Nhiên Đăng

Chương 42

Edit by Mặc Hàm

Ngày đó Tạ Phùng Thù bị Trào Khê túm lấy sau đó bắt trở về, lại bị Tuy Linh cùng Lữ Tê Ngô mắng một trận. Tuy Linh vẫn ổn, tuy rằng nàng tức giận, nhưng cho tới bây giờ không thể chịu được công phu làm nũng của Tạ Phùng Thù; Lữ Tê Ngô bị Tạ Phùng Thù vây quanh gọi sư phụ nửa ngày, nhìn y vừa chơi xấu vừa nhận sai, cuối cùng vẫn để Tạ Phùng Thù gánh nước chừng mười ngày, mỗi ngày đi tới đi lui trên đỉnh núi, Trào Khê cũng không hỗ trợ, ngậm cỏ đuôi chó nằm trong bụi hoa núi chê cười y.

Tạ Phùng Thù vốn đã mệt mỏi đến ngất ngư, thấy thế dứt khoát lưu loát ném thùng gỗ sang một bên, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trào Khê.

Trào Khê khẽ nhíu mày kiếm, xoay người ngồi dậy: “Bể nước còn chưa đầy, còn học được lười biếng?”

“Ai lười biếng.” Tạ Phùng Thù nằm xuống bên nửa sườn núi, cả người ẩn mình trong hoa sơn trùng trùng điệp điệp, “Ta chỉ nghỉ một lát.”

Trào Khê ở một bên chậm rãi nói: “Tùy ngươi, dù sao nếu chờ chạng vạng còn chưa gánh xong nước, giờ luyện công của ngươi lại phải thêm.”

Tạ Phùng Thù cũng không đứng dậy, nằm quay đầu nhìn thoáng qua Trào Khê bên cạnh, đối phương ngược sáng mà ngồi, dung nhan khắc sâu rõ ràng, có vẻ có chút sắc bén, y không biết vì sao lại nghĩ đến hòa thượng ở sau núi kia.

Trên mặt đối phương cũng không có thần sắc kiên quyết sáng sủa như Trào Khê, bình thản tựa như hồ nước Minh Kính Đài.

“Ngày đó ta đi tìm hòa thượng các ngươi nói.”

“Ta biết.” Trào Khê không kiên nhẫn nhìn y một cái, “Hắn lớn lên xinh đẹp, không ăn yêu quái, còn cho ngươi mượn một cái đèn lồng lúc ngươi đi —— ngươi muốn nói bao nhiêu lần?”

Tạ Phùng Thù mới không để ý tới hắn, ngửa đầu nhìn bầu trời mênh mông vạn dặm không mây: “Ai bảo các ngươi hù dọa ta.”

Trào Khê tự biết đuối lý, hắn quả thật chưa từng gặp qua hòa thượng, chỉ biết phàm nhân mà, bọn họ luôn đặc biệt không thích yêu quái, huống chi người tu Phật. Nhưng hòa thượng này nghe không giống người làm ác, Trào Khê cũng không chịu nổi Tạ Phùng Thù mỗi ngày ở bên tai mình lẩm bẩm, có chút không kiên nhẫn xua tay: “Ta sai rồi đi, hắn tên gì, ngày khác ta xin lỗi hắn.”

Tạ Phùng Thù mới nhớ tới, mình cư nhiên còn không biết tên của đối phương.

Y suy nghĩ về điều này và ngồi dậy từ bãi cỏ.

“Ta muốn đi hỏi hắn tên gì.”

Lần này Tạ Phùng Thù cuối cùng cũng học ngoan, đầu tiên là gánh xong nước, lại cùng Lữ Tê Ngô nói một lần, Lữ Tê Ngô uống say khò khè, tiếng ngáy rung trời vang lên, đang ngủ trong phòng. Tạ Phùng Thù lại chạy đi tìm Tuy Linh.

Cửa phòng Tuy Linh đóng lại, Tạ Phùng Thù quy củ gõ cửa, một lát sau cửa liền từ bên trong mở ra, Tuy Linh thấy là y, cười nói: “Sao không vào?”

“Sư phụ nói, cửa phòng cô nương không thể tùy tiện vào, sư tỷ cũng không được.” Tạ Phùng Thù hướng về phía Tuy Linh ngoan ngoãn cười, “Sư tỷ, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Tuy Linh xoa xoa đầu: “Đi đâu vậy? ”

Tạ Phùng Thù thành thật trả lời: “Sau núi.”

