Nửa tháng trước, ta thê thảm bị Y Thánh đuổi đi, hiện tại, ta có thể hét lớn một tiếng với ngọn núi Bách Thảo: Lâm Tá Quân ta đã trở lại!
Chuyện kể rằng, lần này ta trở về cũng coi như áo gấm về làng, nghĩ tới lúc ta đi cầm theo một túi hành lí, bên trong ngoài quần áo Hi Nhiên làm cho ta là bảo bối ra, những thứ khác có thể không cần nói đến. Hiện tại, theo thống kê chưa xong của Y Quỷ, không tính thanh kiếm Yêu Nguyệt trâu bò lấy từ chỗ Giang đại tiểu thư kia mà Y Quỷ dùng một canh giờ văng nước miếng tứ tung giới thiệu cho ta, thì số tiền chúng ta thuận tiện kiếm được trên đường đã đủ mua đống nhà.
Con ngựa lộp cộp chậm rãi đi lên, không lâu sau, chúng ta đã vào trong thôn nhỏ ở núi Bách Thảo.
Thôn nhỏ nửa tháng trước còn sinh khí bừng bừng thì ngày hôm nay nhìn thật có chút cảm giác u buồn.
Ta và lão Quỷ xuống ngựa, mỗi người đều ôm một đống đồ, chuẩn bị đưa cho những người đã lâu không gặp.
Không phải Mạnh Tử đã nói: "Giàu lo chuyện thiên hạ, nghèo chỉ lo thân mình" sao? Với ta mà nói, hiện tại ta coi như giàu, cho nên cầm theo một đống lễ vật đi tặng người.
Y Quỷ thì thào lẩm bẩm bên cạnh:
- Xem ra gần đây chỗ này bị chìm trong bệnh nặng, bất quá có lão Cổ ở đây, hẳn là không thành vấn đề.
Bệnh nặng? Ôn dịch?
Ta nhìn thấy mấy bác gái đại thẩm trong thôn đang tụ ở phía trước nói chuyện phiếm, ta tiến đến vốn muốn nghe xem gần đây có chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy một người trong đó nói:
- ...Tôi cũng thấy Mộ Dung cô nương và Vương công tử xứng đôi thật sự!
Những người khác phụ họa nói:
- Đúng vậy, Vương công tử ôn nhã hữu lễ, tướng mạo đường hoàng, giỏi võ công, tôi nghĩ, có thể dạy ra nam tử như vậy thì trong nhà cũng không thể nghèo túng, phối với nữ tử như tiên nữ như Mộ Dung cô nương thật sự là càng ngày càng thích hợp.
Người còn lại chen miệng nói:
- Hơn nữa cuộc sống trong núi tịch mịch, hai người bọn họ ngày ngày ở cùng một chỗ, lại là nam chưa cưới nữ chưa gả... Haiz, cô nhìn lúc bọn họ cứu chữa cho chúng ta, ăn ý nhiệt tình, nói không chừng tơ hồng của hai người đã sớm kết thành. Hơn nữa Y Thánh không phản đối, nói không chừng qua thời gian nữa, chúng ta nên làm tiệc cưới!
Mấy bác gái càng nói càng hưng phấn, có một người nhẹ giọng thở dài:
- Chỉ là đáng thương cho đứa nhỏ tiểu Quân kia...
Nghe lén nửa ngày, ta rốt cục không chịu nổi nữa, đứng ra nói:
- ... Có khỏe không, ta cảm thấy ta còn chưa đến mức tình trạng 'đáng thương' như vậy.
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, thấy là ta thì trên mặt đều có chút xấu hổ, một người nói:
- Tiểu Quân, vừa nãy là chúng ta nhàm chán nói chơi, cậu chớ để trong lòng.
- ... Không sao, đồ này tặng các cô - Ta để xuống đồ trong lòng, xoay người muốn đi.
Cảm xúc sung sướng khi trở về lập tức biến mất không tăm hơi, ta trầm mặc đi theo Y Quỷ, chậm rãi đi lên núi. Kiếm Yêu Nguyệt trong tay đổi từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải đến tay trái. Y Quỷ nói thanh kiếm này sắc bén vô cùng, là kiếm tốt hiếm có, thân kiếm nhẹ, thích hợp cho nữ tử sử dụng, cho nên ta muốn đưa kiếm cho Hi Nhiên làm lễ vật, nhưng bây giờ nắm kiếm trong tay thì cả người không được tự nhiên.
