Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 51

Đây là lần đầu tiên của Oanh Khê, tuổi lại nhỏ, không tới bao lâu đã chịu không nổi, bật khóc van xin. Vốn là Diệp Thanh Dương thương tiếc cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cau mày thở hổn hển của cô trên người mình thì thật sự dừng không được. Không biết tại sao, sự cầu khẩn của cô lại khiến lòng anh dâng trào kiêu ngạo và sảng khoái, nắm lấy cô chân của cô, gia tăng sức lực.

Oanh Khê cảm thấy một cây thô sáp trong bụng mình, phình căng ra, chỉa vào rất khó chịu. Nước mắt trên mặt còn chưa cô, nước mắt mới lại ứa ra: “Chú ơi, không được… thật khó chịu.”

Lúc này Diệp Thanh Dương đã mù quáng, làm gì chịu buông tha mỹ vị đang nắm trong lòng bàn tay. Anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của cô, hạ thấp tư thế, dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, sẽ hết khó chịu mau lắm… Bảo bối, em ngoan… là anh không tốt! Là anh không tốt!”

Oanh Khê thấy anh không ngừng tự trách, động tác dưới người lại không hề buông lỏng, trong lòng vừa nôn nóng vừa giận, nóng lóng muốn tát anh được một cái cho xong. Nhưng khi nôn nóng, cô lại dùng sức co rút lại, muốn kẹp chặt anh lại, cảnh cáo anh. Ai ngờ Diệp Thanh Dương lại hưng phấn hơn, khẽ rên một tiếng, rút vũ khí ra khỏi mình, nâng mặt Oanh Khê tới gần, hôn hai cái. Đang lúc cô tưởng rằng anh sẽ buông tha cho cô, anh lại cười một cách rất lưu manh, chôn đầu vào cần cổ của cô, ngấm ngầm nở nụ cười.

“Bé ngoan… nhiệt tình như vậy hả? Hay là cảm thấy anh thật lợi hại, mới đây đã chịu không nổi?”

Oanh Khê đỏ bừng mặt vì lời trêu ghẹo của anh, đưa tay đẩy anh ra. Diệp Thanh Dương thuận thế, bắt được cả hai tay cô, kềm lại trên đỉnh đầu. Cô bị buộc phải nhướng người lên, giống như một ngón ăn ngon, đưa đến tận miệng anh. Diệp Thanh Dương đã ‘ăn chay’ hơn ba mươi năm, ba năm trước đây còn có thể ôm cô vào lòng ‘ngửi’ được mùi thịt. Sau khi đến Vân Nam cũng chỉ có thể trở về cuộc sống hòa thượng. Vào giờ phút này, người đẹp đang nằm trong lòng, dĩ nhiên anh sẽ hóa thân thành sói, trong mắt cũng đã lóe lên tia sáng xanh lục mờ nhạt.

Diệp Thanh Dương cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy viên hồng anh trên đỉnh tuyết trắng của cô, đầu lưỡi liếm nhẹ vòng quanh. Oanh Khê cảm thấy ngực trái giống như có gì đó chui vào, ngứa ngấy khó nhịn. Mà hạt hồng châu nho nhỏ kia lại đứng thẳng lên, khiến cô thoải mái không muốn động tác của anh ngừng lại, cứ tiếp tục đùa giỡn như thế.

Tay còn lại của Diệp Thanh Dương cũng không nhàn rỗi, bắt gọn phía bên kia của cô bóp nhẹ. Trước kia phần lớn thời gian đều nhắm mắt lại, hơi thở của anh càng ngày càng dồn dập, động tác trên tay càng mạnh mẽ hơn. Anh mở mắt ra, nhìn thấy thịt non của cô lộ ra một chút giữa những ngón tay của mình, mà làn da trắng nõn của cô đã sớm bị xoa bóp in hằn mấy dấu tay. Nhìn thấy thế, mắt anh trầm xuống…

Oanh Khê không biết mình còn phải bị hành hạ tới bao lâu. Mới vừa rồi, nhiệt độ nơi anh vừa xâm nhập qua giảm đi, cộng thêm chất lỏng anh lưu lại, lạnh lạnh, rất khó chịu. Nhưng hình như anh rất yêu thích đồi núi tuyết của cô, chỉ lo vuốt ve bọn nó, cô lại không thể thốt ra những lời cầu xin giống vậy đối với anh. Rốt cuộc, cô bị bức phải bật khóc.

Diệp Thanh Dương thấy cô khóc, vừa hôn lại vừa dụ dỗ: “Được rồi, được rồi, đừng khóc… Ngoan… Tại sao lại khóc? Không phải vừa rồi tốt lắm sao? Không thích anh đối với em như vậy à?”

Cô khó chịu, thế mà anh lại thốt ra những lời vô sỉ giống vậy. Oanh Khê càng ngày càng cảm thấy uất ức, nước mặt tuông trào. Diệp Thanh Dương càng không ngừng dụ dỗ, thỉnh thoảng, chỗ cương cứng thật lớn lại ma sát cơ thể cô, lướt trên làn da mềm mại trắng nõn, cả hai người đều run lên. Nhìn gương mặt tuấn tú ửng đỏ vì nhẫn nại của anh, Oanh Khê có chút đau lòng, chủ động choàng tay lên cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thì thầm nói: “Nếu anh muốn… muốn… không cần để ý đến em.”

Làm sao Diệp Thanh Dương không nghe được ám hiệu rõ ràng như vậy. Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Oanh Khê, chống đỡ thân thể, lơ lững phía trên người cô. Hai người cứ nhìn nhau như vậy khoảng chừng hai phút, đôi môi của Diệp Thanh Dương khẽ mở ra, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: “Anh yêu em…”

Oanh Khê còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thanh Dương liền lật người lại, vớt cô lên, với tư thế như vậy, tiến vào người cô. Toàn thân cô như không có sức lực, nằm trên người anh, để anh tiến vào thật sâu. Cô nằm trên đầu vai, nức nở như con mèo nhỏ. Anh ném mạnh cô xuống, đợi cô nằm xuống rồi lại mạnh mẽ tiến vào, động tác liên tục mấy chục cái. Thân thể Oanh Khê nhạy cảm run bắn lên. Diệp Thanh Dương cảm thụ được sự co rút của cô, loại cảm giác tầng tầng lớp thịt mềm mại hút lấy thật tiêu hồn, thiếu chút nữa anh đã nộp khí giới rồi.

Hít sâu vào một hơi, anh ngậm lấy vành tai trắng như ngọc của cô, cắn nhẹ một cái: “Đã tới chưa? Nhưng anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ…” Dứt lời, anh đặt cô bên mép giường, hai người vẫn còn kết nối, chỉ có một phần thô ráp lộ ra bên ngoài. Oanh Khê thò người ra liếc mắt nhìn xuống, để rồi vội vàng che mắt lại vì đỏ mặt xấu hổ. Diệp Thanh Dương thấy cô như vậy thì bật cười vui vẻ, một tay nắm cổ chân của cô, ép cô mở ra. Anh đứng trên mặt đất, ra sức cử động mông eo.

Oanh Khê có cảm giác mình sắp bị anh đâm thủng, liên tiếp bị đẩy về hướng đầu giường. Diệp Thanh Dương cũng không để ý nhiều, chỉ là thấy cô bị đẩy xa một chút thì lập tức kéo cổ chân cô, lôi cô trở lại. Cứ như vậy, anh chơi một cách vui vẻ, Oanh Khe thì liên tục kêu thảm thiết… Động tác đến từ phía sau, Oanh Khê chỉ cảm thấy mình không thể khống chế được, toàn thân run rẩy, bên trong lại tuông ra từng luồng nước ẩm.

Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng của cô cũng biết cô đã cao trào. Đỉnh đầu đang lấp kín tiểu động trơn trợt của cô bị luồng nước ẩm ướt giội lên, anh nhịn không được cũng bắn ra ngoài. Hai người ôm nhau thật chặt ở chung một chỗ, mặc cho mồ hôi sền sệch và chất lỏng trơn bóng hòa trộn lẫn nhau…

Tiếp đó, Oanh Khê nằm trên người của Diệp Thanh Dương, đùa giỡn mấy ngón tay của anh, hỏi anh sinh sống như thế nào những năm qua. Cô chỉ là muốn quan tâm tới sức khỏe của anh, anh cười kiên nhẫn đáp lại từng câu một. Đến khi nhìn lại đồng hồ thì đã đến nửa đêm. Oanh Khê kêu lên một tiếng, nhặt lên điện thoại di động, mở máy, mười mấy cú điện thoại gọi nhỡ, tất cả đều là của Diệp Quốc Đào. Cô có chút sợ hãi, đưa điện thoại cho Diệp Thanh Dương nhờ anh giúp đỡ.

Diệp Thanh Dương biết điều này rất nguy hiểm, nhưng ánh mắt của cô bé lóe sáng, tội nghiệp nhìn anh, làm anh không thể từ chối, mỉm cười cầm lấy điện thoại, gọi trả lời.

Trong lòng Diệp Quốc Đào đã sớm như lửa đốt, lo lắng cho Oanh Khê, nhưng lại không dám báo cảnh sát. Nếu như con bé thật sự đang ở chung với Diệp Thanh Dương, báo cảnh sát sẽ làm liên lụy đến Diệp Thanh Dương, không phải sao? Sau khi khuyên vợ đi ngủ, ông ra ban công liên tục gọi điện thoại cho Oanh Khê, nhưng từ đầu tới cuối máy vẫn bị tắt.

Vội vàng bắt điện thoại lên, còn chưa kịp mở miệng trách cứ thì Diệp Quốc Đào đã nghe được âm thanh quen thuộc.

“Cha, là con.”

Đầu tiên là Diệp Quốc Đào sửng sốt, sau đó ho khan một tiếng, có vẻ kích động: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Oanh Khê đâu?”

“Con bé đang ở với con, lát nữa con sẽ đưa con bé về, cha không cần lo lắng.’ Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn ánh mắt của cô nhóc. Cô không ngừng chọt chọt cánh tay của mình nhắc nhở giải vây dùm cô. Anh bóp mũi cô, rồi nói: “Con gặp con bé ở trên đường, có chút kích động, không suy nghĩ nhiều đã kéo con bé đi, cha…”

Diệp Thanh Dương còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Quốc Đào cắt ngang: “Hồ đồ! Con lập tức đưa con bé trở lại! Tình hình của con như vậy rất là nguy hiểm, có biết không?”

“Dạ.” Diệp Thanh Dương hiểu tính tình của ông, đáp ứng cúp điện thoại, đứng dậy lấy quần áo trong tủ, “Anh đưa em về ngay bây giờ, nếu không ông Nội sẽ rất tức giận.”

Oanh Khê bất đắc dĩ đứng dậy mặc quần áo, trề cặp môi bị anh gặm đến đỏ bừng: “Nhưng người ta không muốn về. Em ra ngoài vì muốn tìm gặp anh. Bây giờ cũng… đã như vậy, em trở về làm gì?”

“Ngoan, anh biết em uất ức, nhưng tình huống trước mặt chỉ có thể như vậy. Vân Nam còn có rất nhiều chỗ để đi chơi, em đi theo đám người đó đi chơi khắp nơi không tốt sao? Không bao lâu nữa anh có thể sẽ trở về, mang theo cha của em về luôn.’ Diệp Thanh Dương giúp cô cài lại nút quần áo, nhẹ giọng dỗ ngọt.

“Cha em cũng ở Vân Nam à?”

“Đúng rồi, nhưng bây giờ không tiện gặp mặt em.” Diệp Thanh Dương giúp cô sửa lại quần áo đàng hoàng, lại xách giày tới mang cho cô, “Mới vừa rồi anh suy tính không chu đáo mang em về đây. Thật ra thì rất nguy hiểm, cho em lẫn cho anh. Cho nên, anh phải lập tức đưa em trở về. Nếu như mấy ngày này em phát hiện có chỗ nào không đúng, lập tức báo cho ông Nội biết, để ông ấy dẫn em trở về thành phố G, biết không? Nhất định phải bảo vệ mình cho tốt.”

“Dạ.” Oanh Khê ngoan ngoãn đáp ứng, vành mắt lại ửng đỏ, có chút ngang bướng ôm lấy vòng eo của Diệp Thanh Dương, chôn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong lồng ngực của anh, cạ cạ, “Lần này anh còn phải bắt em đợi anh bao lâu nữa?”

Câu hỏi này khiến lỗ mũi của Diệp Thanh Dương ê ẩm, đau lòng vuốt ve mái tóc của cô, rồi lại khép cổ áo của cô lại, che kín những dấu vết mập mờ kia: “Lần này, sẽ không để cho em đợi lâu như thế nữa, rất nhanh…”

Cổ họng có chút thắt chặc, chỉ có thể nghẹn ngào trả lời một câu đơn giản như thế. Anh hiểu được, cô đang chờ đợi lời hứa của anh, nhưng anh lại không dám hứa hẹn. Anh lo sợ cô sẽ thất vọng, sợ cô sau khi nếm được mùi vị hạnh phúc lại nặng nề ngã xuống đáy hang đau đớn. Cho nên, anh chỉ có thể nói với cô lời yêu chưa bao giờ nhắc tới. Mới vừa rồi bị vây hãm trong dục vọng, ba chữ ‘anh yêu em’ này có thể nói ra một cách dễ dàng. Nhưng anh không hề hối hận, thậm chí vui vẻ vì rốt cuốc mình có thể nói ra. Ít ra, anh cũng có thể cho cô một điều gì đó…

Đôi mắt Oanh Khê hồng hồng, cắn môi không muốn khóc, dùng ngón tay chọc chọc anh, nũng nịu nói; ‘Vậy thì anh phải nhanh lên một chút… Nếu lại phải đợi ba năm, em tốt nghiệp xong mà anh vẫn chưa trở lại, em thật sự sẽ bị người ta cướp đi mất!”

“Ai dám?” Diệp Thanh Dương cố ý trợn mắt, “Em chỉ có thể là vợ của Diệp Thanh Dương anh, ai dám cướp đi?”

Oanh Khê bật cười khanh khách, mím cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng thỏa mãn không thôi. Đồ khờ! Chỉ cần là anh, em có thể chờ đợi cả đời, ba năm ngắn ngủi làm sao có thể mang em đi được?

Hai người âu yếm một lúc lại qua đi một giờ. Mặc dù không muốn, nhưng Diệp Thanh Dương vẫn phải đưa Oanh Khê trở về. Vào lúc này, trên đường vắng tanh, hai người sóng bước bên nhau, bóng hình bị đèn đường kéo dài trên mặt đất. Oanh Khê nhìn bóng râm trên ven đường, không nói lời nào, bước đi. Trong lòng Diệp Thanh Dương đang nghĩ tới chuyện của mấy ngày tới, cho nên cũng không nói gì. Một đoạn đường không dài, chỉ trong chốc lát đã về tới cửa khách sạn. Oanh Khê dừng lại, nhìn Diệp Thanh Dương, hình như muốn nói gì đó.

Anh bị ánh mắt nóng bỏng của cô gọi về, cười cưng chiều, vỗ vỗ đầu cô: “Mau vào đi, anh ở đây nhìn.”

“Dạ.” Oanh Khê gật đầu một cái, nhưng không nhúc nhích, “Chú… chờ chú trở lại, chúng ta sẽ kết hôn. Đến khi cháu tốt nghiệp đại học xong, sẽ sinh em bé.”

Diệp Thanh Dương sửng sốt, muốn nhìn vào mắt của Oanh Khê, xác định có phải cô đùa hay không. Chỉ là sau khi cô nói câu đó xong thì cúi thấp đầu, thân thể lắc lư, thoạt nhìn rất khẩn trương. Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng sáng hiện ra, cười rạng rỡ, nói: “Được, kết hôn, sinh con!”
Bình Luận (0)
Comment