Một hòa thượng tu Phật bảy trăm năm, nhưng không có từ tâm?
Tin được không?
Tạ Phừng Thù nằm trên cành cây Vạn Cổ Xuân, một tay gối sau đầu, tay kia nhàn rỗn quơ quào một cành hoa phía trước ngắm nhìn.
Hôm qua Giáng Trần sau khi nói lời kia, liền tự mình nhắm mắt tham thiền, mặc cho Tạ Phùng Thù ở bên cạnh đi tới đi lui, đừng nói đến việc mở miệng nói chuyện, ngay cả ánh mát cũng không thèm nhìn.
Tạ Phùng thù cố gắng khuyên nhủ hồi lâu, từ năm đó Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng cho đến lê dân trong thiên hạ, nói chính mình cũng muốn xuất gia luôn, mà đối phương vẫn như trước, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Lúc đó đã là canh ba, lại có một Phật Thạch ngồi ngay ngắn trên đài sen, cầm mang hoa mang ý cười sống lại, vẫn là câu nói kia: “Giáng Trần, ngươi có biết hối hận không?”
Tạ Phùng Thù lúc ấy bụng ôm đầy tức giận, còn chưa đợi Giáng Trần trước mắt mở miệng, quay đầu hướng về phía phù điêu kia trả lời: “Đêm nay vẫn chưa hối hận đâu, ngày mai người hỏi sớm hơn đi!”
Tượng phật bằng đá tựa hồ bị một tiếng này của Tạ Phùng Thù dọa sợ, không hỏi lại lần nữa, đầu lại không quay trở về, cứ như vậy bị kẹt giữa không trung mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người, thỉnh thoảng còn rơi xuống chút bụi bặm của tường đá.
Bàn tay lần châu của Giáng Trần dừng lại một lát, lại như không có việc gì xảy ra mà tiếp tục lần từng viên một.
Tượng Phật thạch còn nói ba câu, người này thật sự ngay cả tảng đá cũng không bằng. Tạ Phùng Thù trong lòng nổi giận, trực tiếp ra khỏi pháp đường, cửa tầng tầng đóng lại, để cho khối gỗ mục kia tiếp tục đọc kinh.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên, Phật thạch kia mới tựa hồ bị dọa tỉnh: “Hắn hắn hắn ——”
Giáng Trần vẫn nhắm mắt như trước, không để ý tới hắn, Phật thạch dừng lại một lát, tựa hồ rốt cục tình táo lại, quát lớn một tiếng: “A Di Đà Phật.”
Một tiếng kệ Phật này trầm thấp kéo dài, thanh âm vừa dứt, trên ba mặt tường đá, ba ngàn Chư Phật đều đột nhiên chuyển động.
Bất kể là ngồi hay nằm, cười hay là phẫn nộ, thần thái của bọn họ không hề thay đổi, đầu lại đồng loạt chậm rãi nghiêng về phía Giáng Trần, đem ánh mắt nhìn vào thân ảnh trắng tuyết ngồi ở chính dữa pháp đường kia, có người niệm Phật hiệu, có người nhỏ giọng nghị luận với nhau, nghĩ khsi kinh hãi hoặc phẫn nộ.
Pháp đường vốn yên tĩnh tràn ngập tiếng nói lớn nhỏ cùng tiếng đá chuyển động rắc rắc, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Giáng Trần rốt cục mở mắt ra.
Hắn không đi xem bất kì vị nào trong Tam Thiên Thần Phật, chỉ nhìn ngọn trường minh đăng trên bàn, thản nhiên nói: “Người tá túc đã đi rồi.”
Hắn nói là Tạ Phùng Thù, thanh âm chư Phật nhỏ hơn một chút, nhưng còn chưa dừng lại. Giáng Trần nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Chư vị.”
Thanh âm của hắn không tính là lớn, nhưung thật giống như lập tức đã át hết thay đi tiếng nghị luận của Phật thạch. Đối với ba ngàn chư Phật lớn nhỏ khác nhau, Giáng Trần vừa không sợ hãi bất an, cũng không có kinh hoàng sợ hãi, thậm chí ngay cả động cũng không động. Ánh mắt hắn dừng lại trên ngọn đăng, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng.
“Im lặng đi.”
Nếu Tạ Phùng Thù ở đây, nhất định sẽ tận tình giáo dục hắn: “Người là một tiểu hòa thượng lại dám nói chuyện với chư Phật như vậy, chẳng trách bảy trăm năm vẫn còn ở trong núi này.”
