Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 64

Trong lúc Oanh Khê ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì đó gãi nhẹ ở trên mặt mình, mở mắt lại nhìn thấy con mắt tràn ngập thâm tình của Diệp Thanh Dương. Anh luôn luôn trong trẻo lạnh lùng tự kiềm chế, rất ít để lộ tình cảm nồng nhiệt như vậy ra ngoài, Oanh Khê dùng sức nháy mắt mấy cái, cho rằng bởi vì vừa mới tỉnh ngủ không thấy rõ ràng. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, vẫn là thâm tình như vậy, cô có chút mê muội đưa tay ôm cổ của anh.

Diệp Thanh Dương không nói gì, chỉ cười tiếp tục sờ mặt cô, nhìn thấy lưu luyến trong mắt thì da đầu Oanh Khê tê dại, đỏ mặt làm nũng để che giấu nhịp tim quá nhanh: "Không nên nhìn, xấu xí muốn chết!"

Oanh Khê vừa nói còn vừa dùng tay che mặt, tóc rối bời rơi ở trên gối, Diệp Thanh Dương để mặt lên nhẹ nhàng cọ xát. Oanh Khê cảm thấy hôm nay Diệp Thanh Dương thật sự không đúng lắm, hai cuộc ân ái vừa rồi này, Diệp Thanh Dương giống như bị cái gì kích thích, liều mạng giày vò cô, lúc cô ở dưới người anh, thậm chí cảm thấy có lẽ anh muốn mình chết như vậy. Nhưng, nhưng mà chỉ ngủ một giấc mà thôi, sau khi tỉnh lại, anh lại biến thành người đàn ông thâm tình buồn nôn tầm thường.

"Không có việc gì, anh thích em, xấu xí nữa cũng thích!" Diệp Thanh Dương nỉ non, dáng vẻ dịu dàng vô hạn, lại chọc cho Oang Khê bật cười "Hì ——" một tiếng. Diệp Thanh Dương chưa từng nói lời buồn nôn như vậy, bị cô cười nên ngượng ngùng, thẹn quá thành giận, há miệng cắn một cái ở đầu vai của cô.

Oanh Khê bị đau, bất mãn đánh anh. Đôi mắt to bởi vì tức giận đặc biệt sáng lên, toàn thân cũng xinh đẹp hơn, có một loại mỹ lệ khác, một loại mị hoặc khác, Diệp Thanh Dương nhìn trợn tròn mắt. Oanh Khê thấy anh nhìn mình chằm chằm thì càng tức giận hơn: "Em nói thật đấy, không nên nhìn, em có việc hỏi anh."

"Hả?"

"Hôm nay anh sao vậy?"

"Không phải đều nói cho em biết ở trong phòng tắm sao?" Diệp Thanh Dương lại bắt đầu cười nhàn nhạt như trong quá khứ, "Oanh Khê, tại sao muốn để nhiều tờ giấy như vậy ở trong cái hộp này?"

"Cầu nguyện á!" Theo ngón tay của anh Oanh Khê nhìn về phía cái hộp nhỏ màu nâu đen, mắt cười đến mức cong cong, "Lúc nhỏ, không phải đều muốn thổi nến cầu nguyện ăn bánh ngọt sao? Khi đó, trong nhà bác trai quá nghèo, sinh nhật hàng năm không thể lúc nào cũng mua bánh ngọt cho em, cho nên em viết nguyện vọng của mình bỏ vào trong hộp giấu đi, nói không chừng ngày nào đó thật sự có thể thực hiện đấy."

"Đúng, có thể thực hiện." Diệp Thanh Dương tiếp tục cười, thu hồi tay phải, ôm cô vào lòng, mười ngón tay đan xen, cánh tay của anh xuyên qua thân thể của cô khoác lên trên vai của cô, thân mật đan chéo hai tay buông thõng xuống trước ngực cô. Tay trái của anh lấy tờ giấy màu vàng nhạt từ trong hộp ra, một tay mở ra đọc, "Hi vọng chú Diệp luôn khỏe mạnh hạnh phúc không cần khổ cực huấn luyện như vậy, em xem, bây giờ ông ấy đã trở về, dưỡng thương, một khoảng thời gian sau này cũng không khổ cực như vậy nữa, điều này đã thực hiện."

