Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 48

Editor: Ngạn Tịnh.

Trong căn phòng tối đen, Viên Sĩ Thịnh không ngừng hút thuốc, toàn bộ phòng đều là sương khói lượn lờ. Nguyễn Thanh Thanh tâm tình rất tốt đẩy cửa ra, bước đôi giày cao gót màu trắng đi đến, lại thiếu chút nữa bị khói trong phòng làm cho sặc chết.

"Khụ khụ, Sĩ Thịnh, anh đang làm gì vậy? Sao lại có nhiều khói đến như vậy? Khụ khụ..." Nguyễn Thanh Thanh càng không ngừng lấy tay quạt, gian nan hỏi.

"Em đi đâu vậy?" Cách làn khói, Viên Sĩ Thịnh dập tắt điếu thuốc, ngẩng đầu hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh Thanh. Áo khoác nỉ màu đỏ, giày cao gót màu trắng, tóc quăn, môi đỏ mọng, mùi nước hoa. Mấy ngày nay hắn bởi vì liên quan tới cổ phiếu cùng Trần Tuấn, toàn bộ tâm đều đạt trên việc kiếm tiền, hoàn toàn xem nhẹ biến hóa của Nguyễn Thanh Thanh. Đây vẫn là Thanh Thanh mộc mạc thanh thuần của mình sao? Vì sao lại biến hóa lớn đến như vậy? Bản thân gặp phải thống khổ như thế, cô lại không chút nào cảm kích, trái lại mỗi ngày tiêu dao xa ho9a, cho dù không có mình làm bạn cũng không chút nào để ý, rốt cuộc là vì nàng chỉ cần có tiền là tốt rồi, hay là bởi vì... Người khác?

"Em... em có thể đi chỗ nào? Không phải là ra ngoài mua vài thứ đồ sao..." Không biết thế nào, thấy cặp mắt thâm thúy kia của Viễn Sĩ Thịnh, Nguyễn Thanh Thanh không tự chủ trở nên chột dạ, móng tay đỏ tươi đè chặt thịt trong lòng bàn tay, bắt đầu trở nên khẩn trương.

Cũng không trách cô khẩn trương được, mấy ngày nay cô vẫn luôn ở cùng một chỗ với người đàn ông theo đuổi cô kia, Phương Dương. Ăn cơm Tây, uống rượu đỏ, lái xe dạo mát, xem phim mua quần áo, trôi qua rất tự tại rất tiêu dao. Mỗi ngày trừ buổi tối trở về nhà, thời gian khác toàn bộ đều ở bên cạnh Phương Dương. Nhưng vậy cũng không thể trách cô được, Phương Dương theo đuổi mạnh mẽ như vậy, tình cảm chân thành tha thiết nhiệt liệt như vậy, không ngừng tặng các loại đồ vật đáng tiền vào người cô, cô sống cho tới bây giờ cũng chưa từng biết còn có cuộc sống như thế này, một người phụ nữ cũng có thể trở nên xinh đẹp như vậy, quyến rũ dẫn người chú ý đến vậy.

Viên Sĩ Thịnh một lòng đều đặt lên cổ phiếu, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với người anh em tốt Trần Tuấn kia của hắn, tuyệt không quan tâm cô. Trong cơn tức giận cô liền đồng ý ở cùng một chỗ với Phương Dương. Dù sao bên phía Viên Sĩ Thịnh cô sẽ không buông tay, nhưng cô cũng muốn nếm thử tư vị được người theo đuổi, chỉ là một đoạn thời gian, sau khi hưởng qua tư vị tuyệt vời đó, cô tất nhiên sẽ trở về gia đình, nói xin lỗi với Phương Dương, sau đó an an ổn ổn sống nửa cuộc đời còn lại với Viên Sĩ Thịnh. Vể phần Phương Dương nếu vẫn nhớ mãi không quên cô, thì cũng là chuyện của Phương Dương. Chỉ là nghĩ tới ở Kinh thị xa xa có một người đàn ông ưu tú như vậy vẫn nhớ tới mình, Nguyễn Thanh Thanh liền cảm thấy trong lòng giống như được bôi mật.

"Mua vài thứ? Ha ha, tiền đâu em mua ra những thứ đó?" Viên Sĩ Thịnh đột nhiên đứng lên, đến gần người Nguyễn Thanh Thanh, ngửi ngửi mùi nước hoa mê người trên người cô, chất vấn: "Tất cả thứ trên người em anh đều chưa từng thấy qua, toàn thân cũng ít nhất mấy vạn khối, em có đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Nghe Viên Sĩ Thịnh hỏi như vậy, trong lòng Nguyễn Thanh Thanh càng muốn hỏng, nhưng động tác lại rất tốt, ngược lại ngẩng đầu tức giận bất bình liếc mắt nhìn Viên Sĩ Thịnh, sau đó lướt qua hắn, đặt mông ngồi lên ghế sa lông, "Hỏi như vậy để làm gì? A, chỉ cho phép anh có tiền, em không được tư tàng một chút tiền riêng sao? Hiện tại anh kiếm được tiền em tự mua cho mình một bộ quần áo cũng không được sao? Anh chừng nào thì trở nên nhỏ mọn như vậy?"

Hắn keo kiệt? Ha ha, hiện tại hắn đang hút không khí đấy có biết không? Tám mươi lăm vạn, tám mươi lăm vạn a, trong lòng Viên Sĩ Thịnh một mảnh chua xót, ngay cả cười cùng cười không nổi. Hắn kiếm cả đời cũng kiếm không ra tám mươi vạn a, hiện tại tất cả đều mất hết rồi, cái gì cũng hết. Hắn cũng không biết làm cách nào mở miệng với Nguyễn Thanh Thanh.

Nhìn Viên Sĩ Thịnh đứng ở đó không nhúc nhích, trong lòng Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên nổi lên một trận cảm giác không ổn, đứng lên hỏi: "Sĩ Thịnh, anh không phải là đang gặp vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ thua cổ phiếu? Thua cũng chẳng sao đâu, cùng lắm chúng ta lại làm buôn bán, dù sao Trần Tuấn kia cũng sẽ không để anh chịu thiệt..."

"Đừng nhắc Trần Tuấn với anh!" Lời Nguyễn Thanh Thanh còn chưa nói xong, Viên Sĩ Thịnh xoay người mắt đỏ hồng hét lớn.

"Làm sao vậy?" Nguyễn Thanh Thanh tiến lên từng bước hỏi, "Có phải bên Trần Tuấn kia..."

"Rầm!"

Nói mới được một nửa, cửa lớn Viên gia bị người đá ra, một đám đàn ông hung thần ác sát bước vào, trên người có rất nhiều hình xăm, nhìn qua cực kỳ dữ tợn, Nguyễn Thanh Thanh hoảng sợ, "Các người là ai? Tới nhà chúng tôi làm gì?"

"Đến nhà bọn mày làm gì?" Tên đầu lĩnh đầu bóng loáng, miệng ngậm điếu thuốc, vươn tay kéo một chiếc ghế sang ngồi xuống, bắt chéo chân, một bộ cà lơ phất phơ, "Người đàn ông của mày thiếu tiền bọn tao, mày còn nói bọn tao đến nhà mày làm gì? Chẳng lẽ đến tìm cô gái nhỏ như mày ra đùa giỡn trêu đùa? Ha ha!" Nói xong gã liền nở nụ cười, mỡ trên mặt cũng theo đó rung rung, làm cho Nguyễn Thanh Thanh nhìn thấy không tự giác muốn nôn.

"Nợ tiền các người? Sao có khả năng?" nguyễn Thanh Thanh không thể tin, "Trong nhà chúng tôi không hề thiếu thốn gì, sao có thể nợ tiền các người? Đùa gì thế?"

"Sao nào? Muốn quỵt nợ?" Tên đầu bóng lưỡng mặt phát lạnh, lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, đặt lên bàn, "Người đàn ông của mày tự mình ghi giấy vay nợ, giấy trắng mực đen, viết rành mạch, tổng cộng thiếu bọn tạo năm mươi vạn, cộng với lãi, hiện tại bọn mày phải trả bọn tao sáu mươi vạn. Đã nói trước hôm nay trả tiền, Viên Sĩ Thịnh, mày sẽ không quên đi?"

Đầu bóng lưỡng một bộ ngữ khi uy hiếp.

Sáu... sáu mươi vạn! Nguyễn Thanh Thanh cảm thấy chân mình như nhũn ra. Sáu mươi vạn đấy, kia phải là con số lớn chừng nào!

"Sĩ... Sĩ Thinh, bọn họ nói là thật sao? Sao anh có thể thiếu người ta sáu mươi vạn? Anh nói đi, nói đi, sao lại thế này? Rõ ràng trong nhà đã có tiền, sao anh còn ra ngoài vay tiền? Đang yên đang lành sao lại vay tiền chứ?" Nguyễn Thanh Thanh liên tục hyoir, tay đẩy đẩy Viên Sĩ Thịnh vài cái, hơi hơi phát run.

Viên Sĩ Thịnh một phen đẩy cô ra, "Em nghĩ anh và em đều muốn vậy sao? Còn không phải do cái tên Trần Tuấn kia sao? Hắn nói cổ phiếu kiếm tiền, muốn anh đàu tư, ít nhất có thể làm cho anh lấy lời gấp đôi. Anh còn không phải là muốn kiếm thêm nhiều một chút, lấy tiền mở một cái tiệm sao? Nếu không em nghĩ rằng anh và em vì sao lại phải chạy đi vay tiền chứ?"

"Vậy... Vậy Trần Tuấn đâu?" Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên nghĩ tới một dự đoán không tốt, giọng noi đều bắt đầu trở nên run run.

"Trần Tuấn..." Viên Sĩ Thịnh đột nhiên nghẹn lời.

"Cộp cộp" Tên đầu bóng lưỡng không kiên nhẫn gõ bàn hai cái, nhổ một ngụm nước miếng ra đất, "Nói nhiều như vậy làm con mẹ gì, đã nói hôm nay trả tiền thì nhanh trả đi, dù sao một đống anh em kia còn đang chờ ăn cơm đấy!"

Viên Sĩ Thịnh vẻ mặt ngượng ngùng xoay người, lấy lòng nói: "Lỗi ca, anh xem, có thể dàn xếp hai ngày hay không? Chờ tiền tôi về đến nhát định sẽ trả, cả vốn lẫn lời, thế nào? Người anh em của tôi có lẽ có việc nên trì hoãn, tiền trong chốc lát cũng không lấy ra nhiều như vậy được, anh xem..."

Nhìn nụ cười nịnh nọt kia của Viên Sĩ Thịnh, tên đầu bóng lưỡng được gọi là Lỗi ca cau mày, lại gõ gõ bàn hai cái, sau đó thu hồi giấy nợ llaij, "Đi, liền cho mày thời gian hai ngày, hai ngày sau, phải trả cả vốn lẫn lời cho ông đây, bằng không hậu quả mày tự biết rồi đấy!" Tên đầu bóng lưỡng chỉ chỉ tay chân, ý tứ không cần nói cũng biết.

Viên Sĩ Thịnh bị hắn chỉ khiến trên người đều phát lạnh, lập tức trịnh trọng gật đầu, "Nhất định, nhất định, Lỗi ca đi đường cẩn thận!"

Sau đó tiễn đám người cùng tên đầu bóng lưỡng ra ngoài.

Nguyễn Thanh Thanh đứng ở cửa cùng hắn nắm chặt tay hắn, moi trắng bệch, nói năng lộn xộn, "Trần Tuấn... Sĩ Thịnh... bên phía Trần Tuấn có phải xảy ra vấn đề rồi hay không?"

Viên Sĩ Thịnh một phen che miệng cô lại, chạy lại trong phòng, mắt phát tia lạnh nói, "Nhỏ giọng một chút!"

Nhìn biểu hiện này của hắn, Nguyễn Thanh Thanh sao có thể không rõ cái gì nữa chứ? Nhất thời toàn thân run rẩy lợi hại. Xong rồi, bọn họ xong rồi, nhìn đám người vừa rồi kia tuyệt đối không dễ dàng lừa, hai ngày sau bọn họ không lấy ra được tiền, tuyệt đối không có trái cây ngon để ăn. Cô rốt cuộc không hiểu, Viên Sĩ Thịnh kiếm đực tiền rồi nên thu tay không tốt sao? Hiện tại thành như vậy, tiền không có thì thôi, còn nợ số tiền lớn như vậy, đây là muốn chết a!

Lúc Nguyễn Thanh Thanh oán hận trong lòng, trong đầu đột nhiên xẹt qua gương mặt đẹp trai tươi cười của Phương Dương. Đúng rồi, cô còn có một con đường khác, cô cũng không nhất định phải treo cổ trên cành cây Viên Sĩ Thịnh này...

Sau đó Nguyễn Thanh Thanh không nói gì nữa, ánh mắt biến hóa kỳ lạ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Viễn Sĩ Thịnh không chú ý đến biểu tình cuat cô ta, lại nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đám người đó đã đi xa, cũng không quay đầu lại, mói: "Tên lừa đảo Trần Tuấn kia, lấy tiền của ta hẳn sẽ không trở lại, đám người kia là cho vay nặng lãi, nếu không có tiền, chỉ sợ chúng ta sẽ không có trái cây ngon để ăn. Cho nên ăn mua ba vé tàu, tối hôm nay sẽ đi. Em nhanh thu dọn đồ đạc đi, mang theo Tiểu Gia, một lát nữa chúng ta sẽ đi!"

"Vội vã như vậy?" Vẻ mặt Nguyễn Thanh Thanh tràn đầy kinh ngạc, cũng có chút hoảng, đi vội vã như vậy, cô căn bản không có cơ hội đi gặp Phương Dương, cô phải làm sao bây giờ?

"Không vội không được!" Viên Sĩ Thịnh không kiên nhẫn quát, "Nếu em muốn ở lại thì cứ ở, đám ngừi kia nếu tìm đến đây tự em xem xét xử lý"

Nguyễn Thanh Thanh bị hoảng sợ đành phải lập tức đi vào phòng thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa tính kế. Cô tinh tường hiểu được cô cũng không muốn chạy trốn với Viên Sĩ Thịnh, nhưng thời gian quá gấp, cô cũng không thể liên hệ với Phương Dương, chỉ có thể âm thầm sốt ruột trong lòng.

Màn đêm ngày càng dày đặc, Nguyễn Thanh Thanh đóng gói tất cả những thứ cần thiết, hai thùng lớn đặt ở giữa nhà.

"Đã thu dọn xong sao?" Viên Sĩ Thịnh lại lần nữa dập tắt thuốc lá, lúc này dưới chân hắn vươn vãi đầy đầu thuốc lá, đều lòa hắn hút trong khoảng thời gian này. Con gái nhỏ của Nguyễn Thanh Thanh, Vương Gia ngồi ở nơi cách hắn không xa nhịn không được ho khan, không ngừng xoa mắt. Cô bé nhỏ chỉ 5 tuổi, hiện tại đúng là lúc buồn ngủ, ngáp mấy cái liền.

"Xong rồi. Chúng ta thật sự phải đi sao?" Nguyễn Thanh Thanh chưa từ bỏ ý định hỏi lại, chỉ cần lại ở lại một ngày, cô sẽ có biện pháp thông tri Phương Dương đến đây đón cô. Nhưng hiện tại Viên Sĩ Thịnh đi vội vã như vậy, cô vì giấu diếm sơ hở, chỉ có thể như vậy đi theo hắn. Nếu không, để hắn biết chuyện giữa mình và Phương Dương, nhất định sẽ đánh chết cô. Dù sao bởi vì sự kiện Dương Bạch Vi kia, hiện tại Viên Sĩ Thịnh đối với việc vợ ngoại tình căm thù đến xương tủy, nghĩ vậy, Nguyễn Thanh Thanh cũng chỉ có thể oán thầm Dương Bạch Vi, rõ ràng cô ta tạo nghiệt, sao cô lại phải chịu tôi.

Chín giờ rưỡi tối, đường trên trấn nhỏ dường như đã không còn người nào. Viên Sĩ Thịnh cẩn thận ra ngoài nhìn xem, cũng không phát hiện cái gì dị thường, liền mang theo Nguyễn Thanh Thanh cùng Vương Gia đi đến bến tàu.

"Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?" Vương Gia mơ mơ màng màng hỏi.

"Suỵt, Gia Gia..."

"Chát!"

Nguyễn Thanh Thanh đang chuẩn bị nói con gái im lặng, Viên Sĩ Thịnh thần kinh khẩn trương vọt tới tát một cái, "Câm miệng!"

"Anh làm gì vậy!" Nguyễn Thanh Thanh xoa xoa mặt giúp con gái, "Từ từ mà nói đánh Gia Gia làm gì?"

Vương Gia bị đánh đế ngu ngơ, ngây ngốc theo sát mẹ, trong mắt đều là hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, toàn thân đều run cực kỳ. Một cái tát này làm bé nhớ tới người cha trước kia, cả người run sợ cực kỳ.

Nguyễn Thanh Thanh không chút nào chú ý tới tình huống của con gái, một mặt thầm oán Viên Sĩ Thịnh. Hiện tại cô thật sự thấy Viên Sĩ Thịnh thế nào cũng không vừa mắt, toàn thân cao thấp có chỗ não sánh được với Phương Dương đâu, lúc trước cô tại sao lại theo hắn chứ!

"Con gái cô mỗi ngày được tôi cho ăn cho uống, còn cho nó đến trường, đánh một cái cũng không được sao?" Viên Sĩ Thịnh đúng lý hợp tình nói, "Hiện tại đều câm miệng hết cho tôi, nhanh mà chạy đi, nếu rước những người đó đến, chúng ta đều không chịu nổi!"

"Rước ai tới?" Một giọng nói lãnh khốc đột ngột vang lên trong đêm, chợt một loạt đèn xe sáng lên.

Lúc này Viên Sĩ Thịnh mới phát hiện bọn họ chỉ lo cãi nhau, thế nhưng chạy tới trong vòng vây của người ta. Người ngồi trên chiếc xe gắn máy kia không phải Lỗi ca thì còn là ai! Chỉ thấy gã cười tủm tỉm khoanh tay, ở phía trước nhìn bọn họ.

"Liền đoán được thằng nhãi mày không thành thực, cả nhà đây là muốn mang hành lý đi đâu đây? Có thể nói cùng Lỗi ca không?" Gã đầu bóng lưỡng tràn ngập hứng thú hỏi.

Nghe gã hỏi như vậy, chân Viên Sĩ Thịnh có chút mềm ra, Nguyễn Thanh Thanh không có tiền đồ khóc lên, gắt gao tránh ở phía sau Viên Sĩ Thịnh động cũng không dám động.

Ném xách áo quần đi, Viên Sĩ Thịnh lắp bắp mở miệng, "Lỗi ca... Anh nghe... Hãy nghe tôi nói, tôi cũng là không có biện pháp... Tôi cũng là bị người lừa... Thật sư, anh tin tưởng tôi... Cho tôi một cơ hội..."

"Cơ hội tao đã sớm cho mày, là chính mày không biết quý trọng đấy!" Đầu bóng lưỡng thở dài, sau đó ánh mắt ý bảo trái phải, tàn khốc nói, "Tao muốn cũng không nhiều, một bàn tay một chân, bọn mày lấy nó cho tao"

"Lỗi ca, Lỗi ca, dàn xếp một chút đi mà, Lỗi ca..." Viên Sĩ Thịnh thế nhưng quỳ xuống, đau khổ cầu xin.

Đáng tiếc tên đầu bóng lưỡng kêu người xách Nguyễn Thanh Thanh và Vương Gia ra, bão tố quyền cước hạ xuống người Viên Sĩ Thịnh, đánh cho hắn kêu rên thảm thiết, cho đến sau thậm chí giọng nói gì cũng không phát ra được.

Nguyễn Thanh Thanh ôm Vương Gia tránh ở một bên nhắm mắt lại lạnh run, Vương Gia thế nhưng vẫn trợn trò mắt, ánh mắt không có tiêu điểm, ngơ ngác ngây ngốc.

Ước chừng chưa nửa tiếng, đám người kia mưới dừng lại. Tên đầu bóng lưỡng tựa vào xe gắn máy, không kiên nhẫn hút mạnh một ngụm thuốc cuối cùng, liền ném tàn thuốc xuống đất, sau đó sải bước lên xe, "Đi!" Ra lệnh một tiếng, liền dẫn đầu chạy đi.

Xe máy một trận gào thét chạy đi, Nguyễn Thanh Thanh vẫn không dám mở to mắt. Chờ qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở to mắt ra, lại vừa vặn nhìn thấy một bãi huyết nhục mơ hồ (máu thịt lẫn lộn), lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, vang phá bầu trời đêm.

Mà một bên khác, đám người đầu bóng lưỡng chạy đến bến tàu mới ngừng lại, phát ra từng tiếng kêu kỳ quái.

"Ài, Lỗi ca, Trần Tuấn trong miệng Viên Sĩ Thịnh kia sẽ không phải cái tên giả làm người tàn tật lừa tiền ở bến tàu đấy chứ? Em nhớ rõ trước hắn cũng tên Trần Tuấn, lần trước gặp hắn ở trên đường, ăn mặt ra dáng con người, nhìn ra có chút giống. Đáng tiếc hắn suốt ngày vì đi lừa người khác cho nên cũng không làm cho người khác nhìn được mặt hắn, luôn là một gương mặt bướu thịt, ghê tởm chết người" Một người thong thả đi tới bên cạnh tên đầu bóng lưỡng, nói.

"Ha ha, còn không phải hắn còn có thể là ai?" Tên đầu bóng lưỡng lại hút điếu thuốc.

"Cái gì? Thật sự là hắn?" Vẻ mặt người nọ kinh ngạc, "Vậy Lỗi ca còn đem tiền cho hắn mượn, đây không phải đánh một quyền vào nước sao? Khẳng định hắn sẽ không trở lại, không được, em phải đi tìm tên Trần Tuấn kia, lừa Viên Sĩ Thịnh thì thôi, còn dám gạt tiền chúng ta, chán sống rồi!"

Nói xong, người nọ muốn đi.

"Trở về!" Đầu bóng lưỡng không kiên nhẫn quát, "Còn chờ mày đi tìm, người ta đã sớm ngồi thuyền chạy rồi, mày tìm cái rắm a!"

"Vậy Lỗi ca sao anh không ngăn cản hắn, vậy cũng là đỡ mất 50 vạn a!" Vẻ mặt người nọ khó chịu.

"Ông đây cũng muốn ngăn, vậy cũng phải có gan dám ngăn mới được. Mày cái gì cũng không hiểu giang hồ ác liệt, cũng không ngẫm lại xem người sau lưng Trần Tuấn là ai, cũng dám không sợ chết xông lên" Đầu bóng lưỡng vỗ mạnh đầu tiểu đệ.

Trước đó gã nếu không phải thấy Viên Sĩ Thịnh ngày càng phát đạt, sao gã có thể cho hắn vay tiền. Sau đó nhìn thấy Trần Tuấn kia mới cảm thấy không thích họp, người này gã nhận biết, chính là tên giả bệnh lừa tiền ở bến tàu đấy sao? Nhìn thấy hắn, đầu bóng lưỡng mới phát giác không tốt, lập tức dẫn người đi tìm Trần Tuấn. Còn chưa nhìn thấy Trần Tuấn đã bị người cầm ngón tay người thật đưa về, từ đó liền biết sau lưng Trần Tuấn là nhân vật lớn không thể chạm vào, lúc ấy ngay cả tiền cũng không muốn tè ra quần lăn trở về.

Gã cũng hiểu được đây là có người muốn quấy phá Viên Sĩ Thịnh. Mà năm mươi vạn của gã cũng bởi vì Viên Sĩ Thịnh mà tan theo nước, gã cũng không dám xía vào. Tức giận không có chỗ phát tác nên đi tìm Viên Sĩ Thịnh, lại không ngờ thằng nhãi kia lại vẻ mặt đáng khinh nói hoãn hai ngày, hai ngày sau nhất định sẽ trả tiền cho hắn, còn cái rắm ấy, gã có thể không biết sao? Tên Trần Tuấn kia nửa tháng trước đã lên thuyền đi rồi, không bao giờ trở lại nữa, còn trả lại tiền!

Nhưng nếu hắn muốn chơi, vậy thì bồi hắn chơi đùa một. Gã mang theo đàn em chờ ngoài Viên gia, quả nhiên phát hiện Viên Sĩ Thịnh muốn chạy trốn, ngày hôm qua đã đi mua vé tàu. Nếu gã thực nghe lời hắn chờ hai ngày sau tới, ngay cả cọng lông cũng không bắt dược! Tức giận gã liền kêu đàn em tấu hắn một trận, nhưng trong lòng vẫn có một ngụm hờn dỗi nửa vời. Không được Ăn mệt lớn nhe vậy, gã không phát tiết cho hết, vậy gã cũng nuốt không trôi được!

"Nhớ kỹ cho tao, về sau gặp thằng nhãi kia một lần đánh một lần cho ông, nhưng đừng đánh chết, ông đây muốn nó còn sống, dám gạt tao, thật sự là ông cụ thắt cổ, ngại mạng lớn" Tên đầu bóng lưỡng gắt giọng nói, dường như tức giận không nhẹ.

"Dạ" Đoàn người lớn tiếng đáp.

Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Nguyễn Thanh Thanh bị dọa cả đêm lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài, đến nơi Phương Dương đang sống. Phương Dương vừa mới tỉnh ngủ, thấy Nguyễn Thanh Thanh vẻ mặt liền kinh hỉ.

"Thanh Thanh, sớm như vậy em đã sớm gặp anh sao?"

"Phương Dương!" Nguyễn Thanh Thanh lập tức bổ nhào vào lòng người đàn ông, lớn tiếng khóc. Cả đêm bị kinh hách, lúc này cô rốt cuộc có nơi để thả lỏng rồi.

"Thanh Thanh, làm sao vậy?" Phương Dương thân thiết hỏi, sau đó an ủi cô ta thật lâu, Nguyễn Thanh Thanh mới dần dần ngừng khóc.

"Viên Sĩ Thịnh... Viên Sĩ Thịnh thế nhưng đánh em. Em thật sự không thể sống cùng hắn nữa, Phương Dương anh dẫn em đi đi, dẫn em đi được không?" Nguyễn Thanh Thanh hai mắt đẫm lệ mênh mông ngẩng đầu nhìn về phía Phương Dương, nhìn qua làm người thương tiếc.

"Viên Sĩ Thịnh sao lại dám đối xử với em như vậy? Anh đi tìm hắn!" Phương Dương lớn tiếng nói.

"Không cần, không cần!" Nguyễn Thanh Thanh ôm lấy thắt lưng hắn, "Em chỉ là không muốn sống cùng hắn nữa, Phương Dương, anh nguyện ý dẫn em đi sao?"

"Thanh Thanh, anh đương nhiên nguyện ý mang em đi. Anh đã sớm muốn mnag em đi rồi, nếu không bởi vì em, anh đã sớm trở về Kinh thị, hiện tại em nguyện ý rời đi cùng anh thật sự là tốt quá. Chỉ là..."

Nguyễn Thanh Thanh đang nghe vui vẻ, đột nhiên nghe hai chữ chỉ lòa, không khỏi run tim.

"Chỉ là cái gì?" Cô không ngừng tuy hỏi.

"Chính là em cũng biết, nhà của anh gia phong nghiêm cẩn, anh từng ly hôn hai người chúng ta không nói sẽ không người biết, nhưng con gái em lại đã lớn như vậy, chỉ sợ..." Phương Dương muốn nói rồi lại thôi.

Nguyễn Thanh Thanh nhất thời trầm mặc, cô một cô gái mang theo một đứa bé, cha mẹ ngừi ta xác thực rất khó thích. Cho dù giờ miễn cưỡng tiếp nhận, sau này chỉ sợ cũng không dễ chịu, làm sao bây giờ?

"Anh... Anh cho em suy nghĩ chút được không?" Nguyễn Thanh Thang lẳng lặng nói.

"Thanh Thanh, thật ra em không cần áp lực lớn như vậy, anh trở về nói với mẹ, bà hẳn cũng sẽ lý giải chúng ta" Phương Dương làm như sợ Nguyễn Thanh Thanh hiểu lầm, bổ sung một câu.

"Ừm" Nguyễn Thanh Thanh gật đầu, lại ôn tồn với hắn một hồi, cùng nhau ăn điểm tâm xong mới trở về.

Về nhà nhìn Viên Sĩ Thịnh bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, cùng Vương Gia sắc mặt dại ra ngồi ở bên cạnh, trong lòng cô tràn đầy chán ghét cùng phiền não.

Chờ đến tầm tối, Viên Sĩ Thịnh rốt cuộc tỉnh lại. Vừa tỉnh lại liền cảm thấy tai phải cùng chân trái như không có tri giác, không động đậy được, nhất thời nổi giận, luống cuống nằm ở trên giường rống to rống nhỏ.Thậm chí còn dùng cánh tay trái còn dùng được không ngừng cầm thứ gì đó ném ra ngoài. Không quá một hồi, toàn bộ phòng đều không thể nhìn. Nguyễn Thanh Thanh ngồi trên ghế sa lông ở bên ngoài, đỡ lấy trán, vẻ mặt không kiên nhẫn. Cô chịu đủ, thật sự quá đủ rồi. Cô thật sự không chịu nổi thế này nữa, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời Phương Dương nói lúc gần đi.

"Thanh Thanh, nếu em đồng ý đi cùng anh, tám giờ sáng mai, anh tới đón em được không?"

Đi hay không, đi hay không? Nguyễn Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm sàn, rồi lại quay đầu nhìn Vương Gia ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trong mắt xẹt qua tia sáng ngoan tuyệt....

Hôm sau, Viên Sĩ Thịnh vẫn còn đang ngủ, Nguyễn Thanh Thanh liền lặng lẽ rời giường bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hiện tại trong nhà đã không còn thứ gì, chỉ còn lại hơn ba ngàn đồng. Nhìn Viên Sĩ Thịnh vẻ mặt xanh tím nằm trên giường, Nguyễn Thanh Thanh lòng hung ác liền đem tất cả tiền bỏ vào túi của mình. Khoảng khắc xoay người đi lại hoảng sợ, cô thế nhưng thấy con gái Vương Gia đứng cạnh cửa, mở to đôi mắt to tròn nhìn cô, nhìn đến tâm cô đều run rẩy.

Đi qua, thở dài một tiếng, sau đó nắm tay bé dẫn bé ra bên ngoài. Nghĩ nghĩ, lại lấy năm trăm đồng tiền từ trong túi ra, gian nan nói: "Gia Gia, về sau con hãy di theo chú Viên, chăm sóc mình cho tốt, mẹ... Mẹ đi đây..."

Đôi mắt đen tròn của Vương Gia nháy cũng không nháy, cũng không biết có nghe hiểu hay không.

Nguyễn Thanh Thanh hôn khuôn mặt bé, tim hung ác đứng lên, mang theo túi quần áo đi ra ngoài, Vương Gia vẫn đứng phía sau nhìn cô đi.

Chờ Nguyễn Thanh Thanh lên xe, Vương Gia vẫn còn nhìn theo.

"Thanh Thanh, con bé làm sao bây giờ?" Phương Dương xách túi xách cho Nguyễn Thanh Thanh, vẻ mặt ngượng nghịu.

"Em phó thác con bé cho Viên Sĩ Thịnh, hắn hẳn là sẽ chăm sóc cho con bé, chúng ta đi thôi!" Nguyễn Thanh Thanh không dám nhìn Vương Gia, ngồi lên xe.

Phương Dương liếc mắt nhìn cô bé, cũng không nhiều lời lên xe, khởi động.

Nhưng xe khởi động, Vương Gia như cũ vô thanh vô tức theo sát phía sau, càng không ngừng chạy chậm những bước nhỏ.

"Đứa bé kia vẫn còn ở phía sau.." Phương Dương quay đầu nhìn thoáng qua.

"Chúng ta chạy nhanh lên đi!" Nguyễn Thanh Thanh nhắm mắt lại, nói.

Tốc độ xe ngày càng nhanh, không qua một hồi đã không thấy tăm hơi. Mà Vương Gia chạy một hồi lại bị vấp, ngã nhào xuống đất, nhưng bé vẫn không khóc, như cũ trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm nơi Nguyễn Thanh Thanh rời khỏi, nháy cũng không nháy.

Hai ngày sau, Hạ gia, Hạ Quân cùng Tiểu Trịnh đóng gói xong đồ nhìn hai người đàn ông xa lạ đứng nói chuyện với Bạch Vi. Tiểu Trịnh đột nhiên quay đầu, "Thiếu gia, chúng ta thật sự cứ như vậy rời đi? Không mang theo Bạch Vi tiểu thư theo cùng?"

"... Cô ấy sẽ không đi cùng chúng ta" Qua thật lâu sau, Hạ Quân mới trả lời như vậy, trong mắt một mảnh tịch mịch. Hai chân anh đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, có thể gọi là kỳ tích. Nửa năm trước, anh còn cảm thấy có cách nào tự mình đứng lên một lần nữa, nhưng Bạch Vi ại tự tay đưa kỳ tích này đến trước mặt anh. Có lẽ, chính Bạch Vi đã là kỳ tích.

"Thiếu gia..." Tiểu Trịnh vẻ mặt lo lắng, hắn đối với chuyện tình của thiếu gia nhà mình cùng Bạch Vi tiểu thư xem từ đầu tới cuối. Bởi vì Hạ Quân gia thế lớn hắn cũng gặp qua nhiều người phụ nữ, nhưng chưa có bất kỳ ai hợp phách với thiếu gia nhà mình như Bach Vi tiểu thư. Cho dù là tính cách, hay là cách nói chuyện, đều hợp với Hạ Quân một cách kỳ lạ. Đáng tiếc hai người gặp nhau quá muộn, đúng là hữu duyên vô phận.

Trong viện, Bạch Vi nhìn Trần Tuấn nghiêm trang cùng Phương Dương lười biếng trước mặt, đưa hai cái phong bì sang. "Vất vả rồi"

"Không có gì" Hai người trăm miệng một lời. Trần Tuấn còn kiểm kiểm tiền, Phương Dương liếc mắt cũng không liếc liền nhét vào trong túi, sau đó vẫy vẫy tay, bước về phía cửa, trước khi đi còn phóng cái mị nhãn với Bạch Vi.

"Người đẹp, sau này còn có loại chuyện tốt như thế này nhớ đến tìm tôi đấy!"

Bạch Vi cũng chỉ là cười cười gật đầu với hắn. Hai người này chính là bọn Tiền Vĩ bận rộn suốt một tuần ở bên tàu mới tìm ra được. Một tên là cao thủ lừa gạt, một tên là cao thủ tán gái.

Có hai người bọn họ, Bạch Vi mới rốt cuộc xuống tay được với Nguyễn Thanh Thanh cùng Viên Sĩ Thịnh. Hai người kia lòng tham không đáy, từng kẻ đều là thiển cận thô bỉ, quả nhiên đều lọt vào cạm bẫy. Hiện tại Nguyễn Thanh Thanh đang làm việc ở một nơi suốt ngày luôn được nói cười vui vẻ. Viên Sĩ Thịnh bị chặt đứt một tay cùng một chân, ở nhà kéo dài hơi tàn, coi như là báo ứng.

Hạ Quân cuối cùng vẫn phải đi. Lúc đi là Bạch Vi đưa tiễn anh, hai người giống như bạn bè nhiều năm, cười ly biệt.

Chờ đến lúc sắp lên thuyền, Hạ Quân cũng không biết lấy dũng khí đâu ra, xoay người ôm cổ Bạch Vi, "Thật sự không thể đi cùng tôi sao?"

Nghe giọng nói trầm thấp mê người bên tai, Bạch Vi trong chớp mắt liền mê hoặc, nhưng lập tức thanh tỉnh, như bạn bè bình thường, ôm anh, "Trên đường đi nhớ cẩn thận"

Nói xong, Hạ Quân liền buông lỏng cái ôm ấm áp, nhìn thật sâu vào mắt cô, cười cười, liền đi rồi.

20 năm sau, trong một chương trình phỏng vấn được chiếu ra.

Một MC xinh đẹp như hoa đang phỏng vấn một cô gái trẻ tuổi cao gầy, cô là thiết kế sư vừa lấy được giải thưởng lớn nhất ở Paris.

"Mọi người hẳn đều biết, Vương Gia tiểu thư gần đây thanh danh lan truyền lớn, tay cầm giải thưởng cũng muốn mỏi..." MC lớn tiếng giới thiệu Vương Gia, Vương Gia lại chỉ ngồi ở một bên thản nhiên cười, có hỏi tất đáp.

"... Không biết cô lấy được thành tựu lớn như vây, muốn cảm kích nhất là ai?" Cô MC tò mò.

"Tôi muốn cảm kích nhất chính là---- mẹ nuôi của tôi, Dương Bạch Vi" Vương Gia nhìn về phía ống kính nói.

Mà trước màn hình ti vi, một người phụ nữ trung niên vuốt hai má Vương Gia trên ti vi, hai mắt đục ngầu chảy ra từng giọt nước mắt, "Con gái, con gái của mẹ..."

Thì ra người này đúng thật là Nguyễn Thanh Thanh. Năm đó sau khi cô ta vứt bỏ Vương Gia, cũng không sống tốt được. Phương Dương kia căn bản không phải thiếu gia có tiền, mà là một kẻ súc sinh, khốn nạn. Hắn xem cô như không giống người, dụ dỗ cô ký giấy vay nặng lãi, cuối cùng cầm tất cả tiền đi, chỉ còn lại mình bị người bắt được, từ nay về sau lâm vào trong ác mộng vĩnh viễn. Một giấc mộng mà không phân biệt ngày đêm, cô phải lăn lộn cùng một đám đàn ông hôi thối. Cô thật hy vọng có thể lập tức tỉnh dậy khỏi ác mộng, nhưng cũng không có. Cô nghĩ cô có lẽ vĩnh cửu đều trầm luân như vậy. Cô hối hận, đã sớm hối hận, con gái của cô, đây vốn là con gái của cô.

"Chị Nguyễn, khách nhân của chị!" Một giọng nữ the thé đột nhiên vang lên.

Một bên khác, trong căn phòng, Viên Sĩ Thịnh ôm cái chăn mốc meo, nhìn ti vi tín hiệu khi có khi không, không tiếng động nở nụ cười. Bạch Vi, Bạch Vi...

Kia vốn phải là vợ của hắn, là vợ của hắn mới đúng. Khi đó Bạch Vi đối với hắn thật tốt, cho dù hắn đầu choáng váng cũng luôn bên cạnh chăm sóc hắn, không rời không bỏ. Nhưng hắn thì sao, hắn đã làm cái gì? Vì tiện nhân Nguyễn Thanh Thanh, hắn bỏ vợ của mình, bỏ người vợ toàn tâm toàn ý của mình. Vừa nhìn thấy mình tàn phế, Nguyễn Thanh Thanh thậm chí liếc mắt nhìn một cái cũng không, liền ôm hết tất cả tiền chạy đi, thậm chí ngay cả con gái cũng bỏ. Lúc trước hắn rốt cuộc là mù đến mức nào mới nhìn trúng người phụ nữ kia! Hiện tại thì tốt rồi, báo ứng đến rồi. Hơn hai mươi năm qua, đám người vay nặng lãi kia, vừa thấy hắn liền đánh, mỗi lần đều đánh hắn đến chết khiếp, nhưng lại không cho phép hắn chết, hắn cũng không có dũng khí đi chết, luôn cảm thấy chết tử tế không bằng còn sống. Hiện tại hắn thật sự cảm thấy mình muốn chết, trước khi chết hắn chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Bạch Vi, nói với cô lời xin lỗi. Đáng tiếc...

"Tìm được rồi, hắn ở nhà đấy!" Một giọng nói hưng phấn đột nhiên truyền tới, lòng Viên Sĩ Thịnh chợt lạnh, dùng chân phải cùng tay trái còn tốt bò ra ngoài. Còn chưa đi tới một nửa, quyền cước quen thuộc đã hạ xuống người.

Hôm sau, một thi thể bị người phát hiện xuất nhiều máu mà chết ở một căn nhà cũ kỹ, vô thanh vô tức.
Bình Luận (0)
Comment