Nhưng Tạ Phùng Thù không có ở đây, cho nên y cũng không nhìn thấy, Giáng Trần nói xong, tất cả Phật thạch đều an tĩnh lại.
Biểu tình bọn họ khách nhau, dường như còn không cam lòng, nhưng không ai mở miệng nữa. Sau đó, ba ngàn Phật thạch không hẹn mà cùng chậm rãi quay đầu lại, khôi phục khuôn mặt tư thái trước kia, lại biến thành phù điêu lạnh như băng trên tường đá.
Sống lưng Giáng Trần thẳng tắp, không nhúc nhích ngồi trên bồ đoàn. Pháp đường một lần nữa trở nên yên tĩnh, Giáng Trần không tụng kinh nữa, bên trong trời đất dường như chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng ngoài cửa.
*
Tạ Phùng Thù đã sống qua mấy trăm năm, khó có được một lần nóng này, hạ quyết tâm muốn mang hòa thượng này đi, lại tạm thời không muốn cùng đối phương mặt đối mặt, ở trong viện đi dạo hai vòng lấy lại bình tĩnh, lại phát hiện ngay cả thiền phòng cũng không có, dứt khoát xoay người lên Vạn Cổ Xuân trước chùa, tìm một vị trí nằm xuống.
Y đương nhiên sẽ không dễ dàng trở về, y vừa mới ra khỏi núi đã gặp được Tử Mẫu Quỷ, mộc bài kia cũng đường hoàng đặt trong bụng thi thể, ngoại trừ bởi vì thời tiết quá lạnh cùng máu ngưng tụ, không có bất kỳ che dấu nào.
Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy, kẻ ngốc đều nhìn ra được đối phương cố tình.
Hêt lần này đến lần khác chọc đến lòng hiếu kỳ của Tạ Phùng Thù, một khi đã nổi lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Ban đêm gió tuyết đã ngừng, y xuyên qua tầng hoa trùng trùng điệp nhìn biển sao mênh mông, tức giận trong lòng bất tri bất giác tiêu tán hơn phân nửa.
Nguyên nhân y tức giận không phải vì Giáng Trần không để ý tới người khác, chỉ là y thật sự muốn mang hòa thượng này theo.
Cảm thấy đối phương có thể giúp đỡ tuy rằng là một trong những nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn còn bởi vì Tạ Phùng Thù không biết vì sao, đơn thuần nhìn đối phương thuận mắt.
Vô cùng, vô cùng vừa mắt.
Có lẽ bởi vì đây là người đầu tiên y gặp từ khi xuất sơn tới nay, trên người lại mang theo nhiều bí mật, làm cho Tạ Phùng Thù nhịn không được muốn truy tìm tận gốc, đặc biệt là sau khi nghe nói đối phương tu hành suốt bảy trăm năm.
Một ngọn đèn, một tòa miếu, một gian pháp đường khắc đầy ba ngàn chư Phật, cứ như vậy đọc kinh văn bảy trăm năm, còn phải chờ Phật thạch tỉnh dậy mỗi tối đến nói một câu.
Tạ Phùng Thù chỉ nghĩ như vậy, liền cảm thấy có chút không thở nổi.
Chẳng lẽ hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, không muốn xuống núi đi dạo sao?
Tạ Phùng Thù nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn ở vạn hoa tựa gấm thở dài một hơi.
Thôi vậy, Tạ Phùng Thù thầm nghĩ, chờ ngài mai khuyên nhủ đầu gỗ kia thêm mốt chút. Nếu đối phương cố ý không muốn ra khỏi núi, vậy ta tự mình đi. Chờ làm xong việc lại mặt dày chạy một chuyến Phương Tây chư Thiên, mời vị Phật tổ nào phát thiện tâm, độ vị hòa thượng ngốc này, coi như bản tiên quân phát thiện tâm đi.
Nhưng nghĩ mình xưa nay chưa từng đi qua địa giới Phật tu, cũng chưa từng qua lại với Chư Phật, chỉ có cái danh Lăng Hành tiên quân, thực tế cũng không có thực quyền, cũng không biết đối phương có thể chịu bỏ mặt mũi của mình không.
Tạ Phùng Thù suy nghĩ lung tung một hồi, lại dựa vào cây ngủ một lát. Ngoáng một cái liền tới bây giưo, đã là lúc bình minh, vẫn không thấy người đi ra.
Y không thể trơ mặt trở về pháp đường được, chán nản lôi kéo hoa lá, không để ý khi lực của mình, hái xuống một đóa Vạn Cổ Xuân.
“…”
Phải, bây giờ chỉ có mười vạn chín ngàn bảy trăm mười sáu đóa trên cây này.
Tạ Phùng Thù có chút chột dạ nhìn chung quanh, đang suy nghĩ nên tiêu hủy tang chứng như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa rất khẽ
Tạ Phùng Thù ném hoa xoay người ngồi dậy, thoáng cái đối diện với ánh mắt của Giáng Trần dưới tàng cây.
Tạ Phùng Thù trước tiên cúi đầu nở nụ cười: “Chào buổi sáng, tu giả.”
Đối phương tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ gặp Tạ Phùng Thù, bước chân dừng lại, một lát sau mới nói: “Ta nghĩ ngươi đi rồi.”
“Sao được chứ,” Tạ Phùng Thù nhảy từ trên cây xuống, vỗ vỗ y bào: “Ta còn chưa khuyên được tu giả hồi tâm chuyển ý mà.”
Giáng Trần liếc mắt nhìn y, quay người đi vào trong chùa. Tạ Phùng Thù vội vàng đuổi theo,
“Tu giả ở trong núi này không cảm thấy buồn chán sao?
“Tu giả tu hành ở trong núi cũng là tu hành, đi nhân gian chẳng phải cũng là tu hành sao?”
“Trời đất rộng lớn, tu giả có muốn suy nghĩ lại không?”
Tạ Phùng Thù nói một tràng như pháo liên châu, thấy đối phương không thèm để ý, vòng qua y vào pháp đường, nhất thời có chút tức giận. Con người y cứ mỗi lần kích động là không qua đại não, đứng ở trong viện tràn đây năng lượng mà hướng về pháp đường hô một tiếng: “Hòa thượng!”
Người trong pháp đường dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía ngoài cửa.
Tạ Phùng Thù đã giả bộ tiên phong ngạo cốt mấy ngày, rốt cục không giả bộ nổi nữa. Y cũng không vào cửa, chỉ đứng ở cửa nhìn Giáng Trần trong Pháp Đường, lớn tiếng hỏi: “Bảy trăm năm còn không được phi thăng, chẳng lẽ không cảm thấy dài sao?”
Sắc mặt Giáng Trần không thay đổi, chỉ nghe y tiếp tục nói. Tạ Phùng Thù thấy đối phương rốt cục chịu nghe mình nói chuyện, ho khan một tiếng nói: “Bản tiên quân bất tài, một trăm năm dục linh, hai trăm năm hóa hình, ba trăm năm liền đắc đạo phi thăng, được phong tiên vị”
Nếu Minh Kha ở đây, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên lớn tiếng mắng Tạ Phùng Thù không biết xấu hổ, nhưng người trước mặt Tạ Phùng Thù là Giáng Trần, nghe xong sắc mặt như trước không hề gợn sóng.
Tạ Phùng Thù nói xong, hắng giọng nói tiếp: “Hiện giờ ta đã gặp được ngươi, chính là duyên phận, nguyện ý chỉ điểm một hai, giúp ngươi sớm lên Tây phương cực lạc”
Y nhướng mày với Giáng Trần, nhỏ giọng: “Ngươi không độ mình không độ người, vậy bản tiên quân độ ngươi thế nào?”
Giờ khắc này Giáng Trần mới mở miệng: “Độ thế nào?”
Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần, gằn từng chữ.
“Tu giả cùng ta xuống núi tìm pháp khi, ta trợ giúp tu giả phi thăng.”
Tạ Phùng Thù nói xong, trong ngoài đều yên tĩnh.
Lúc này sắc trời còn sớm, trong viện còn có một chút ánh nắng sớm, pháp đường vẫn vẫn có chút u ám. Hai người một người ở trong phòng, một người ở trong viện, lúc một sáng một tối ngước mắt nhìn nhau
Giáng Trần ở trong pháp đường nhìn về phía Tạ Phùng Thù ngoài cửa, trên tường ba ngàn Thần Phật cúi đầu, giờ phút này bọn họ là những tác phẩm điêu khắc đá cứng rắn lạnh như băng, không phát ra được thanh âm nào, trong không khí chỉ có tiếng đ lách tách rất nhỏ từ bấc đèn của trường minh đăng trên bàn.
Hắn và Tạ Phùng Thù đối diện nhau trong yên tĩnh như vậy hồi lâu.
Cuối cùng, Giáng Trần nói: “Mất pháp khí gì?”
Đã đến mức này, Tạ Phùng Thì dứt khoát thẳng thắn: “Tinh La Mệnh Bàn.”
Mi tâm Giáng Trần khẽ động.
Tạ Phùng Thù thấy bộ dáng của hắn, liền biết đối phương biết được tác dụng của mệnh bàn. Đối với tiên gia pháp khí Giáng Trần cũng rõ ràng chuyện này, Tạ Phùng Thù ngược lại không kinh dị như vậy, chỉ kiên nhẫn chờ đối phương trả lời.
Tạ Phùng Thù nhìn thấy hắn bộ dạng, liền biết đến đối phương biết được Mệnh Bàn tác dụng. Đối tiên gia pháp khí Giáng Trần lại cũng biết rõ như vậy, Tạ Phùng Thù ngược lại không hề kinh ngạc, chỉ kiên trì chờ đối phương trả lời.
Giáng Trần trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng nói: “Vu Chử hành tung quỷ dị, ta cũng đã lâu không nhập thế, có thể tìm được hay không còn chưa biết.”
Giáng Trần trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy tư cái gì, cuối cùng nói: “Vu Chử hành tung quỷ bí, ta cũng lâu không vào đời, có thể hay không tìm được còn chưa biết được.”
Đây chính là đáp ứng.
Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, lập tức tranh thủ hỏi: “Không sao, xem như là đi thử vận khí. Khi nào tu giả định lên đường?”
“Gọi pháp danh ta là được rồi.” Giáng Trần đại khái là chịu không nổi Tạ Phùng Thù một câu tu giả một câu pháp sư, hắn nói, “Bây giờ.”
Lúc Tạ Phùng Thù xuống núi vốn không mang theo bất kì thứu gì khác, chờ Giáng Trần thu thập, y rốt cục cũng không nhịn được tiến đến trước vách đã trong pháp đường, đại bất kích mà gõ gõ là thạch điêu, hỏi: “Lẽ nào Phật tu này mỗi ngày đều hỏi?”
“Ừm.”
“Hỏi bao lâu rồi?”
“Bảy trăm năm.”
Vậy chẳng phải là từ lúc hòa thượng bắt đầu tu hành liền hỏi sao?
Tạ Phùng Thù nghi ngờ: “Vậy hôm nay ngươi xuống núi thì làm sao bây giờ?”
“Bọn họ sẽ không hỏi.”
Giáng Trần tựa hồ cũng không mang theo đồ dư thừa, chỉ giơ tay lên lấy đèn trên bàn xuống. Bởi vì là ban ngày, ánh đèn hiển nhiên không sáng như ánh mặt tròi, ngọn lửa bình bình ổn ổn cháy ở giữa.
Tạ Phùng Thù thu tay lại, đi đến bên cạnh hắn: “Ngươi muốn mang ngọn đèn này đi.”
Giáng Trần “Ừ” một tiếng, khẽ đọc một khẩu quyết ngắn, ngọn đèn kia liền biến mất.
Tạ Phùng Thù hiện tại nhìn hòa thượng này, chỉ cảm thấy đối phương khắp nơi đều có ý tứ, mở miệng gọi: “Giáng Trần.”
Người ta vừa nói gọi thẳng pháp danh, y liền thuận theo, không hề thấy có gánh nặng mà mở miệng, Giáng Trần giương mắt, Tạ Phùng Thù tiếp tục hỏi: “Ngươi ở trong núi này tu hành bảy trăm năm, ngọn đèn này cũng cháy bảy trăm năm?”
Giáng Trần khẽ gật đầu.
Lần này Tạ Phùng Thù cảm thấy thật hứng thú, đi theo phái sau Giáng Trần hỏi: “Ngọn đèn này của ngươi tên gì?”
Giáng Trần đã đẩy cửa ra, ánh mặt trời trút xuống, chiếu tan một phương trời đất, chiếu lên bạch y ngọc hoa của hai người.
Hắn chưa quay đầu lại, chỉ trả lời trong ánh mặt trời——
“Niết bàn.”
Không bị nghiệp vây quanh, không bị sinh tử vây khốn, tên là Niết Bàn.