Oanh Khê thoải mái tựa vào trên người anh, hai cái đầu xúm lại xem những tờ giấy kia, cô chưa bao giờ trải qua thời khắc hạnh phúc như vậy, cùng nhau chia sẻ nguyện vọng đã thực hiện với người đàn ông mình thích nhất.

Diệp Thanh Dương tiếp tục đọc tờ giấy, mỗi lần đọc xong sẽ lộ nụ cười ôn hòa nói "Thực hiện", càng về sau, Oanh Khê lại hăng hái, buông tay anh ra, tự mình động thủ lấy những tờ giấy kia, mở ra, để cho anh đọc nội dung phía trên lên. Tờ kế tiếp là tờ màu hồng, cô mở ra, giọng nói thành thật chất phác của anh ăn ý vang lên: "Mình hi vọng sớm nhìn thấy cha mẹ một chút. . . . . . Ưmh. . . . . . Chuyện này cũng thực hiện. Chỉ là, Oanh Khê, trong gia đình của em còn có chút chuyện cần phải làm, mấy ngày nữa, anh sẽ dẫn em đến bệnh viện, đến lúc đó cha mẹ em cũng sẽ ở đó, trường hợp như vậy khẳng định anh không thích hợp ở bên cạnh em. Anh sẽ ở ngoài cửa chờ, nhưng em nhất định phải nhớ, mặc kệ có chuyện gì, anh đều ở đây."

"Oh." Giọng nói của Oanh Khê nghe rất ấm ức, đối với cha, có một loại cảm giác sùng kính, ông ấy vắng mặt nhiều năm như vậy cũng không phải không hề có nguyên do, ông ấy cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình. Mười mấy năm qua, cô đi theo Diệp Thanh Dương, đương nhiên biết một chút về nghề nghiệp của bọn họ, vì vậy, cô không cho rằng mình có lý do hận cha. Nhưng Tô Uyển lại khác, Oanh Khê thấy, bà ấy không chỉ bỏ con của mình, còn phản bội tình yêu của mình, bà ấy như vậy thì không đáng giá để cô đồng tình. Cho nên, ở bên trong lòng của Oanh Khê vẫn luôn có một vướng mắc, đó chính là Tô Uyển, cô là chướng ngại không qua được trên lương tâm của Tô Uyển, nhưng cô cực kỳ chán ghét loại địa vị này.

“Tốt lắm, vui vẻ một chút. . . .” Diệp Thanh Dương hiểu rõ việc này cũng không vội vàng được, liền vỗ vỗ đầu của cô, ý bảo cô tiếp tục.

Oanh Khê rút tờ giấy màu xanh nhạt ra thì khóe mắt lại hơi giật, cô nhớ rõ trong cái hộp này chỉ có một tờ giấy là màu sắc này, đó là nguyện vọng đầu tiên bỏ vào trong buổi chiều mà chấp nhận kia. Diệp Thanh Dương thấy cô chậm rãi mở ra, bản thân thì cong khóe môi lên.

“Ưmh. . . . Cái này là cái gì chứ?” Diệp Thanh Dương cố ý đùa cô, giống như giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho đứa bé, “A. . . . Anh đọc. . . . Học bài thật tốt, làm vợ của Diệp Thanh Dương, quản lý Diệp thị giúp anh, sinh con cho anh. . . . Bé ngoan, muốn sinh con sao?”

Oanh Khê vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay nhéo anh một cái, sau khi buông xuống còn than thở, thoạt nhìn rất uể oải: “Chuyện này chưa thực hiện đấy.”

“Tại sao chưa thực hiện hả?” Diệp Thanh Dương cười, “Vừa rồi làm lâu như vậy còn không có cảm giác tồn tại sao? Nói không chừng vào lúc này bên trong đã có một em bé nhỏ rồi đó?”

“Anh không nên nói lung tung!” Oanh Khê vừa nghe liền nóng nảy, cô muốn sinh đứa bé cho anh là một chuyện, hai vị nhà họ Diệp cho phép cô sinh con ra lại là một chuyện khác. Hiện tại Diệp Thanh Dương để lộ ra phần chắc chắn này, cô càng sợ hơn, sợ lòng tin của anh lớn như vậy, cuối cùng đều là công dã tràng, “Con dường sau này là dạng gì, không ai nói rõ được.”

“Oanh Khê, có lẽ anh phải nói với em một chút.” Diệp Thanh Dương biết cô lo lắng, cố tình muốn xử lý tốt chuyện này trước khi xây dựng được một kế dự phòng cho cô, bởi vì anh cũng không phải là có tự tin trăm phần trăm, chuyện sẽ phát triển theo dự đoán của mình. Không khỏi tự nhiên chen ngang, anh nghiêm mặt nói, “Cha mẹ anh đã sớm biết chuyện giữa chúng ta rồi, hôm nay khi trở về, mẹ anh dùng Diệp Thị uy hiếp muốn để em gả cho người khác. Em cũng biết anh không thể nào rời khỏi bộ đội, cho nên anh chỉ có thể giao Diệp Thị vào trên tay của em, để cho em xử lý, em hiểu ý của anh không?”

Oanh Khê lắc đầu, vẻ mặt mê mang. Diệp Thanh Dương sờ sờ mặt của cô, bất đắc dĩ cười khổ một cái: “Nói cách khác, trừ phi anh tiếp nhận Diệp Thị, nếu không thì em phải ra ngoài kết thân vì lợi ích của gia tộc. Anh cũng sẽ không quản lý buôn bán, cực khổ cũng chính là em. Anh nghe nói, cha mẹ chuyển một phần cổ phần ở dưới danh nghĩa của em, đợi đến sau khi em thật sự tiếp nhận Diệp Thị, anh cũng chuyển tất cả cổ phần dưới danh nghĩa của anh cho em, như vậy em làm việc cũng có thể triển khai mưu tính.”

Vợ chồng Diệp Quốc Đào vốn chia cho cô một phần cổ phần, cô cũng đã đủ giật mình, hiện tại, Diệp Thanh Dương lại muốn đưa toàn bộ cổ phần của mình cho cô, Oanh Khê nhào tới nhắm cằm của anh mà cắn một cái. Răng nhỏ bén nhọn vừa vặn cắn vào dấu răng lúc trước, vết thương cũ thêm mới thương, cảm giác đau ập tới, Diệp Thanh Dương không hề để ý tới, đỡ Oanh Khê muốn hỏi: “Thế nào, vui mừng đến như vậy?”

“Em không vui mừng!” Oanh Khê cau mày, “Em thật sự muốn một cái liền cắn chết anh...sao anh đưa đồ xa ho như vậy cho em? Mặc dù em học quản lý, nhưng sao em biết quản lý một cái công ty lớn như vậy? Nếu như cuối cùng phá sản thì làm thế nào? Hơn nữa, em cũng không phải là vì cổ phần của Diệp Thị mới ở chung một chỗ với anh.”

“Phá sản thì phá sản đi, hiện tại phúc lợi của quốc gia đối với quân nhân rất tốt, đi theo anh, không lo ăn mặc, anh nuôi em là được!” Diệp Thanh Dương vỗ cái ót của cô, nghiêm túc nói, “Diệp Thị là tâm huyết của cha mẹ, anh không đành lòng để mặc nó không quản, nhưng anh cũng không thể buông tha nhiệt huyết và tín ngưỡng của cuộc đời anh để tiếp quản nó, cho nên, vợ của anh phải học được cách quản lý nó giúp anh. Oanh Khê, anh biết rõ, em có thể làm được, anh mắt của anh vĩnh viễn sẽ không kém!”

Oanh Khê đỏ mặt ở trong câu nói sau cùng của anh, cô không biết “Ánh mắt không kém” của anh chỉ người hay là năng lực. . . .

Khi Diệp Quốc Đào về đến nhà, vợ đang phát giận với bánh bích quy trong phòng khách. Năm trước khi bánh bích quy ra ngoài tản bộ, vừa ý với con chó mẹ của nhà hàng xóm, có bốn đứa bé. Hàng xóm đưa tới hai con, mẹ Diệp vốn định tặng cho người khác, nhưng Oanh Khê ôm hai con chó nhỏ thế nào cũng không đồng ý, cuối cùng còn khóc thương tâm một lần, mẹ Diệp mới đồng ý giữ hai con chó nhó lại.

Hiện tại, chỉ sợ bánh bích quy cũng bởi vì Oanh Khê yêu thích mà bị dính líu, vào lúc này con mắt mở to nhìn về hướng cửa, mong đợi cô chủ nhỏ nhanh trở lại cứu mạng. Nhưng chờ được không phải là Oanh Khê, cũng là Diệp Quốc Đào nghiêm túc nhất trong nhà, hiện tại bánh bích quy hoàn toàn thất vọng, nằm ở trên sàn nhà gục đầu đáng thương mà chịu dạy bảo.

Diệp Quốc Đào đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, bưng trà quản gia đưa lên uống một hớp, không mặn không nhạt hỏi vợ: “Thanh Dương đã trở về rồi hả?”

“Ừ!” Vừa nói đến chuyện này, mẹ Diệp lại vô cùng tức giận, “Ông nói đi một công ty tốt như vậy thì không cần, nhất định muốn con bé như Oanh Khê vậy!”

“Bà nói gì với nó?” Diệp Quốc Đào nhíu mày, không phải từng dặn dò bà không cần lo chuyện của hai đứa nhỏ rồi sao? Sao còn thiếu kiên nhẫn như vậy?

“Tôi chỉ muốn bảo nó trở lại giúp ông một chút, qua mấy năm nữa, ông cũng nên lui xuống. Nó sống chết không chịu, tôi nghĩ nó không chịu cũng được, để Oanh Khê gả cho một nhân tài của thương giới, giúp trong nhà thu xếp cũng được. Kết quả thằng nhóc này còn uy hiếp lại tôi nữa, nói là tuyệt đối không để cho tôi gả Oanh Khê cho người khác, ông nói đi, tính tình quái lạ gì đây hả? Thậm chí còn uy hiếp tới trên người mẹ mình!”

Diệp Quốc Đào trở nên đau đầu, không cần nghĩ cũng biết phản ứng của Diệp Thanh Dương: “Không phải đã nói không để cho bà nhúng tay vào chuyện của hai đứa nó sao? Bọn nó thích giày vò làm sao thì để cho bọn nó đi, tôi và bà quản được hiện tại, chẳng lẽ còn có thể trông nom cả đời? Bà đừng thấy bình thường tính tình của con trái bà không nóng không lạnh, nếu như thực sự bướng bỉnh, ai khuyên được?

“Chẳng lẽ thật sự để cho bọn nó kết hôn?” Mẹ Diệp cau mà, “Ở trước mặt người khác, chúng ta. . . .”

“Lo lắng của tôi là chúng ta ngăn cản Oanh Khê và Thanh Dương kết hôn, Thanh Dương có thể không bao giờ kết hôn nữa hay không, bà xem nhiều năm như vậy, ngay cả một người bạn gái nó cũng không kết giao. . . .”

Diệp Quốc Đào vừa nói xong, mẹ Diệp liền im bặt, so với Diệp Thanh Dương vĩnh viễn không kết hôn, độc thân cả đời, Oanh Khê gả cho Diệp Thanh Dương cũng coi là một chuyện khiến tất cả đều vui vẻ. . . .
Bình Luận (0)
Comment