Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 31

Editor: Pn Pn (got7123456789)

Beta: Ngạn Tịnh.

Sau khi thảo luận tốt kế sách với Lương Dật Sơn, Ân Tam Nương trở về nhà, dọc đường đi biểu tình của nàng cực kỳ thoải mái, tựa như đã hoàn thành một chuyện rất quan trọng.

Nàng tuyệt đối không thể để tương lai của Mạnh Sơ Hàn trở nên u ám. Hắn là nam nhân của nàng, là người nàng tương tư đã lâu, nàng đã chiếm được trọn vẹn trái tim của hắn, chỉ cần hắn đi đến vị trí kia, tình yêu của nàng và hắn sẽ được lưu truyền thiên cổ. Mà hiện tại, tất cả trở ngại đều đến từ Chúc Bạch Vi, nếu nàng ta yên lặng gả cho Lương Dật Sơn thì đã không xảy ra nhiều chuyện đến thế! Vậy nên, muốn mọi chuyện trở lại như xưa, chỉ cần có người phát hiện Chúc Bạch Vi và Lương Dật Sơn cùng ngủ trên giường, nàng ta dù có trăm cái miệng cũng không thể nào chối cãi, buộc phải gả cho Lương Dật Sơn. Thanh danh của Mạnh Sơ Hàn nhờ đó mà tăng lên, cùng với học thức của hắn, vị trí Trạng Nguyên sẽ dễ như trở bàn tay.

Còn về cuộc sống sau này của Chúc Bạch Vi, đây không phải việc của nàng. Chúc gia giàu có như vậy, sao có thể để nàng ta sống khổ!

Ba ngày sau, Ân Tam Nương dẫn Bạch Vi ra ngoài, không cho Bạch Vi mang theo nha hoàn, nói muốn tặng nàng món quà bất ngờ.

"Tam Nương, rốt cuộc tỷ muốn dẫn muội đi đâu vậy? Sắc trời đã tối thế này hay chúng ta về nhà thôi." Bạch Vi kéo Ân Tam Nương đang đi phía trước dừng lại, nhỏ giọng oán giận, đáy mắt dần trở nên lạnh lẽo.

"Bạch Vi à, sắp đến nơi rồi, muội đừng gấp gáp như vậy." Ân Tam Nương liếc mắt nhìn nàng.

Tuy rằng mấy ngày trước, Bạch Vi không thèm để ý đến nàng, nhưng chung quy, tiểu nha đầu vẫn chỉ là tiểu nha đầu, nàng tự mình xuống bếp làm vài món ngọt của hiện đại, hai người lại trở về như xưa. Nếu Chúc Bạch Vi không phải là thê tử mà số mệnh đã định của Mạnh Sơ Hàn, nói không chừng hai người bọn họ... à không, không bao giờ có thể làm bằng hữu. Dù sao ở hiện đại, bạn trai của nàng đều bị bạn bè vẻ mặt ngây thơ vô tội cướp đi, nàng không dám tin tưởng vào tỷ muội tình thâm nào nữa.

"Ô? Đây không phải nhà của Mạnh Sơ Hàn sao? Tỷ dẫn muội tới nơi này làm gì? Bọn muội đã không còn hôn ước, cũng không mong còn liên hệ gì với hắn, chúng ta mau trở về thôi!" Bạch Vi lại kéo tay nàng lần nữa, thở gấp.

"Ây da, nữ tử làm sao có thể cả đời không lấy chồng, tỷ lại còn không hiểu muội chắc, nhất thời giận người ta nên mới hủy hôn. Muội xem, cha nuôi đâu có nói sai, Mạnh Sơ Hàn học thức cao, tương lai rất có khả năng trở thành Trạng Nguyên, chỉ cần muội gả qua là ván sẽ đóng thuyền. Trước là thê tử của Trạng Nguyên, sau là cáo mệnh phụ, muội có phúc mà không biết hưởng. Bây giờ không có ai, chúng ta liền đi gặp hắn một lát, nói không chừng, hắn chính là Lương Sơn Bá của muội, chỉ liếc mắt một cái thôi được không?" Ân Tam Nương vừa nói vừa kéo Bạch Vi đi về phía trước.

Bạch Vi dường như cũng có chút động tâm, nhìn thẳng vào Ân Tam Nương: "Được, chỉ liếc mắt một cái."

"Đúng, đúng, chỉ liếc mắt thôi." Ân Tam Nương vội nói.

Trong một góc cách Mạnh phủ không xa, Mạnh Sơ Hàn mặt không đổi sắc nhìn Ân Tam Nương đẩy Chúc Bạch Vi vào nhà mình, không lâu sau, Lương Dật Sơn che mặt lén lút chạy vào theo. Hắn nhắm mắt, lui vào góc tối.

Hôm qua, lúc Tam Nương mang thức ăn đến cho hắn, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Hắn gặng hỏi mãi, Tam Nương mới chịu nói ra nguyên nhân.

Thì ra Lương Dật Sơn đến tìm nàng, cho nàng hai trăm lượng bạc, nói chỉ cần giúp đỡ hắn đưa Bạch Vi ra ngoài, đây là tiền thưởng của nàng, làm tốt sẽ được thêm.

Bạch Vi là tỷ muội tốt của nàng, sao nàng có thể làm chuyện bại hoại như vậy được? Nàng buồn rầu trả lại tiền cho Lương Dật Sơn.

Ban đầu, Mạnh Sơ Hàn cũng đồng ý với quyết định trả lại tiền của Ân Tam Nương, nhưng trong lúc nhắc đến Bạch Vi, nàng vô tình kể lại việc thiện Bạch Vi làm khiến Huyện lệnh đại nhân khen ngợi không dứt, Mạnh Sơ Hàn bỗng trầm mặc.

Gần đây, cuộc sống của hắn cực kì không tốt, Chúc Bạch Vi càng làm nhiều việc thiện, hắn lại càng cảm thấy nàng vô tình vô nghĩa. Hắn biết, lựa chọn từ hôn ngay thời điểm thanh danh Chúc gia không tốt hơi có phần quá đáng nhưng hắn không cho rằng hắn làm thế là sai. Từ nhỏ hắn đã biết, người không vì mình, trời tru đất diệt, hắn muốn một tiền đồ tươi sáng đâu có gì sai?

Nhưng Trịnh huyện lệnh không chấp nhận buông tha cho hắn, thậm chí trước mặt mọi người còn nói hắn vô cùng thậm tệ, điều này vô cùng bất lợi tới tiền đồ của hắn. Đối phương là Huyện lệnh, lại có quan hệ thân thiết với Chúc gia, hắn làm sao có năng lực chống cự. Chúc gia đối xử với hắn như thế, hắn cần gì phải giữ phần nhân tình xưa, người đã bất nhân, ta cũng chỉ có thể bất nghĩa!

Cho nên hắn giữ Ân Tam Nương lại, nói với nàng hắn có kế hoạch mới.

Ban đêm, bầu trời không một vì sao, ánh mắt của Mạnh Sơ Hàn so với sao còn sáng hơn gấp bội khiến Âm Tam Nương nhìn hắn đầy khó hiểu.

"Tam Nương, nàng hãy nghe ta nói, tiền đừng trả lại hắn vội, trước cứ đồng ý với hắn đã." Trong mắt Mạnh Sơ Hàn xẹt qua một tia sáng lạnh.

"Cái gì?" Tam Nương che miệng, lùi về phía sau hai bước.

Mạnh Sơ Hàn vội vàng giữ chặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Hãy nghe ta, Tam Nương, ta bây giờ rất không tốt, thi Hương năm sau khó có thể thông qua. Tạo thành cục diện này chủ yếu là do Trịnh huyện lệnh. Quan hệ giữa Trịnh huyện lệnh và Chúc viên ngoại, ta không nói nàng cũng biết. Huyện lệnh phu nhân luôn coi Chúc Bạch Vi như con gái ruột, cho nên bọn họ vì nàng ta mà trút giận lên đầu của ta. Nếu bọn họ đã không nói tình nghĩa, ta cần gì bận tâm đến thể diện của họ. Dù sao, Lương Dật Sơn chỉ cần nàng đưa Bạch Vi ra ngoài, chuyện sau đó chúng ta không khống chế được, mặc kệ Lương Dật Sơn làm gì đều không liên quan đến chúng ta. Tam Nương, vì ta, nàng có thể làm thế không?"

Ân Tam Nương nhìn Mạnh Sơ Hàn, hốc mắt hơi đỏ lên: "Nhưng... Nhưng Bạch Vi là... là muội muội của ta... muội muội..." Vừa dứt lời, nước mắt liền trào ra.

Nhìn cảnh này, Mạnh Sơ Hàn cảm thấy có chút không đành lòng nhưng nghĩ đến tiền đồ của chính mình, hắn càng thêm hạ quyết tâm. Chúc Bạch Vi là một tảng đá lớn cản đường hắn, nếu đã không thể tránh vậy thì đập nát nó, đơn giản bởi vì hắn muốn đi về phía trước.

Vậy nên hắn ôm lấy Ân Tam Nương, "Vì ta, Tam Nương, nàng hãy giúp ta, cùng lắm thì sau này, chúng ta sẽ chăm sóc Chúc Bạch Vi, đảm bảo nửa đời sau nàng ta không phải sống khổ. Tam Nương, được không..."

Nằm trong ngực Mạnh Sơ Hàn, Ân Tam Nương hơi nhếch khóe miệng, thật lâu sau mới chậm rãi đáp: "...Được." Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào khiến Mạnh Sơ Hàn không cầm lòng nổi.

Hai người cẩn trọng thương nghị, cuối cùng quyết định để Ân Tam Nương dẫn Bạch Vi tới nhà Mạnh Sơ Hàn. Hắn sẽ đưa bằng hữu thân thiết về nhà ngâm thơ, vẽ tranh, vừa lúc để cho bọn họ thấy sự việc.

Chắc chắn không còn chút sơ hở nào, Mạnh Sơ Hàn lại tiến lên ôm lấy Ân Tam Nương: "Tam Nương, khiến nàng phải chịu thiệt thòi rồi..."

"Không thiệt thòi." Ân Tam Nương vội trả lời: "Vì chàng, dù có ra sao ta cũng không thấy khổ."

Kết thúc dòng hồi ức, Mạnh Sơ Hàn đang đứng trong bóng tối mở to hai mắt, hắn quay đầu hướng về phía Vọng Xuân Lâu, vừa đúng lúc đêm nay có hội thơ.

Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Hàn mang theo đám bằng hữu ở Vọng Xuân Lâu trở về nhà, lấy lí do đêm qua chưa hết nhã hứng. Tuy rằng không còn tiền tài của Chúc gia nhưng học thức của hắn vẫn rất cao, không thiếu nho sinh muốn kết giao với hắn.

Hắn tươi cười đẩy cửa phòng mình, đến khi thấy rõ tình hình bên trong, hắn cảm giác máu nóng bốc thẳng lên đầu khiến hắn không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Trong phòng tràn ngập hơi thở hoan ái, kẻ ngốc cũng biết nơi này đêm qua xảy ra chuyện gì.

Mạnh Sơ Hàn đứng nguyên tại chỗ, những thư sinh phía sau không ngừng bán tán.

"Kia không phải là con gái nuôi của Chúc gia sao? Hình như tên là... Ân...Ân Tam Nương, đúng là Ân Tam Nương!"

"Đúng rồi, là Ân Tam Nương, không ngờ lại có làn da trắng nõn như, nam tử kia hình như là người nửa tháng trước muốn cưỡng hôn tiểu thư Chúc gia, Lương tú tài. Không ngờ hắn không lấy được tiểu thư nhưng lại chiếm được tỷ tỷ của nàng, khẩu vị cũng thật mặn."

"Chính là hắn, xem tình cảnh hai người lúc này, đêm qua hẳn là chiến đấu rất ác liệt..."

"Thật thế không..."

Nghe thấy những tiếng cười quái dị từ đám thư sinh, Mạnh Sơ Hàn lập tức tỉnh táo trở lại, mạnh mẽ đóng chặt cửa phòng, quay đầu nhìn đám bạn hữu của hắn, trên mặt hiện lên một nụ cười vô cùng khó coi: "Đã thất lễ rồi, tuy rằng ta không biết vì sao hai người bọn họ ở trong phòng của ta nhưng danh tiết của nữ tử vô cùng quan trọng, chúng ta phải bảo vệ bí mật này vì nàng."

Một người trong đám lập tức lên tiếng: "Mạnh huynh, huynh là người trượng nghĩa, người ta làm bẩn nơi ở của huynh, huynh không những không tính toán mà còn nguyện ý giấu giếm vì bọn họ. Đáng tiếc, nữ tử kia vốn đã không cần danh tiết, chúng ta cần gì giữ thể diện cho nàng."

"Đúng vậy, đúng vậy, tên Lương Dật Sơn kia còn có thê tử ở nhà, nữ tử này biết rõ lại vẫn dám làm xằng làm bậy hắn, đúng là không biết xấu hổ. Chúng ta không cần bận tâm."

Mấy người khác cũng gật đâug phụ họa.

"Lương Dật Sơn, tên súc sinh kia có phải hôm qua đến đây hay không? Sáng qua ta vừa mới tiến vào Lương gia, đến đêm đã không thấy tăm hơi hắn đâu, rốt cuộc hắn xem Xuân Đào ta là hạng người gì?" Xuân Đào lớn tiếng nói. Kỳ thực đây mới là bản tính của nàng, bộ dạng yếu đuối trước kia chỉ là để tự vệ, dù sao nữ tử như thế mới làm cho người ta thương tiếc, nhưng hiện tại, gả cho một kẻ như vậy, nàng không cần phải giả bộ nữa, không hung dữ một chút, ngay cả cháo nàng cũng không có mà ăn. Bây giờ, Lương gia còn thiếu Chúc gia một trăm lượng bạc, một trăm lượng đấy! Không biết đến khi nào mới có thể trả hết, nàng thực sự hối hận rồi, cứ yên ổn theo tiểu thư rồi gả cho một gã sai vặt, lấy chút đồ cưới, nàng chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ

Nhìn thấy một đám thư sinh tụ tập trước cửa, Xuân Đào kéo Vương Tam Nương chạy tới thật nhanh, đẩy những người đó ra rồi mở cửa phòng, nhìn thấy toàn cảnh hiện trường bên trong, nàng tức giận đến mức cả da đầu cũng run lên, mặc kệ Mạnh Sơ Hàn phía sau cản trở, nàng kéo tóc Ân Tam Nương, lôi nàng từ trên giường xuống đất, để lộ toàn bộ cảnh xuân.

Ân Tam Nương đang ngủ say đột nhiên cảm giác đầu đau nhói, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra thấy rất nhiều người vây quanh mình, toàn thân lạnh lẽo vô cùng, nàng cúi đầu nhìn thấy thân thể chính mình, chuẩn bị hét to một tiếng thì Xuân Đào vọt tới, tát nàng một cái thật mạnh. Nàng dù sao cũng là con gái Chúc gia, Xuân Đào chỉ là một a hoàn làm sao dám...

Còn chưa định thần lại, một cái tát nữa đã hạ xuống mặt nàng.

"Đồ tiện nhân, đúng là không biết xấu hổ, dám ngủ với phu quân nhà người ta. Lúc ở Chúc phủ ta đã biết ngươi không phải hạng tốt đẹp gì, trước mặt giả bộ thanh cao, sau lưng thông đồng với nam nhân Chúc phủ, những người đó chưa đủ thỏa mãn ngươi à? Dám động đến Lương Dật Sơn của ta, đúng là đồ hồ ly tinh." Xuân Đao mắng té tát, dường như đã quên trước kia nàng hợp mưu với Ân Tam Nương như thế nào, hai người ăn ý ra sao.

Nghe thấy Xuân Đào nhắc đến Lương Dật Sơn, mặt của Ân Tam Nương trở nên trắng bệch, nàng không dám tin nhìn về phía giường, đúng lúc Lương Dật Sơn cũng mở mắt, hai người đồng thời kinh ngạc. Ân Tam Nương hét chói tai, vang tận mây xanh.

Xuân Đào mặc kệ nàng ta bị đả kích như thế nào, nàng nhờ mấy vị đại thẩm bên ngoài giúp đỡ, kéo Ân Tam Nương đến trước cửa Chúc phủ. Lúc này, Bạch Vi đang cùng thưởng trà với Huyện lệnh phu nhân, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai người cùng đi ra xem.

Đến khi nhìn thấy Ân Tam Nương và Lương Dật Sơn quần áo không chỉnh tề, Bạch Vi vội lấy khăn tay che miệng, mắt mở to hết cỡ: "Ân tỷ tỷ người..."

"Tiểu thư, xin người hãy làm chủ cho ta." Vừa thấy Bạch Vi, Xuân Đào đã quỳ xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Thật không ngờ nàng còn dám đến cầu Chúc Bạch Vi, trước kia nàng là người tích cực nhất trong việc hãm hại Bạch Vi.

"Xuân Đào? Đây là chuyện gì thế này? Không phải ngươi đã đi hôm qua rồi sao?" Bạch Vi vô cùng ngạc nhiên, hỏi.

Xuân Đào lập tức kể lại câu chuyện đã được thêm mắm dặm muối đúng lúc mọi người tụ tập xem náo nhiệt. Những người nghe rõ đầu đuôi sự việc không ngừng chỉ trỏ, bàn tán, tỏ thái ghét bỏ Ân Tam Nương và Lương Dật Sơn.

Ân Tam Nương vốn thất hồn lạc phách từ từ tỉnh lại, nàng không tin, tất cả những việc này rõ ràng phải xảy ra trên đầu Chúc Bạch Vi, vì sao lại biến thành nàng? Vì sao?

Ân Tam Nương ngẩng đầu nhìn Chúc Bạch Vi không nhiễm bụi trần đứng trên bậc thang, trong lòng trào dâng oán niệm độc ác, vọt tới trước mặt Bạch Vi, may mắn Giang Mạc đã có cảnh giác, lập tức chặn nàng ta lại.

Ân Tam Nương dù bị ngã trên bậc thang vẫn nhìn Chúc Bạch Vi đầy dữ tợn, la lớn: "Hôm qua ngươi đã làm trò gì? Vì sao lại muốn hại ta, vì sao, vì sao? Chúc Bạch Vi ngươi là muốn lấy mạng của ta, muốn ta chết sớm, ta chết rồi chắc chắn sẽ không để yên cho Chúc gia các ngươi!"

Nói xong, nàng đập đầu vào bậc thang, ngón tay Bạch Vi khẽ nhúc nhích, dùng linh khí bao trùm bậc thang, kết quả phản lực hơi lớn, Ân Tam Nương hôn mê bất tỉnh.

Đáy mắt Bạch Vi dần lạnh lẽo, Ân Tam Nương đủ ngoan độc, muốn chết cũng nhất định phải chết trước cửa Chúc gia, còn để lại di ngôn như vậy, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh Chúc gia chắc chắn bị hủy hoại. Ngay cả Chúc Bạch Vi cũng sẽ không thể sống tốt, thật không hiểu Chúc Bạch Vi nợ nàng ta cái gì, cứu người lại thành rước về tai họa.

Dù suy nghĩ như vậy nhưng trên mặt Bạch Vi vẫn là biểu cảm cố nén nước mắt, nắm chặt khăn tay che miệng, nàng bước thêm hai bước nữa, không kiềm chế được bật khóc thành tiếng: "Ân tỷ tỷ... muội không có..." Còn chưa nói hết câu đã ngất xỉu, Giang Mạc ở phía sau nhanh chóng đỡ lấy nàng. Nếu không có y giúp đỡ, nàng chắc chắn sẽ phải chịu đau một chút, Bạch Vi thật không ngờ Giang Mạc có thể phối hợp với nàng tốt đến thế.

Một người khác tiến lên kiểm tra hơi thở của Ân Tam Nương, phát hiện nàng còn thở, vội vã gọi thầy thuốc đến xem, mọi người đứng xem náo nhiệt cũng dần tản đi. Bởi vì Bạch Vi vô duyên vô cớ ngất xỉu, những người đó không chút nghi ngờ Chúc gia, cho rằng Ân Tam Nương tâm địa rắn rết, chính mình bị hủy danh tiết còn cố vấy bẩn Chúc tiểu thư. Không ngờ Chúc tiểu thư vì một bạch nhãn lang mà ngất xỉu theo. Nghe nói, trước kia Chúc tiểu thư cứu Ân Tam Nương, còn tặng nàng ta một cây nhân sâm trăm năm. Ân Tam Nương đúng là không bằng cầm thú.

Có điều, vai chính trong câu chuyện lần này là Lương Dật Sơn đã khiến không ít người hoài nghi. Lúc trước, Lương Dật Sơn muốn cưỡng đoạt Chúc tiểu thư, chuyện này biết đâu lại có sự tham gia của Ân Tam Nương. Nếu đúng như vậy, Ân Tam Nương quả là một con rắn độc, không biết phân biệt tốt xấu.

Đương nhiên, những lời đồn đại này đều là nói sau.

Thấy Chúc Bạch Vi và Ân Tam Nương cùng hôn mê bất tỉnh, Xuân Đào có chút luống cuống, nàng mới chỉ kể lại câu chuyện, chưa kịp nói ra yêu cầu của bản thân, tương lai nàng phải sống thế nào đây?

Mạnh Sơ Hàn đứng lẫn trong đám người, không hề bước ra, ngoài mặt không có gì biến hóa nhưng trong lòng hắn đang rỉ máu, Tam Nương!

Ngày hôm sau, Ân Tam Nương tỉnh lại, Bạch Vi vẫn hôn mê. Lương Dật Sơn không biết xấu hổ đến Chúc gia hỏi cưới, yêu cầu Chúc viên ngoại gả Ân Tam Nương cho hắn, còn đòi hỏi lễ vật trên trời, lấy lí do thanh danh của Ân Tam Nương đã bị hủy, hắn đồng ý lấy nàng đã là nhân từ hết sức, nếu không có đồ cưới như yêu cầu thì không cần bàn nữa, hắn mặc kệ Ân Tam Nương đi tìm lấy cái chết.

Những lí do này Lương Dật Sơn vốn chuẩn bị cho cBạch Vi, thật không ngờ người trên giường lại biến thành Ân Tam Nương. Tuy nàng ta là nghĩa nữ, không thể so sánh với Bạch Vi nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn chỉ cần có tiền!

Chúc viên ngoại uống ngụm trà, nhìn Lương Dật Sơn với ánh mắt nhìn một đứa trẻ còn hôi miệng sữa đang khoa môi múa mép, nửa ngày vẫn không trả lời hắn. Lương Dật Sơn trở nên nóng vội, định lên tiếng sửa lại điều kiện thì Chúc viên ngoại đặt chén trà xuống, mặt không đổi sắc, nói: "Xóa nợ một trăm lượng bạc ngươi nợ, ta lại cho các ngươi thêm năm mươi lượng cùng một vài món quà cưới, không thể lấy nhiều hơn."

Hiện tại, Chúc viên ngoại đã không còn yêu thích Ân Tam Nương như trước, xưa kia yêu thích nàng cũng chỉ bởi Bạch Vi. Nàng ta bây giờ nhiều lần rắp tâm hãm hại Bạch Vi, hôm qua còn muốn vu oan cho Chúc gia tội bất nghĩa, nếu không phải mưu kế của nàng ta thất bại, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi! Bạch Vi chưa tỉnh lại, trong lòng ông vẫn còn rất tức giận, vì mặt mũi Chúc phủ nên mới cho nàng ta đồ cưới, ông hận không thể đá yêu tinh hại người ra khỏi Chúc phủ, thật chướng mắt!

Nghe Chúc viên ngoại nói như vậy, Lương Dật Sơn quả thực không hài lòng nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chúc viên ngoại, hắn nhanh chóng đồng ý. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn không nhanh nhạy mà vẫn cố dây dưa thì có khi không được nổi năm mươi lượng bạc.

Ân Tam Nương vừa tỉnh lại biết tin Chúc viên ngoại đem nàng gả cho Lương Dật Sơn liền la hét không ngừng giống như một kẻ điên, không những đập phá đồ đạc còn làm nha hoàn bị thương khiến không một ai dám tới gần. Cuối cùng phải để gia đinh của Chúc phủ canh giữ theo mệnh lệnh của Chúc viên ngoại. Ân Tam Nương muốn làm loạn, bọn họ trói nàng lại, đến khi nào im lặng mới cởi trói, nàng không ăn cơm, không uống nước thì bị cưỡng chế đổ vào miệng. Chỉ ba ngày ngắn ngủn, Ân Tam Nương trở thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Chúc viên ngoại và Lương Dật Sơn đã ước định bảy ngày sau sẽ tới đón nàng, trong bảy ngày này chỉ cần cam đoan Ân Tam Nương không chết là được, những cái khác ông không xen vào.

Sau khi lấy được năm mươi lượng, Lương Dật Sơn thuê một ngôi nhà lớn ở Phong huyện, đưa mẫu thân cùng thê tử chuyển đến đây, Chúc gia chính là một cái cây hái ra tiền, hắn sao có thể bỏ qua, huống hồ, Ân Tam Nương còn ở trong tay của hắn, hắn chỉ cần mặt dày tống tiền, không tin Chúc gia không cần thể diện.

Đến ngày thứ bảy, Ân Tam Nương bị Lương Dật Sơn dùng một chiếc kiệu nhỏ đưa ra ngoài từ cửa sau Chúc gia, không đốt pháo, không kèn trống, không tiếng vỗ tay chúc mừng. Tựa như một giấc chiêm bao, Ân Tam Nương đã chính thức trở thành người Lương gia. Mọi người cũng không bàn luận gì nhiều, dù sao cũng chẳng phải việc vẻ vang gì.

Ân Tam Nương bị trói tay, bịt miệng ngồi trong kiệu, âm thầm rơi nước mắt, cuộc đời của nàng, hôn nhân của nàng lẽ ra không nên như vậy. Cho dù không có mười dặm hồng trang thì chí ít cũng phải vô cùng náo nhiệt, ít nhất cũng không giống như bây giờ, vắng ngắt, không có nổi một lời chúc phúc, không có trượng phu chờ đợi nàng. Tại sao, tại sao nàng lại gặp chuyện như thế, nàng rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Khóc lóc sướt mướt, Ân Tam Nương đột nhiên nhớ tới Chúc Bạch Vi, cả người trở nên độc ác. Chúc Bạch Vi, ta sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, ta thề, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta nhất định sẽ không cho ngươi sống tốt, ta nhất định sẽ đòi lại món nợ này!

May mắn, Bạch Vi không nghe thấy tiếng lòng của nàng, nếu không khẳng định sẽ trợn trắng mắt, thật không có đạo lý, chỉ cho phép mình tính kế người khác, không cho người khác tính kế lại mình.

Sau khi Ân Tam Nương ra khỏi phủ, Bạch Vi liền tỉnh lại. Giang Mạc nhìn nàng tỏ vẻ ngây thơ thầm cười trong lòng, "Đã không có người, cần gì phải diễn nữa. Ngủ bảy ngày cảm giác thế nào?"

Bạch Vi liếc hắn một cái: "Đùa huynh một chút thôi, ta biết không có người. Ngủ bảy ngày, thắt lưng, xương sống chỗ nào cũng đau, may mắn ta luyện Trường Xuân Công, nếu không quả thật phải chịu khổ."

Giang Mạc thấy nàng nói vậy, cười cười: "Ai bảo nàng nói ngất liền ngất, may mắn ta đỡ được, nếu không cả người đã đập xuống bậc thang, lần sau không được làm như vậy nữa." Dứt lời y vội vàng lấy gối kê vào lưng cho nàng, săn sóc vô cùng cẩn thận.

Bạch Vi theo bản năng liền hành động giống đời trước, hai tay ôm lấy lưng Giang Mạc kéo lại gần người, cọ cọ chóp mũi vào y, nũng nịu nói: "Đảm bảo lần sau ta sẽ không như vậy nữa, muốn làm gì cũng sẽ nói trước với huynh."

Bạch Vi không hề phát hiện ra điểm không thích hợp, cả người Giang Mạc cứng lại, khuôn mặt lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đỏ lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Vi, nhiệt độ trên cơ thể như muốn đem cả người Bạch Vi hòa tan.

Bạch Vi lúc này mới có chút cảm giác không đúng, trợn tròn hai mắt, hai tay vẫn còn đặt trên cổ Giang Mạc, buông cũng không được, giữ cũng không xong, cả người nàng dần trở nên cứng ngắc giống y.

Hai người vẫn duy trì tư thế này chăm chú nhìn đối phương, gương mặt đều ửng đỏ, Giang Mạc từ từ tới gần Bạch Vi, môi hai người cũng cách nhau càng ngày càng gần, ngay khi sắp chạm tới, một giọng nói sát phong cảnh đột nhiên vang lên.

"Ta nghe nói nữ nhi Bạch Vi của ta đã tỉnh lại, đúng hay không?"

Trên mặt Giang Mạc lập tức hiện lên một tia ảo não, ngay lúc y chuẩn bị rời đi, Bạch Vi hôn thật nhanh lên môi y, Giang Mạc nhìn nàng đầy kinh ngạc nhưng Bạch Vi đã không còn nhìn y, cực kì bình tĩnh nhìn Chúc viên ngoại mở cửa bước vào.

"Bạch Vi con thật sự tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Thu Lan, mau gọi lang y đến đây, chẩn mạch cho tiểu thư. Con tỉnh là tốt rồi, Ân Tam Nương kia cha đã gả nàng ra ngoài, về sau không còn liên quan đến chúng ta nữa, chúng ta cũng đừng quan tâm đến nàng nữa, được không?" Nói xong, Chúc viên ngoại đột nhiên kêu lên: "Bạch Vi sao mặt con lại đỏ như vậy, có phải sốt rồi? Hạ Quỳ mau đi xem lang y sao còn chưa đến?"

Nghe cha nói như vậy, Bạch Vi càng thêm xấu hổ, mặt càng đỏ thêm, Giang Mạc đứng bên cạnh không tự giác nở nụ cười.

Sau vài tháng sống cùng Giang Mạc, nàng chưa từng gặp lại Ân Tam Nương, cũng không nghe thấy tin tức về nàng ta, dường như nàng ta và Lương gia đã hoàn toàn biến mất. Nhưng Bạch Vi không hề thả lỏng cảnh giác, nàng biết Ân Tam Nương giống như một còn gián đánh mãi không chết, chỉ cần còn một hơi thở nhất định có thể hồi sinh, hơn nữa đối phương còn là nữ xuyên không, trong tay vẫn còn con bài chưa lật.

Quả nhiên, có một ngày, Bạch Vi phát hiện nha hoàn trong phủ đều bàn luận một cửa hàng bán đồ ăn vặt tên Nhất phẩm trai, nàng biết Ân Tam Nương đã ngóc đầu trở lại.

Cửa hàng bán đồ ăn vặt kia đúng là sản nghiệp của Ân Tam Nương, nàng ta bán hai tửu lâu của mình cho Hồng Nhạn lâu lớn nhất Phong huyện làm tiền vốn. Cửa hàng chuyên bán các loại đồ ăn vặt giống hiện đại, từ đậu phụ thối, kẹo hồ lô, sủi cảo đến cơm rang rạng, vịt quay... Dường như nàng ta muốn đưa tất cả đồ ăn ở hiện đại đến đây. Ở cổ đại không có đủ nguyên liệu và gia vị, thật không biết nàng ta nấu nướng thế nào, quả là người có năng lực.

Với bản lĩnh của nàng ta, ở cổ đại làm kẻ ăn xin cũng vẫn sống tốt được, thật không hiểu vì sao nàng ta nhất định phải đối đầu với Chúc Bạch Vi. Khả năng Chúc Bạch Vi đời trước giết cả nhà nàng ta nên mới có thâm thù đại hận đến thế!

Cách ứng xử của Ân Tam Nương cũng thay đổi không ít, mỗi ngày đều tươi cười tiếp khách, ăn xin đến cửa hàng của nàng, nàng không những không ghét bỏ còn cho bọn họ thêm thức ăn, danh tiếng cửa hàng của nàng từ đó tăng lên không ít. Đồng thời, nàng còn thu phục được Xuân Đào và Vương Tố Nương khiến hai người kia phải tâm phục khẩu phục, đặc biệt nghe lời nàng, ngay cả Lương mẫu cũng bởi vì Ân Tam Nương thỉnh thoảng hiếu kính nên đối xử với nàng rất tốt.

Chỉ có Lương Dật Sơn bởi vì gia đình giàu có mà bại lộ bản tính, cả đời hắn chưa bao giờ thích học, bây giờ hương hỏa trong nhà đã đủ, hắn không cần cam chịu. Ngoại trừ Xuân Đào và Ân Tam Nương thỉnh thoảng được sủng hạnh, tất cả thời gian còn lại hắn đều đốt vào xóm cô đầu. Khẩu vị của hắn cũng thật độc đáo, hắn không thích cô nương xinh đẹp trong lầu xanh mà ngược lại, hắn yêu thích hoa dại trong ngõ hẻm. Hắn đốt không ít bạc trên người các nàng, cứ khi nào không còn tiền hắn chỉ cần hỏi Ân Tam Nương, muốn có bao nhiêu cũng được. Gần đây, hắn mê luyến nha đầu tên Tiểu Đào, ôn nhu dịu dàng, vô cùng khả ái, hắn hận không thể đem hết tiền tài trong nhà cho nàng.

Hôm nay, Lương Dật Sơn một lần nữa cầm hai trăm lượng bạc rời đi, Xuân Đào ở phía sau tức giận giơ gậy định đánh hắn, may có Ân Tam Nương cản lại: "Cứ kệ đi, một chút tiền ấy không quan trọng, chỉ cần Lương Dật Sơn không gây chuyện là tỷ đã cảm tạ trời đất. Được rồi, Xuân Đào, chúng ta mau trở về đón khách thôi, chắc họ đang chờ chúng ta."

"Tam Nương tỷ đúng là người lương thiện, tên khốn kia còn dám lấy tiền trong nhà mang cho kỹ nữ, muội nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn." Xuân Đào nắm tay Ân Tam Nương, Ân Tam Nương khẽ mỉm cười, nhìn tình cảnh lúc này cực kì hòa hợp.

Cách đó không xa, Bạch Vi nhíu mày nhìn màn tỷ muội tình thâm trước mắt, hai người này, mấy tháng trước còn ngươi sống ta chết, vậy mà bây giờ tình cảm tốt đẹp, thật sự ngoài ý muốn! Điều này cũng làm nàng hiểu được, Ân Tam Nương càng khó đối phó, lúc trước tạm coi có chút thông minh nhưng hiện tại, nàng ta quả là túc trí đa mưu.

Ân Tam Nương đang đi về hướng cửa hàng dường như cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn Bạch Vi, một tia sáng lạnh xẹt qua mắt rất nhanh, vui mừng nói: "Là Bạch Vi, Bạch Vi muội muội sao lại đến đây? Muội tới thăm ta sao?"

Nói xong, nàng buông tay Xuân Đào, hướng về phía Bạch Vi, gương mặt mang theo tia kinh ngạc, vui mừng cùng tự trách. Phía sau nàng, Xuân Đào sắc mặt không tốt nhìn Bạch Vi.

Bạch Vi cũng không để ý nàng, đứng yên tại chỗ nhìn Ân Tam Nương, không hề trả lời.

Thấy Bạch Vi không chạy về phía nàng giống trước kia, Ân Tam Nương có chút mất mát: "Tỷ biết muội đang trách tỷ, lúc ấy là do tỷ nhất thời hồ đồ nên mới nói bậy, kỳ thật tỷ... Tỷ thật sự chưa bao giờ có nghĩ như thế, tỷ biết muội sẽ không tha thứ cho tỷ, tỷ chỉ cầu muội cho tỷ một cơ hội chuộc lỗi..." Lời nói còn chưa hết, Ân Tam Nương cảm giác tay mình được nắm thật chặt.

Nhìn đối phương đôi tay trắng nõn mềm mại, trái ngược hẳn với đối tay của bản thân, vì thường xuyên bị bỏng nên trông rất khó coi, thô ráp, Ân Tam Nương theo bản năng muốn thu tay lại nhưng không ngờ Bạch Vi nắm thật chặt.

Nàng chặn lời Ân Tam Nương, nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ..., người mãi mãi là tỷ tỷ của muội."

Nghe Chúc Bạch Vi nói như vậy, Ân Tam Nương tựa đầu vào người Chúc Bạch Vi, thật lâu sau mới ừ một tiếng nhưng đôi mắt thì đen lại.

Ngồi ở một góc trong cửa hàng, Bạch Vi nhìn Ân Tam Nương, Vương Tố Nương, Xuân Đào đi tới đi lui không tự giác nở nụ cười. Ba người này ở cùng một chỗ thật thú vị.

Sau ngày hôm đấy, thấy Bạch Vi và Ân Tam Nương thân thiết trở lại, Chúc viên ngoại cảm thấy rất khó hiểu nhưng ông tin tưởng nữ nhi của mình sẽ không dính vào Ân Tam Nương lần nữa.

Ân Tam Nương trở nên giàu có không phải điều thú vị, kì lạ là người nàng phái đi theo dõi Mạnh Sơ Hàn trở về bẩm báo, Mạnh Sơ Hàn lại nổi lên, tiêu sái hơn cả lúc có Chúc gia giúp đỡ, tiêu tiền như nước, số người ủng hộ hắn càng nhiều hơn.

Điều này làm cho Bạch Vi không thể không liên tưởng, Ân Tam Nương và Mạnh Sơ Hàn còn có quan hệ gì? Nếu bọn họ vẫn qua lại như xưa quả là tự chuốc lấy phiền phức, thời đại này nếu như hai kẻ thông gian bị bắt, chắc chắn sẽ đưa đi từ đường nhận hình phạt tàn khốc. Bọn họ là người thông minh, sẽ không làm việc ngu ngốc thế chứ? Đáng tiếc, người giám sát không nhận ra Mạnh Sơ Hàn có qua lại với nữ tử nào nên nàng buộc phải chủ động tiếp cận Ân Tam Nương, theo dõi hoạt động của nàng ta, nàng ta không tin bọn họ không để lộ chút sơ hở nào.

Quả nhiên, nàng đã tìm được quy luật, cứ cách bảy ngày, Ân Tam Nương sẽ một mình lên núi hái hương liệu, bởi vì đây là con bài chưa lật của Nhất Phẩm Trai nên Ân Tam Nương muốn giữ bí mật, chỉ đi một mình.

Bạch Vi từng lén lút dùng thuật ẩn thân dù nàng chưa thành thục, theo dõi nàng ta một hồi phát hiện nàng ta đi vào một ngôi nhà gỗ nhỏ. Bên trong, Mạnh Sơ Hàn đã chờ sẵn, Bạch Vi không cần tiếp tục theo dõi hai người thêm nữa.

Ân Tam Nương không nói nhưng nàng biết, lúc trước hãm hại Bạch Vi có sự tham gia của Mạnh Sơ Hàn, bây giờ nghĩ lại, án oan kiếp trước của Chúc gia, có lẽ Mạnh Sơ Hàn cũng nhúng một tay. Đời trước, Vương Tố Nương là một kẻ ăn xin tới kinh thành, được một vị phu nhân quan phủ cứu, còn được phu quân nàng giúp đỡ viết đơn kiện. Lá đơn kia không phải nét chữ của Mạnh Sơ Hàn còn có thể là ai. Hắn vì thăng quan tiến chức mà không ngại lợi dụng Chúc gia, khiến Chúc Bạch Vi và Chúc viên ngoại vô tội trở thành bàn đạp cho hắn đi lên. Trong việc này khả năng có sự châm ngòi của Ân Tam Nương nhưng cuối cùng, Mạnh Sơ Hàn vẫn là người thực hiện.

Chuyện tiếp theo, Bạch Vi sẽ không nhúng tay, nàng sai người đưa một phong thư và tiền cho kỹ nữ Tiểu Đào.

Bảy ngày sau, Lương Dật Sơn phát điên túm túc Ân Tam Nương lôi từ trên núi xuống, đến tận cửa Nhất Phẩm Trai mới buông ra, tức giận rống to.

Hắn nói Ân Tam Nương hồng hạnh vượt tường, vụng trộm với Mạnh tú tài, bị hắn bắt tại giường, nay hắn tuyên bố hưu nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này, hy vọng mọi người chủ trì công đạo cho hắn, đem hai kẻ tiện nhân này đi từ đường xử lý.

Mọi người vừa nghe, nhất thời kinh ngạc không thôi, mấy ngày nay, hảo cảm của bọn họ với Ân Tam Nương tăng lên không ít, không những nấu ăn ngon mà còn lương thiện, thường xuyên giúp đỡ người nghèo. Mạnh Sơ Hàn càng không cần phải nói, tài trí hơn người, lần này thi Hương rất có khả năng đạt Trạng Nguyên, thật không ngờ biết mặt không biết lòng, hai người bọn họ dám ngang nhiên tư tình.

Đúng lúc này, Xuân Đào run run bước ra từ cửa hàng, ôm chân Lương Dật Sơn khóc to: "Tướng công, ta rốt cuộc không phải chịu dày vò nữa rồi, lúc trước tỷ tỷ cứ cách bảy ngày lại đi ra ngoài khiến ta cảm thấy nghi ngờ nhưng Nhất Phẩm Trai nằm trong tay nàng, ta không thể làm gì hơn. Tiền bạc trong nhà cứ đến ngày đó lại mất hơn phân nửa, tướng công thường không có ở nhà, Vương Tố Nương lại ăn nói vụng về, ta thật sự không biết nói chuyện này với ai. Sau này, ta đã đánh kí hiệu trên từng lượng bạc, nói không chừng ở chỗ Mạnh tú tài còn có bạc ta đánh dấu."

Ân Tam Nương bị kéo đến chóng mặt nghe thấy Xuân Đào nói như vậy lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi... tiện nhân..." Lời nói còn chưa dứt đã bị Lương Dật Sơn tát vào miệng.

Sau khi nghe Xuân Đào nói, Lương Dật Sơn lập tức dẫn người đến nhà Mạnh Sơ Hàn, ở nơi này không chỉ phát hiện bạc được đánh dấu mà còn tìm thấy bộ y phục Ân Tam Nương mất hơn một tháng mới làm xong, khi đó Lương Dật Sơn cho rằng Ân Tam Nương làm cho hắn, về sau không thấy bóng dáng hắn cũng không nghĩ nhiều. Thật không ngờ bộ y phục đó lại ở đây, bên cạnh còn có một ít quần áo, khăn tay của Ân Tam Nương.

Tất cả điều này làm Lương Dật Sơn giận đến tái mặt, đánh Ân Tam Nương một trận. Người bên ngoài đã rõ quan hệ của Mạnh Sơ Hàn với Ân Tam Nương, ai nấy đều khăng khăng muốn đưa hai người đến từ đường xử lý. Ở thời đại này, thông gian là chuyện họ căm thù đến tận xương tủy, mặc kệ ngươi có phải tú tài hay không, thông gian đã chạm vào tối kỵ của họ!

Trước từ đường, Bạch Vi một thân áo trắng đứng từ xa nhìn bọn họ.

Mạnh Sơ Hàn ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy nàng, dường như xuyên qua nàng hắn nhìn thấy một nữ tử khác, nàng so với Bạch Vi hiện tại càng ôn hòa hơn, luôn đối tốt với hắn, thường xuyên tươi cười.

Người nọ gọi hắn –

Tướng công.

- -------

Beta-er: Chương mới ra lò, cảm ơn bạn Editor Pn dễ thương nhất hệ mặt trời <3 *bắn tym*

Mọi người ngủ ngon s2
Bình Luận (0)
Comment