Đương nhiên Oanh Khê không biết hai người Diệp Quốc Đào đang lo lắng chuyện gì, giờ phút này, nằm trên giường khách sạn âm thầm than thở. Nếu ngày đó trước khi chia tay, hỏi Diệp Thanh Dương mấy ngày sắp tới có đi chỗ nào không thì tốt rồi. Như vậy cô có thể làm bộ đi ngang qua, vậy là có thể gặp anh thêm lần nữa. Đang tiếc nuối, đột nhiên cô lại nhớ tới lời nói của Diệp Thanh Dương, rồi lại thầm nghĩ cũng may đã không hỏi, bằng không sẽ gây ra nguy hiểm cho anh. Cứ như vậy, cô cau mày, rồi lại cười vui vẻ, lăn tới lăn lui ở trên giường mãi tới rạng sáng mới đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, đôi mắt Oanh Khê thầm quầng, vừa ngáp vừa đi xuống lầu ăn sáng. Mới vừa bưng dĩa lên, Diệp Quốc Đào đi tới, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn cô. Oanh Khê hơi chột dạ, có chút nghi ngờ đi tìm mẹ Diệp. Hai mắt người kia cũng thâm quầng, ánh mắt ưu tư nhìn cô.
“Bà Nội…” Oanh Khê làm nũng kề sát, nâng dĩa bánh ngọt và nĩa tới gần miệng mẹ Diệp, “Ông Nội bị sao vậy? Nhìn thật dễ sợ!”
Mẹ Diệp không há miệng ăn bánh, muốn nói nhưng lại thôi nhìn Oanh Khê. Hai người đều như vậy khiến Oanh Khê hoảng hốt, ăn không ngon miệng, để dĩa xuống, trở lại phòng.
Lúc trước đi học có đọc《 Hồng Lâu Mộng 》, những người quen biết đều thích Tiết Bảo Thoa, chỉ có một mình cô thích Lâm Đại Ngọc. Không phải cô tự cho mình thanh cao gì, nhưng cái loại cảm giác ăn nhờ ở đậu đã thấm sâu trong người cô. Mặc dù trước mặt người ngoài, cha mẹ Diệp đối xử với cô rất tốt, nhưng trong lòng là rõ ràng nhất. Ở nhà họ Diệp, cả đời này cô chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mà sống qua ngày. Có làm gì sai trái, Diệp Quốc Đào và mẹ Diệp cũng sẽ không vui, mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ. Mỗi lần có người khen cô khéo léo, cô chỉ có thể mỉm cười khiêm tốn, nhưng trong lòng lại hơi khổ sở, không khéo léo thì làm sao có thể dành được sự yêu thích của cha mẹ Diệp đây?
Trên đời này chỉ có một người như Diệp Thanh Dương, cho nên cô chỉ có thể bướng bỉnh trước mặt anh. Trước mặt anh, cô có thể làm chính mình, dịu dàng, hiểu chuyện hay là vô lễ hờn dỗi. l€quɣ₯ɳ Cũng chỉ có Diệp Thanh Dương mới có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt này.
Diệp Quốc Đào đi tới bên cạnh vợ, hỏi chuyện vừa rồi. Mẹ Diệp nói sơ qua một lần, Diệp Quốc Đào có chút lo lắng cho Oanh Khê, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Em đi thăm con bé một chút đi. Nó vẫn còn nhỏ lắm, chúng ta không thể ép quá gấp gáp. Nếu lỡ như không phải như chúng ta nghĩ…”
“Dạ, đợi lát nữa em sẽ lên thăm hỏi nó.” Mẹ Diệp gật đầu, cúi đầu uống một hớp cà phê trên tay, hỏi: “Nếu như… hai tụi nó là thật… anh xử lý như thế nào?”
“Còn có thể xử lý như thế nào, phải hỏi ý tứ của Thanh Dương trước, xem hiện tại hai người tới mức nào rồi.” Diệp Quốc Đào hừ lạnh một tiếng, “Trước kia đã cưng chiều thành kiểu này rồi, bây giờ… Ai không biết ngược lại càng dễ nói chuyện. Đã biết rõ quan hệ của hai người chúng nó trước kia thì chả biết họ sẽ đàm tiếu chuyện này sau lưng như thế nào nữa?”
“Lúc trước em đã nói mang nó về nhà, em nuôi cho, Thanh Dương lại không chịu.” Mẹ Diệp có vẻ rất tức giận, “Còn anh nữa, lúc trước không phải đã nhất trí với em sao? Về sau lại đồng ý để Thanh Dương mang Oanh Khê về nơi trú quân vậy?”
“Phụ nữ các em chỉ thích mang chuyện cũ ra nói!” Diệp Quốc Đào lầm bầm bất mãn, “Lúc đó Thanh Dương không chịu nhượng bộ, nếu anh không đồng ý với nó, đoán chừng mấy năm sau nó nhất định không trở về nhà. Hơn nữa, lúc ấy anh đã từng nghĩ qua, dù sao con bé cũng phải đi học, chỗ trú quân của Thanh Dương làm gì có trường học? Còn không phải sẽ trở về nội thành, còn không phải để chúng ta nuôi dưỡng sao? Nếu cuối cùng đều là một kết quả, lúc bắt đầu đâu cầng phải gây phiền toái cho Thanh Dương.”
Mẹ Diệp lúng túng, muốn phản bác lại nhưng lại cảm thấy ông xã nói chuyện rất có lý, cuối cùng dứt khoát quyết định lên lầu tìm Oanh Khê. Lúc này cô nhóc đang khó chịu, chăn đắp tận đầu, nhưng không rơi lệ. Tuổi 19 đụng chút là khóc, buồn bực, khổ sở vô cùng.
Mẹ Diệp gõ cửa, Oanh Khê tưởng người của khách sạn, trong lòng không vui trả lời, làm bộ như không nghe thấy. Về sau, mẹ Diệp đứng ngoài cửa kêu lên, cô mới nhảy xuống giường đi chân trần ra mở cửa. Mẹ Diệp thấy sắc mặt cô không tốt, khó coi, biết rõ cô vì chuyện vừa rồi mà trong lòng cách ứng. Bà vuốt tóc cô, kéo cô ngồi xuống ghế sa lon, cười cười rất hiền hậu.
“Oanh Khê, chuyện vừa rồi bà thật có lỗi.” Mẹ Diệp đi thẳng vào vấn đề xin lỗi trước. Ngược lại Oanh Khê lại cảm thấy ngượng ngùng.
“Không sao không sao… Cháu không phải là vì chuyện vừa rồi…” Oanh Khê nhìn ra cửa sổ bên ngoài, rồi lại nhìn TV đối diện. Cặp mắt di chuyển mấy lần, nhưng nhất định không chịu nhìn bên cạnh, “Chỉ là cháu ngủ không được thẳng giấc, cho nên có chút… khó chịu vô cùng.”
“Cháu đi theo bà hơn mười năm rồi, bà làm sao không nhìn ra được thân thể cháu không khỏe hay trong lòng cháu không thoải mái.” Mẹ Diệp ngừng lại một chút, nụ cười càng thêm thân thiết, “Oanh Khê, cháu là do Thanh Dương mang về, nhưng gia đình bà đã xem cháu như con cái trong nhà. Cho dù là bà hay ba của Thanh Dương đều hi vọng cháu có thể sống thật tốt. Bà nói với cháu những lời này không phải vì muốn cháu phải giữ kỷ trong lòng để về sau báo đáp. Chỉ là… ông bà hi vọng cháu đừng khiến chúng tôi lo lắng, cũng như khiến chúng tôi an lòng. Ông bà đã lớn tuổi rồi, con người mà, đến tuổi này rồi thì chẳng cầu gì nữa, chỉ hi vọng gia đình êm ấm. Ông bà đây cũng hi vọng cháu và Thanh Dương sống cho thật tốt. Mấy năm nữa mỗi đứa đều có gia đình của mình, ông bà cũng coi như đã thỏa mãn.”
Oanh Khê nghe đến đây, ngẩng đầu sững sờ, rồi lại cúi đầu rất nhanh, tránh né ánh mắt mong đợi của mẹ Diệp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định: “Bà Nội, bà hãy yên lòng đi, cháu và chú sẽ được hạnh phúc!”
Lời muốn nói cũng đã nói đến mức này rồi, mẹ Diệp không biết làm thế nào gợi ý rõ hơn nữa, nên đành thôi. Mấy ngày kế tiếp, không cần nói, Diệp Quốc Đào hay Oanh Khê đều cố ý tránh nhắc tới ba chữ ‘Diệp Thanh Dương’ này trước mặt nhau. Mấy ngày còn lại ở Vân Nam đều chơi rất vui vẻ.
Ngày cuối cùng, trong kế hoạch còn có một cảnh ngắm cuối cùng. Mục đích của đoàn người tới đây là để đi dạo, Oanh Khê thường hay bị bỏ rơi lại phía sau vài bước, vừa đi vừa nhìn. Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, người tới nơi này cũng ít, nhìn theo cách ăn mặc thì giống như khách du lịch.
Cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng từ trong đám người mà ba năm trước đây cô đã từng gặp trong thang máy trong tòa lầu của Diệp thị. Mặc dù đã qua bao năm, cô đã bị cử chỉ quái dị của ông ta dọa kinh người. Hơn nữa người trung niên ít thay đổi, cho nên Oanh Khê mới nhìn một cái đã nhận ra được ngay. Cô có chút sợ hãi, tăng tốc bước chân, đuổi theo mấy người trước mặt, cúi đầu co vai muốn ẩn vào trong đám người.
