Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 2

Editor: Ngạn Tịnh

Xem hết tất cả nguyên văn, Bạch Vi nhíu chặt mi, cảm thấy trên đời này chuyện kỳ lạ gì cũng có. Mà nguyện vọng của Tô Bạch Vi cô cũng hiểu biết, chính là trả thù Lâm Giai Nhân và Tần Vũ Phong. Dù sao dựa vào mắt nhìn của Tô Bạch Vi, cái đẩy của Lâm Giai Nhân chắc hẳn không phải là không cẩn thận, mà là có mưu tính lấy cô làm lá chắn. Mà Tầm Vũ Phong, nếu không phải hắn dù biết nơi đó nguy hiểm mà vẫn mang Tô Bạch Vi đến, cô cũng sẽ không chết, càng đừng nói đến hành vi tra nam trước kia của hắn.

Xác định mục tiêu của mình xong, Bạch Vi làm như không thấy bàn ăn cùng ánh nến trước mặt, lập tức đi vào buồng vệ sinh rửa sạch mặt, nước mắt đã sớm ngừng chảy nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Sau đó bởi vì di chứng choáng váng đầu lúc xuyên qua, Bạch Vi nhân tiện tắm một phen, chỉ mong muốn sớm được lên giường nằm.

Thẳng cho đến khi cả người đều nằm trên giường, Bạch Vi mới thoải mái thở ra một hơi, cảm giác đầu choáng váng thực sự là quá khó để tiếp thu, cô còn cần phải hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, cần rèn luyện lực tinh thần mới được. Hiện tại thời điểm cô tiến vào chính là thời gian nam chính bao nuôi nữ chính chỉ trên dưới một năm mà thôi, lúc này nữ chính đã sinh ra tình cảm với nam chính, còn nam chính thì vẫn xem nữ chính như thế thân của bạn gái cũ, nhưng cũng nảy mầm một ít cảm tình mà chính hắn không nhận thấy được.

Hơn nữa nữ chính cũng đã phát giác ra được đối phương bao dưỡng mình không phải vì bản thân cô, mà là vì gương mặt của cô giống với cô bạn gái cũ Thẩm Quân của anh ta như đúc. Điều này làm cho cô không thể chấp nhận, dù sao thì cô cũng đã yêu anh ta rồi không phải sao? Vốn cô còn muốn ngay khi quan hệ bao dưỡng kết thúc thì lập tức rời khỏi, tay trắng ra đi không lấy thứ gì. Nhưng bây giờ cô đã không thể làm được, dù sao quan tâm cùng cảm động trước kia cũng không phải là giả, cô động tâm cũng không phải là giả. Vì sao đã có người yêu thương lại còn đối xử tốt với cô như vậy? Vì sao lại muốn cô phải chật vật như vậy chứ? Vì sao chứ?

Nữ chính buông không được nên liền ở trong đoạn thời gian rối rắm này xảy ra không ít tiết mục ngược thân ngược tâm, giống như uống rượu đến mức nhập viện, giống như một mình đi giữa đường quốc lộ dưới trời mưa, vô duyên vô cớ cắn môi rơi lệ, không có việc gì thì đến giường bệnh của mẹ khóc lóc kể lể những ủy khuất mà mình đã nhận. Gần như mỗi lần như vậy đều bị nam phụ phát hiện, khiến cho hắn đau lòng không chịu được, hoàn toàn vứt bạn gái mình ra sau đầu, tiếp theo liền tiến lên an ủi. Ngẫu nhiên cũng sẽ là nam chính phát hiện, xoát xoát độ hảo cảm của hắn.

Có thể nói, nếu không có một đoạn thời gian đau khổ của nữ chính này, tình cảm của nam nữ chính cũng không thể phát triển nhanh đến vậy, nam chính cũng sẽ không phát hiện thì ra trong lòng hắn có nữ chính, sau đó trong cuộc chiến tranh của nữ phụ và nữ chính, làm cho nữ phụ nhanh chóng bại lui như vậy.

Nhưng Bạch Vi là người hiểu biết hết tất cả kịch tình trừ bỏ không có lời gì để nói thì cô không thể nào tìm được từ ngữ diễn đạt tâm tình của mình. Theo cô thấy thì những người này đều là người tật xấu đầy mình. Nếu cô là nam chính, gặp một đối tượng bao dưỡng yếu đuối thích khóc như vậy, chỉ biết muốn nhanh chóng chấm dứt khế ước. Dù sao suốt ngày cứ phải đối mặt với một tình nhân suốt ngày nước mắt lưng tròng còn ngẫu nhiên nhăn mặt với mình, vậy thì sao có thể có tâm tình tốt được chứ! Chuyện công việc đã muốn phiền, về nhà còn phải ứng phó với một tổ tông tiêu tiền của mình còn phải cung phụng, cảm giác kia thật đúng là chua chát à nha! Nhưng hắn lại quỷ dị càng ngày càng để bụng nữ chính, thật đúng là sự yêu thích độc đáo mà!

Mà ngay cả nữ chính và nam phụ cũng bệnh không nhẹ, ngay từ đầu đã nói rõ là bao dưỡng, cô còn muốn yêu đương gì chứ, tình cảm dào dạt cũng không muốn đặt lên người mẹ đang bệnh nặng của mình sao? Trái lại còn vì chuyện tình cảm mà đến quấy rầy mẹ của mình, quả thực là lẫn lộn đầu đuôi.

Anh yêu thì sao chứ, anh yêu người ta chẳng lẽ liền muốn người ta phải thích anh sao? Không thích, người gọi là bạn thân như anh liền rầm rĩ để cho người ta đẹp mặt, cũng không nhìn đến bản thân có bản lĩnh kia hay không, mồm mép công phu nhưng chả được tích sự gì, anh chẳng lẽ đã quên cô bạn gái luôn toàn tâm toàn ý kia của anh rồi sao?

Bạch Vi cảm thấy những người này đều là cực phẩm của cực phẩm, nhưng vì thực hành nhiệm vụ trả thù, cô quyết định trước vẫn không nên bất hòa với Tần Vũ Phong, dù sao chỉ có tiến vào mới còn thuận tiện để cô dễ làm việc.

Ngày hôm sau, Bạch Vi bởi vì ngủ rất tốt, cảm giác đầu choáng váng đã sớm biến mất, cả người đều thần thanh khí sảng. Đi ra cửa phòng thì phát hiện Tần Vũ Phong hiển nhiên cả đêm không về, cô cũng không để ý, sau khi nấu bữa sáng và ăn xong, lại nấu một chút canh đưa đến bệnh viện cho Lâm Giai Nhân.

Trải qua hỏi thăm cuối cùng Bạch Vi cũng tìm được phòng bệnh của Lâm Giai Nhân, thế nhưng lại vẫn là phòng VIP đấy, ở cũng thật sang. Bạch Vi vẫn đứng trước cửa phòng, nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn một người đàn ông mặc tây trang áo da đang ôm một người phụ nữ sắc mặt mảnh mai mặc áo quần bệnh nhân mà nhẹ giọng an ủi. Không cần phải nói, khẳng định chính là nam phụ Tần Vũ Phong và nữ chính Lâm Giai Nhân.

Thì ra bạn bè còn có thể làm như vậy, Bạch Vi cảm thấy được mở rộng tầm mắt. Nhìn hai người bọn họ như vậy, cô cũng không vội vã đi vào, trái lại lấy điện thoại ra liên tục chụp vài tấm mới không hiểu phong tình mà gõ cửa, sau đó cũng không chờ người bên trong trả lời liền đẩy cửa đi vào.

Thấy cô bước vào, hai người trong phòng đều có chút kích động, rời nhau ra. Trên mặt Lâm Giai Nhân còn có chút kinh loạn (cả kinh+ rối loạn), sau khi nhìn thấy là cô mới thở phào một hơi, theo sau trong mắt lại ẩn ẩn chút oán thầm.

Mà Tần Vũ Phong sau khi nhìn thấy là cô cũng nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hắn, Lâm Giai Nhân ở Hàn gia rất khó khăn, nếu bị Hàn Dịch Sâm nhìn thấy cô ôm ấp người đàn ông khác nhất định sẽ càng đối xử không tốt với cô, cũng may người đến là Bạch Vi!

Theo sau ngữ khí của hắn có chút không tốt, "Sao em lại ở đây? Vì sao vào lại không gõ cửa?"

Nghe khẩu khí này mà xem, người không biết còn tưởng rằng hắn đang nói với người làm ấy chứ! Nếu Tô Bạch Vi thực sự vẫn còn ở đây cũng không biết sẽ đau khổ đến thế nào nữa. Nhưng Bạch Vi lại khác, cô đối với người đàn ông anh tuấn trước mắt không hề có chút thích thú, cho nên lòng cũng sẽ không chút dao động.

Nhưng đã diễn thì phải diễn cho đủ, Bạch Vi mỉm cười rồi đi qua, "Em có gõ cửa, là hai người đang bận việc gì nên mới không nghe thấy đó chứ! Em biết Giai Nhân là bạn thân của anh, còn em thì nói thế nào cũng là bạn gái của anh, cho dù trước kia chưa gặp được nhiều, nhưng cô ấy sinh bệnh, anh tối qua lại không có về, em liền nghĩ bệnh của cô ấy rất nghiêm trọng, cho nên nấu chút canh đem sang đây cho cô ấy, chắc là không sao chứ?"

Lời vừa dứt, hai người kia đều nghẹn lời. Dù sao uống rượu đến mức phải vào bệnh viện cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam. Trong lòng Tần Vũ Phong còn dẫn theo một chút áy náy, tối hôm qua hắn không về làm Bạch Vi đợi cả đêm, sáng hôm nay còn nấu canh mang đến đây, thực sự có chút ngượng ngùng! Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt không có chút máu của Lâm Giai Nhân những áy náy đó đều biến mất. Giai Nhân đã yếu đến như vậy rồi, bản thân sao có thể để cô ấy ở lại đây một mình chứ! Bạch Vi nấu chút canh mang đến cho cô ấy bồi bổ mới thực là đúng.

Nhìn thấy Tần Vũ Phong suy nghĩ cái gì đều viết lên mặt, Bạch Vi không thể không liếc xéo một cái, thực sự rất cảm động cặp đôi bạn thân tốt nhất của Trung Quốc.

"Ách... Không sao, không có chuyện gì lớn, đều là Vũ Phong lo cho tôi quá cho nên mới thủ cả đêm. Bạch Vi cô sẽ không tức giận chứ?"Lâm Giai Nhân cẩn thận nói.

Bạch Vi chỉ cảm thấy một trận hơi thở của trà xanh biểu (*) nghênh diện đánh tới, nhưng không đợi cô kịp nói gì đã bị Tần Vũ Phong đánh gãy.

(*)Trà xanh biểu, tức GREEN TEA BITCH, bạn trên mạng giải thích vì đặc biệt là này trang thuần kỹ nữ, luôn luôn tóc dài nhẹ nhàng, đối ngoại nói làm mặt hướng thiên, kỳ thực hóa lõa trang. Giả ra cả người lẫn vật vô hại, tan nát cõi lòng không dấu vết, năm tháng tĩnh tốt hơn nhiều bệnh nhiều tai, đa tình thương trạng, thích trợn to mắt, vô tội nhìn nam nhân, kỳ thực dã tâm so với ai khác đều đại. (Nguồn: tangthuvien)

_ Editor: Hại não nhỉ, nói tóm lại chính là loại phụ nữ giả vờ thanh thuần, nhưng lại thích câu dẫn bạn trai người khác.

"Bạch Vi sao có thể tức giận chứ, cô ấy biết tình cảm của chúng ta, sẽ không tức giận! Nếu không cũng sẽ không nấu canh đến đây thăm em, đúng không!" Lúc nói những lời này, Tần Vũ Phong vẫn ôn nhu nhìn Lâm Giai Nhân, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng chia cho người được gọi là bạn gái của hắn.

Đối với chuyện này, Bạch Vi tỏ vẻ không muốn phun tào, cô tin tưởng sẽ không ai đồng ý để bạn trai đối đãi với một cô bạn phái nữ như vậy. Nhưng vì muốn thuận lợi thực thi kế hoạch sau này, cô cũng chỉ có thể cười gật gật đầu, đưa canh trong tay qua, "Đúng vậy, sao tôi có thể tức giận được chứ?" Tôi căn bản chính là không quan tâm đến tình cảm của hai người.

"Canh lạnh uống sẽ không ngon, cô vẫn nên uống ngay lúc còn nóng" Bạch Vi nói tiếp, sau đó hộp canh trên tay đã bị Tần Vũ Phong cầm qua.

"Đúng vậy Giai Nhân, hôm qua em như vậy chắc đã tổn thương đến vị giác, vừa lúc cần uống chút canh vị ấm áp" Tần Vũ Phong thuận tay mở ra nắp hộp giữ nhiệt, đổ ra chén, cẩn thận múc từng muỗng đưa đến bên miệng Lâm Giai Nhân.

Sau đó Bạch Vi liền thấy Lâm Giai Nhân ngượng ngùng liếc mắt nhìn mình một cái, sau đó há miệng nuốt từng ngụm, từng ngụm...

Bạch Vi nhìn cánh tay hoàn toàn bình thường của cô ta, trầm mặc im lặng, chỉ là chờ sau khi cô ta nuốt xuống một ngụm canh xong, làm bộ nhìn đồng hồ, sau đó phát ra một tiếng hét kinh hãi, "Không ngờ lại trễ đến như vậy, trong công ty còn có chuyện, em đi trước đây. Giai Nhân cô phải bảo dưỡng thân thể thật tốt đấy, Tần Vũ Phong phải chăm sóc cô ấy thật tót đấy! Em đi trước kẻo muộn!"

Nói xong Bạch Vi quay đầu đi ra ngoài, Tần Vũ Phong nghe xong lời của cô ngay cả chén cũng chưa buông, quay đầu nhìn cô một cái, nói một câu trên đường cẩn thận, liền quay lại bắt đầu uy canh cho Lâm Giai Nhân, một chút ý tứ đưa đi cũng không có.

Cách thật xa, Bạch Vi vẫn có thể nghe thấy đoạn đối thoại của hai người kia.

"Bạch Vi sẽ không tức giận chứ? Nếu không sao lại đi gấp như vậy?"

"Không đâu, anh hiểu cô ấy mà, khẳng định là có việc gấp, em không cần lo lắng. Ngoan, uống một ngụm nữa"

Nghe mấy câu nói này, trên mặt Bạch Vi không có một chút biểu tình gì. Thật sự cô cũng không biết phải nên có biểu tình gì, chỉ có thể cảm thán cũng may cô chạy nhanh, nếu không bây giờ toàn thân đều nổi da gà.

Ra khỏi bệnh viện, Bạch Vi cũng không đến công ty. Cô đã sớm xin nghỉ, hôm nay cô có nơi quan trọng hơn cần phải đi.

"Tôi muốn anh chụp lại ảnh hai người này ở chung một chỗ, càng thân mật càng tốt, giá không là vấn đề" Bạch Vi nhìn người đàn ông mặc áo gió màu nâu trước mặt, lấy hai bức ảnh từ trong túi sách, đẩy qua, đúng thực là Hàn Dịch Sâm cùng Lâm Giai Nhân.

Vị thám tử riêng này chính là người sáng nay cô tìm thấy được ở trên mạng, có tiếng là hiệu suất cao, giữ bí mật cũng rất tốt. Hiện tại trong tay cô không có gì cả, vậy nên cần phải có một lợi thế.

"Đây không phải là tổng tài Hàn Dịch Sâm sao? Gía của anh ta cũng không thấp" Người đàn ông mặc áo gió cầm một tấm hình lên, lấy tay búng một cái, nói.

"Gía không là vấn đề. Hơn nữa yêu cầu của tôi cũng không cao, người trong bức hình còn lại chính là tình nhân của anh ta, tôi chỉ cần ảnh chụp thân mật của hai người bọn họ mà thôi, chuyện khác không cần anh điều tra, đây chính là tiền đặt cọc" Bạch Vi rất hiểu quy củ lấy ra một xấp tiền, mỉm cười nói.

"Được, vụ này tôi nhận!" Người đàn ông mặc áo gió không do dự liền nhận lời, dù sao yêu cầu của cố chủ cũng không cao.

Sau ba tuần, Bạch Vi đã có được một đống ảnh thân mật tình tứ giữa Hàn Dịch Sâm và Lâm Giai Nhân. Bên trong hình ảnh có ăn cơm, đi dạo phố, mua quần áo, thậm chí là ảnh hôn môi cũng đều có, cũng thực là đầy đủ.

Bạch Vi lấy ra một bức thư rồi nhét ảnh vào, sau đó gửi đến một địa điểm mà cô đã tra ra được. Đạo hạnh của cô vẫn quá thấp, chỉ là ứng phó Tần Vũ Phong ba tuần mà cô đã bắt đầu hết kiên nhẫn, xem ra sau này chỗ cô cần tu luyện vẫn còn rất nhiều. Chỉ là hiện tại trò chơi chỉ mới bắt đầu, toàn bộ diễn viên phải về đúng vị trí mới phấn khích.

Cô mỏi mắt chờ mong...
Bình Luận (0)
Comment