Tuy Linh thở dài: “Đi tìm nhà sư kia?”

Thấy Tạ Phùng Thù gật đầu, Tuy Linh có chút đau đầu, hỏi: “Ngươi không biết hắn có phải là người tốt hay không, cứ như vậy đi tìm hắn?”

Tạ Phùng Thù trả lời: “Người ấy cho ta mượn đèn. ”

Tuy Linh nhìn tiểu sư đệ trước mắt, vóc dáng cao hơn mình, nàng không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói: “Đi sớm về sớm, trên đường cẩn thận một chút.”

“Vậy chờ sư phụ tỉnh lại, tỷ nói giúp ta một tiếng, ” Tạ Phùng Thù oán giận, “Ta không muốn gánh nước nữa.”

Tuy Linh vừa bực vừa buồn cười: “Đi nhanh đi!”

Tạ Phùng Thù vài bước lướt ra khỏi viện tử, suy nghĩ một chút lại quay trở về, chạy vào phòng mình, lấy đèn lồng trên tường

Chờ y đến bên ngoài tòa đình viện ngày đó, cửa gỗ khẽ khép hờ. Tạ Phùng Thù vẫn không dám đi vào, đặt đèn ở chân tường, lại lật người lên tường.

Cửa căn phòng ở cuối sân mở ra, đại khái có người ở bên trong.

Tạ Phùng Thù ngồi trên tường chờ một lát, rốt cục nhìn thấy cửa bị đẩy ra từ trong, có người từ bên trong đi ra, chính là hòa thượng ngày đó bộ dạng vô cùng đẹp mắt kia.

Tạ Phùng Thù ngồi thẳng, muốn gọi đối phương một câu, lại không biết tên, đang do dự, đối phương vừa giương mắt, đã nhìn thấy Tạ Phùng Thù trên tường.

Giáng Trần ở tại chỗ dừng một chút, mới đi tới, đứng ở dưới tường ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên lang mặc áo đỏ trên tường.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Nếu như người khác bị hỏi như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao những lời này nghe rất giống như lệnh trục khách uyển chuyển, hết lần này tới lần khác Tạ Phùng Thù không cảm thấy, còn rất cao hứng đối phương chủ động tới nói chuyện với mình, hưng trí bừng bừng đáp: “Đến trả lại đèn của ngươi.”

Y nhảy xuống từ tường, nhặt đèn lồng trên mặt đất, không leo lên tường một lần nữa, một vài bước đến cửa. Giáng Trần đã mở cửa ra, cùng Tạ Phùng Thù một trong một ngoài nhìn nhau.

Cửa gỗ nặng nề, Giáng Trần chỉ kéo ra một nửa, một tay nắm ở trên cửa, nửa không mở được. Tạ Phùng Thù đưa đèn lồng trong tay cho hắn: “Cảm ơn. ”

Thấy Giáng Trần đón đèn lồng qua, nhưng Tạ Phùng Thù không đi, y ngẩng đầu nhìn người trong cửa, hỏi: “Ngươi tên gì? ”

Giáng Trần nhìn ny, hỏi ngược lại: “Tên ngươi là gì?”

Nếu là bình thường, tiểu sư đệ được sư môn cưng chiều có lẽ sẽ không quá cao hứng đáp “Ta hỏi ngươi trước”, nhưng y quá tò mò với vị hòa thượng chưa từng thấy này, nghe vậy liền không chút do dự đáp: “Tạ Phùng Thù, sư phụ ta đặt tên.”

Tạ Phùng Thù vốn không thích cái tên này, y cảm thấy khó đọc lại khó nhớ, còn từng oán giận Lữ Tê Ngô, bị Lữ Tê Ngô tát vào trán, tức giận nói: “Ngươi biết cái gì, nhân sinh tại thế, tụ tán vô thường, vừa phải cảm tạ vì tương phùng, cũng phải cảm tạ vì khác đường”

Lúc đó Tạ Phùng Thù suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn thành thành thật thật nói: “Không hiểu, nếu đã tạ ơn tương phùng, sao còn phải cam tâm tạ thù đồ như thế nào đây?”

Tạ Phùng Thù (谢逢殊)

Lữ Tê Ngô bị một câu nói của y làm cho á khẩu không nói nên lời, cuối cùng đành phải lấy thủ pháp dỗ dành tiểu hài tử kia, vô cùng huyền bí nói: “Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu.”

