Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 20

Cảm thấy hơi đói bụng, tôi cùng Tiểu Hắc tìm một quán ăn đánh chén một bữa. Ăn uống xong, đứng ở ngã tư đường, Tiểu Hắc hỏi:

"Đi đâu đây?".

Hiện tại mặt trời đã khuất dạng, tháng giêng vẫn còn có chút giá lạnh, tôi ra đường không mang theo áo khoác. Gió lại thổi tới, khiến tôi tỉnh táo ra mấy phần, men rượu trong người bốc hơi sạch sẽ. Từ khi đến cổ đại này, tôi vẫn chưa chính thức tham quan nơi nào. Hôm nay nhất định phải chơi cho thỏa chí! Vẫn thường nghe Lãnh tiểu đệ nhắc đến, địa phương náo nhiệt nhất kinh thành chính là Hoàng Hạc lâu. Hoàng Hạc, tên nghe rất có ý tứ, như họa như thơ, thật ra lại là khách sạn kiêm sòng bạc lớn nhất cả nước! Tôi không có máu cờ bạc, nhưng đi tìm vui đương nhiên phải đến nơi náo nhiệt để tìm rồi. Tôi nghiêng đầu cười, hỏi thăm đường một chút liền cùng Tiểu Hắc đi đánh bạc.

Hoàng Hạc lâu nằm trên đường lớn Nguyên Bảo, không hề khó tìm. Trước cửa khách ra vào nườm nợp, đèn đuốc sáng trưng. Tôi vừa định gọi Tiểu Hắc đi vào, ngước mắt liền thấy anh ta cười như mèo thấy mỡ, mặt mày rạng rỡ trông rất phấn khởi. Không phải chứ...

Bên trong so với bên ngoài còn đông hơn gấp nhiều lần, có mấy bàn lớn tụ tập xem chừng cực kỳ náo nhiệt. Tuy đánh bạc không giống như "cầm kỳ thi họa" được giới quyền quý đánh giá cao, nhưng trên đời ai có thể xem thường tiền tài? Ngoài mặt xem thường, lúc đói bụng vẫn cứ nhớ đến đấy thôi? Khách đến nơi này không chỉ có dân thường, còn có các phú thương bậc nhất cùng du khách từ phương xa đến. Tề đầu heo, tính cách mặc dù không ra gì, nhưng phương diện này lại có tầm nhìn rất tốt, rất biết làm thế nào phát triển kinh tế.

Tiểu Hắc nhanh chân bước đến một bàn lớn đang đổ xí ngầu. Xem ra anh chàng thích trò này. Khách vây quanh bàn trông thấy hai người mới tới ăn mặc quý khí, dung mạo tuấn tú thì dạt ra nhường một khoảng trống. Người đổ xúc xắc là một gã đàn ông trẻ tuổi, gật đầu với bọn tôi, sau đó lắc ống đổ, thao tác rất chuyên nghiệp:

"Khách quan, mời đặt cược".

Tiểu Hắc móc ngân phiếu một trăm lượng, kẹp giữa hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt vào ô sáu điểm. Trên bàn có mười một ô cược, đánh số từ hai đến mười hai. Có không ít người đặt cược, nhưng Tiểu Hắc mới đến đã đặt tiền cược lớn nhất. Mọi người càng nhìn anh ta thầm đánh giá.

Nhà cái mở ống đổ, là mười hai điểm, hai con xúc xắc mặt sáu điểm hướng lên trên. Rất rõ ràng, Tiểu Hắc mất tiền. Nhưng anh ta chẳng cau mày lấy một cái. Tôi cũng mỉm cười. Trò này nhìn qua có vẻ thắng thua quyết định bởi may rủi. Nhưng trong cờ bạc, hai chữ may rủi này chỉ dùng để bịp những tay mơ mà thôi.

Ván thứ hai, Tiểu Hắc như cũ, đặt một trăm lượng vào ô sáu điểm. Những người khác thấy anh ta đặt rất lớn, cho rằng người mới đến này có lẽ bản lĩnh đánh bạc rất cao? Số lượng người đặt sáu điểm tăng lên không ít. Kết quả: bảy điểm.

Ván thứ ba, Tiểu Hắc ý chí kiên định! Vẫn đặt sáu điểm, tiền cược không bớt một xu. Mọi người lại nuốt nước bọt, đặt theo anh ta. Lại thua! Tôi nhủ thầm, Tiểu Hắc à, không phải anh thích số sáu đấy chứ? Là ngày sinh? Con số may mắn?

Liên tiếp năm ván, nhiều người lắc đầu không ai đặt vào ô sáu điểm nữa. Tiểu Hắc một mình một chiến tuyến. Ống đổ mở ra, số ít người thắng, nhiều hơn là người thua. Nhưng không ai như Tiểu Hắc, thua không ngừng nghỉ! Đến ván thứ năm mươi, tôi mới nhận ra: Tiểu Hắc huynh đệ võ công tái thế, sát khí địch cả trăm người, khôi ngô sáng sủa, đến uống rượu cũng không có đối thủ, không ngờ lại là kẻ... mê bài bạc! Hơn nữa con bạc này không phải con bạc thông thường, mà là kẻ đánh bạc dốt đặc...

Tôi nhịn hết nổi, chộp tay anh ta:

"Anh có biết đã thua bao nhiêu ván rồi không?".

Tiểu Hắc:

"Không nhớ".

Tôi lại hỏi:

"Anh không tiếc của à?".

Tiểu Hắc:

"Ta nhiều bạc lắm, tiêu không hết".

Nói xong lôi xấp ngân phiếu dày cộp trong ngực ra. Xung quanh tiếng hít thở vang lên dồn dập. Tôi giật lấy nhét vào ngực áo, quay đầu nói với nhà cái:

"Tiếp tục đi".

Hừ, đốt tiền là một cảm giác rất... sướng! Nhưng nhìn kẻ khác đốt tiền thì lại rất ngứa mắt! Âm thanh xúc xắc va vào nhau rất hỗn loạn, tôi cũng chẳng để tâm lắng nghe, ống vừa úp xuống, tôi đặt ngân phiếu một ngàn lượng vào ô hai điểm. Ống mở: hai điểm. Gã đàn ông trước mặt liếc mắt nhìn, phụ tá của anh ta đem bạc thắng đặt trước mặt tôi. Ống đổ lại lắc lên xuống không theo quy luật, tôi mang toàn bộ số bạc trước mặt đặt vào ô năm điểm. Lại thắng! Khách chơi bắt đầu gom bạc đánh theo tôi. Mười ván, tôi thắng toàn bộ. Không chỉ tôi mà toàn bộ khách bàn này đều thắng cả! Nhà cái đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Tôi nhếch môi cười cười nhìn anh ta.

Người chơi xí ngầu thường có ba lối chơi. Thứ nhất, đánh theo xác suất. Hai quân xúc xắc, sẽ có ba mươi sáu trường hợp, dẫn tới mười một kết quả. Trong đó có hai mươi tư trường hợp rơi vào khoảng từ năm đến chín điểm. Nếu đánh theo lối này, thua ít thắng nhiều. Thứ hai, đánh theo suy đoán. Không phải đoán bừa, mà người đánh theo lối thứ hai là những kẻ có tài, dựa vào thực lực để đánh! Trước khi đặt cược phải tính toán chính xác: lực hấp dẫn, lực cản của không khí, ma sát trên mặt bàn, vị trí ban đầu của xúc xắc... Thứ ba, chính là loại người như Tiểu Hắc bên cạnh tôi! Đặt cược duy nhất một điểm số, theo tới cùng! Lối đánh này chính là... thua thảm! Bởi vì kết quả đổ xúc xắc là ngẫu nhiên, nhưng xúc xắc này lại là con người đổ ra. Mà nhà cái ở một sòng bạc lớn như thế này, sao có thể dựa vào may rủi để thu bạc? Tất nhiên là gian lận. Cho dù là đánh theo lối thứ nhất hay thứ hai, cũng phải dựa trên cơ sở nhà cái chơi công bằng mới được.

Tôi từng nhận nhiệm vụ ám sát một nhân vật. Mà mục tiêu của tôi lại là kẻ mê trò đỏ đen. Để tiếp cận ông ta, tôi phải bỏ ra hai tháng lăn lộn ở Casino Bellagio. Một trong những sòng bạc lớn nhất Las Vegas. Tôi không học đổ xúc xắc, cũng chẳng học đoán xúc xắc, chỉ học cách gian lận và chiêu trò đối phó với gian lận. So với thời hiện đại, gian lận tinh vi đa số đều dùng công nghệ cao để qua mắt, thì trò lừa nhỏ ở Hoàng Hạc lâu này chẳng qua chỉ là tiểu xảo mà thôi.

