Nhiên Đăng

Chương 50

Edit by Mặc Hàm

Tạ Phùng Thù vừa nói ra lời này, đèn đuốc cả phòng tựa hồ như bị làm kinh hãi, chợt nhoáng lên một cái.

Trong ánh sáng lúc sáng lúc tối, hai hàng lông mày Giáng Trần khẽ nhíu lại, nhìn Tạ Phùng Thù, qua hồi lâu mới mở miệng nói: “Cái gì?”

Tạ Phùng Thù cho rằng hắn không nghe rõ ràng, lại tiến lại gần một chút, nói: “Ta nói ngươi và ta…”.

“Ta nghe rõ ràng.” Giáng Trần mạnh mẽ cắt đứt y, lại trầm mặc một lát, mới một lần nữa mở miệng. “Ý ta là tại sao ngươi đột nhiên-“

Giáng Trần dừng một chút, rốt cuộc vẫn không nói ra mấy chữ kia theo Tạ Phùng Thù, ngược lại nói: “Nói cái này?”

Tạ Phùng Thù nhìn hắn, giọng nói vừa nhỏ vừa thấp: “Không muốn ngươi đi.”

“……”

Phật tu coi trọng tứ đại giai không, hết lần này tới lần khác Giáng Trần giờ phút này muôn vàn tâm tư, nhất thời cư nhiên không biết mình là tâm tình cỡ nào, hắn nhìn Tạ Phùng Thù, đối phương một thân giáng hồng, một đôi mắt sáng ngời như hồ nước ở Minh Kinh Đài đang ngước nhìn Giáng Trần, hiện ra vẻ sạch sẽ thuần túy.

Giáng Trần nhìn y, cuối cùng lắc đầu, nói: “Không được.”

Tạ Phùng Thù lập tức nóng nảy, nâng cao giọng hỏi: “Vì sao?”

Giáng Trần lẳng lặng nhìn y, thấp giọng nói: “Ngươi có biết cái gì gọi là phu thê không?”

“Ta cũng không phải trẻ con.” Tạ Phùng Thù hướng về phía Giáng Trần lộ ra một nụ cười, “Nếu thích một người, muốn cùng hắn bạc đầu đến già, cả đời không tách ra, liền cùng hắn làm phu thê.”

Y ngửa đầu nhìn Giáng Trần, nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không thích ta, muốn chia tay với ta sao?”

Giáng Trần từng ở Đại Phạm Thiên cùng Tam Thiên chư Phật biện pháp, giờ phút này cư nhiên bị Tạ Phùng Thù hỏi đến á khẩu không nói nên lời.

Tạ Phùng Thù không giống Tam Thiên Thần Phật, cùng Giáng Trần gặp phải bất kỳ tiên ma yêu nhân nào cũng không giống nhau, thậm chí không giống Ứng Long thời thượng cổ —— y không có nhập ma, không có cừu hận, chỉ có tâm tính đơn thuần của thiếu niên, nhiệt liệt lại chân thành, đang trông mong chờ Giáng Trần trả lời.

Giáng Trần nhìn y, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng vẫn nói: “Không được.”

Giờ phút này tất cả giải thích đều có chút tái nhợt vô lực, hết lần này tới lần khác Giáng Trần lại sợ bị thương một trái tim thiếu niên sạch sẽ, chỉ có thể tốn công phí sức giải thích.

“Tạ Phùng Thù, ” Hắn do dự, chậm rãi nói, “Hòa thượng không thể cùng người khác làm vợ chồng, hai nam tử cũng không thể làm vợ chồng.”

Tạ Phùng Thù bình tĩnh nhìn hắn, nụ cười trên mặt đã không còn, khóe môi căng thẳng, có vẻ có chút thương tâm, lại hiện ra một cỗ bướng bỉnh mà người bên ngoài không có.

Y đột nhiên nói, “Không đúng.”

Trong đêm dài đằng đẵng, thanh âm của y ở trong pháp đường nghe đến rõ ràng

“Chỉ cần hai người thích nhau, đều có thể làm vợ chồng.”

Tạ Phùng Thù cả đời này được người trong sư môn sủng ái lớn lên, Lữ Tê Ngô cùng Tuy Linh kiêu căng y, ngay cả Trào Khê cả ngày lấy chọc ghẹo y làm niềm vui, trên thực tế cũng chưa từng cự tuyệt yêu cầu gì của Tạ Phùng Thù. Lần đầu tiên trong đời Tạ Phùng Thù bị người từ chối, quả thật có chút thương tâm, còn có chút tức giận, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng rầu rĩ.

