Editor: Ngạn Tịnh.
Một tiếng gầm tê tái, trực tiếp kêu Tang Nhã lúc trước bị Bạch Vi làm cho bất tỉnh dậy, sau đó cô liền thấy một màn quỷ dị mà có lẽ cả đời này cô cũng không thể hiểu được.
Trận pháp không biết tên đang di động luồn ánh sáng màu đỏ yêu dị, một đôi nam nữ đang hôn mê ở giữa lại đột nhiên bị bắn mạnh ra ngoài. Bạch Vi nằm ở trên người Cố Tử Viễn, sắc mặt hai người cũng được xem là hồng nhuận, thế nhưng lại vẫn không bị đánh thức.
Ở trong đó là một người đàn ông anh tuấn, biểu tình khuôn mặt đầy thống khổ đang quay cuồng trong trận pháp, hai mắt đỏ bừng, miệng phát ra tiếng gầm như dã thú, dường như đang nhận phải đau đớn khó nhẫn nhịn vậy, thậm chí ngay cả mũi miệng đều chảy ra máu.
Tang Nhã dựa vào vách tường hoảng sợ che miệng, căn bản không dám phát ra chút tiếng động nào, tay kia thì gắt gao trụ vào bách tường, chỉ sợ người đàn ông tuấn mỹ đang giống như lệ quỷ kia nhìn thấy mình, sẽ bắt mình ăn tươi nuốt sống!
Hôm nay, chỉ vài tiếng ngắn ngủi, gần như điên đảo nhận tri suốt mấy chục năm qua của Tang Nhã. Cô luôn luôn là một người theo thuyết vô thần đến lúc này cũng không thể không tin, trên thế giới này xác thực tồn tại những chuyện mà khoa học không thể giải thích được, chúng ta không biết, không có nghĩa nó không tồn tại.
Tang Nhã vẫn còn đang cố gắng phân tán lực chú ý của mình, đột nhiên nghe thấy người đàn ông kia phát ra tiếng gầm đầy giận dữ, ngẩng mạnh đầu lên hung tợn liếc mắt trừng cô một cái, mãi cho đến khi cô bị nhìn đến hồn phi phách tán, lập tức cúi đầu, cả người phát run, cố gắng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.
Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, Tang Nhã liền phát hiện trong đôi mắt kia trừ bỏ phẫn hận, hối hận, hung ác, mãnh liệt ra, còn một theo một chút ủy khuất cùng hiểu rõ, trời mới biết sao cô có thể nhìn ra nhiều biểu tình như vậy.
Chợt cô nghe thấy người đàn ông kia khàn khàn mà đứt quãng nói, "Qủa nhiên... Qủa nhiên... Tôi sớm nên... Dự đoán được... Ha ha..." Trong tiếng cười tràn đầy thê lương cùng chua xót nói không nên lời.
"Là tôi sai lầm rồi sao... Là tôi sai lầm rồi sao... Bạch Vi..." Hai chữ Bạch Vi gọi lên đặc biệt lưu luyến đau khổ, chỉ cần người có tai thì có thể nghe ra tình yêu say đắm trong đó, khiến Tang Nhã bất giác run lên trong lòng.
"Không! Tôi không sai! Tôi... Quyết không buông tay... Quyết không buông tay!"
Lúc nói đến chữ "Tay" cuối cùng, nói cực kỳ nặng, thậm chí có chút ý nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại khiến Tang Nhã không khỏi có chút tò mò nhìn thoáng qua. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền trợn to hai mắt, cực kỳ khiếp sợ.
Chỉ thấy người đàn ông kia thế nhưng bắt đầu từ ngón tay, cả người dần dần tan biến, từng chút từng chút, chậm rãi biến mất trong không khí...
Nhưng người đàn ông này trừ bỏ trán nổi gân xanh, cắn chặt răng nanh, lại không hề phát ra chút tiếng động nào. Chỉ thấy anh ta tê liệt ngã xuống, cánh tay vẫn vươn về phía Phó Bạch Vi đang hôn mê, đôi mắt giống như đang nhìn thấy ánh sáng duy nhất trong đêm tối, chuyên chú, bướng bỉnh.
