Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 106

Editor: Ngạn Tịnh.

Sau cơn mưa cây cối dẫn theo chút mùi bùn đất, bởi vì đảo hoang vẫn chưa được khai phá, cũng chưa xây sửa đường, một bước dẫm xuống, Bạch Vi liền phát hiện giày lún xuống một đoạn, chỉ là cô vẫn không ngại, vừa đi vừa hô tên của Lục Sách, đáng tiếc trừ tiếng gió rừng, cùng một vài tiếng kêu của động vật, không có gì đáp lại.

Hòn đảo nhỏ này của nhà Tằng Bạch Vi không phải quá nhỏ, nhưng cũng không lớn đến như vậy, bước chân lớn một chút, nửa ngày là có thể đi hết được rồi. Nhưng mặc kệ Bạch Vi tìm kiếm thế nào, ngay cả bóng dáng của Lục Sách cũng không nhìn thấy được. Anh giống như đã tan biến, sóng không thấy người, chết không thấy xác. Chỉ là trái lại Bạch Vi có chút an tâm, không có tung tích chính là tin tức tốt nhất, ít nhất cô còn có hy vọng.

Trong quá trình cô tìm kiếm còn cố ý đi qua nơi ba người Nhâm Kiệt, Tiếu Chí Cường, Trần Hùng chết. Thi thể ba người vẫn trưng bày như cũ, không ai động vào bọn họ. Nhâm Kiệt còn tính là đỡ, thi thể hai người Tiếu Chí Cường cùng Trần Hùng đều nát thành bộ dáng kia, thật không có người nguyện ý đụng chạm vào, thậm chí ngay cả đến gần cũng là một khảo nghiệm lớn. Bạch Vi vì quan sát cũng đã đến gần để xem, còn chụp vài bức hình, sau đó cô liền trở về biệt thự, tìm khắp cả tòa đảo không hề tìm thấy Lục Sách, cô nghĩ cô nên đổi cách khác...

Trở lại biệt thự, là đã gần chạng vang. Vừa vào cửa, Bạch Vi liền nhìn thấy ba người đang ngồi ở bàn ăn ăn mỳ đồng loạt nhìn về phía mình. Tề Manh trực tiếp vọt đến bên Bạch Vi, "Bạch Vi, cô làm tôi sợ muốn chết, lại mất tích nguyên một ngày, cũng may cô trở lại, nếu giống như trước đó... Tôi... Tôi..." Nói còn chưa xong, ánh mắt cô nhóc đều đỏ lên, bên khóe miệng còn dính nước mỳ, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Tuy nói bình thường mọi người đều thích gọi cô là em gái quỷ, nhưng thật ra tâm địa cô nhóc này lại đặc biệt thiện lương. Lúc này nghĩ là bởi vì lúc trước mình đề nghị mời Bút Tiên, cho nên mọi người mới xảy ra chuyện, trong lòng cực kỳ đau khổ. Cô cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của mình, đều là lỗi của mình. Trong kịch tình, Tề Manh sở dĩ sẽ tự sát, ngoại trừ sợ hãi, cũng có một phần tự trách, thế mà người nên tự trách chân chính lại không bệnh không tai, con cháu cả sảnh sống đến chết già, ha, cũng là rất có ý tứ!

Bạch Vi an ủi Tề Manh vài câu, bên kia Lâm Y cùng Thẩm Lạc Ninh lại không hề có ý muốn đi lên chào hỏi. Bạch Vi cũng không để ý tới bọn họ, nói một tiếng với Tề Manh, liên lên lầu, dư quang khóe mắt nhìn thấy người đàn ông nửa trong suốt vốn đi theo phía sau Lâm Y thế nhưng trực tiếp bay tới bên cạnh mình.

Khóe miệng hơi hơi cong lên, Bạch Vi chỉ xem như chưa hề nhìn thấy cái gì, đến phòng của mình, vừa định đóng cửa lại, một bàn tay đột nhiên đè lại khung cửa. Bạch Vi thuận thế đẩy ra, người đứng bên ngoài hiển nhiên là Thẩm Lạc Ninh.

Hai mắt sâu thẳm của đối phương nhìn chằm chằm cô, không mở miệng, Bạch Vi cũng thuận thế tựa cạnh cửa, nhìn hắn.

"Cô... Cô thích Lục Sách." Không phải nghi vấn, là khẳng định.

