Nhiên Đăng

Chương 34

Edit by Mặc Hàm

Cảnh tượng dưới tháp không khác gì một tầng, giống nhau là thông đạo quanh co cùng thạch thất, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng nước tí tách, đi qua một chỗ rẽ lại lập tức không thấy đâu, yên tĩnh giống như thanh âm vừa rồi là ảo giác. Số lượng yêu ma đột nhiên tăng lên, Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần đi lại giữa thông đạo, thường xuyên sẽ nhìn thấy thân ảnh chúng nó lang thang giữa tháp.

Có lẽ là tà khí trong tháp quá thịnh, Tạ Phùng Thù càng đi càng cảm thấy giống như tảng đá lớn đè lên đỉnh, nặng trịch không thở nổi, y ngửa đầu muốn thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt lên, đang đối mặt với một yêu ma trên đỉnh.

Đối phương không mũi không tai, trên mặt tràn đầy ánh mắt đỏ thẫm, chỉ có cằm dài một cái miệng rộng bằng bàn tay người lớn, bên trong răng nanh rậm rạp chằng chịt. Nó bốn chân treo trên đỉnh thông đạo, chỉ cúi đầu, vững vàng nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa trực tiếp rút đao. Giáng Trần lại cầm tay y trước, thấp giọng nói: “Không cần vọng động.”

Tạ Phùng Thù liền cứng đờ thân thể, nhìn thứ trên đầu chậm rãi bò qua, thông đạo dưới tháp rất thấp, khi đến đỉnh đầu đối phương cơ hồ muốn kề sát mặt Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù cũng không sợ hãi, y chỉ là bỗng nhiên cảm thấy tà từ này rất quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu vậy.

Y nhất thời không lấy lại tinh thần, ngay cả cúi đầu cũng quên, trơ mắt thấy đối phương càng ngày càng gần.

Sau một khắc, Giáng Trần bỗng nhiên vươn tay dán vào gáy Tạ Phùng Thù, nhẹ nhàng đi xuống. Động tác của hắn cũng không tính là dùng sức, lại mang theo một chút ý  không thể cãi lại, Tạ Phùng Thù bị ép cúi đầu, tựa vào trên vai Giáng Trần.

“Tà khí bình thường ngũ cảm cũng không linh mẫn, chỉ dựa vào khí tức phân biệt người tới, triệu âm chuông mang theo ma khí, khiến cho người đeo không dễ bị phát hiện.”

Khi Giáng Trần nói chuyện lồng ngực hơi chấn động, trán Tạ Phùng Thù đặt lên vai trái đối phương, mới hiểu được đối phương vì mình bị dọa. Trái tim y như trống rỗng, có chút buồn cười, lại có chút cao hứng, khô hốc trả lời: “Ồ.”

Thứ kia chậm rãi bò xa, Giáng Trần buông tay ra: “Đi thôi.”

Tạ Phùng Thù lại không đứng dậy, còn càng ngày càng nghiêm trọng ôm lấy eo Giáng Trần, cả người đều treo trên người Giáng Trần, trong miệng còn giả bộ lẩm bẩm: “Dọa chết ta dọa chết ta, chờ nó đi xa một chút.”

Giáng Trần: “…”

Kỳ thật nếu Tạ Phùng Thù ngẩng đầu, liền có thể thấy Giáng Trần tuy cau mày, trong mắt lại mang theo một chút ý cười nhu hòa, đáng tiếc y nằm trong ngực Giáng Trần, chỉ nghe thấy thanh âm của đối phương hô thêm một tiếng: “Tạ Phùng Thù.”

Tạ Phùng Thù thấy đỡ iền thôi, lạnh nhạt đứng dậy, lấy lòng Giáng Trần nhếch môi cười một tiếng: “Kế tiếp chúng ta đi đâu, gặp tông chủ kia?”

Giáng Trần gật gật đầu: “Trấn Ma tháp trên đất là tháp chín tầng, trấn áp yêu tà, dưới lòng đất chín tháp, giam giữ chúng ma. Phong Tịch ở tầng thứ tám.”

“Tầng thứ tám?” Tạ Phùng Thù ngẩn người, “Tông chủ Yêu Ma tông bị giam giữ ở tầng thứ tám, vậy thứ chín là ai?”

“Bây giờ là trống rỗng.” Giáng Trần đáp, “Tầng thứu chín đi xuống chính là Vô Gian luyện ngục, không người nào có thể ở. ”

Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, một lúc lâu sau im lặng gật gật đầu.

Y kỳ thật muốn hỏi Giáng Trần làm sao lại quen thuộc với Độ Ách Cảnh như thế, nhưng do dự trong chốc lát, vẫn là không hỏi ra miệng.

Y cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng sau khi vào tháp, lòng y vẫn không yên, có một cỗ nôn nóng khó có thể nói thành lời.

Hai người liên tiếp xuống tầng thứ ba và thứ tư, càng xuống số lượng yêu ma càng nhiều, ma khí cũng càng thêm nồng đậm, Tạ Phùng Thù ngửi thấy mùi ống tay áo, ma khí dính một thân, giống như là từ trên người mình tản mát ra.

Y nhún nhún vai, thuận miệng đùa giỡn với Giáng Trần: “Toàn thân ma khí, không giống một tiên quân, giống như một yêu quái.”

Giáng Trần không cười, lúc đó bọn họ đã ở tầng tháp thứ năm, sẽ vào tầng sáu, ở chỗ cửa vào, Giáng Trần bỗng nhiên dừng chân lại.

Tháp dưới lòng đất tối tăm không thấy mặt trời, chỉ cách một khoảng cách liền treo một ngọn đèn trên vách tường, ánh đèn mờ mịt vô cùng, miễn cưỡng chiếu sáng đường. Giáng Trần ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn, đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

“Làm sao vậy?”

Giáng Trần không nói gì, chỉ mạnh mẽ túm lấy Tạ Phùng Thù, quay đầu đi vài bước, tiện tay đẩy ra một gian thạch thất gần nhất.

Trong nháy mắt đóng cửa, tất cả đèn trên hành lang đồng loạt tắt.

Y còn chưa kịp hỏi cái gì, bên ngoài chợt vang lên tiếng gào khóc thê lương.

Tiếng khóc cũng không phải chỉ là một loại âm điệu, vô số tà từ vật cùng một chỗ kêu rên, tựa hồ chịu đựng thống khổ cực lớn, thanh âm chói tai chói tai, vang vọng cả tòa Trấn Ma tháp.

Khi lối vào Độ Ách Cảnh biến mất, Trấn Ma Tháp vạn quỷ đồng khóc.

Tạ Phùng Thù cau mày, tiếng khóc xuyên thấu qua thạch thất đánh thẳng vào màng nhĩ Tạ Phùng Thù, y thậm chí cảm thấy tiếng khóc kia ở bên tai y, y có thể rõ ràng nghe được tiếng mắng chửi xen lẫn trong đó.

Tạ Phùng Thù cũng không dám điều tức thanh tâm, sợ hãi kinh động ma tu tu vi cao, chỉ có thể cau mày ẩn nhẫn.

Trong bóng tối, Giáng Trần lên tiếng hỏi: “Ngươi không sao chứ? ”

Tiếng khóc giống như kim dài, đâm đến tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được. Nếu là ở cùng một chỗ với người bên ngoài, y có lẽ còn có thể mặt mũi không hé răng, nhưng ở trước mặt Giáng Trần, Tạ Phùng Thù giống như thật sự không kiên trì được thì thấp giọng đáp: “Đau đầu.”

Giáng Trần tĩnh lặng, lập tức tới gần một chút.

“Tĩnh tâm ngưng thần.”

Thanh tuyến của hắn ôn hòa, tự có một cỗ lực lượng an ổn lòng người. Tạ Phùng Thù nghe được thoải mái, được một tấc tiến một thước nói: “Ngươi đến gần một chút, để cho ta ngửi một chút.”

Trên người Giáng Trần có mùi đàn hương, ngửi vào tựa hồ có thể an thần, thấy Giáng Trần bất động, Tạ Phùng Thù tự mình đi về phía trước nửa bước, tiến đến cổ Giáng Trần, đi ngửi mùi vị kia.

Bên ngoài tiếng khóc lóc đáng sợ phảng phất lại cách bọn họ xa, trong thạch thất chật hẹp chỉ có hai người bọn họ. Tạ Phùng Thù càng đến gần, chóp mũi cọ đến cổ như ngọc của Giáng Trần.

Lúc trước y thừa dịp say giả điên, ở chỗ này hung hăng cắn một cái, hiện tại dấu vết kia sớm đã phai nhạt, Tạ Phùng Thù bỗng nhiên lại cảm thấy không thỏa mãn, cư nhiên muốn cắn đối phương một lần nữa.

Hoặc là ở cổ, hoặc là ở bên môi, lưu lại một dấu ấn, làm cho người ta vừa nhìn liền hiểu được, hòa thượng trước mắt này là của ta.

Suy nghĩ của Tạ Phùng Thù còn chưa kịp hành động, Giáng Trần đột nhiên mở miệng nói: “Tạ Phùng Thù.”

Tạ Phùng Thù vốn ộm đầy ý xấu, bị dọa nhảy dựng lên, theo bản năng lui về phía sau hỏi: “Làm sao vậy?”

Giáng Trần nhìn y, cách một lát mới nói: “Tiên sơn trăm năm, chỉ trong chớp mắt. Chờ ngươi trở về Vô Minh, thời gian dài, liền không nhớ rõ hiện tại.”

Ý hắn nói ra đã nói rất rõ ràng, Tạ Phùng Thù lẳng lặng nhìn người trước mắt, lúc mở miệng giọng điệu lạnh nhạt: “Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta không nhớ rõ đây?”

Thấy Giáng Trần không nói gì, Tạ Phùng Thù tiếp tục nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, tuy nói một đường này ta và ngươi phong tuyết sóng vai, nhưng so với thời gian mấy trăm năm trên tiên sơn quả thật không đáng kể, ta làm sao lại nhất kiến chung tình với ngươi cơ chứ?”

Tạ Phùng Thù cười cười: “Đại khái là tiền trần của ta đã gặp ngươi một cái, nhớ mãi không quên, cuộc đời này cuối cùng cũng được như nguyện.”

Thạch thất không thấy mặt trời, Tạ Phùng Thù thấy không rõ biểu tình Giáng Trần, chỉ có thể nhìn thấy hai tròng mắt yên lặng như biển của đối phương. Y thở dài, hỏi: “Nhất định phải nói rõ ràng, ta nhớ nhung ngươi, muốn ngày ngày cùng ngươi ở cùng một chỗ, đêm đêm cùng ngươi ngủ cùng một chỗ, làm chút chuyện Phật tổ nghe xong sẽ tức giận mắng vô liêm sỉ sao?”

Giáng Trần nhất thời á khẩu không nói nên lời, Tạ Phùng Thù không lùi không né, đưa tay trong bóng tối kéo tay áo Giáng Trần, lại đem khối ống tay áo kia nắm trong tay.

“Con đường thành tiên mờ mịt, chúng ta ở chung những ngày này quả thật là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng trời đất rộng lớn, chứa được muôn dân, còn không dung nạp được hai người trăm năm sao?”

Y rốt cục chân thật đem tâm ý của mình nói cho người trước mắt nghe, gằn từng chữ, nửa điểm không mơ hồ, Tạ Phùng Thù hỏi: “Lúc ấy ở Pháp hội đốt đèn, ta hỏi ngươi có nguyện ý cùng ta trở về hay không. Hôm nay ta sẽ hỏi lại – Ngươi có muốn về nhà với ta không?”

Dưới Trấn Ma tháp, yêu quỷ gào khóc, một gian thạch thất lớn nhỏ một tấc, tất cả đều hóa thành khối tăng y trắng tuyết mềm mại trong tay Tạ Phùng Thù, chống lại thế tục hồng trần trăm trượng

Giáng Trần rũ mắt thật lâu, rốt cục mở miệng, thanh âm khàn khàn.

“Tạ Phùng Thù, ngươi phải nhớ rõ lời nói hôm nay của mình, đừng quên.”

Thanh âm của hắn khàn khàn, Tạ Phùng Thù mềm lòng, vừa định mở miệng, Giáng Trần lại không cần y trả lời, thấp giọng nói: “Được.”

Ngươi có muốn về nhà với ta không?

Được.

Trong lòng Tạ Phùng Thù giống như tảng đá lớn rơi xuống đất, chỉ cảm thấy tựa hồ chỉ cần cầu đến thế. Y tiến lên một bước, muốn sờ sờ mặt Giáng Trần một chút, nhưng trong phòng tối tăm, y đụng phải trán đối phương trước, ngón tay lại chậm rãi đi xuống phía dưới, đụng phải sống mũi, môi.

Giáng Trần không nhúc nhích, chỉ giơ tay cầm tay Tạ Phùng Thù, rũ mắt nhìn người trước mắt.

Tạ Phùng Thù cười cười, chống lại lệ quỷ chói tai bên ngoài khóc lóc, ở trong thạch thất trống rỗng lại mờ mịt không thấy mặt trời nhìn Giáng Trần, mặt dày vô sỉ mở miệng: “Lúc này chính là ngày đẹp, không bằng cứ như vậy định hẹn chung thân đi.”
Bình Luận (0)
Comment