Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 29

Tôi giật mình. Không phải chưa từng thấy qua người có vóc dáng cao lớn, nhưng đối phương chẳng những cao trên hai mét mà thể hình cũng thật đáng sợ, hệt như một quả núi. Vương Ngôn vốn vạm vỡ thế mà so với kẻ nọ chả khác gì một con gà con nhỏ bé. Đối phương phóng ánh mắt như điện về phía này, tôi vô thức lùi lại phía sau. Kẻ này khiến tôi thấy thật khó chịu. Không rõ cảm giác đó đến từ đâu nhưng bản năng mách bảo cho tôi biết, đây không phải là một kẻ đơn giản. Hắn vẫn không rời mắt khỏi bọn tôi trong khi nhẹ nhàng đưa tay trái rút cây trâm ra khỏi bàn tay cầm đao, một cái bóp nhẹ lại khiến trâm kia nát vụn rơi lả tả như bụi phấn xuống đất. Lúc nãy tuy không dốc toàn lực, nhưng nếu là kẻ khác trúng phải ám khí của tôi cho dù tay không bị phế thì cũng đầm đìa máu tươi. Vậy mà một chiêu đó chỉ như gãi ngứa hắn ta.

“Là người Khiết Đan“. Tề Nhan bên cạnh nhíu mày nói.

Xung quanh những người đứng xem tỷ võ cũng nhỏ giọng bàn tán vẻ bất bình trước thái độ ngông cuồng của kẻ trên lôi đài, nhưng không một ai dám lớn tiếng chất vấn. Bỏ qua vấn đề tại sao một người Khiết Đan lại chạy đến nơi này, mặc xác hắn ta là đến tham quan du lịch hay có ý đồ gì khác, tôi chỉ quan tâm đến việc ngăn cho cái đầu của Vương Ngôn rời khỏi cổ.

“Tỷ võ nếu đã phân định thắng thua thì đâu cần lấy mạng đối thủ. Vương Ngôn cũng không có thù hằn gì với ngươi, sáng sớm đã muốn chặt đầu người ta giữa chốn đông người, ngươi không sợ làm bẩn mắt mọi người hả?“.

Kẻ nọ nhướn cao cặp mày rậm, đứng trên lôi đài nhếch môi nhìn xuống vẻ mỉa mai.

“Ta còn tưởng người đến là kẻ thừa hơi thích quản chuyện thiên hạ, hóa ra là ngươi có quen biết với tên phế vật này. Trước khi giao đấu đôi bên đều đã điểm chỉ chấp nhận, ta chẳng làm gì sai cả. Sao nào, nếu ngươi không phục thì lên đây đánh với ta. Ngươi thắng, ta sẽ tha cho hắn“.

Đối phương võ công không tầm thường, mà giao tình giữa tôi và Vương Ngôn chẳng qua chỉ là một trận đấu tửu. Đánh với kẻ kia e là không liều mạng thì đừng mong thắng. Tôi còn đang do dự thì Vương Ngôn ôm cánh tay bị thương nói lớn:

“Đừng xen vào, là do ta không biết tự lượng sức mình. Lão tử không sợ, mười tám năm sau ta lại là một nam tử hán. Kiếp sau chúng ta lại uống say một trận, tổ phụ...“.

Tôi dở khóc dở cười, anh ta vẫn nhớ đến giao kèo lần trước. Anh đã gọi ta là tổ phụ thì ta không thể khoanh tay bỏ mặc anh được rồi. Tôi tiến tới, còn chưa kịp phóng lên lôi đài đã bị Tề Nhan cản lại.

“Lúc nãy vừa nhắc đệ không được liều lĩnh, mới đó mà đã quên rồi? Trận này, ta thay đệ đánh“. Nói rồi quay sang hỏi một người bên cạnh: “Huynh đệ, mượn kiếm của ngươi dùng một lát được không?“.