Trong số khách đánh bạc có không ít người của nhà cái trà trộn. Người đàn ông mặc áo trắng bên trái, thỉnh thoảng sẽ nháy mắt. Người áo xám bên phải, lúc thì gãi tai, khi gãi cằm. Một người khác thường xuyên vuốt tóc. Mỗi động tác nhỏ của bọn họ đều là ám hiệu. Ống đổ không có vấn đề, xúc xắc cũng không bị giở trò, nhưng cái bàn trải thảm trước mặt bên trong nhất định đã được bọn họ "chuẩn bị" kĩ càng. Nhà cái sẽ theo tín hiệu của đồng bọn mà đổ đến vị trí khác nhau, điểm số theo đó mà được quyết định. Thông thường, sẽ dựa vào số tiền đặt cược của khách để tính toán cuối cùng thu lợi về nhiều nhất! Nhưng từ lúc tôi bắt đầu thay Tiểu Hắc chơi, khách đều đặt cược theo tôi, chiêu này của bọn họ chẳng còn "đất để dụng võ" nữa. Chồng ngân phiếu trước mặt tôi đã cao tới ngực.

Nhà cái nhìn chằm chằm tôi, trầm giọng nói:

"Khách quan, ngài hôm nay vận khí rất... không tệ. Chi bằng, chúng ta chơi lớn một chút. Thế nào?".

Tôi mỉm cười:

"Chơi thế nào?".

Đối phương muốn đổi sang chiêu khác đây mà. Anh ta chỉ chồng ngân phiếu của tôi:

"Một ván. Cược toàn bộ số bạc của ngài".

Tôi sảng khoái đáp:

"Được".

Anh ta nghiêm túc lại, bắt đầu lắc ống, động tác cực kỳ nhanh. Hoàn toàn không nghe ra quy luật. Ống đổ úp xuống mặt bàn. Tôi gõ nhẹ vào ô sáu điểm:

"Sáu điểm, đặt toàn bộ".

Gã nhà cái nhếch môi, tay chạm vào ống đổ, vừa muốn mở ra, tôi lại la lên:

"Khoan đã".

Anh ta sa sầm mặt:

"Khách quan, ngài muốn đổi ý?".

Tôi cười nhạt:

"Chi bằng chúng ta đổi vị trí. Lần này tự anh đoán xem, là bao nhiêu điểm? Đoán đúng, ta lập tức chịu thua".

Những gã đồng bọn của anh ta nhao nhao:

"Tiểu huynh đệ, ngươi như thế là chơi không đẹp rồi. Đã đặt cược sao lại nuốt lời?".

Gã nhà cái căm tức nói:

"Khách quan, ngài đã là kẻ có bản lĩnh. Chẳng lẽ lại đánh bạc không có nguyên tắc như vậy?".

Tôi bật cười, một lời hai ý nói:

"Ta cho dù có bản lĩnh, nhưng anh "vô tình" chạm tay vào ống đổ trước khi mở, ta muốn thắng chỉ e phải về nhà học lại cách đổi trắng thay đen mới có khả năng".(Truyện được sáng tác và đăng trên diendanlequydon.com và wattpad.com)

Động tác nhỏ của anh ta muốn qua mắt tôi? Nói đùa chắc? Gã nhà cái cậy uy thế địa bàn, chỉ tay vào mặt tôi quát lớn:

"Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Nói ta gian lận, có bằng cớ gì không?".

Tôi còn chưa kịp vạch trần, bàn tay vừa rồi còn chỉ trỏ hùng hổ, hiện tại đã đưa quờ quạng muốn gỡ tay Tiểu Hắc. Một người đàn ông cao to, trên tay Tiểu Hắc lại chẳng khác gì con gà con. Chân gã ta cách xa mặt đất, điên cuồng quẫy đạp. Tiểu Hắc nheo mắt, trên người tỏa ra hơi thở lạnh băng:

"Dám giở trò trước mũi ta? Ngươi cảm thấy bản thân sống đủ rồi?".

Những kẻ khác muốn xông lên, tôi ngại Tiểu Hắc bạo phát sát khí sẽ lạm sát người vô tội, tự động thủ, nhanh chóng dùng một chiêu đánh ngã bọn chúng. Thở dài gọi Tiểu Hắc:

"Buông anh ta ra đi".

Tiểu Hắc vẫn không rời tay khỏi cổ kẻ kia, quay đầu nhìn tôi với vẻ không vui. Tôi vờ ngáp một cái:

"Ta buồn ngủ. Về thôi. Bọn họ gian lận tự mất uy tín về sau sẽ mất khách. Anh ta cũng chỉ là người làm công, tha cho anh ta đi".

Tiểu Hắc hừ một tiếng nhưng vẫn nghe lời thả "con gà" trong tay ra. Gã nhà cái rơi bịch xuống đất, tham lam hít không khí vào phổi. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Tiểu Hắc thì co quắp người, không dám hó hé nửa lời. Tôi cầm bạc, kéo tay Tiểu Hắc đi ra cửa. Cũng chẳng còn ai dám ngăn lại. So với tiền, mạng vẫn quan trọng hơn!
Bình Luận (0)
Comment