là độc gì. Ả tiện nhân muốn ta lấy ả, lại chiếm quyền quản lý trong
phủ, để con gái ả cả ngày bắt nạt con, lại ép đại ca con làm kẻ vô dụng
không được ra khỏi phủ…”.
Tôi quan sát Trương Khải, mắt còn chưa khô lệ. Tôi giả vờ nhào vào lòng ông ta, Trương Khải liền vỗ lưng tôi, an ủi:
“Oánh nhi đừng sợ, đợi cha tìm được thần y giải độc cho con rồi sẽ tính sổ với bọn chúng”.
Tôi cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập của người này. Là nhịp tim đập cuồng
loạn vì tức giận, không phải đang đóng kịch. Ông ta không có lý do lừa
tôi, nhưng vì đề phòng nên vẫn kiểm tra một chút cho chắc chắn. Lúc này
tôi mới ngồi dậy, rành rọt nói:
“Cha, người bị bà ta lừa rồi. Cơ thể con không hề trúng độc”.
Trương Khải kinh ngạc nhìn tôi:
“Không trúng độc? Làm sao con biết?”.
Tôi có khả năng nhận biết độc, tuy không biết bắt mạch chẩn đoán như thầy
thuốc, nhưng kĩ năng nhận biết tình trạng cơ thể với tôi không khó. Tôi
không trả lời mà hỏi lại:
“Đại phu khi khám cho con là lúc nào?”.
Trương Khải liền đáp:
“Là bảy năm trước”.
Tôi lại hỏi:
“Vậy bảy năm nay con có biểu hiện gì giống như trúng độc?”.
Trương Khải suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Tuy con không thổ huyết, không đau đớn, nhưng một năm lại hôn mê hai lần,
cơ thể bình thường cũng yếu ớt, gặp gió liền trúng phong hàn”.
Tôi nhếch môi:
“Hôn mê, khẳng định là có kẻ giở trò dùng thuốc”.
Trương Khải lắc đầu:
“Đại phu khám không tìm thấy mê dược trong người con”.
Tôi cười:
“Mê dược bình thường đại phu có thể phát hiện thì sao kẻ kia dám dùng. Trên đời có rất nhiều loại thuốc, chỉ cần qua vài canh giờ sẽ biến mất trong cơ thể người bị hạ. Còn chuyện cơ thể con yếu ớt là vì ăn không đủ
chất, mặc không đủ ấm. Bà ta cố tình không cho người hầu hạ con chu đáo, không hẳn vì muốn hành hạ con, quan trọng hơn là khiến cha tin tưởng
trong người con có độc”.
Trương Khải tức giận siết chặt nắm đấm, nghiến răng:
“Tốt lắm, tiện nhân đó dám lừa cha. Hại ba cha con chúng ta khổ sở nhiều năm như vậy. Ngày mai, cha mời đại phu khám kĩ cho con. Nếu quả thật cơ thể con không có độc, ta lập tức giết chết bọn chúng”.
Tôi liền ngăn lại:
“Khoan đã. Thứ nhất, bà ta có thể lừa được cha, chứng tỏ sau lưng có kẻ giỏi
dùng dược. Thứ nhì, bà ta nắm quyền trong phủ nhiều năm, người trung
thành với bà ta có không ít. Cha nếu vọng động sẽ đánh rắn động cỏ, sau
này sẽ có kẻ ở trong tối ám hại chúng ta. Hơn nữa, nếu muốn trừ hậu họa
chỉ có thể giết sạch người trong phủ. Nhưng như vậy liên lụy người vô
tội, cũng gây ra huyết án quá lớn. Cha đừng nóng vội, chúng ta từ từ
nghĩ cách đối phó, được không?”.
Trương Khải ngẩn người nhìn tôi chăm chú, tôi bình thản mỉm cười nhìn lại. Trương Khải lại vuốt tóc tôi:
“Trước kia là cha không săn sóc con chu đáo, tiện nhân kia không cho cha mời
thầy dạy con viết chữ, không dạy con cầm kỳ thư họa mà một tiểu thư nên
học, cũng may tư chất con thông minh giống mẹ con, hiện tại cha có thể
yên tâm rồi. Chỉ là nếu con không phải kẻ hồ đồ, sao lại nhảy ao tự vẫn, hay là có kẻ nào hại con?”.