Người nọ gật đầu lia lịa, lập tức giao vật trong tay ra, còn hừ một tiếng nói:

“Tên Khiết Đan đó quá xem thường người khác rồi, ngươi thay chúng ta dạy cho kẻ ngoại lai đó một bài học cho hắn chừa thói hống hách kia đi“.

Một người khác cũng nói xen vào:

“Đúng vậy, đúng vậy. Ta hôm nay xui xẻo bị đau bụng, nếu không cũng sẽ không đứng yên nhìn tên đó hung hăng phách lối. Thật là đáng giận!“.

Đau bụng? Sao không nói anh “tới tháng” luôn đi... Tôi nhăn mặt với Tề Nhan:

“Chuyện này không liên quan đến huynh“.

Anh ta lại thản nhiên mỉm cười.

“Đệ là tâm can bảo bối của ta, sao ta có thể đứng nhìn kẻ khác bắt nạt đệ“.

Xung quanh nãy giờ còn rì rà rì rầm lập tức yên lặng như tờ. Để lại câu nói sét đánh kia xong, Tề Nhan đã nhẹ nhàng đáp lên đài tỷ võ. Tôi muốn ngăn cũng ngăn không kịp. Trên lôi đài, kẻ kia liếc mắt nhìn tôi giễu cợt:

“Tiểu tử, ngươi chỉ giỏi đấu võ mồm thôi sao? Chưa đánh đã sợ đến mức phải thay người rồi?“.

Tôi nghiến răng. Kẻ này... đúng là không ưa nổi mà! Tề Nhan bình tĩnh thay tôi đáp trả:

“Vân đệ còn chưa đủ tuổi. Vừa hay ta mới dùng xong bữa sáng, ngươi giúp ta tiêu thực cũng không tệ. Chắc không phải ngươi chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu nên không dám đánh trận này chứ?“.

Tôi trố mắt. Chưa, chưa đủ tuổi!? Anh ta còn ngang nhiên khích tướng đối thủ mà mặt vẫn điềm đạm như cũ. Tôi nhìn kẻ nọ trán nổi đầy gân xanh thì chép miệng, lại hỏi người lúc nãy vừa than đau bụng:

“Này, tỷ võ cũng có quy định tuổi tác hả?“.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, không đáp mà hỏi lại:

“Ngươi mấy tuổi rồi?“.

Tôi xị mặt:

“Mười sáu“.

“Trẻ dữ vậy hả? Vậy thì không được tham gia tỷ võ ở đây đâu, muốn đánh nhau thì hai năm nữa hẵng quay lại. Mà lúc nãy hình như Vương Ngôn kia gọi ngươi là tổ phụ? Hay tai ta nghe nhầm vậy?“.

Anh ta vừa hỏi vừa đi giật lùi, khi đã cách tôi một quãng khá xa mới yên tâm nhìn xuống dưới chân rồi nhìn đến chỗ tôi giống như đang ước lượng khoảng cách hai bên, sau đấy hài lòng đứng đó nhướn cổ đợi tôi trả lời. Tôi đần mặt:

“Đang nói chuyện tại sao phải đứng ra xa như vậy?“.

Anh ta liếc nhanh nhìn Tề Nhan phía đằng kia rồi ngượng ngùng vò vạt áo, giống như sợ tôi ở xa không nghe thấy lại lớn tiếng la lên:

“Ta sợ đứng gần ngươi, huynh đệ của ngươi sẽ ghen“.

Đám đông quay phắt lại, đổ dồn ánh mắt lên người tôi. Được, được lắm! Khiết Đan huynh đệ, ngươi đánh chết tên vương gia yêu quái kia đi cũng được!

Vừa nghĩ vậy đã trông thấy kẻ kia vung trường đao bổ xuống đầu Tề Nhan. Một đao kia uy lực to lớn giống như muốn đem đối thủ chẻ làm hai nửa, mà Tề Nhan cũng không chậm chút nào, mau chóng tránh sang một bên. Vì sàn dựng lôi đài làm bằng gỗ, trúng phải chiêu kia liền rung lắc dữ dội. Riêng nơi Tề Nhan đứng lúc trước, hiện tại đã thủng một lỗ to rộng cả mét. Cũng may Tề Nhan tránh đòn chứ không nghênh chiến trực diện. Tề Nhan chỉ vừa ổn định thân hình, đối phương đã không chần chừ ra đòn kế tiếp. Lần này Tề Nhan không tiếp tục né đòn mà rút kiếm xông tới muốn giành lấy thế thượng phong. Kẻ kia dùng đao như lá chắn ngăn trước người mình, thanh đao nặng cả mấy mươi cân ở trong tay hắn lại lưu loát di động không gặp chút trở ngại nào.

“Đã đánh gần một trăm chiêu rồi, rút cục thì ai sẽ thắng đây? Huynh đệ, có muốn đặt cược không?“.

“Tên Khiết Đan kia đúng là đáng ghét, nhưng trận này có vẻ là hắn sẽ thắng rồi“.

Những tiếng bàn tán bên tai khiến tôi sốt cả ruột. Lại nhìn đến Tề Nhan, bình thường đánh nhau với tôi, anh ta chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi. Vậy mà bây giờ hô hấp rối loạn, còn liên tục bị dồn vào góc đài. Ngược lại kẻ to lớn kia, thân hình đồ sộ là vậy song không ngờ chuyển động lại nhanh đến khó tin, có thể đuổi kịp tốc độ của Tề Nhan. Hắn ta lại còn có sức lực hơn người, Tề Nhan muốn thắng chỉ còn cách nhờ vào chiêu thức. Thế nhưng thế kiếm của Tề Nhan tuy hiểm, song trường đao kia quá dài cộng thêm sải tay của kẻ nọ chả khác gì một khung thành có đến hai người bảo vệ. Thật sự là đến gần hắn đã khó, muốn một chiêu dứt điểm e càng khó hơn. Tôi đi qua đi lại, có nên ngầm ra tay giúp hay không đây? Nếu là trước đây thì rất đơn giản, hiện tại lại không thể. Thứ nhất, dùng ám khí thì bọn tôi đang từ có lý sẽ thành đuối lý, e là sẽ ảnh hưởng đến việc giữ mạng cho Vương Ngôn. Thứ nhì, Tề Nhan dù chưa thắng nhưng không nhất định sẽ thua, ánh mắt anh ta vẫn không lộ ra chút lúng túng nào. Tôi chỉ còn cách tin tưởng và chờ đợi.

Hai người kia lại đánh thêm ba mươi chiêu vẫn chưa phân được thắng bại. Vương Ngôn sau khi băng bó vết thương thì đi lại đằng này, sắc mặt xám ngắt cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi:

“Xin lỗi, là ta làm liên lụy các ngươi“.

Tôi đập cây quạt vào đầu vai anh ta.

“Xin lỗi cái gì, đường huynh của ta sẽ không thua đâu. Ngươi nếu cảm thấy áy náy thì hãy cổ vũ cho huynh ấy đi“.

Vương Ngôn ngẩn ra rồi nghiêm túc xoay người đi đến phía dưới lôi đài hít một hơi thật sâu dồn sức, sau đấy hét lên:

“Huynh đệ, đánh bại hắn đi!“.

Đám đông nghe vậy đưa mắt nhìn nhau rồi học theo, lớn tiếng cổ vũ đồng chí Tề Nhan:

“Đúng vậy, đánh bại hắn đi“.

“Dạy cho hắn một bài học. Cho hắn biết người Trung Nguyên chúng ta lợi hại ra sao“.