Tôi sẽ không buông...
Vĩnh viễn...
-
6 năm sau.
Phó Bách Thụy nghiêm khuôn mặt đen thùi kéo tay cô em gái một thân váy trắng, mặt cười như hoa nhà mình, từng bước một đi trên thảm đỏ, nhìn thằng nhóc nở nụ cười thiếu đánh trước mặt, anh Phó thực khổ mà!
Nếu sớm biết con sói ngay ở bên cạnh này, anh tuyệt đối sẽ không để cậu ta tiếp cận em gái, không đúng, ngay cả làm bạn anh cũng sẽ không thèm làm, tuyệt giao! Cái tên phúc hắc chết tiệt kia, tất cả mọi người đều biết cậu ta qua lại với em gái Bạch Vi nhà mình, thế mà lại không nói cho anh, không nói cho anh! Qúa xấu xa! Vô thanh vô thức lừa em gái nhà anh đi, mãi cho đến khi hai người chuẩn bị kết hôn, anh mới biết được. Trời mới biết lúc đó khi nghe tin đứa em gái đáng yêu biết điều thông minh xinh đẹp.... [Lược bỏ ba ngàn từ ca ngợi] nhà mình thế nhưng muốn kết hôn với người anh em tốt của mình, anh chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, ha ha.
Thật ra căn bản là không thể trách Phó Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn, bọn họ đã sớm vô số lần để lộ ra dấu vết, hơn nữa có hẹn hò cũng sẽ không giấu giếm Phó Bách Thụy, tất cả mọi người đều hiểu chuyện của hai người họ mà không nói ra, ngay cả người lớn hai bên cũng rất vừa lòng với hai người con dâu/ con rể này, sao đến chỗ Phó Bách Thụy thì lại thành bọn họ lừa anh rồi chứ? Thì ra ánh mắt vui mừng đồng ý trước kia của đối phương đều là hiểu lầm của bọn họ, anh chỉ nghĩ quan hệ của em gái nhà mình cùng người anh em tốt chỉ là tốt một chút thôi, còn nghĩ đến trước kia bản thân còn âm thầm ăn giấm, sau đó lại tự an ủi mình rằng khẳng định là vì có một người anh trai tốt/ người anh em tốt là anh đây, cho nên quan hệ giữa hai người kia mới tốt như vậy, anh không nên ghen tỵ! Ai mà ngờ hai người kia thì ra đang quen nhau! Anh hoàn toàn hỗ độn, vẫn là Phó Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn cùng nhau dỗ anh mấy ngày cuối tuần mới rốt cuộc dỗ được, nhận được sự thừa nhận của anh, sau đó lại thương nghị chuyện kết hôn.
Ai, tất cả đều là do anh Phó ngốc nghếch đến đáng yêu!
Phó Bạch Vi nhìn Cố Tử Viễn đứng trước cha sứ, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là Bạch Vi này không phải là Bạch Vi chúng ta thân quen, linh hồn trong xác sớm đã đổi lại, bao gồm Cố Tử Viễn cũng vậy!
Chỉ là chuyện này hai người vẫn giấu đối phương đến nửa năm mới phát hiện, lúc đó hai người họ đã dựa theo phương thức của hai người trước đó quen nhau chừng nửa năm, trời mới biết lúc hai người đều biết bọn họ bị người chiếm cứ thân thể một đoạn thời gian mới trở về, đều cực kỳ kinh ngạc. Nhưng lúc này bọn họ đã nảy sinh tình cảm với nhau, vẫn quyết định đến với nhau, mãi cho đến bây giờ cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân, tình cảm giữa hai người vẫn chưa từng xảy ra thay đổi.
Nhớ đến người trước kia chiếm cứ thân thể mình cũng tên là Bạch Vi, trong lòng Phó Bạch Vi tràn đầy cảm kích. Bởi vì cô không chỉ có trí nhớ của kiếp này, còn có trí nhớ của đời trước. Cái trí nhớ cửa nát nhà tan, lang bạc kỳ hồ, đau khổ đến chết đi kia, tuy nói là trí nhớ đời trước, nhưng Phó Bạch Vi hiểu rõ mọi chuyện này đều là bản thân cô tự mình trải qua, tình huống hiện tại của cô hẳn xem là trọng sinh, hơn nữa còn là trọng sinh có bàn tay vàng! Một người phụ nữ xa lạ giúp mình giải quyết tất cả hậu hoạn, bảo vệ tính mạng của cha mẹ cùng anh trai, còn để lại cho mình một người yêu hoàn mỹ, cuộc sống như vậy thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức có đôi lúc cô vẫn hốt hoảng như mình đang sống trong giấc mộng.