Tạ Phùng Thù cực kỳ khinh thường với thủ pháp từ nhỏ đến lớn của hắn, nhưng cũng không nháo muốn đổi tên.

Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, rốt cục trả lời một câu hỏi trước của y: “Giáng Trần.”

“Giáng Trần.” Tạ Phùng Thù đọc theo một lần, sau đó hỏi, “Ngươi tới Tu Di làm cái gì?”

Nhìn tư thế của hắn, giống như muốn cùng người khác cách một cánh cửa nói chuyện phiếm như vậy.

Giáng Trần không cảm thấy y phiền, chỉ là khó tránh khỏi có chút yên lặng

Hắn gặp mặt Ứng Long mấy vạn năm trước, đồng dạng tại Tu Di, vẫn là ngươi chết ta thế sống không đội trời chung, hiện giờ cư nhiên cách một cánh cửa miếu, hỏi tên lẫn nhau.

Y suy nghĩ một chút, trả lời: “Đến tu thiền ”

Tạ Phùng Thù nghe không hiểu, lại cảm thấy bộ dáng rất lợi hại, hình như còn lợi hại hơn so với mình luyện đao.

Còn chưa nói được vài câu, gió núi chợt thổi đến tay áo hai người bay tán loạn, màu đỏ cùng sương trắng quấn lấy nhau giữa không trung, Tạ Phùng Thù bị gió thổi qua, cảm thấy có chút lạnh, rốt cục phát hiện chuyện đứng ở cửa nói chuyện phiếm hình như có chút không đúng. Vì thế y suy nghĩ một chút, nhìn Giáng Trần hỏi: “Ta có thể đi vào được không? ”

Một đoạn thời gian trước Tạ Phùng Thù còn sợ đối phương ăn mình, hiện tại chủ động tiến lại gần, muốn cùng đối phương thân cận —— y bị Lữ Tê Mộ, Tuy Linh cùng Trào Khê nuôi lớn, khí phách, hết sức chân thành.

Giáng Trần nhìn y trong chốc lát, cuối cùng nghiêng người, tránh ra một con đường.

Con đường từ cổng miếu đến pháp đường cũng không tính là dài, hai người sóng vai mà đi, bên tai là tiếng rừng trúc vì gió mà động. Đến cửa pháp đường, Giáng Trần đẩy cửa đi vào, Tạ Phùng Thù theo sát phía sau.

Bên trong Pháp Đường bốn phía đều là vách đá, trơn nhẵn trơn bóng, không nhiễm bụi. Ngoại trừ cửa ra vào, ba vách đá còn lại trước đều đặt một cái giá đèn bằng gỗ thật lớn, khung đèn có năm tầng đèn, so với người còn cao hơn, trên bệ đèn bày đèn Phật màu đen, đơn giản cổ xưa, từng cái một, chiếu sáng nội thất trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Phùng Thù nhìn ngây người, cách một lát mới nói: “Đây là đèn gì vậy?”

Giáng Trần trả lời: “Trường Minh đăng.”

Trước pháp đường đặt một cái bàn thấp cùng hai cái bồ đoàn, trên bàn đặt bút mực, mực trong nghiên ướt át, phỏng chừng là viết đến một nửa, tạm thời dừng bút. Bước chân Giáng Trần không ngừng, ngồi xuống trước bàn, một lần nữa cầm lấy bút.

Tạ Phùng Thù cũng không cảm thấy mình bị chậm trễ, ngược lại chủ động tiến lại gần, xem Giáng Trần đang viết cái gì.

Y vốn là ngồi đối diện Giáng Trần, nhưng như vậy ngược lại nhìn đồ vật thật sự không tiện, vì thế cực kỳ tự giác dịch vị trí, ngồi xuống bên cạnh Giáng Trần, tiếp tục nhìn chữ trên giấy tuyên thành.

Cứ như vậy, y cũng có chút gần. Một cái đầu thiếu chút nữa cọ đến trên mặt Giáng Trần, một trắng một đỏ tụ xếp chồng lên nhau, Giáng Trần ngửi được mùi cỏ cây thanh thoát sạch sẽ trên người Tạ Phùng Thù, đại khái là trên đường đi tới nhiễm vào.

Y dựa vào quá gần, Giáng Trần không tiện viết chữ, đã dừng bút. Hết lần này tới lần khác Tạ Phùng Thù còn chưa phát hiện, đối chiếu với tờ giấy trước mắt từng chữ từng chữ nhỏ giọng đọc xuống.

“Quán tự tại Bồ tát, hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.* – đây là cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment