Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 5

Sau mười ngày tập trung rèn luyện cơ thể, tuy so với tôi trước kia còn kém xa, nhưng đã không còn là một Trương Oánh yếu đuối, gặp gió là ngã nữa rồi. Thân cây trong viện bị tôi dùng đá ném mỗi ngày, hở một lỗ hổng to như miệng bát. Dù chưa thể treo ngược người trên cành cây, nhưng chạy trên mái nhà không gây một tiếng động thì không vấn đề. Nếu trước đây tôi là một con báo móng vuốt sắc lẻm, cơ bắp dẻo dai thì hiện tại có thể xem như con mèo rừng, nhỏ nhưng linh hoạt. So với Trương Oánh là con mèo bệnh thì khá hơn nhiều lắm!

Tôi đã nghĩ ra kế sách đối phó nhị di nương. Thực ra cũng chẳng cần kế sách gì. Thẳng tay giết là xong. Chỉ là trước đó cơ thể tôi quá yếu ớt, không dám hành động bất cẩn. Hơn nữa, phải dụ được kẻ bí ẩn đằng sau ngầm giúp đỡ người đàn bà đó ra.

Đêm tối tôi thay bộ y phục sẫm màu, mang giày đế mềm, nhét ám khí vào trong ngực áo, đề phòng vạn nhất gặp kẻ địch. Ám khí này vốn là kim khâu của Liễu Nhi dùng để may vá quần áo, tôi tịch thu toàn bộ, đem mài sắc lẻm, dùng làm ám khí tạm thời. Trước đó tôi đã bảo Liễu Nhi vẽ lại đường đi trong phủ. Tướng phủ không lớn lắm, dùng tốc độ của tôi trước kia chỉ mất hai phút là đến chỗ phòng Trương Khải, hiện tại thì mất gần năm phút.

Tôi lẫn vào trong bóng đêm mà đi, chỉ đi dưới bóng cây, bóng hiên, luôn kéo căng tinh thần, chỉ cần có ánh mắt khác lạ nhìn tới tôi sẽ cảm nhận được. Tôi nhẹ nhàng đến dưới mái hiên phòng của Trương Khải, trước cửa phòng có một người đàn ông trẻ, tay ôm kiếm đứng gác. Nhìn có vẻ thật thà đấy, nhưng kiểm tra một chút sẽ tốt hơn. Tôi búng mình xuống đất, không một tiếng động đứng sau anh ta, ám khí trong tay kề ngay động mạch chủ trên cổ người này. Đổi sang một giọng nam trầm thấp, tôi lạnh lẽo nói:

“Cấm nhúc nhích”.

Cơ bắp Luật Bình căng lên, anh ta vừa định hô hoán, tôi lập tức nói:

“Dám gọi người, ta liền giết Trương Khải”.

Anh ta rít qua kẽ răng:

“Ngươi muốn gì?”.

Tôi muốn kiểm tra anh có trung thành hay không chứ muốn gì. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn im lặng, tay hạ kim xuống tránh khỏi động mạch, thích nhẹ vào một chỗ không yếu hại, giọng lạnh nhạt:

“Ta vừa hạ kỳ độc trên người ngươi, độc này chỉ ta có thuốc giải. Ngươi không muốn chết, nghe lệnh ta mỗi ngày bỏ thuốc vào đồ ăn của Trương Khải. Dám trái lệnh, ta để ngươi phát độc mà chết, sau đó đi giết sạch người nhà của ngươi”.

Tôi còn chưa kịp đưa anh ta gói “thuốc độc”, Luật Bình đã một tay chộp lấy ám khí của tôi, xoay người định cho tôi một chưởng. Chà, cái anh chàng này đúng là không sợ chết. Ám khí của tôi đã nói rõ ràng có độc, anh ta lại dám tay không bắt lấy. Tôi tung mình đến trước cửa phòng, làm động tác tay định đẩy cửa, liền trông thấy vẻ mặt Luật Bình hoảng hốt. Anh ta sợ tôi đi giết Trương Khải. Tôi hài lòng với kết quả kiểm tra, thấy đối phương đang điểm chân xông tới muốn lấy mạng mình, tôi liền tháo khăn mặt, đưa tay lên miệng xuỵt một tiếng, nói nhỏ:

“Là ta, Luật Bình. Chớ lên tiếng”.

Anh ta kinh ngạc nhưng đã thu lại tư thế, quay đầu liếc xung quanh xem có kẻ khác trông thấy tôi không, sau đó mới thấp giọng hỏi:

“Đại tiểu thư? Vừa rồi giọng của người…?”.

Tôi lại đổi thành giọng người đàn ông lạnh lùng lúc nãy nói:

“Giọng của lão tử làm sao?”.

Anh ta trố mắt, lại giục tôi mau vào phòng, kẻo kẻ khác trông thấy. Tôi gật đầu, kéo nhẹ cửa, đi vào.

Người đàn ông trên giường đang ngủ say. Tôi bước lại chỗ thư án, trên bàn bày một ít thẻ tre có chữ viết, có lẽ là binh pháp được lưu lại từ mấy trăm năm trước, một tờ giấy đã nhuốm màu thời gian bị đè dưới một cuốn sách, tôi nhấc lên xem, thì ra là một bức họa. Trong tranh là một người đàn ông trẻ, trên tay bế một đứa trẻ sơ sinh, cách bế khá vụng về, nhưng đầu người này cúi nhìn đứa trẻ, khóe môi mỉm cười, đủ thấy anh ta rất nâng niu “bảo bối” trong tay mình. Bên cạnh còn có một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi, từ y phục xem ra tám phần là đứa bé trai. Cậu nhóc tay cầm kiếm gỗ, nhón chân muốn nhìn em bé. Bức họa bố cục có chút không chuyên, nét vẽ không đậm, cho thấy người vẽ là một phụ nữ trẻ tuổi, vẽ có lẽ là sở thích chứ không phải sở trường của cô ta. Tuy nhiên, chỉ liếc mắt tôi cũng nhận ra tình cảm của người vẽ dành cho bức tranh, đúng hơn là dành cho những người trong tranh. Bức tranh này đã cũ lại được Trương Khải ngắm nghía hàng ngày, trong tranh hẳn là: Trương Khải, Trương Oánh và Trương Khanh. Còn người vẽ tranh có lẽ là mẹ của Trương Oánh.

Dù tôi rất khẽ khàng, nhưng vì đây không phải phòng của kẻ địch, nên tôi không thu lại khí tức trên người. Trương Khải dù sao cũng là người luyện võ, đã thức giấc ngồi trên giường nhìn tôi.

Tôi đặt bức tranh về chỗ cũ, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi bên cạnh ông ấy. Tôi nghiêng đầu hỏi:

“Cha, đại ca không phải anh ruột mà là anh nuôi của con, có phải không? Cha mẹ ruột huynh ấy thật ra là ai?”.

Trương Khải có chút ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi đến vấn đề này, nhưng vẫn xoa đầu tôi trả lời:

“Cha ruột đại ca con là huynh đệ kết nghĩa của ta, năm đó cả nhà bị gian thần hãm hại, ta chỉ cứu được mình Khanh nhi, chuyện này dù sao cũng là tội che giấu, không thể để người khác biết. Ta đón một phụ nhân bị bệnh sắp chết vào phủ, để Khanh nhi ở cạnh nàng ta. Với người khác thì nói nàng ta là thiếp của ta bên ngoài sinh con. Oánh nhi, tuy đại ca không phải anh ruột con, nhưng đối với ta mà nói không có phân biệt, nó đối với con cũng rất thương yêu. Con không được xa lạ đại ca, biết không?”.

Tôi cảm thấy Trương Khải thực sự là người chí tình chí nghĩa, vì cứu Trương Khanh, không ngại mang tiếng có con riêng bên ngoài. Có thể làm con cái người như vậy, là phúc phận. Tôi kiếp trước vô phúc, kiếp này xem ra đúng là rất may mắn. Tôi mỉm cười:

“Cha à, cha nghĩ đi đâu vậy. Con đương nhiên biết đại ca tốt, huynh ấy lại là người có tài, sau này nhất định làm rạng danh Tướng phủ”.

Trương Khải nghe vậy thì ánh mắt nhìn tôi càng nhu hòa, lại có chút lo lắng hỏi:

“Con đến đây không bị phát hiện chứ? Con đã nghĩ ra đối sách rồi sao?”.

Tôi nghiêm túc nói:

“Cha yên tâm, con không đánh động kẻ nào đâu. Đối sách thì có, nhưng thời cơ chưa tới”.

Trương Khải khẽ giọng:

“Thời cơ?”.

Tôi gật đầu:

“Đúng vậy, thời cơ là yếu tố quyết định. Con đã thăm dò, trong phủ chúng ta không có cao thủ, đại ca cũng có thể dưới mí mắt nhị di nương âm thầm luyện võ, hẳn là kẻ địch không khó giải quyết. Vấn đề là kẻ chuyên dùng dược sau lưng bà ta. Mà kẻ này sẽ chỉ lộ diện trong hai trường hợp”. Tôi giơ hai ngón tay, nói tiếp: “Một là cha chết, hai là nhị nhi nương chết. Cha không còn, bọn chúng sẽ không còn e ngại gì, trực tiếp tiếm quyền trong Tướng phủ, trừ khử đại ca, sau đó tự nâng địa vị, chỉ cần tuyển người ở rể để thừa kế. Trường hợp thứ hai là giết chết nhị di nương, kẻ kia sẽ xuất hiện để trả thù”.

Trương Khải hỏi lại:

“Vậy con định làm thế nào?”.

Tôi nghịch lọn tóc trong tay, híp mắt cười:

“Con muốn cho bọn chúng chết tức tưởi. Đẩy bọn chúng lên thật cao, sau đó đạp xuống. Thời cơ mà con nói, chính là đầu tháng sau, khi con nhập phủ nhị vương gia. Con không còn trong phủ, cha lại đột nhiên chết đi, nhị di nương kia chờ lâu như vậy con thấy bà ta đã sốt ruột lắm rồi, sẽ không bỏ qua cơ hội”.

Người bên cạnh trầm mặc:

“Làm thế nào bọn chúng sẽ tin tưởng cha đã chết?”.

Tôi cười:

“Con có thuốc, cha uống vào sẽ không còn hơi thở, mạch không đập, da lạnh lẽo. Có thể duy trì trong vòng hai ngày. Để đại ca túc trực bên cạnh cha, sẽ không cho kẻ khác có ý đồ đâm cho cha mấy đao đâu. Lúc đó, nhị di nương đa nghi sẽ gọi kẻ kia xuất hiện kiểm tra thi thể của cha. Chúng ta một lưới hốt sạch cả bọn”.

Trương Khải thở ra một hơi, vừa lòng nhìn tôi, sau lại hỏi:

“Con lén rời khỏi nhị vương phủ về đây, liệu có được không?”.

Có gì mà không được, anh ta dám gây trở ngại, tôi liền cho anh ta đi gặp tổ tiên. Nhưng ngoài miệng tôi vẫn vui vẻ nói:

“Chuyện này con tự sẽ an bài thỏa đáng. Nhưng cha đột nhiên chết, có lẽ hơi đột ngột. Từ ngày mai cha hãy giả bệnh đi”. Tôi lấy ra một túi nhỏ, dặn dò: “Cha đem thứ bột này bôi lên mặt và da trên người, giả bệnh. Lúc đại phu kiểm tra thì dùng quả bóng nhỏ này để dưới nách kẹp chặt, mạch sẽ đập hư yếu, lúc có lúc không. Giống như cha bị bệnh lạ vậy”.

Nghĩ một chút tôi lại nói thêm:

“Thuốc đại phu sắc, đề phòng kẻ khác giở trò, cha chớ uống. Trong thời gian này, con cùng đại ca sẽ thăm dò trong phủ, lập danh sách những kẻ phản bội”.

Thấy tôi suy nghĩ mọi việc chu đáo, Trương Khải tâm tình trở nên tốt hơn. Tôi nhìn ông ấy tóc đã điểm bạc, quầng mắt u ám, nhất định là nhiều ngày, không, là nhiều năm không được ngon giấc. Tôi vỗ vỗ mu bàn tay ông an ủi:

“Cha nghỉ ngơi đi, mọi chuyện Oánh nhi sẽ thay cha làm tốt. Kẻ nào dám hại gia đình chúng ta, con sẽ không để bọn chúng sống thọ đâu”.

Giọng Trương Khải khàn đi:

“Nàng lúc chết vẫn lo lắng cho tương lai của con, nếu biết con có thể kiên cường thế này, nàng nhất định sẽ rất vui”.

Tôi biết “nàng” mà ông ấy nói là ai, tôi mỉm cười giúp ông nằm xuống, vén chăn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Tôi nép vào cây cột bên cạnh Luật Bình, thấp giọng:

“Luật Bình, chăm sóc cha ta cho tốt”.

Anh ta không quay đầu, giọng nói cứng cỏi:

“Đại tiểu thư cứ tin tưởng Luật Bình, người cũng phải tự cẩn thận”.

Tôi hài lòng. Dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi đều thích ở cạnh những người thông minh. So với việc kẻ thù khó đối phó, thì có bạn bè ngu dốt còn nguy hiểm hơn. Tôi lại ẩn vào bóng tối, đi đến chỗ Trương Khanh.

Trong sân viện của Trương Khanh có hai kẻ đứng gác, tôi biết đây đều là người của nhị di nương canh chừng anh trai mình. Tôi cười nhạt, bám vào xà ngang dưới mái hiên, nhích tới gần cửa phòng. Dùng một viên đá nhặt trước đó, khuất tầm mắt bọn chúng, ném ra xa. Hai kẻ kia nghe tiếng động chạy đi kiểm tra, tôi khẽ đẩy cửa, nhẹ nhàng lẻn vào phòng. Bên trong ngập tràn hương rượu nồng nặc. Trên giường một người đang ngồi ung dung nhìn tôi, mắt lóe sáng trong bóng đêm. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất của cơ thể hiện tại, nhoáng cái đã ngồi sát bên cạnh anh ta, huých vào hông Trương Khanh, thì thầm:

“Nhiều ngày không gặp, đại ca có nhớ muội muội này không?”.

Người bên cạnh cố nén cười, giả vờ lạnh nhạt:

“Cô nương thỉnh tự trọng, tại hạ không quen biết ngươi”.

Tôi bĩu môi, đẩy anh ta qua một bên, bản thân chui vào bên trong, nhỡ kẻ khác có đột ngột xông vào cũng không phát hiện được. Tôi thuật lại một lần kế hoạch đã nói với Trương Khải. Sau đó mỉm cười hỏi:

“Đại ca có ý kiến gì không?”.

Anh ta thấp giọng đáp:

“Ừ, không tệ. Nhưng chuyện điều tra trong phủ không cần muội phí sức, đại ca ở trong phủ nhiều năm cũng không phải kẻ điếc. Ta sẽ giao muội danh sách không thiếu một kẻ”.

Chà, đại ca này cũng có bản lĩnh đấy. Tôi vui vẻ:

“Vậy thì muội được rảnh rỗi rồi. À, huynh có thông tin gì về nhị vương gia thì nói muội biết một chút”.

Trương Khanh híp mắt:

“Muội quan tâm phu quân tương lai? Nóng lòng như vậy?”.

Tôi lười biếng nói:

“Huynh chớ có rỗi hơi nói đùa. Anh ta thế nào cũng ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đấy. Cha chỉ giả chết được hai ngày thôi. Nhị vương gia kia nếu khó đối phó lại làm mất thời gian của muội. Cha mà có nguy hiểm gì, đừng trách muội đem huynh bán cho hí viện”.

Trương Khanh giả vờ tức giận:

“Muội dám! Oánh nhi trưởng thành sao lại trở nên vô lại thế này? Nhị vương gia năm năm trước trên chiến trường bị hành thích, không rõ trúng độc gì mà về sau hai chân tàn phế, chỉ ở trong phủ, không quản chuyện triều chính nữa. Ngài ấy vốn là người có tài, võ công nghe nói không có đối thủ, lại là kẻ mưu lược. Chỉ đáng tiếc… Nếu muội không thật lòng muốn gả cho nhị vương gia, đợi chúng ta trừ khử nhị di nương, đại ca sẽ tìm ngài ấy nói chuyện, trả tự do cho muội”.

Ô? Đại ca này tư tưởng phóng khoáng nha! Nhị vương gia kia tôi chưa có cơ hội quan sát kĩ, để sau này lại tính chuyện anh ta sau. Tôi ngáp một cái:

“Chuyện này về sau hẳn nói. Đại ca tốt với muội, Oánh nhi sẽ nhớ rõ điểm này. Nhỡ có một ngày bán huynh cho hí viện thật, sẽ thay huynh nói tốt với chủ viện mấy câu”.

Trương Khánh cốc đầu tôi:

“Đúng là đại ca lại lo thừa rồi, nhị vương phủ rước muội qua cửa, khẳng định sẽ gà bay chó nhảy. Đại ca phải thay Tướng phủ cảm tạ ngài ấy, gánh họa dùm ta và cha”.

Tôi muốn về nghỉ ngơi để sáng dậy sớm luyện võ nên chẳng đấu khẩu với đại ca này nữa:

“Hừ, huynh nóng vội muốn đuổi muội khỏi phủ như vậy. Muội về phòng ngủ đây. Đợi khi mã đáo thành công, sau này cùng đại ca tỷ thí một trận rồi uống rượu thỏa thích một phen”.

Trong bóng tối, đôi mày kiếm nhướn cao:

“Đại ca vì ngày đó mà nghểnh cổ ngóng trông!”.

Tôi vui vẻ gục gặc đầu, rời khỏi viện của Trương Khanh, về phòng mình thay đồ đi ngủ.
Bình Luận (0)
Comment