Đáng tiếc Cố Tử Viễn cũng không có trí nhớ kia, đời trước cô cũng không gặp được người tên Cố Tử Viễn này, anh giống như một người xuất hiện sau khi cô trọng sinh, nhưng cho dù thế nào, cô cũng chỉ nhận định người yêu này, đây chính là món quà mà ông trời, à không đúng, là món quà của người phụ nữ không gì không làm được kia để lại cho cô, món quà có một không hai!
Chỉ là hiện tại cô có chút lo lắng bởi vì căn bản cô không biết ân nhân của mình cùng người nhập vào Cố Tử Viễn kia đã đi nơi nào, không biết bọn họ có nguy hiểm gì không!
Vốn những việc Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn làm trước khi rời đi cô vẫn không hiểu, nhưng là biết rất nhiều, cô biết bọn họ vẫn luôn kiêng kỵ thầy dạy tiếng Anh đẹp trai Giang Mạc kia, cũng biết đối phương trốn đi là vì đối phó với hai người bọn họ, ưm, có lẽ không nên nói là đối phó, mà là dự đoán được Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn kia muốn rời đi. Giang Mạc kia dường như có chấp niệm rất sâu với Bạch Vi, cho dù Bạch Vi chẳng có một chút ý tứ gì với anh ta, anh ta vẫn cố chấp không buông, thật không rõ sao trên đời này lại có người cố chấp đến như vậy?
Trận pháp mà Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn kia động tay động chân cô cũng biết, vốn là hai người muốn rời đi, nhưng chỉ dựa vào thực lực của hai người bọn họ là không đủ, cho nên Bạch Vi tính kế Giang Mạc, đoán chuẩn rằng đối phương khẳng định sẽ bước vào trận pháp, sau đó bị trận pháp hút hết tất cả năng lượng, cung cấp cho hai người xuyên qua thời không, đúng vậy, chính là xuyên qua thời không đến thế giới kia, dùng lời của Bạch Vi mà nói, chính là đi đến một thế giới nhiệm vụ khác.
Đây là một ván cược, nếu thua, hai người có lẽ sẽ bởi vì năng lượng không đủ mà trong lúc xuyên qua thời không bị trôi lạc, cho dù thắng, cũng không nhất định có bao nhiêu an toàn. Có thể nói quyết định của hai người chính là một ván cược cửu tử nhất sinh, nếu không phải Giang Mạc quá cứng rắn, bọn họ căn bản sẽ không ra hạ sách này. Lực hút ngày đó bao nhiêu, đến bây giờ Phó Bạch Vi vẫn nhớ rất rõ ràng, nếu lúc đó Bạch Vi bị hút đi, ai cũng không thể đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ không muốn mạo hiểm, cho nên cuối cùng lựa chọn rời đi!
Hy vọng cô có thể hạnh phúc!
Đây là lời Bạch Vi để lại trong đầu cô trước khi rời đi.
Hơn nữa mơ mơ hồ hồ, Phó Bạch Vi còn hiểu biết bản thân là người may mắn duy nhất được trọng sinh trong những thế giới nhiệm vụ Bạch Vi xuyên qua, là cô ấy tiêu phí mười cái thế giới mới đổi được lần trọng sinh này của cô, chỉ sợ sau khi cô ấy rời đi, người thân, bạn bè của cô sẽ không tiếp nhận sự rời đi đầy khó hiểu này, vốn thời gian còn lại nên là cô ấy tiếp tục, thế nhưng cô ấy không thể, mới lựa chọn triệu hồi mình!
Cô thực may mắn, thật sự rất may mắn, sau này dù trong cuộc sống gặp phải chuyện khó khăn gì, cô cũng sẽ vĩnh viễn ôm ấp một trái tim biết ơn, bởi vì cuộc sống này của cô vốn dĩ là được ban tặng!
Phó Bạch Vi hạnh phúc đến nhường nào tạm thời chỉ đến đó, nói đến Triệu Thiên Hoa, cũng là hoàn toàn bị phế bỏ.
6 năm trước, sau khi hắn được người cứu khỏi biệt thự của Trịnh Lân, vừa tỉnh lại, căn bản không thấy được ân nhân cứu mạng của mình thế nào, liền phát hiện bản thân thế mà nằm trên một đống rác rưởi, cũng không biết đã nằm bao lâu, trên dưới cả người đều là dấu vết bẩn không chịu nổi, mùi thối tận trời, thậm chí còn có mấy con động vật nhỏ như gián, chuột gì đó bò lui bò tới trên người hắn, dọa hắn sợ tới mức ngay lập tức thét chói tai, sau đó cứng rắn chống đỡ thân thể hư nhược, kéo cái chân tàn phế đi đến bệnh viện.
Sau đó người trong nhà hắn liền hấp tấp chạy đến, thấy hình dạng của hắn, tất cả mọi người đều khóc lên, ai thán hắn mệnh khổ, cũng muốn bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho hắn, lúc ấy hắn liền cảm thấy bản thân vẫn rất là may mắn, có được người nhà tốt như vậy!
Nhưng lập tức bác sĩ chữa trị ném tới tin dữ cho hắn, chân hắn đã thối đến tàn phế, không chỉ như thế, còn phải lập tức cắt đi, đôi mắt cũng sinh tật, cặp mắt kính xuyên thấu kia đã hoàn toàn chui vào trong mắt hắn, sau này sẽ chậm rãi khiến hắn đui mù, đến cuối cùng sẽ không thể nhìn thấy được gì nữa, thậm chí hắn còn bởi vì miệt mài quá độ thương tổn tới mệnh tử, sau này hắn cũng không cần cưới vợ, bởi vì hắn không cứng lên được nữa...
Nghe những lời như thế, Triệu Thiên Hoa ngay lập tức bắt đầu đập phá đồ chung quanh, đuổi hết bác sĩ y tá ra ngoài. Hắn không tin, hắn không tin, sao hắn có thể rơi vào kết cục này, không thể nào, hắn là người được lựa chọn, hắn là con cưng của trời, sau này hắn còn phải trở nên nổi bật, còn phải hưởng vinh hoa phú quý, không thể nào, không thể nào biến thành như vậy!
Mặc kệ người khác nói gì với hắn, hắn cũng không tin tưởng, hắn tuyệt không tin tưởng, một dấu chấm câu hắn cũng sẽ không tin!
Triệu Thiên Hoa ngày càng luống cuống, căn bnr sẽ không để ý người tới là người thân hay bác sĩ y tá, mỗi lần đều làm vài người bị thương, nhìn người khác chảy máu, hắn mới cảm thấy sảng khoái, dù sao hắn cũng bị phế rồi, người khác còn tốt đẹp, sao hắn có thể chịu đựng được?
Cha Triệu, mẹ Triệu bao gồm hai chị gái đều bị hắn đả thương rất nhiều lần, chị lớn Triệu gia thậm chí suýt chút nữa bị Triệu Thiên Hoa làm mù mắt. Triệu Thiên Hoa như vậy khiến mẹ Triệu mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, ai thán rốt cuộc Triệu gia tạo nghiệt gì, mới ra một con quỷ như vậy!
Triệu Thiên Hoa như vậy, không mấy người có thể chịu đựng được, dần dần, người Triệu gia ngày càng ít đi bệnh viện, đến sau đó thế nhưng không còn ai đi bệnh viện chăm sóc Triệu Thiên Hoa nữa, thậm chí ngay cả tiền thuốc men cũng không trả giúp hắn, Triệu Thiên Hoa bị người trong bệnh viên ném ra, bọn họ đã sớm chịu đủ người này, đúng lúc có cớ đuổi đi!