Đợi đến khi chúng ta đến trước phòng Y Thánh thì phát hiện ra cửa phòng Y Thánh khép chặt, hiển nhiên là không có ai ở nhà.
Kết hợp với lời nói của dân thôn dưới chân núi, Y Thánh hẳn đã mang hai người kia đi xem bệnh hoặc hái thuốc.
Ta và lão Quỷ đành phải quyết định trước hết cất đồ vào phòng, sau đó thích làm gì thì làm.
Lão Quỷ vừa vào nhà thì trực tiếp ngã xuống giường ngủ như chết, ta lấy thanh kiếm Yêu Nguyệt đi ra cửa. Coi kiếm làm gậy, vác trên vai, đi lang thang không mục đích ở trong núi rừng phục hồi lại tinh thần, thế nhưng lại tới trước cửa Y Thánh.
Ta ngẩn người, hít thật sâu một hơi, chuẩn bị trở về. Quay người lại, Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ đang đi về phía này.
Mộ Dung Hi Nhiên cùng Vương Cảnh Hủ vốn đang nói gì đó, đột nhiên thấy ta thì hai người đều hơi ngẩn ra một chút.
Ta nhìn bọn họ 'thân mật' đi cùng nhau, nước chua trong lòng càng không ngừng dâng lên. Nhưng 'thế kiềng ba chân' gượng gạo hiện tại không phải là thứ ta muốn nhìn, cho nên ta chuẩn bị trở về.
Ta vốn là một bàn tay cầm chuôi kiếm, đã tháo vỏ kiếm, mũi kiếm hướng lên, cầm kiếm, dựa vào kiếm, tựa kiếm vào người. Vừa nãy thấy Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ đi cùng nhau, ta hơi hốt hoảng, tay nhẹ nới lỏng, bi kịch cứ như vậy xảy ra...
Kiếm Yêu Nguyệt không có vỏ kiếm rơi tự do xuống đất, lúc ta nhặt kiếm lên, chuôi kiếm và một góc thân kiếm chạm tới gần cổ, kiếm vừa ra khỏi vỏ dán vào cổ ta, đi xuống...
- Tá Quân, đừng! - Xa xa, Mộ Dung Hi Nhiên thất kinh hô lớn.
Ta nhanh chóng bắt lấy chuôi kiếm, luống cuống tay chân, thân kiếm lạnh như băng dán lên cổ.
Hồi tưởng tới hơi lạnh lúc bảo kiếm xẹt qua mang đến, ta ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Kiếm Yêu Nguyệt trong tay ta bị người khác một phát túm lấy, ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tràn đầy nước mắt và lo lắng của Mộ Dung Hi Nhiên. Mộ Dung Hi Nhiên gắt gao cầm thanh Yêu Nguyệt trong tay, như sợ ta đoạt lại.
Ta chớp chớp mắt, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vương Cảnh Hủ đi qua cạnh người ta, châm chọc nói:
- Lâm công tử định tới nơi này tự vẫn cho chúng ta nhìn sao?
Tự vẫn?
Trên đầu ta rơi xuống đường đen xì, chẳng trách Hi Nhiên kêu "Đừng" khàn cả giọng như vậy, nguyên lai là nhìn từ xa, vừa nãy là ta luẩn quẩn trong lòng nên 'tự vẫn'.
Ta trả lời:
- Nếu ta nói vừa rồi là ta không cẩn thận trượt tay thì các ngươi tin không?
Đầu Vương Cảnh Hủ không quay lại, để lại ba chữ:
- Khổ nhục kế.
Ta oán thầm trong lòng: Ngừng, giả bộ tiêu sái còn làm bộ cái gì cũng nhìn thấu, không những thế còn đoán sai, khổ nhục kế cái gì, rõ ràng là ta trượt tay.
Nhưng thấy bóng lưng tiêu sái của Vương Cảnh Hủ, lại nghĩ tới những lời nghe được ngày hôm nay, ta không khỏi sôi máu, vừa định xoay người đi thì hồi tưởng lại lời Y Quỷ nói với ta lúc trước, cố gắng ngăn lại tức giận.
Ta giận người khác, sao có thể lấy Hi Nhiên làm nơi trút giận?
Ta cười nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, nàng đừng lo lắng, vừa nãy thực sự chỉ là ta trượt tay. Thanh kiếm này tặng nàng, ta về đây.
- Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên kéo ống tay áo của ta.
- Sao... - Ta mới mở miệng thì lời nói còn lại đã bị Mộ Dung Hi Nhiên chặn lại.
Ta mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên khép hờ mắt, lông mi rung nhè nhẹ, chứng tỏ chủ nhân của nó đang khẩn trương. Tiếp xúc ấm mềm trên môi cho ta cảm giác quen thuộc, mang một loại ma lực khó nói lên lời, khiến ta không nhịn được mà sa vào đó.
Ngay tại lúc ta còn ở trạng thái ngây người thì Mộ Dung Hi Nhiên đã lùi lại.
Một nụ hôn nhanh cũng đã bắt Mộ Dung Hi Nhiên dùng hết dũng khí.
Ta lấy lại tinh thần, nhìn nhìn gương mặt trắng nõn nhiễm hồng nhạt của Mộ Dung Hi Nhiên, lộ ra nụ cười ngây ngốc, sau đó, ta đấm ngực dậm chân một trận, vừa nãy ta sao lại chỉ biết ngẩn người, hẳn nên bắt lấy cơ hội thừa thắng xông lên mới phải chứ!
Không dễ gì được mỹ nhân hiến hôn mà!
Bất quá ngẫm lại, ta lại cười híp mắt nói:
- Thì ra trượt tay còn có thể được mỹ nhân hiến hôn, sau này ta đây nhất định trượt thêm vài lần!
Một câu này lại làm cho mặt Mộ Dung Hi Nhiên lập tức trở nên trắng xanh.
Ta nhất thời hiểu ra ta lại nói sai, vừa nãy ta cho rằng là trượt tay, nhưng bọn họ nhìn thì là đang tự vẫn, sau này nếu ta 'tự vẫn' thêm vài lần thì phỏng chừng có thể hù chết người khác.
Ta vội vàng giải thích:
- Không đúng không đúng, ta nói là...
- Tá Quân - Mộ Dung Hi Nhiên gắt gao cầm một bàn tay của ta - Nếu huynh không vui, ta tình nguyện để huynh phát hoả với ta cũng không muốn huynh tự làm thương chính mình.
Ta lắc đầu nói:
- Ta không muốn làm thương chính mình, ta lại càng không muốn làm thương nàng. Ta vừa nãy thật sự là trượt tay ngoài ý muốn.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn thẳng vào ta, rõ ràng và kiên định nói:
- Nếu như huynh chết, ta cũng không muốn sống một mình.
Ta khiếp sợ, khiếp sợ nói không ra lời, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn Mộ Dung Hi Nhiên.
- Vào cái ngày mẹ chết, ta đã muốn đi cùng, nhưng bà lại phó thác ta cho huynh, để ta đi theo huynh, để sống sót. Là huynh đối xử thật tốt với ta, khiến ta lưu luyến thế gian này. Học y, không chỉ là vì thích, còn là vì lúc huynh bị bệnh ta có thể giúp huynh thoát khỏi ốm đau. Tập võ, ta không cần võ công của ta có thể có nhiều tác dụng, chỉ cần lúc gặp nguy hiểm, không cần trơ mắt nhìn huynh che trước thân thể ta, lưỡi dao sắc bén đánh lại thế mà mình không có cách. Tá Quân, Hi Nhiên từ rất lâu trước kia... đã yêu chàng.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, trong mắt nhu tình như có tràn ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi mê hoặc mắt ta.
Haha, Y Thánh không đồng ý thì đã sao, lời nói không căn cứ của bác gái đại thẩm thì cần hiểu sao? Bộ dạng soái, võ công tốt, thân thế tốt thì có gì đặc biệt hơn người, không nghe thấy Hi Nhiên nói người nàng yêu chính là ta sao!
Trong lòng có tiếng vọng không ngừng: Người Hi Nhiên yêu chính là ta, là ta, là ta, ta, ta...
Ta cầm lại bàn tay Mộ Dung Hi Nhiên đang giữ chặt tay ta, ngây ngô cười muốn nắm nốt tay kia của Mộ Dung Hi Nhiên, tay giơ lên một nửa thì hai khối đá lớn trong lòng lại bật ra.
Một cái lên lớp giảng bài: Ta là nữ tử, Hi Nhiên không biết.
Cái kia viết: Ngày về nhà đang đợi, có thể để lại Hi Nhiên hay không.
Hai khối đá lớn ép lòng tới nặng nề.
Ta cầm tay Mộ Dung Hi Nhiên, ôn nhu hỏi:
- Hi Nhiên, nếu trải qua chia cách,nàng có thể còn yêu ta không?
(Muahaha Tác giả ít có ác ~I don't like it, no, I love it~)