Tôi nuốt nước bọt:
“Con… trượt chân. À, hôn lễ với nhị vương gia khi nào diễn ra, con có thể không lấy anh ta không?”.
Trương Khải khựng lại:
“Không được. Hôn lễ là hoàng thượng ban, chỉ một tháng nữa sẽ cử hành, nhị
vương gia tuy thân thể tàn tật, nhưng trong phủ không có thiếp thất, con nhập phủ sẽ không sợ bị kẻ khác bắt nạt”.
Tôi thì sợ gì kẻ nào
bắt nạt, chỉ không muốn lấy một người xa lạ mà thôi. Nhưng thánh chỉ
không thể xem thường, tôi trốn thoát được, nhưng Tướng phủ này sẽ bị
liên lụy. Trước khi nghe Trương Khải kể rõ sự tình, tôi vốn không quan
tâm người trong phủ này sống chết ra sao, đã định bỏ trốn. Nay cảm thấy
ông ta không tệ, vì tính mạng con gái có thể nhịn nhục nhiều năm như
vậy. Thời cổ đại chẳng phải rất xem thường phận nữ nhi hay sao? Ông ta
lại là võ tướng, tính tình mạnh mẽ, kiêu hùng. Chịu nhẫn nhịn đến mức
ấy, tình thương dành cho con gái sâu đến cỡ nào. Tôi sống nhờ thân xác
Trương Oánh, không thể để cha cô bé vì tôi mà bị hoàng thượng chém đầu
thị chúng được. Gả cho nhị vương gia, sau đó bí mật giết chết anh ta,
rồi đường hoàng làm nữ chủ nhân của vương phủ thì thế nào nhỉ? Anh ta
với tôi chỉ là người xa lạ, giết anh ta tôi cũng chẳng ngại. Tôi nhìn
Trương Khải mỉm cười:
“Được, gả thì gả. Con sẽ không để cha khó
xử. Chuyện trong phủ, cha nghe con chớ nóng vội. Nghĩ ra đối sách chu
toàn tự con sẽ đến gặp cha thương lượng, cha chớ đến đây, tránh để kẻ
khác trông thấy. Cha không ở cùng phòng với nhị di nương đấy chứ?”.
Trương Khải lườm tôi:
“Ai thèm chung phòng với nữ nhân rắn rết đó. Phòng cha lúc nào cũng chỉ có
một mình, Luật Bình đứng canh ngoài cửa là người của cha, con có thể yên tâm. Chỉ là, con làm thế nào đến gặp cha mà không để kẻ khác phát
hiện?”.
Tôi vui vẻ nháy mắt:
“Cha chớ lo, cứ an tâm đợi con tới tìm cha là được. Kiến nhỏ cũng không thể phát hiện được con đâu”.
Trương Khải nghi hoặc nhìn tôi, sau đó mới gật đầu, lại vỗ vỗ tay tôi cười:
“Trước tiên con tự chăm sóc bản thân cho tốt, đợi diệt trừ kẻ kia rồi, cha sẽ lấy lại mọi thứ vốn thuộc về con”.
Tôi liền đáp ứng:
“Vâng”.
Ông ta đứng dậy nhìn tôi thêm một lát mới nhẹ nhàng rời đi. Liễu Nhi sau đó liền vào phòng, còn mang theo một chậu nước sạch:
“Tiểu thư, lão gia có phát hiện ra người giả bệnh không?”.
Tôi giả bộ nghiêm mặt:
“Em lại quên lời ta dặn?”.
Cô bé hoảng hốt bặm môi, lo lắng nhìn sang. Tôi phì cười:
“Còn ngây ra đấy làm gì, mau mang nước lại đây. Sáng ta còn phải dậy sớm.
Lão gia rất quan tâm ta, em không cần e ngại ông ấy. Từ ngày mai em canh ở cổng viện, không để bất cứ kẻ nào làm phiền. Nếu kẻ nào tới, em la
lớn ta bên trong nghe thấy sẽ ứng phó. Nhớ kĩ, đại tiểu thư của em sau
khi bị hủy dung đã phát dại rồi, ai hỏi cũng đều trả lời như vậy. Rõ
chưa?”.
Liễu Nhi liền đáp:
“Nô tỳ nhớ rõ ạ”.
Tôi rửa sạch mặt, bảo cô bé về phòng bên cạnh nghỉ ngơi, bản thân cũng trùm chăn ngủ đến sáng.