Không còn cách nào, Triệu Thiên Hoa chỉ có thể khập khiễng lần mò về nhà hắn ở trong thôn, lại không ngờ rằng người nhà họ Triệu đã sớm chuyển đi rồi, mọi người trong thôn cũng không biết bọn họ chuyển đi đâu. Triệu Thiên Hoa tức giận đến nỗi ngồi ở cửa thôn chửi đổng suốt mấy ngày, cuối cùng không còn cách nào khác, da mặt dày xin mấy người trong thôn cho lương khô trong mấy ngày, lại trở về thành phố Hải. Hắn không còn người dựa vào, lúc này mới nhớ tới cái tốt của Chương Tử Văn, nghĩ có lẽ có thể tìm cô làm chỗ nương tựa, Chương Tử Văn toàn tâm toàn ý với hắn, nói gì nghe nấy, nếu thấy bộ dạng hiện tại của hắn khẳng định sẽ đau lòng cho hắn, khẳng định!
Nhưng hắn căn bản không biết Chương Tử Văn đang ở nơi nào, vốn căn phòng trước đó cũng chỉ là do cô thuê, trước kia hắn nghe nói Chương Tử Văn còn có cha mẹ cũng ở thành phố Hải, nhưng thành phố này lớn như vậy, hắn căn bản không biết đi nơi nào tìm, số điện thoại của Chương Tử Văn cũng đã sớm đổi, trung học Thu Hoa cô cũng đã sớm xin nghỉ rồi, trong lúc nhất thời, Triệu Thiên Hoa thế nhưng bắt đầu mê mang, nhưng hắn vẫn ở lại thành phố này, lấy thân phận một người lưu lạc...
6 năm, Triệu Thiên Hoa lăn lộn ở thành phố Hải này chừng 6 năm, hắn muốn ăn cơm, phải đi trộm đi cướp, cũng có lúc phải đi moi thùng rác, tất cả có thể làm cho hắn tiếp tục sống sót hắn đều thử qua, đơn giản là trong lòng hắn còn có một tín niệm, chỉ cần tìm được Chương Tử Văn thì tốt rồi, chỉ cần tìm được Chương Tử Văn, cô ấy nhất định sẽ không để mình chịu khổ, 6 năm này hắn cứ tự thôi miên mình như vậy mà vượt qua, Chương Tử Văn thậm chí đã thành thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn, là tín niệm để hắn sống sót, địa vị đã sớm vượt qua Bạch Nguyệt quang Phó Bạch Vi!
Trong 6 năm, hắn biết được tin tức của rất nhiều người, ví như Trịnh Lân, hắn ta đã bị bắn chết 3 năm trước, Trịnh gia cũng ngã, cha Trịnh một mình cô đơn nằm giãy giụa trong bệnh viện, sống còn đau khổ hơn chết.
Tống Mạn Mạn thi đậu một đại học lớn trong nước, nhưng mẹ cô ta vẫn luôn bệnh lặp đi lặp lại, cần rất nhiều tiền, không còn cách nào cô ta đành tìm một người đàn ông bao dưỡng, cuối cùng thậm chí gả cho ông ta, hạnh phúc hay không thì không biết, nhưng ít ra ăn mặc không lo.
Tang Nhã thế nhưng tiến vào giới giải trí, bởi vì khí chất đặc thù cùng gương mặt và dáng người tốt, rất nhanh liền nổi, ngay cả ảnh hậu cũng cầm vài cái.
Phó Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn kết hôn, hôn lễ rất long trọng, dù sao hai nhà đều là người có máu mặt, xem như cường cường liên hợp, nghe nói đêm hôn lễ của bọn họ đại minh tinh Tang Nhã cũng đến tham dự, không biết bọn họ làm cách nào quen biết...
Chỉ có Chương Tử Văn, 6 năm, hắn chưa từng gặp được cô, hắn gần như đã lật khắp thành phố Hải một lần lại một lần, lại chưa từng gặp được cô...
Hôm nay, Triệu Thiên Hoa vẫn như ngày thường tỉnh dậy từ trong đống rác, tùy tiện lay tỉnh một chút liền đi tìm thức ăn, nghe hai bà cụ đi chợ từ sáng sớm nói, quảng trường thế kỷ mới mở một quán thịt nướng, còn có thể ăn miễn phí, điều này làm cho cả người Triệu Thiên Hoa bắt đầu ngứa ngáy, không ngừng chạy đến đó.