Quả nhiên như tôi dự liệu, kẻ kia nghe đám đông hò hét ầm ĩ muốn đánh bại hắn thì bộc phát cơn giận, nắm chặt đao xông tới áp sát Tề Nhan. Vốn tưởng Tề Nhan sẽ dễ dàng né được rồi tìm cơ hội tấn công nhân lúc đối phương đang nóng giận. Ai ngờ anh ta tự mình để lộ sơ hở phía bên phải, tôi thầm hô hỏng rồi, có khi nào Tề Nhan đã kiệt sức rồi không? Đối thủ của anh ta cũng đã nhận ra, thu đao chuyển hướng tấn công vào bên phải mạn sườn Tề Nhan. Đương lúc tôi nghĩ Tề Nhan trúng đòn rồi thì anh ta lại nhanh như cắt xoay người, thanh kiếm sắc bén kề lên cổ kẻ nọ, khóe môi cong cong:

“Ngươi thua“.

Tôi chớp chớp mắt. Tề Nhan à, anh quá gian xảo rồi! Vừa rồi nhất định là Tề Nhan cố ý giả vờ để lộ điểm yếu lừa đối thủ tấn công vào phía bên phải của mình. Kẻ kia vốn thuận tay phải, tuy nói hắn có thể nhẹ nhàng vung đao nhưng trong sát na đổi chiêu, lực đạo đã giảm đi đáng kể, lại ngược bên tay thuận nên không thể điều khiển hoàn hảo như ý muốn. Huống hồ khi thu đao hắn đã phải chậm lại để giảm bớt lực tránh tự ngộ thương bản thân nên khi tung ra đòn kế tiếp vừa lỡ đà vừa lỡ nhịp, nhận ra ý đồ thực sự của Tề Nhan nhưng muốn ngăn cản anh ta thì đã không kịp nữa rồi. Khiết Đan huynh đệ tuyệt đối đang ôm một bụng tức tối, không tức mới là lạ!

“Ngươi cố ý!“.

Đấy, thấy chưa? Xem hắn bừng bừng nộ khí xung thiên thế kia là biết hắn đã điên tiết lên rồi. Tề Nhan thu kiếm, ung dung đáp:

“Phải, là ta dùng hư chiêu. Nhưng để bị đánh lừa là do bản thân ngươi. Ngươi không phục?“.

Kẻ nọ đột nhiên ngửa cổ cười to.

“Ha ha. Không tệ, không tệ. Ngươi là kẻ đầu tiên toàn mạng dưới đao của ta, xưng tên đi“.

Tôi bĩu môi. Cái gì mà toàn mạng với không toàn mạng, Tề Nhan còn chưa trầy da chút nào nhé. Nói chuyện cứ ra vẻ làm như người thắng là hắn ta vậy. Tề Nhan đáp lời nhưng lại nhìn tôi nháy mắt:

“Lưu Đường, đường huynh của Lưu Vân“.

Anh ta đáp xuống đất, trả thanh kiếm lại cho chủ nhân của nó rồi cười nói với tôi:

“Vân đệ, chúng ta về thôi“.

Tôi gật nhẹ đầu. Xung quanh vỗ tay nhiệt liệt, hò hét nói “hay lắm!“. Vương Ngôn cũng hớn hở chạy đến nói với bọn tôi:

“Đa tạ huynh đệ các ngươi. Tiểu huynh đệ, hôm nào rảnh lại đến Tửu Trung Tiên uống rượu với bọn ta nhé!“.

Tề Nhan nghe thấy có người rủ tôi đi đánh chén thì sa sầm mặt, lườm Vương Ngôn khiến anh ta đần mặt không hiểu tại sao Tề Nhan lại nổi giận, nhìn tôi đầy vẻ ủy khuất. Tôi đành cười nói:

“Được, có thời gian rảnh ta sẽ đến“.

Có cảm giác bị ai đó nhìn chòng chọc, tôi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt không chút dè chừng của kẻ vẫn còn đứng trên lôi đài như quả núi. Hắn ta nhìn tôi với ý vị thâm trường, híp mắt nói:

“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm!“.

Nhận ra rồi? Tôi mặc kệ hắn ta, dù sao sau này cũng không còn gặp lại. Nghiêng đầu nhìn Tề Nhan bên cạnh, tôi mỉm cười:

“Đi thôi, Đường ca ca“.
Bình Luận (0)
Comment