Trần Nhất Thần vừa quay đầu đã nhìn thấy Oanh Khê, rõ ràng con bé cũng nhìn thấy mình, hoảng sợ thoáng qua ánh mắt, chân đi như chạy. Mặt anh đen lại mấy phần, nhưng rồi khôi phục lại rất nhanh, lấy cớ đi vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương: “Tôi mới vừa nhìn thấy Oanh Khê và người nhà của cậu. Nếu như không có gì cần thiết thì cậu không nên tới.”
Diệp Thanh Dương im lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định tới hiện trường giao dịch: “Nếu như tôi không tới, Ba Tụng sẽ hoài nghi. Mặc dù đã an bài rất chi tiết, nhưng không tới đưa hắn ta vào giây phút đó, tôi vẫn không yên lòng.”
“Vậy được.” Trần Nhất Thần nghĩ lại cũng thấy có lý, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại, “Cậu tự mình để ý một chút, sau khi tới thì nghĩ cách tránh né người quen trước. Đã đến thời điểm mấu chốt rồi, không thể gây nên lỗi lầm gì.”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương đáp ứng, dụi tắt điếu thuốc đã hút hơn nửa trong tay. Đồng tử đen nháy càng tối tăm hơn, gió bắt đầu nổi lên trên sân thượng, anh sải bước đi ra ngoài.
Bọn người Oanh Khê đi dạo hết ba tiếng đồng hồ. Đến giờ trưa, đoàn người bắt đầu tìm nhà hàng chung quanh. Vừa mới bước vào cửa lớn, đuôi mắt Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương đang ngồi trong một chiếc xe việt dã. Tuy cửa sổ xe đã kéo lên hơn phân nửa, nhưng cô có thể nhận ra cặp mắt xinh đẹp thuộc về Diệp Thanh Dương đằng sau cửa kính mơ hồ đó.
Trong lòng cô có chút kích động, trước khi đi còn có thể gặp mặt, làm sao có thể không vui? Đang hé miệng thì nụ cười trên mặt lập tức đống cứng lại, Diệp Thanh Dương chợt quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn hung dữ còn chưa kịp thu hồi. Lần đầu tiên cô nhìn máu tanh đen tối nhuộm đầy mắt anh, không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Diệp Thanh Dương ở trong bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy rất nhạy cảm. Hình như cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm, anh quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện đó là Oanh Khê, đương nhiên cô bé đang bị anh hù sợ. Anh lắc đầu, ý bảo cô không nên lộ diện. Oanh Khê cũng đoán ra được anh đang làm việc, cô gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, tiến lên khoác cánh tay của mẹ Diệp, có ý dẫn bà sang hướng khác.
Đang cười nói với mẹ Diệp thì khóe mắt Oanh Khê lại nhìn thấy người đàn ông đáng sợ kia đang leo lên xe, ngồi ở ghế sau, Diệp Thanh Dương nghiêng đầu nói chuyện với ông ta. Một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu khiến Oanh Khê choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững.
Cha em yêu em như vậy, ông ấy sẽ trở về bên cạnh em…
Thật ra thì anh đã gặp cha em rồi…
Có muốn… gặp cha của em một lần không?
Không bao lâu nữa anh có thể trở về, mang theo cha của em về chung.
Trước kia Diệp Thanh Dương đã nói, người đàn ông trong thang máy nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ, giờ phút này hai người lại trò chuyện thân mật trong xe. Tất cả toàn bộ xâu chuỗi được nối lại, đầu óc Oanh Khê đùng một tiếng, nổ tung một mảnh trắng xóa.
Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý lúc cha ruột trở về, nhưng không phải ở chỗ này, không phải trong hoàn cảnh như thế, cũng không lường trước mình sẽ gặp qua người đã gặp trước kia, còn là người khiến mình hoảng sợ như vậy. Mồ hôi trên trán rịn ra không ngừng, thật ra thì cô muốn tiến lên hỏi Diệp Thanh Dương rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì vấn đề an toàn cho Diệp Thanh Dương, cô không dám tiến lên, cô cũng không thể tiến lên. Hai chân bỗng dưng đỡ không nổi sức nặng của chính mình, trước mặt đột nhiên tối sầm, cô ngã quỵ xuống về phía trước.
Mẹ Diệp ở bên cạnh, vươn tay ra cố hết sức chụp cô lại, lớn giọng kêu lên. Lòng bàn tay Diệp Thanh Dương toát mồ hôi, ánh mắt như thần chết nhìn chằm chằm sang bên này, tay mới vừa chạm tới cửa xe thì đã bị Trần Nhất Thần chận lại. Diệp Thanh Dương quay đầu quét mắt nhìn anh một cái, từ đầu tới cuối không mở miệng nói cho anh biết, một giây trước khi Oanh Khê ngã xuống đã nhìn anh nói một câu ‘Làm sao có thể’.
Không khí trong xe yên tĩnh như vùng đất chết, nhưng ngay sau đó nổi lên tiếng súng bắn và tiếng người la hét chói tai. Ba Tụng từ hướng Tây Nam vọt ra, mở cửa xe vọt vào, quát lớn một tiếng “Chạy mau!” với tài xế.