Là mở quán, không sai, nhưng người ta dù nói thế nào cũng không cho hắn vào, ngay cả khách hàng trong quáng cũng ghét bỏ nhìn hắn, không còn cách nào Triệu Thiên Hoa chỉ có thể tức giận ói ra một ngụm đàm trước cửa quán, sau đó dưới sự truy đánh của nhân viên chạy đi. Hai năm nay hắn dường như đã không còn nhìn thấy gì nữa, cho dù là thứ gì thì trong mắt hắn cũng đều là một mảnh mơ hồ, mang mắt kính cũng không có tác dụng!
Chạy không nhìn đường, hắn liền đụng vào một chiếc xe đang đi, không đau đớn lắm, nhưng hắn lập tức nổi lên chủ ý xấu xa, ngã trên mặt đất la to lên, một bộ dáng như sắp chết.
Người lái xe lập tức đi xuống xem xét tình huống của hắn, nghe thấy hắn tru lên, còn cam đam với hắn nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn, bao nhiêu tiền đều được. Triệu Thiên Hoa biết lần này hắn đụng đến người tốt nhiều tiền trong truyền thuyết, nhất thời kêu càng hăng say, trong lòng nói thầm hôn nay không lột một lớp da của đối phương hắn không phải họ Triệu.
Trước kia Triệu Thiên Hoa không phả chưa từng làm thế này, cho nên hiện tại hành động rất thuần thục. Ngay khi Triệu Thiên Hoa cảm thấy bản thân có thể sống vài ngày thoải mái, một giọng nữ dịu dàng lại quen thuộc vang lên.
"Chồng à, sao vậy? Không bị thương đến người ta chứ?"
Sau đó còn có giọng của hai đứa bé, không ngừng kêu ba ba, ba ba, đừng mà.
Vừa nghe giọng nữ kia, Triệu Thiên Hoa nhất thời cứng người, sau đó cả người phát run, thậm chí còn không dám ngẩng đầu, giãy giụa đứng lên, chạy đi giống như điên vậy.
"Ấy ấy, anh không đi bệnh viện sao? Này!" Chủ nhân của chiếc xe vẫn ở đằng sau hô to.
"Chồng, làm sao vậy?" Một người phụ nữ mặc áo trắng từ trên xe xuống, vẻ mặt dịu dàng, xem bộ dáng rõ ràng là Chương Tử Văn đã biến mất 6 năm.
"À, người kia bị anh đụng trúng chạy đi rồi, khập khiễng như vậy sợ là bị thương không nhẹ, chỉ là sao lại phải chạy nhanh như vậy chứ?"
"Vậy sao?" Chương Tử Văn ngẩng đầu nhìn về phía người chạy đi, không biết vì sao, cô bỗng nhiên cảm thấy bóng lưng người kia có chút quen thuộc, chẳng lẽ là người cô quen? Cô nghĩ như vậy.
Ban đêm, Triệu Thiên Hoa lẳng lặng nằm trong ổ chó của mình, nhìn bầu trời đầy sao, nhớ tới một màn ở ban ngày, đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, khóe miệng ngày càng mở rộng, càng cười toàn thân càng run rẩy lợi hại, mãi cho đến khi cười ra nước mắt vẫn không ngừng lại...
Tử Văn...
Ngày hôm sau, mọi người phát hiện chỗ để đống rác trước kia thế nhưng bị đốt đến không còn một mống, thậm chí có người từ trong đống tro tìm thấy một thi thể, dọa chết người, ngay lập tức báo cảnh sát. Sau đó cảnh sát đến mới điều tra ra đó là một người lưu lạc không tên không họ, nguyên nhân bị cháy rất có thể là vì hắn hút thuốc không cẩn thận tự đốt mình, dù sao nơi đó có khá nhiều vật dễ cháy, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.
-
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn chưa kết thúc, đã nói là còn có ba thế giới nữa mà, ít nhất cũng phải thu thập đủ về Giang tiểu Mạc đã ~~ đây chính là nam phụ đang tìm đường chết nha ~~