Nhiên Tình

Chương 11

Nhìn thiếu niên trước mắt có vẻ ngoài năm phần tương tự với Mạc Trần Cẩm, nhưng khí chất hơn một chút lỗ mãng, Thuỷ Vô Dương có chút cảm khái.

Nếu Trần Cẩm năm đó không có gặp sự kiện kia, nói vậy hiện tại cũng sẽ không trở nên âm trầm như vậy đi, tuy rằng không nhất định sáng sủa giống như đệ đệ hắn, nhưng tối thiểu sẽ không thay đổi đến lạnh lùng như thế.

“Ngươi chính là nam sủng của đại ca ta?” Mạc Trần Kiêu mang theo ánh mắt tò mò nhìn Thuỷ Vô Dương, lời nói cũng thật trực tiếp, nhưng lại không ác ý.

Sửng sốt một chút, Thuỷ Vô Dương mỉm cười đáp:“Đúng vậy, ta chính là nam sủng của đại ca ngươi.”

“Cảm giác không xong thế nào ấy, nhưng đại ca chọn ngươi, thế Linh nhi nên làm cái gì bây giờ? Thật là phiền toái, đơn giản kêu đại ca đều cưới hai người luôn đi.” Cậu thiếu niên gãi gãi đầu, phiền não lẩm bẩm.

Nghe xong lời gã nói, Thuỷ Vô Dương không khỏi bật cười.

“Trần Kiêu, ngươi lại đang nói kỳ quái cái gì đó?” Mạc Trần Cẩm đi đến bên cạnh Thuỷ Vô Dương, có chút bất đắc dĩ hỏi.

“Nào có, đại ca đừng oan uổng ta.” Mạc Trần Kiêu lập tức kêu oan.

Hành động trẻ con của Mạc Trần Kiêu làm cho Thuỷ Vô Dương nhịn không được cười lên tiếng, mà Mạc Trần Cẩm tuy rằng không cười ra, nhưng trong mắt lại mang theo nồng đậm ý cười.

Kỳ thật Mạc Trần Cẩm vẫn rất thương yêu đệ đệ nhỏ hơn hắn ba tuổi, tuy rằng ở mặt ngoài mọi người đều không nhìn ra được.

“Được rồi, Trần Kiêu nhanh lên đi qua đi, mọi người đều đang chờ ngươi đó.” Mạc Trần Cẩm thúc giục.

“Thật sự?” Vừa nghe thấy mọi người đều đang đợi mình, Mạc Trần Kiêu phấn khởi, lập tức bỏ chạy đi.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Vâng.” Lên tiếng, Thuỷ Vô Dương chậm rãi đi theo phía sau Mạc Trần Cẩm, đại sảnh cùng hậu viện bày tiệc cũng không xa, đi không bao lâu, Thuỷ Vô Dương liền thấy đại sảnh huyên náo thành một mảnh.

Thuỷ Vô Dương vừa vào đại sảnh, mọi người đang huyên náo liền lập tức im lặng lại, toàn bộ ánh mắt phóng về phía y, gợi lên khoé môi, Thuỷ Vô Dương đạm cười.

Tuy rằng y đã sớm thói quen bị người nhìn chăm chú, nhưng loại ánh mắt khinh bỉ này vẫn là lần đầu tiên.

Mạc Trần Cẩm làm như không có chú ý tới, lôi kéo Thuỷ Vô Dương lập tức ngồi xuống chủ bàn, trong lúc nhất thời Bạch Linh cũng ngồi ở chủ bàn sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, một ít người khác sắc mặt cũng rất khó coi, không khí trở nên có chút cứng ngắc.

Lại gãi gãi đầu, Mạc Trần Kiêu thầm thở dài một hơi, cầm lấy chén rượu đứng lên, hô lớn:“Đến đến đến, ta khó khăn lắm mới học thành tài xuống núi, mọi người cho ta chút nhiệt tình được không.”

Có Mạc Trần Kiêu giải vây, sắc mặt mọi người mới dịu đi một ít, dù sao yến hội này là vì gã tổ chức, không thể không nể mặt Mạc Trần Kiêu.

Thấy không khí có phần thả lỏng, Mạc Trần Kiêu mới nhẹ nhàng thở ra ngồi xuống, ánh mắt quét nhìn Thuỷ Vô Dương liếc một cái, thấy y không bị tác động bởi cảm xúc của mọi người, vẫn bình tĩnh thong dong, không khỏi tò mò, nhẹ giọng dò hỏi:“Vô Dương, ngươi không tức giận sao?”

“Vì sao phải tức giận?” Thuỷ Vô Dương cười hỏi lại.

“Mọi người nhìn ngươi không vừa mắt nha, ngươi liền một chút cũng không cảm thấy tức giận sao?” Mạc Trần Kiêu có vẻ càng kinh ngạc.

“Có gì phải tức giận đâu? Mọi người thấy thế nào là chuyện của bọn họ, ta làm việc không thẹn với lương tâm là được rồi, cần chi để ý đến bọn họ.” Thuỷ Vô Dương cười đến thản nhiên.

Lần nữa gãi đầu, Mạc Trần Kiêu cảm thấy Thuỷ Vô Dương thật sự rất thần bí, rõ ràng chỉ là nam sủng, lại có được khí tiết cùng độ lượng như thế, thật là làm cho người ta kính nể nha.

Ai ai, mặc kệ, dù sao đại ca cảm thấy tốt là được rồi. Mạc Trần Kiêu vốn không thích nghĩ mấy vấn đề khó, đơn giản liền đem mọi việc quăng sang một bên, đem lực chú ý đều đặt tại yến hội.

Đem mấy sợi tóc xoà loà ở trên trán vén ra phía sau tai, Thuỷ Vô Dương vẻ mặt tự nhiên ăn cơm, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người chung quanh.

Kỳ thật Thuỷ Vô Dương cùng sư phụ y giống nhau nhất là ở điểm này, người y không để ở trong lòng là có thể bị hoàn toàn xem nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment