Editor: Ngạn Tịnh
Đứa nhỏ ngày đó ở bệnh viện bị Phương Nhược Vân tráo đổi, từ nay về sau cuộc sống của Trình Bảo Nhi và Phương Nhược Vân ở thời khắc đó đã trở nên khác hẳn. Một người trở thành tiểu thư cao cao tại thượng, kẻ còn lại biến thành con gái của một người hầu không rõ ràng.
Nhưng Phương Nhược Vân cũng không vì vậy mà rời đi, bà còn muốn nhìn con gái bà dần dần lớn lên, cho nên bà liền mang theo Phương Bạch Vi ở lại Trình gia. Từ nhỏ bà luôn yêu thương có thừa với Trình Bảo Nhi, cho nên mặc kệ Trình Bảo Nhi khi dễ Phương Bạch Vi thế nào cũng luôn tôn kinh với vị dì Phương này. Điều này làm chp Phương Nhược Vân có cảm giác an ủi không ít.
Mỗi khi Phương Bạch Vi bị ủy khuất đến tìm bà khóc lóc kể lể, không biết vì sao trong lòng bà lại dâng lên một cảm giác vui vẻ dị thường. Cho dù bà bị nhiều ủy khuất từ chỗ Dương Y, nhưng vừa nghe thấy Phương Bạch Vi bị Trình Bảo Nhi khi dễ, bà liền cảm thấy những ủy khuất đó đều biến mất. Bà cũng hiểu được loại ý tưởng này có vấn đề, cũng rất xin lỗi Phương Bạch Vi, nhưng bà lại ức chế không chịu được.
Sau lại, bởi vì Trình Bảo Nhi sửa nguyện vọng của Phương Bạch Vi, hai người đánh nhau một trận, bà rốt cuộc mới mang theo Phương Bạch Vi rời khỏi Trình gia. Có thể là vì muốn bù lại, cũng có thể là vì áy náy, cho nên ở bên ngoài bà luôn liều mạng làm việc, những cuốn sách Phương Bạch Vi muốn bà liền cố gắng mua cho cô. Nhưng ở chung đã lâu như vậy, người cho dù tâm làm bằng sắt cũng sẽ mềm xuống, huống cho Phương Bạch Vi còn thập phần hiếu thuận với bà, cho nên thứ gì tốt nhất đều muốn đưa cho cô. Cho đến khi bà cảm thấy bản thân sắp không kiên trì nổi nữa, đủ mọi lý do về cơ thể, tâm lý khiến bà nhanh chóng tiều tụy đi, ngay cả nếp nhăn cũng ngày càng nhiều.
Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, vào mấy ngày Phương Bạch Vi vì chuyện Tống Ngạn về nhà nghỉ ngơi, bà liền bỏ thuốc ngủ vào trong sữa, để cho cô uống.
Phương Bạch Vi chết, bà liền cảm thấy trong lòng treo một khối khó chịu, nhưng đồng thời cũng giống như được giải thoát. Lúc cảnh sát điều tra, bà liền lấy di thư đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho bọn họ xem, bởi vì Phương Bạch Vi ngày thường không có bạn bè gì, cảnh sát không điều tra được điều gì khác, vụ án này liền định là tự sát.
Sau nữa, chính là Tống Ngạn chết. Không thể nghi ngờ hắn chính là bị Trình Bảo Nhi đẩy xuống, nhưng Phương Nhược Vân lại nhận tội thay cô, không vì cái gì khác, đơn giản là vì Trình Bảo Nhi là con gái của bà. Mà bởi vì bà đã sớm chuẩn bị nhật ký cho Phương Bạch Vi, cho nên lần gánh tội này cũng thuận lý thành chương mà hoàn tất. Cho nên mặc dù truyện đến chương cuối cùng nhưng vẫn không ít dòng ca ngợi tình mẫu tử của Phương Nhược Vân giành cho Trình Bảo Nhi. Cả đời bà bày mưu tính kế đều là vì Trình Bảo Nhi, cuối cùng để Trình Bảo Nhi được hạnh phúc mỹ mãn, còn mình thì bệnh chết trong ngục giam, coi như cũng là một loại báo ứng.
Nhưng Bạch Vi sau khi nhìn hết tất cả kịch tình, lại nhíu chặt mi, không vì cái gì khác, chỉ vì cô cảm thấy kịch tình này thật hàm hồ. Vì sao Trình Bảo Nhi lại đẩy Tống Ngạn? Dương Y sao lại đột ngột phát bệnh tim mà chết? Trước kia thật sự Trình Bảo Nhi không hề phát hiện thân phận thật sự của mình sao? Ngay cả lý do Phương Nhược Vân giết hại Bạch Vi cũng có chút khó tin.
Mấy vấn đề này làm cho đầu cô càng cảm thấy đau hơn, xem ra chuyện cô cần tìm hiểu không ít, lần đầu tiên cô gặp kịch tình mơ hồ như vậy.
Mà ngay lúc Bạch Vi ngồi trên thảm cỏ tiếp nhận kịch tình, có hai giọng nói huyên náo bên tai cô, khiến cho cô không chú ý không được. Cô cảm thấy mình nhận kịch tình mơ hồ như vậy nhất định là vì hai người này, xem ra sau này nên chọn một nơi yên tĩnh để nhận kịch bản mới được.
"... Học trưởng, em thật sự rất thích anh, anh chấp nhận làm bạn trai em đi, em nhất định sẽ đối xử cực kỳ tốt với anh!" giọng nữ tương đối vội vàng.
"Không..." giọng nam có chút kỳ quái, nhưng vẫn là từ chối.
"Vì sao? Vì sao lại từ chối? Em không tốt ở điểm nào sao? Anh nói đi, em nhất định sẽ sửa!" giọng nữ lớn lên không ít.
"..."
"Sao anh lại không nói gì? Anh nói đi em nhất định sẽ sửa mà, thật đấy! Anh hãy tin tưởng em!"
"..."
"Học trưởng, anh đừng có vô tình như vậy mà! Em từ khi cấp hai đã bắt đầu thích anh, cũng đã đơn phương anh bảy năm. Em rất đau khổ, anh đáp lại em một chút đi, có được không? Một chút thôi..."
Bạch Vi cảm thấy cô gái kia lúc nói chuyện đều mang theo tiếng khóc nức nở, nghĩ đối phương cũng thật yêu chàng trai kia. Nhưng chàng trai kia lại vẫn không nói gì, như vậy có nghĩa đối phương không thích cô gái đó. Thật không ngờ ở một nơi vắng vẻ như vậy lại để cô nghe thấy một câu chuyện cẩu huyết như vậy. Mà hợp thời là cô ngồi ở vị trí khuất, cho nên hai người mới không coi ai ra gì như vậy.
"Vì sao chứ..." giọng nữ chậm rãi nhỏ xuống.
Đột nhiên, Bạch Vi nghe thấy một tiếng "Bùm", như có người rơi xuống nước. Là ai chứ? Sẽ không phải là cô gái kia vì muốn đối phương đồng ý mà dùng phương pháp này ép buộc anh ta chứ?
Nhưng chuyện phát triển tiếp theo mới làm cho Bạch Vi hiểu, cô thật sự đã quá ngây thơ rồi.
"Nếu anh không đồng ý với tôi, vậy anh hãy đi chết đi!" Cô gái đứng ở trên bờ nhìn chàng trai đang chới với trong hồ nước, bệnh hoạn mà nở một nụ cười. Sau đó cô ta cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không có người để ý đến nơi này, liền vội vã chạy khỏi.
Bạch Vi thế ấy mới hiểu mọi chuyện, đây chính là loại phụ nữ yêu không thành thì liền trở nên ác độc, không muốn ai có được đối phương. Nhưng điều làm cô cảm thấy kỳ quái là, chàng trai kia sau khi rớt xuống nước liền không hề phát ra âm thanh nào nữa.
Bạch Vi cảm thấy không thích hợp, mới miễn cưỡng đứng lên. Vừa đi qua, cô liền hoảng sợ, bởi vì chàng trai kia đã chìm xuống dưới. Bất chấp đầu vẫn còn đang choáng váng, cô liền nhảy xuống cứu đối phương lên.
Chờ đến lúc hai người đều lên bờ, Bạch Vi cảm thấy cả người đều không thoải mái, đều trướng đau đến lợi hại. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng lấy tinh thần lắng nghe tiếng tim đập của người kia, sau đó mới hô hấp nhân tạo cho anh ta.
Thẳng đến lúc cô hô hấp nhân tạo đến mức thở không ra hơi, người nọ mưới ho khan lớn một tiếng, phun ra một ngụm nước, liền thanh tỉnh, trong mắt vẫn còn chút mờ mịt.
Nói ra cô gái kia cũng chả phải tốt đẹp gì, dầu gì cũng đã đơn phương người này bảy năm, chắc hẳn biết đối phương không biết bơi, còn muốn đẩy hắn xuống nước, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn. Nhưng cô cảm thấy người xui xẻo nhất vẫn là bản thân mình, vừa xuyên qua, liền phải xuống nước cứu người, thân thể này ít nhất cũng phải nghỉ dưỡng vài ngày mới hồi phục.
Bạch Vi mơ hồ đứng lên, cô cảm thấy trước mặt từng đợt từng đợt màu đen lượn lờ, dành khoát tay với người kia, "Tự mình đến bệnh viện kiểm tra một chút, tôi đi trước" Nói xong cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Cô cảm thấy hiện tại cô cần thiết nhất chính là ngủ, loại cảm giác này so với lần đầu tiên xuyên thậm chí còn đau khổ hơn.
"Hô..." Ở phía sau cô, chàng trai được cô cứu nhìn bóng dáng rời đi của cô mà há miệng thở dốc, nhưng lại không nói ra được chữ này, đôi mắt xinh đẹp cũng dần ảm đạm xuống. Nhưng sau khi nhìn thấy cái kẹp tóc Bạch Vi đánh rơi, hắn đi qua nhặt lên gắt gao nắm trong tay, đứng ở nơi đó nửa ngày vẫn không động đậy.
Mà lúc này Bạch Vi đã sớm nghiêng ngả lảo đảo quay về phòng ngủ, tùy ý tắm sơ qua nước ấm, sau đó liền lên giường bắt đầu ngủ. Những bạn cùng phòng ký túc xá nhìn cô cả người ướt sũng trở về đều kinh ngạc, nhưng bởi vì trước giờ Phương Bạch Vi không hòa đồng, cho nên cũng không có người lắm miệng hỏi thăm cô.
Một hơi ngủ thẳng đến buổi chiều, Phương Bạch Vi rốt cuộc cũng bị bạn cùng phòng đánh thức. Nhưng người kia nhìn thấy cô ngủ mãi mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, có chút sợ hãi, liền phái một người đứng ra đánh thức cô.
"Cậu không sao chứ?" Một cô gái đứng ra hỏi, mấy cô tuy rằng không thường xuyên qua lại với Phương Bạch Vi, nhưng cũng không hy vọng cô gặp chuyện không may.
"Hơ..." Bạch Vi nhìn các cô, người vẫn còn chút mộng mị, sau khi hiểu các cô đang quan tâm mình liền cười nói, "Cảm ơn, tớ không sao, chỉ là hai ngày nay nghỉ ngơi không tốt thôi!"
Thấy cô cười, những cô gái xung quanh đều sửng sốt, theo sau lại khoát tay, vội vàng nói không sao. Sau đó lại rủ nhau ra ngoài ăn cơm chiều, còn hỏi có muốn họ mua giúp cô hay không, nghe cô bảo không cần liền lôi kéo nhau ra ngoài. Ở trên đường các cô còn thảo luận với nhau, nói rằng con người Phương Bạch Vi cũng không phải khó ở chung như vậy, chỉ là có chút âm trầm, nhưng khi cười rộ lên trông thật đẹp mắt.
Bạch Vi sau khi tỉnh lại cũng cảm thấy bụng có chút đói, rửa mặt một chút xong, cũng chuẩn bị xuống lầu ăn cơm chiều. Nhưng vào lúc này lại nhận được điện thoại của Phương Nhược Vân, nói sắp đến tết, hy vọng cô có thể về nhà một chuyến, hai mẹ con cùng nhau chúc mừng năm mới.
Tắt điện thoại, Bạch Vi ngồi ở chỗ cũ, một tay gõ bàn. Nếu kịch tình không thay đổi, sau chuyến đi này Phuơng Bạch Vi không thể quay lại nữa, nhưng cô lại vẫn theo ý của Phương Nhược Vân, dù sao trốn cũng không phải là biện pháp tốt.
Ngày hôm sau, Bạch Vi vẫn cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, cũng biết di chứng của lần xuyên qua này vẫn chưa chấm dứt, nhưng vẫn mua vé xe trở về nhà.
Ngay lúc Phương Bạch Vi yên vị trên xe, một chàng trai dựa vào bức ảnh của cô mà tìm đến dưới ký túc xa, nhìn tới nhìn lui, ánh mắt của hắn đã có chút mê mang, tay vẫn nắm chặt chiếc kẹp tóc trong túi. Hắn không biết mình phải làm thế nào, chỉ biết đứng ngơ ngác dưới lầu, biểu tình nghiêm túc.
Một chiếc xe dừng lại cách hắn không xa, cửa kính xe chỉ hở một góc nhỏ, từ trong đó vang lên đoạn đối thoại của một nam một nữ.
"Tiểu Mạc cứ như vậy liệu có ổn không? Nhìn nó đứng nơi đó em thật sự rất luyến tiếc á, thật muốn qua đấy ôm nó" giọng nói của người phụ nữ tràm đầy thương tiếc.
"Không được cũng phải được, nó đã lớn như vậy, đây lại là lần đầu tiên nó mở miệng nhờ chúng ta. Tình huống lần trước em cũng thấy rồi còn gì, nếu không có người cứu chúng ta nhất định sẽ không thể gặp lại cậu em trai này nữa rồi. Dù sao chúng ta cũng phải để nó tự học hỏi, một mực bảo vệ như vậy cũng chính là đang hại nó đấy, cô gái lần này nói không chừng sẽ có thể giúp nó" giọng nói của người đàn ông có vẻ lãnh khốc, nhưng là đủ quan tâm.
"Ừm, chuyện lần trước đến bây giờ em nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu để em gặp lại kẻ đó nhất định sẽ lột nó một tầng da, đáng tiếc tiểu Mạc lại chẳng chịu nói gì. Lần này nếu tìm được cô gái kia, chúng ta nên cảm ơn người ta thật tốt, tiện thể hỏi vài câu luôn" người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Sau đó, trong xe yên tĩnh lại, hai người lẳng lặng nhìn chăm chú vào chàng trai đứng ở ven đường, chờ hắn bước ra bước đầu tiên. Nhưng đối phương vẫn luôn không như ý nguyện của họ, vẫn đứng yên ở nơi đó, giống như một khối tượng gỗ.
Bạch vi cũng không hề biết có một người đang chờ mình, cô sau khi ngồi năm tiếng trên tàu hỏa, rốt cuộc cũng về tới nhà của Phương Bạch Vi, đồng thời cũng gặp Phương Nhược Vân, chính là người phụ nữ thay đổi chong chóng chỉ vì lợi ích của bản thân.