Nửa ngày, người đàn ông mới nghẹn ra một câu như vậy.

Bạch Vi ngay lập tức nở nụ cười, còn tưởng rằng hắn muốn hỏi cái gì đấy? Thế nhưng lại hỏi vấn đề này. Trước đó Bạch Vi nghĩ sẽ là, vì sao đánh Lâm Y? Vì sao không xin lỗi cô ấy? Sao cô lại trở nên bá đạo như vậy? Vân vân và mây mây thế nhưng một cái cũng không trúng!

Thích Lục Sách, đúng vậy, cô chính là thích Lục Sách, hai người bọn họ vốn là nên một đôi, thích đối phương thì có vấn đề gì sao? Bây giờ người này rốt cuộc lấy thân phận gì tới hỏi loại vấn đề này? Hơn nữa hỏi cô nhất định phải trả lời sao? Ha ha.

Bạch Vi thật sự lười liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi cái vấn đề quỷ gì thế! Đứng thẳng người chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng đối phương vẫn gắt gao để ở cửa như cũ, như là không nghe chính miệng Bạch Vi nói sẽ không buông ra vậy.

Aiz, tôi có trả lời cũng sẽ không tin! Bạch Vi dùng sức mạnh, muốn đóng cửa.

Đúng lúc này, người đàn ông nửa trong suốt bên cạnh Bạch Vi, dường như cũng muốn giúp Bạch Vi việc gì đó, mạnh mẽ bay tới phía trước. Bạch Vi chỉ cảm thấy bên cạnh mát lạnh, sau đó trơ mắt nhìn người nửa trong suốt kia trực tiếp đụng lên người Thẩm Lạc Ninh. Khác biệt với trước kia dù đụng vào vật gì cũng xuyên qua, thân thể Thẩm Lạc Ninh như một cái hộp cực kỳ phù hợp để chứa người đàn ông nửa trong suốt kia, hai người thế nhưng hoàn toàn dung hợp.

Bạch Vi trợn to mắt nhìn Thẩm Lạc Ninh đột nhiên nhắm mắt lại đánh cái rùng mình, vài giây sau, mở mắt ra, cũng không biết có phải ảo giác của Bạch Vi hay không, thế nhưng cảm thấy đôi mắt người trước mặt càng thêm đen, còn dẫn theo chút sâu thẳm thần bí khó lường. Nhìn vào hai mắt của hắn, Bạch Vi thế nhưng quỷ dị cảm giác được quen thuộc.

"Anh..." Nói còn chưa xong, Bạch Vi liền thấy đối phương thế nhưng vươn tay sờ lên mặt mình, cô nhíu mày hất ra.

"Ha ha..." Thấy tay mình bị Bạch Vi hất ra, "Thẩm Lạc Ninh" cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười. Bộ dáng tươi cười kia, làm cho Bạch Vi càng cảm thấy quen thuộc.

"Thật sự là một chút cũng không thay đổi..." Người đàn ông trầm giọng nói, giương mắt nhìn Bạch Vi, trong đáy mắt dần dần lộ ra vẻ si mê, lại gặp được rồi...

Sau đó động tác cực kỳ nhanh chóng ôm lấy cổ Bạch Vi, một tay ái muội nắm ở eo nhỏ của cô, một tay nguy hiểm đặt ở sau cổ cô, giống như chỉ cần Bạch Vi vừa động, cái tay kia sẽ không chút lưu tình bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh của cô vậy. Bạch Vi cảm giác toàn bộ lông tơ đằng sau lưng đều dựng thẳng lên, nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm cho cả người cô đều cứng lại, tinh thần lực không tự giác bắt đầu vận chuyển. Thân thể của Tằng Bạch Vi thật sự quá kém, vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được nguy hiểm, muốn tránh đi, đáng tiếc thân thể lại không theo kịp tư duy, thế này mới thành tư thế như bây giờ. Loại cảm giác bị người kiềm chế này làm cho Bạch Vi luôn giữ bình tĩnh cũng không khỏi sinh ra vài phần luống cuống!

Càng quen thuộc...

"Tôi rất nhớ em..." Người đàn ông nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Bạch Vi, nhẹ giọng trầm thấp nói bên tai cô, làm cho vành tai cô ngứa ngáy, sắc mặt càng thêm khó coi, cùng lúc đó, tinh thần lực vận chuyển càng nóng nảy.

"Hai người... Hai người đang làm cái gì vậy?" Giọng điệu hơi kinh ngạc của Lâm Y đột nhiên truyền tới từ chỗ cầu thang.

Chính là lúc này!

Bạch Vi lập tức giơ tay lên bắt lấy cổ tay người đàn ông đang đặt nơi cổ cô, phản tay vặn một cái, trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, nhấc cao chân đá lên bên gáy của người đàn ông, chợt buông tay, người đàn ông lập tức bị đá bay ra ngoài.

Cái quỷ gì vậy chứ, cũng dám đến đùa giỡn cô? Cút đi thật xa cho bà!

Bạch Vi buông chân có chút phát đau, hẳn là tím xanh lên rồi, sắc mặt lại càng thêm đen. Lịa không ngờ người đàn ông nửa trong suốt kia thế nhưng bị cô đá một cái như vậy, trực tiếp lăn ra khỏi thân thể của Thẩm Lạc Ninh.

Trên cầu thang, sắc mặt Lâm Y cũng rất khó xem, cũng không biết là vì Thẩm Lạc Ninh, hay là vì người đàn ông nửa trong suốt kia, mặc kệ là ai, cũng không liên quan gì đến cô!

Lúc này Thẩm Lạc Ninh giống như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, che cổ phát đau, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Bạch Vi.

Bạch Vi lại giống như không nhìn thấy gì, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại. Một bên khác, Lâm Y cực kỳ ủy khuất dậm chân, ai oán liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ninh một cái, xoay người chạy đi.

Thấy thế, Thẩm Lạc Ninh nhìn lướt qua cánh cửa phòng Bạch Vi đóng chặt, liền chạy theo hướng của Lâm Y.

Trên lầu, Bạch Vi tránh sau bức màn, nhìn một nam một nữ trước sau đi đến trong vườn hoa nhỏ, ngay từ đầu cô gái còn không thèm để ý chàng trai, sau đó không biết chàng trai kia nói gì, thế mà chọc cô gái kia phì cười, hai người lại hôn nhẹ vài cái, cùng nhau cười thoải mái. Thấy bọn họ cười đến cao hứng, Bạch Vi cũng cong khóe miệng lên theo, buông bức màn xuống.

Thật ra chỉ cần Thẩm Lạc Ninh thẳng thắn nói với Tằng Bạch Vi rằng người hắn thích là Lâm Y, Tằng Bạch Vi tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa. Chính là vì thấy bên cạnh Thẩm Lạc Ninh chẳng có ai, Tằng Bạch Vi mới vẫn không hết hy vọng. Tuy rằng đối phương đối xử với mình quá bình tĩnh, nhưng chỉ cần mời thì cơ bản đối phương sẽ đồng ý, còn nói cái gì mà cho thời gian một năm đả động lòng mình, cần gì phải vậy chứ?

Rõ ràng bản thân thích Lâm Y, hai người tính ra cũng không ít hành động ái muội, chỉ thiếu đâm cửa sổ giấy cuối cùng mà thôi, cần gì phải cứng rắn nhét một người vào giữa tình cảm của hai người chứ? Tằng Bạch Vi là ánh mắt không tốt, nhưng cũng không đến nỗi biết bạn tốt kiêm bạn cùng phòng của mình thích Thẩm Lạc Ninh mà còn muốn đi lên chen một chân, cô ấy còn chưa tiện đến thế! Cho dù lúc trước cô ấy để ý Thẩm Lạc Ninh trước, là cô quen biết Thẩm Lạc Ninh trước, nhưng vậy thì sao, tình yêu vốn không có định luật trước sau. Cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy chắc chắn sẽ khỏi hẳn.

Vì sao hai người này lại muốn gạt cô ấy chứ? Chơi vui lắm sao? Còn đến sau đó vứt bỏ mạng của mấy người bạn tốt trên đảo hoang này, đây là vì cái gì chứ? Tằng Bạch Vi ấy, đã sớm hối hận rồi...

Bóng đêm ngày càng sâu, Bạch Vi vẫn không ngủ, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, mãi cho đến khi cô đột nhiên nghe một tiếng mở cửa phòng cực nhỏ kia mới nhảy dựng lên, cực kỳ nhẹ nhàng đáp đất, không phát ra chút tiếng động gì.

Nhẹ nhàng mở cửa ra một đường khe nhỏ, Bạch Vi cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Qủa nhien không ngoài tính toán của cô, Lâm Y vào nửa đêm lại ra cửa, phía sau vẫn là người đàn ông nửa trong suốt kia.

Lúc đi qua cửa phòng Bạch Vi, người đàn ông nửa trong suốt kia theo bản năng nhìn qua bên này. Ngay khoảng khắc hắn nhìn qua, Bạch Vi đã rời khỏi cửa.

Sau đó cô chợt nghe một tiếng cười nhạo, lời nói hà khắc kia hoàn toàn không có chỗ nào tương xứng với một Lâm Y dịu dàng, tiên khí.

"Ha, còn xem? Đừng có nằm mơ nữa, cho dù anh còn sống, Tằng Bạch Vi cũng sẽ không coi trọng anh, cũng không nhìn lại mình xem bản thân có thân phận gì, người ta là tiểu công chúa con nhà giàu đấy, chúng ta là cái thứ gì chứ? Làm con chó cho người ta, người ta còn ngại bẩn đấy, hừ!"

Nghe cô ta nói như vậy, người đàn ông nửa trong suốt nhất thời vẻ mặt cô đơn cúi thấp đầu, nhưng ở chỗ Lâm Y không thấy được, thật cẩn thận liếc mắt nhìn cửa phòng Bạch Vi, sau đó cảm thấy mỹ mãn theo sát Lâm Y.

Bạch Vi thấy bọn họ đi xa, mới mở cửa phòng ra, từ đằng xa đi theo. Trong bóng đêm tối đen, Bạch Vi giống như một con mèo đen nhỏ mạnh mẽ, theo sát sau lưng hai người họ. Nếu cô đoán không sai, lúc này Lâm Y ra cửa tuyệt đối là đi gặp Lục Sách!

Đến sơn động dưới một vách núi, Lâm Y rốt cuộc thấy được Lục Sách, tiến lên thăm dò hô hấp của anh, nở nụ cười, "Ha, còn sống này, cũng đủ ương nghạnh, đáng tiếc! Cũng chỉ có thể đến đêm nay thôi! Nếu không... Hừ!"

Lâm Y rút một thanh chủy thủ từ sau thắt lưng, đâm về phía ngực của Lục Sách.

Bạch Vi vừa tới nhìn thấy thế, vội vàng nhặt một khối đá bén nhọn từ dưới đất, nhanh chóng ném về cổ tay Lâm Y, quấn theo tinh thần lực, độ chính xác cực cao.

Cảm giác cổ tay đau xót, Lâm Y ngay cả chủy thủ cũng cầm không được, che cổ tay, xoay người quát lên, "Người nào!"

"Là cô!" Nhìn thấy Bạch Vi, Lâm Y trực tiếp nở nụ cười, lập tức liếc mắt nhìn người đàn ông trong suốt ở bên cạnh, "Ngay ngốc làm gì còn không mau lên!"

Người đàn ông nửa trong suốt lộ vẻ do dự, sau đó khoát khoát tay áo.

"Anh..." Lời chửi rủa còn chưa nói ra miệng, Bạch Vi đã chạy đến gần, cúi người đoạt lấy chủy thủ bị rơi xuống đất của Lâm Y, giơ tay lên chính là một đao, trực tiếp cắt qua cánh tay Lâm Y, máu tươi nhất thời chảy ra.

Lâm Y ăn đau kêu lên một tiếng, liền xông vào đánh cùng Bạch Vi. Tuy rằng thân thể Tằng Bạch Vi không được, nhưng có bản năng chiến đấu của Bạch Vi, Lâm Y sao có thể là đối thủ của cô được. Qua vài hiệp, trên dưới cánh tay cô ta có không ít đường máu.

Lâm Y chưa bao giờ chịu đau khổ như vậy cả người đều trở nên táo bạo, cô ta không hề ngờ tới Tằng Bạch Vi nhìn yếu đuối, ngực to óc nhỏ lại có một mặt sắc bén như vậy. Cô ta biết tự dựa vào mình là không được, lập tức quay đầu thê lương nhìn người đàn ông nửa trong suốt kia.

"Anh cứ như vậy nhìn em bị người đánh sao? Anh hai!"

Lâm Y đột nhiên rống lên.
Bình Luận (0)
Comment