“Ngươi không thích ta sao? Ngươi đối xử tốt với ta đến vậy,ta  không tin điều. Ngươi thích ta, cũng không dám nói ——”

Tạ Phùng Thù càng nói càng tức giận, cuối cùng ngửa đầu ra sau, tay không cẩn thận đụng phải kinh thư trên bàn cũng không quản, gằn từng chữ kết luận: “Nhát gan.”

“…” Giáng Trần từ thời thượng cổ đến nay, vẫn là lần đầu tiên bị người ta chỉ vào mũi nói nhát gan, nhưng không có phản bác. Hắn nhìn Tạ Phùng Thù, ngữ khí không nhanh không chậm: “Tạ Phùng Thù, ngươi năm nay bất quá cũng mới hóa hình hai trăm năm, dựa theo tuổi tác nhân gian tính, cũng là vừa mới trưởng thành. Tuổi này gặp được một người không ghét, lúc ở chung cảm thấy vui vẻ, liền cho rằng đây là thích.”

“Ngươi còn có rất nhiều thời gian, nếu là một chốc phi thăng thành tiên, không già bất tử, tuổi tác lại càng không nhìn thấy đầu, đến lúc đó, ngươi liền biết hiện tại nói bất quá là ——”

Giáng Trần còn chưa nói xong, Tạ Phùng Thù liền hỏi: “Đến lúc đó, nếu ta còn thích ngươi thì sao?”

Y bất mãn tâm ý của mình bị coi là đùa giỡn, vì thế ngữ khí kiên định, nói năng có khí phách mà trả lời: “Cho dù còn có rất nhiều thời gian, cho dù còn có ba trăm năm, năm trăm năm, bảy trăm năm, cho dù ngày nào đó ta phi thăng thành tiên, ta vẫn thích ngươi.

“Vạn nhất đến lúc đó, ngươi lại dùng lý do đối phó ta?”

Ngoài cửa sổ có gió núi thổi qua rừng rậm, trong pháp đường chỉ có ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, ngẫu nhiên bật một cái hoa đăng, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Ánh mắt Tạ Phùng Thù so với ánh nến còn nóng hơn, trái tim lạnh như đá của Giáng Trần phảng phất cơ hồ bị bỏng, hắn muốn sờ sờ đầu Tạ Phùng Thù một chút, hoặc là chạm vào mí mắt thon dài của đối phương, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả, ngay cả động cũng không nhúc nhích, chỉ nói: “Trở về đi, Tạ Phùng Thù.”

Ngay sau đó, vành mắt Tạ Phùng Thù lập tức đỏ lên.

Y không khóc —— vừa rồi còn nói mình không phải trẻ con, sao còn không biết xấu hổ khóc trước mặt Giáng Trần đây? Nhưng y đúng là cực kỳ thương tâm, vì thế đỏ mắt đứng lên, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói với Giáng Trần, chính mình ngẩng đầu đi ra ngoài.

Không tới tìm hắn nữa, Tạ Phùng Thù đỏ mắt nghĩ. Hắn chăn ghét như vậy, không bao giờ đến tìm hắn nữa.

Y đi rất gấp, cơ hồ là xông ra ngoài, ngay cả cửa Pháp Đường cũng không đóng lại. Vì thế gió núi mênh mông từ bên ngoài rót vào, thổi động tăng bào của Giáng Trần, thổi đến ba ngàn ngọn đèn lung lay lay động, cũng thổi đến kinh thư vừa rồi bị Tạ Phùng Thù đánh rơi.

Đó là một quyển Hoa Nghiêm Kinh, bị gió thổi bay hơn phân nửa. Giáng Trần nhặt nó lên, trên đó viết: “Tất cả chư báo đều khởi do nghiệp, tất cả chư quả đều từ nhân sinh.”

Cho nên tối nay mình và Tạ Phùng Thù rốt cuộc là nhân hay là quả?

Nguyên nhân của mình và Tạ Phùng Thù là kiếp trước ở núi Tu Du này, chính mình vì cái gọi là chúng sinh mà giết đối phương.

Tiên giới thỉnh cầu Giáng Trần chưa bao giờ để ở trong lòng, hắn lại xuống Tu Di, bất quá là vì hoàn trả một cái mạng kiếp trước kia. Nhiên Đăng là Sáng Thế Cổ Phật, càng biết đạo lý nhân quả trả nợ, cho nên hắn nghĩ mình hoặc là để cho Tạ Phùng Thù lớn lên, hoặc là độ y phi thăng. Hết lần này tới lần khác hắn mới hiểu được, vạn lần nhân quả đều có biến số, kiếp này biến số của hắn và Tạ Phùng Thù chính là một hồi thích không đúng lúc.

Hắn nghĩ đến bộ dáng Tạ Phùng Thù vừa rồi, đỏ mắt, lại quật cường không cúi đầu.

Chính mình làm cho hắn tổn thương tâm, nhưng nếu một ngày nào đó Tạ Phùng Thù biết chuyện tiền trần, đại khái sẽ thương tâm gấp trăm ngàn lần so với hiện tại. Đến lúc đó, mối hận sát than, huyết hải thâm cừu, còn nói yêu thích cái gfi?

Giáng Trần cúi đầu nhìn kinh văn chép nửa trên bàn, hồi lâu sau, mặt không chút thay đổi cầm lấy nó đặt ở trên ngọn nến, từng chút từng chút đốt sạch sẽ.

Lúc Tạ Phùng Thù xông vào phòng, Trào Khê còn chưa ngủ, đang rót trà uống trước bàn, bị đẩy cửa đột nhiên hoảng sợ, không kiên nhẫn quay đầu lại: “Đẩy cửa mạnh như vậy làm cái gì!”

Hắn lại ngước mắt lên, liền nhìn thấy ánh mắt Tạ Phùng Thù đỏ như một con thỏ. Vì vậy, tất cả những lời tiếp theo nuốt vào bụng, đặt cốc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Tạ Phùng Thù hít mũi đáp, “Ta muốn đi ngủ. ”

Nói xong, Tạ Phùng Thù nhào tới trên giường dùng chăn quấn mình thật chặt, mặc cho Trào Khê gọi thế nào cũng không để ý.

Trào Khê không còn cách nào khác, lại gọi Tuy Linh cùng Lữ Tê Ngô tới, ba người vây quanh trước giường Tạ Phùng Thù. Một người hỏi “Tiểu đồ đệ, sư phụ ngày mai xuống núi mua đồ ăn vặt cho ngươi có muốn hay không?”, một câu hỏi” Tiểu Thù, sư tỷ đi nấu bát mì cho ngươi có được không?”

Tạ Phùng Thù cũng không nói gì, lắc đầu trong chăn, chỉ có Trào Khê nhận định y bị hòa thượng ở sau núi kia bắt nạt, tức giận lấy trường tiên muốn ra ngoài, Tạ Phùng Thù mới thò ra trả lời: “Hắn không bắt nạt ta, ta không sao.”

Làm sao có thể không có việc gì chứ, có lẽ là bởi vì gió đêm quá lớn, Tạ Phùng Thù một đường lại chạy vội, đến nửa đêm, y liền bị sốt.

Trong lúc mê man, y chỉ có thể nhìn thấy sư tỷ đút thuốc cho mình uống, Trào Khê ở một bên bưng chén, Lữ Tê Ngô giúp y dò nhiệt độ trên trán, lại thu tay an ủi nói: “Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.”

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ. Tạ Phùng Thù mỗi ngày uống thuốc, nằm ba bốn ngày, mới tốt lên, y gầy đi một chút, trên mặt bớt đi chút mập mạp, thoạt nhìn thế nhưng lớn lên một chút.

Y ngoan ngoãn luyện công, cũng đi theo Tuy Linh Trào Khê đùa giỡn, lại không bao giờ nói mình muốn đi sau núi tìm người nữa. Những người khác trong sư môn cũng không dám hỏi y, đồng loạt xem như không có hòa thượng ở sau núi kia.

Chạng vạng một ngày nọ, tỷ đệ ba người luyện xong ngồi cùng nhau ăn cơm, Tạ Phùng Thù chỉ ăn vài ngụm liền buông đũa xuống, y bệnh qua một hồi, luôn có chút chán ăn, Tuy Linh nhìn đau lòng, nhịn không được lẩm bẩm: “Luôn ăn một chút như vậy làm sao được đây?”

Trào Khê xen vào nói: “Không phải hắn thích ăn sơn tra phía sau núi sao, cái kia khai vị, lát nữa ta dẫn hắn đi hái.”

Hắn vốn không nghĩ tới nhiều như vậy, thuận miệng nói xong, ở trong một mảnh yên tĩnh cuối cùng cũng phát hiện không đúng, lại vẽ rắn thêm chân sửa miệng: “Hắn lười đi, ta tự mình đi cũng được.”

Tất cả mọi người đều quan tâm đến cảm giác của mình, Tạ Phùng Thù sinh ra áy náy đồng thời, lại có chút phẫn nộ bất bình: Dựa vào cái gì không đi, sau núi lớn như vậy, ta không gặp hắn là được, sợ hắn làm cái gì.

Vì vậy, y ngẩng đầu lên và trả lời lớn tiếng: “Đi!” ”
Bình Luận (0)
Comment