Edit by Mặc HàmTạ Phùng Thù hai trăm năm qua lần đầu tiên xuống núi, quả thực nôn nóng, cách sinh nhật còn hơn mười ngày, đã lên kế hoạch xong toàn bộ đồ đạc mình muốn mua, lại lần lượt đi hỏi người trong sư môn, phải mang theo cái gì.
Lúc hắn muốn đi thì canh giờ còn rất sớm, Lữ Tê Ngô còn đang ngủ say như chết, Tạ Phùng Thù đập cửa một trận cũng không tỉnh, y đành phải quay lại hỏi người khác. Trào Khê còn đang luyện công trong viện, Tạ Phùng Thù tiến lại gần hỏi: “Ngươi thật sự không đi sao?”
Trào Khê thu roi trả lời: “Không đi, nhân gian quá ồn ào.”
Người này chán ghét nơi đông người, chán ghét tiếp xúc với người khác, Tạ Phùng Thù đã quen rồi, lại hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì, ta mang về cho ngươi?”
“Cái gì cũng không cần, tự mình bảo vệ mình.” Trào Khê liếc mắt nhìn bên hông y, nhíu mày nói, “Mang theo đao của ngươi.”
Tạ Phùng Thù tâm tình cao ngất, tuyệt đối không chịu ảnh hưởng của hắn, cười tủm tỉm đáp: “Biết rồi.” Trở về phòng lấy đao, lại chuyển đến chỗ ở của Tuy Linh, hỏi nàng muốn mua gì.
“Son phấn, tơ lụa, hay đồ ăn vặt?” Tạ Phùng Thù bám vào khung cửa, một hơi nói một chuỗi lớn, “Sư tỷ muốn cái gì, ta đều mang về cho người.”
“Ta cái gì cũng không muốn.” Tuy Linh cũng cảm thấy tiểu sư đệ như mình có đôi khi quả thực ầm ĩ đến người đau đầu, nhịn không được dặn dò, “Lần đầu tiên đi nhân gian, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt mọi người dùng pháp thuật. Gặp phải người không quen biết phải cẩn thận một chút, đừng dễ dàng đi với người khác, mua đồ liền sớm trở về, không nên ở lại quá lâu…”
Tạ Phùng Thù lung tung gật gật đầu, vội vàng đáp: “Biết rồi biết rồi.” Cũng không biết đến tột cùng nghe vào bao nhiêu.” Sư tỷ yên tâm, ta còn có Giáng Trần.”
Nói chưa dứt lời, một yêu quái cùng một hòa thượng kết bạn xuống núi, cái chuyện này là sao đây. Tuy Linh càng sầu, Tạ Phùng Thù đã đi ra ngoài, đồng thời lớn tiếng nói: “Yên tâm, nói cho sư phụ một tiếng, ta đi trước!”
Ngày hôm qua y đi tìm Giáng Trần nói hôm nay xuống núi, chờ đến trước miếu, đối phương đã đứng ở dưới gốc Vạn Cổ Xuân kia.
Cái tên Vạn Cổ Xuân này vẫn là Giáng Trần nói cho y biết —— một ngày Tạ Phùng Thù nhàn rỗi đến nhàm chán, ở dưới tàng cây nhìn hồi lâu, sau đó nói: “Cây hoa này của ngươi sao vẫn nhiều như vậy? ”
Giáng Trần cũng cùng y ngẩng đầu nhìn những bông hoa xếp chồng lên nhau, đáp: “Cây Vạn Cổ Xuân này đã bảy trăm năm, năm mươi năm vừa nở, năm mươi năm sẽ tàn, lúc này chính là thời kỳ nở hoa.”
Năm mươi năm nở, năm mươi năm tàn, đó không phải là một trăm năm sao?
Tạ Phùng Thù mở to hai mắt, một lần nữa nghiêm túc thật vạn phần kính nể nhìn về phía cây cổ thụ trước mắt, lại hỏi: “Vậy nó tổng cộng có bao nhiêu đóa hoa?”
Giáng Trần: “…”
Giáng Trần là Cổ Phật, tuy nói sau này rất ít xuất hiện, mấy năm trước cũng là vì ba ngàn chư Phật giảng kinh biện pháp, Phật pháp khó nghe, nhưng so với lời Tạ Phùng Thù nói càng làm cho hắn khó có thể tiếp lời.
Người xuất gia không nói dối. Giáng Trần trầm mặc hồi lâu, chỉ có thể mang theo ánh mắt cực kỳ ham muốn tri thức của Tạ Phùng Thù đáp: “Không biết, chưa từng đếm qua.”
Cũng may Tạ Phùng Thù nhất thời hỏi, trong chốc lát liền qua đi.
Nhìn thấy Giáng Trần, Tạ Phùng Thù lộ ra một nụ cười thoải mái, ba chân bốn cẳng bước đến bên cạnh đối phương.
“Đi thôi, xuống núi.”
Từ đông Ngưng đi hương tây, vượt qua hai đỉnh núi hiểm trở, chính là một tòa thành.
Trấn thành không lớn, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Trên phố người đến người đi, quán rượu, cửa hàng trà lâu một gian này nối tiếp gian kia chất đầy cả con phố, còn có người bán hàng rong ven đường, thanh âm cao ngất, thêm rất nhiều náo nhiệt.
Tạ Phùng Thù mới đến nhân gian, cảm thấy ánh mắt mình cũng không đủ nhìn, dọc theo đường đi quay tới xoay lui, sợ bỏ qua một chút đồ vật, bởi vậy thiếu chút nữa đụng phải người đi đường đang tới.
May mắn Giáng Trần bên cạnh lập tức đưa tay kéo y một cái, kéo người đến bên cạnh mình.
Tạ Phùng Thù đang nhìn người bán hàng rong thổi kẹo đường hình người, bất thình lình bị kéo như vậy, quay đầu lại mới phát hiện mình không để ý, nhất thời có chút ngượng ngùng, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Giáng Trần. Giáng Trần cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: “Muốn mua cái gì?”
Tạ Phùng Thù không lập tức trả lời, sờ trong tay áo rồi sờ, lấy ra một tờ giấy, mở từng chữ từng chữ đọc xuống.
“Muốn mang cho sư phụ mấy vò rượu, mang cho sư tỷ một cây trâm gỗ, mang quà mừng sinh nhật cho Trào Khê, còn có trái cây của ta, hạt dưa, hạt dẻ xào đường, bánh quế…”
Tạ Phùng Thù đọc xong chuỗi đó, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Còn có giấy bút của ngươi”.
Giáng Trần nghe một lúc lâu, lúc này chợt nghe thấy chính mình, mi tâm khẽ động, hỏi: “Của ta?”
“Không phải mỗi ngày ngươi đều phải chép kinh sao?” Tạ Phùng Thù đáp, “Vậy phải có rất nhiều giấy mực. ”
Giáng Trần không nói gì.
Tạ Phùng Thù cũng không hiểu kinh văn Phật giáo, thỉnh thoảng hỏi ý nghĩa đôi câu cũng không hào hứng mấy. Mỗi lần thấy Giáng Trần sao chép kinh, y luôn ở bên cạnh nhàm chán lắc qua lắc lại, hoặc là dứt khoát nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi. Chỉ chờ hoàng hôn buông xuống, Giáng Trần đánh thức y dậy, bảo y về nhà.
Tuy rằng như thế, y lại có thể nhớ rõ muốn mua giấy mực cho mình, ngoài dự liệu của Giáng Trần.
Nhưng hắn chỉ nói, “Bắt đầu mua đi.”
Họ đi bộ qua các cửa hàng từ đường phố đến cuối đường. Tạ Phùng Thù nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thú vị, buông cái này xuống lại cầm lấy cái kia, Giáng Trần cũng không nóng nảy, chỉ ở bên cạnh nhìn.
Thật vất vả mới đi dạo toàn bộ phố phường, trong tay hai người đã là túi lớn túi nhỏ, xách cũng không xách được, Tạ Phùng Thù vừa rồi còn đi dạo cao hứng, lúc này cũng đau mặt nhìn Giáng Trần.
“Thật nặng, ôm không được.”
Giáng Trần hai tay cũng đã đầy, Phật gia coi trọng tâm dung thiên địa, kiêng kị tâm tình lộ ra ngoài, hắn lại không khỏi khẽ thở dài, nhìn Tạ Phùng Thù nói: “Tìm một chỗ không người.”
Trên đường có quá nhiều người, hai người đi lòng vòng rẽ trái rẽ phải, rốt cục vào một con hẻm nhỏ không người.
Tạ Phùng Thù còn nhớ rõ Tuy Linh dặn dò y không được ở nơi có người vận dụng pháp thuật, cẩn thận nhìn thoáng qua chung quanh, mới thi quyết đem tất cả đồ đạc quét vào trong túi càn khôn trong tay áo.
Y thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu nhìn Giáng Trần cười nói: “Được rồi, trở về đi. ”
Hai người quay đầu đường cũ, lúc này gần hoàng hôn, nắng chiều như vàng, Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần quay lưng về phía hoàng hôn mà đi, bóng dáng lúc nào cũng xen kẽ.
Đã có thể nhìn thấy cửa thành, Tạ Phùng Thù duỗi thắt lưng, thở dài nói: “Thì ra xuống núi mệt mỏi như vậy.”
Y dừng một chút, lại cười ngây ngô nói: “Nhưng thú vị.”
“Thú vị chỗ nào?”
“Đều có. Ông lão thổi kẹo đường hình người, tỷ tỷ bán tơ lụa, người xào hạt dẻ, người đi dạo phố, còn có người bán nghệ ở đầu đường, đều thú vị.”
Ngữ khí y trong trẻo thẳng thắn, mang theo hi vọng cùng nhiệt huyết rõ ràng, thật sự cảm thấy tất cả người và vật trên trần thế này, náo nhiệt cùng âm thanh đều có ý nghĩa. Ánh mắt Giáng Trần rơi vào trên mặt y, nhớ tới chư thần thiên giới tìm hắn nhập thế trấn áp Ứng Long nói, lo lắng Ứng Long ma tính chưa trừ, nguy hại sinh linh, thỉnh hắn thương hại chúng sinh.
Bọn họ ngồi ngay ngắn trên thần đàn, không chịu tới nhân gian liếc mắt một cái, nói ra bốn chữ thương hại chúng sinh còn không có phân lượng bằng một câu thú vị của Tạ Phùng Thù.
Thần sắc Giáng Trần lạnh nhạt không gợn sóng, lại nghĩ: Tổ vạn Phật như hắn không giống ở Đại Phạm Thiên ngồi mấy vạn năm, thần Phật trên trời đều đen giống nhau mà thôi.
Tạ Phùng Thù nhận thấy ánh mắt của hắn, quay đầu hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Giáng Trần lắc đầu, đang muốn trả lời “không gì”, một người nam trung niên đột nhiên vọt ra từ trong ngõ nhỏ bên cạnh.
Người nọ quần áo cũ nát, hẳn là đã lâu không giặt qua. Trong tay hắn ôm một cái bọc, đi rất gấp, tựa hồ là không phát hiện đầu hẻm có hai người vừa vặn đi qua, thoáng cái đụng phải trên người Tạ Phùng Thù.
Đụng phải như vậy, cái bọc trong tay người này cũng tản ra, thế nhưng rớt ra mấy xấp tiền giấy vàng cháy một phần
Tiền giấy rải rác khắp nơi, Tạ Phùng Thù còn tưởng rằng lại là mình không để ý, hoảng sợ, vội vàng vừa giúp đỡ nhặt giấy vừa hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Đối phương ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu lên, càng không có trả lời, chỉ rút lại tiền giấy trong tay Tạ Phùng Thù, vòng qua y vội vàng đi về phía cửa thành.
Hai người cùng nhau nhìn hắn đi xa, Giáng Trần thu hồi ánh mắt trước, quay đầu hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Tạ Phùng Thù đầu tiên lắc đầu, nhưng vẫn cau mày như trước. Y một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt từ trên bóng lưng người kia, nhìn Giáng Trần nhẹ giọng mở miệng.
“Trên người người kia, yêu khí thật nặng.”