Editor: Lạc Mỹ Xuyên Thu
Nghe Triệu Cương phân phó, cửa phòng ngủ lập tức mở ra, một quan viên nhanh trí đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, hiển nhiên là đi tìm gương.
Bên này, Triệu Cương bởi vì chưa làm rõ tình huống hiện tại, nghĩ chắc không để lộ sơ hở gì, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng chờ đợi... tuy vậy nhưng một đám người đang quỳ gối trước mặt, làm hắn có chút không thể thích ứng.
Cảm thấy trên người sức lực lại khôi phục thêm một ít, Triệu Cương không muốn cứ nằm như vậy mãi, cố gắng vận lực cánh tay, thử chống thân hình ngồi dậy.
Mọi người trong phòng nhìn động tác của Triệu Cương, lão quan nhân cầm đầu vội vàng đứng dậy trợ giúp.
“Không có việc gì, chỉ là trong lúc nhất thời thân thể không có sức lực thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."
Nhờ lão quan nhân trợ giúp, Triệu Cương rốt cuộc cũng ngồi dậy, dựa vào trên đầu giường, nhẹ giọng nói.
Mà lão quan nhân kia, lại không dám nói thêm điều gì, lại tiếp tục quỳ gối trước mặt Triệu Cương.
Nhìn chúng quan viên thời cổ đại trước mặt, tuổi còn trẻ cũng hơn ba mươi tuổi, tuổi lớn thì đầu tóc trắng xóa, nhìn bọn họ quỳ trước mặt như vậy, cuối cùng Triệu Cương cũng không đành lòng, thở dài nói: "Được rồi, không cần quỳ nữa, các ngươi đều đứng lên đi."
Lão quan nhân đứng đầu lại không dám đứng dậy, ngần ngừ nói: "Đa tạ đại nhân, nhưng... tội thần phòng vệ không chu toàn..."
"Trước hết cứ đứng dậy, mọi chuyện thế nào về sau lại nói tiếp."
Thấy Triệu Cương ngữ khí khẳng định, chúng quan viên rốt cuộc cũng đứng dậy, một ít quan viên mặt lộ vẻ vui mừng, cho rằng trước mắt vị “Triệu đại nhân” này không hề có ý trách tội, chỉ có lão quan nhân kia vẫn như cũ, sắc mặt lộ vẻ lo lắng.
Hắn tự nhận là rất hiểu vị “Triệu đại nhân” này, tuy tuổi còn trẻ, loáng một cái đã có địa vị cao, thân thuộc với hoàng đế, tuổi trẻ khí thịnh, hành sự không chút cố kỵ, có thù tất báo, chuyện này, chỉ sợ chuyện này không dễ cho qua.
Không khí tĩnh lặng khiến đám quan viên dần cảm thấy áp lực, không bao lâu sau, quan viên đi tìm gương quay về, bước nhanh đến bẩm báo, trong tay cầm một tấm gương lớn bằng bàn tay người, hắn không đưa cho người khác dâng lên, đẩy mọi người phía trước mặt ra, đi đến trước giường Triệu Cương, vẻ mặt lấy lòng hai tay dâng lên trước mặt Triệu Cương.
Nhìn chiếc gương được đưa đến, trên mặt Triệu Cương thoáng hiện vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, đưa đến trước mặt.
Sau đó, rốt cuộc hắn cũng thấy được bộ dạng hiện tại của chính mình.
Giữa gương, một nam tử tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, đôi mắt rất sáng, bộ dáng tiêu sái, là một thiếu niên tuấn mỹ, chỉ là hiện tại sắc mặt trắng bệch, thần sắc hoảng hốt, trên đầu còn quấn băng trắng, giống như vừa mới trải qua một trận tập kích, phá hủy hết hình tượng ban đầu.
Nhưng điều này không phải là vấn đề mấu chốt.
Điểm quan trọng nhất là, bộ dáng hiện tại không phải là hình dạng ban đầu của hắn.
Dựa theo từng mảnh ghép kí ức, chủ nhân của bộ dáng hiện chính là... Triệu Tuấn Thần.
Đến cuối cùng thì đây là nơi nào... những kí ức đó, đúng thực là kí ức của thân thể này!
Nhưng Triệu Cương thà rằng không biết gì hết.
Hắn thật sự đã xuyên không! Thật sự xuyên đến thời cổ đại! Thật sự trở thành một người khác.
Ban đầu, Triệu Cương còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng biến cố trước mắt, có khả năng là tiết mục của đài truyền hình nào đó đùa dai, có thể một góc nào đó trong phòng đặt camera, nhất định có người đang cười trộm bên ngoài.
Tuy rằng suy đoán này vừa không hợp tình lại không hợp lý, nhưng Triệu Cương hắn vẫn kỳ vọng như vậy.
Nhưng thực đáng tiếc, sự thật so với sự kì vọng của Triệu Cương hoàn toàn trái ngược, hình dáng trong gương không lừa được người.
Một khắc trước, Triệu Cương rất muốn dùng lý trí để đoán ra nguyên nhân của vấn đề này, bình tĩnh phân tích cho kế hoạch sau này, nhưng sự thật là, lúc này khi đã phát hiện tất cả đều như suy đoán, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong đầu Triệu Cương, từ đầu đến cuối đều trống rỗng.
Thấy Triệu Tuấn Thần không nói một lời, chỉ ngơ ngác nhìn chiếc gương trong tay, chúng quan viên xung quanh bắt đầu cảm thấy lo lắng, cho rằng sau khi Triệu Tuấn Thần bị tập kích, đầu đã để lại di chứng.
Nếu như đúng là như vậy, bằng vào địa vị của Triệu Tuấn Thần ở trong lòng hoàng đế đương triều, tất cả quan viên ở đây đều cảm thấy tiền đồ sau này rất không ổn, xử lý nhẹ nhàng chỉ là biếm quan thành dân, nếu như xét nhà luận xử trảm suy cho cùng cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng, trong đám quan viên, lão quan nhân cầm đầu kia chần chờ một lát, cẩn thận hỏi: "Triệu đại nhân, ngài có phải cảm thấy trong người không khỏe? Có cần hạ quan gọi đại phu đến cho ngài không?"
Nghe lão giả hỏi dò, rốt cuộc Triệu Cương cũng từ trong khiếp sợ và thất thố dần khôi phục lại, không để lộ sơ hở, ép bản thân bình tĩnh lại, dựa theo ngữ khí trong trí nhớ của Triệu Tuấn Thần, chậm rãi nói: "Không cần, ta, ừm, bản quan không có việc gì, chỉ là đầu óc có chút không tỉnh táo, muốn một mình yên tĩnh một lát, các ngươi lui xuống trước đi, nếu có điều phân phó, tự bản quan sẽ gọi các ngươi vào."
Lão giả nghe Triệu Cương nói sẽ phân phó sau, tuy rằng không dám vô lễ, nhưng trong lòng không yên, chần chờ một chút, nói: "Chuyện này... Đại nhân ngài vừa mới bị tập kích, bên người không thể không có người săn sóc, huống hồ đại nhân thân là khâm sai, hạ quan có rất nhiều chuyện muốn xin chỉ thị của đại nhân ngài, đối với bọn điêu dân gây rối kia, phải xử lý như thế nào, còn nhờ đại nhân quyết định..."
"Đi xuống!"
Giờ khắc này đầu óc Triệu Cương vô cùng rối loạn, không muốn cùng bọn họ dây dưa thêm nữa, dựa vào những mảnh nhỏ kí ức, cùng biểu hiện của bọn quan nhân trước đó, biết rằng hiện giờ "chính mình" tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng bất luận quan chức hay quyền thế, so với đám quan viên trước mặt này cao quý hơn gấp nhiều lần, cho nên trực tiếp biểu hiện sự không kiên nhẫn lên trên mặt, không hề khách sáo, lạnh giọng nói.
Nghe thấy khẩu khí lãnh đạm của Triệu Cương, bọn quan viên trong phòng đều cả kinh, không dám lại dây dưa trì hoãn, sau khi khom người hành lễ, đều nhanh chân rời đi, tên lão giả cầm đầu tuy không muốn cứ rời đi như vậy, nhưng lại càng không dám đắc tội với mệnh lệnh của Triệu Cương, cuối cùng cũng theo mọi người ra ngoài.
Có điều, tuy rằng bị bắt phải rời đi, nhưng chúng quan viên lại không dám đi xa, từ đầu đến cuối vẫn chờ ở phòng ngoài.
Nhưng hiện tại Triệu Cương cũng không quản những chuyện đó.
Một lúc sau trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Triệu Cương đột nhiên cười khổ, thở dài một tiếng, tự giễu nói: "Chuyện này xem như là cái gì đây? Trang Sinh mộng điệp(*)? Kiếp trước kiếp này? Hay là trọng sinh đoạt xác? Triệu Cương a Triệu Cương, uổng cho ngươi ngày thường tự xưng là hành sự điềm nhiên, gặp nguy không loạn, nhưng hiện tại gặp biến cố như vậy, đến cũng cũng là không biết phải làm sao."
(*Trang Sinh mộng điệp: Trang Sinh hay còn gọi là Trang Chu. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".)
Triệu Cương thật sự chỉ là một nhân viên công vụ nhỏ bé làm việc cho chính phủ, không có năng lực, nhưng cũng không có khuyết điểm gì quá lớn, không hiểu những tranh đấu lẫn nhau, càng không muốn hao tổn tâm tư vì những mưu quyền đoạt lợi, sở thích duy nhất trong cuộc đời chỉ là đọc sách, cứ nghĩ bản thân cứ như thế bình thản sống qua đời này, không nghĩ đến sẽ phải gặp biến cố không thể tưởng tượng này.
Nhất thời không kìm chế được, cũng là điều dễ hiểu.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng Triệu Cương cũng bình ổn những hoảng loạn cùng bất an trong lòng, lắc lắc đầu, lại lẩm bẩm lần nữa: "Thôi thôi, tuy rằng thân thể có thay đổi, xuyên qua thời đại này, nhưng suy đến cùng ta cũng không vướng bận gì, mặc dù sự việc này có phần ly kỳ, nhưng đối với ta mà nói, cũng không tổn thất cái gì."
Trước khi xuyên qua, cha mẹ Triệu Cương đã mất sớm, bên người cũng không có vợ con hay người yêu, ngay lúc này đây, so với người bình thường, cho đến cùng thì hắn còn thiếu vài phần vướng bận.
Lầm bầm lầu bầu một hồi, Triệu Cương không nói tiếp nữa, chỉ âm thầm nghĩ: "Ta vẫn là ta, cho dù chiếm lấy thân xác người khác rồi sống lại, hay là mượn xác hoàn hồn, nếu đã đến thời đại này, cũng chỉ có thể nghe theo số mệnh. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải điều tra xem bản thân đang ở triều đại nào, thân thể ban đầu của người tên Triệu Tuấn Thần là nhân vật như thế nào, tuyệt đối không thể để lộ chân tướng..."
"Tuy đã biết được một phần ký ức của Triệu Tuấn Thần, nhưng cũng như cưỡi ngựa xem hoa, không hiểu sâu lắm, hơn nữa ký ức này còn rất hỗn độn, càng không hoàn chỉnh, sâu trong ký ức của Triệu Tuấn Thần, phần lớn chỉ là những sự việc hắn trải qua, đến cuối cùng hiện tại bản thân ta đang ở triều đại nào cũng không biết. Xã hội phong kiến, cấp bậc, hành xử đều rất nghiêm ngặt, vạn nhất không cẩn thận phạm vào điều cấm kỵ, đắc tội với người không nên đắc tội, sau này chết như thế nào cũng không biết, chuyện này không thể tùy ý được."
Nghĩ đến đây, Triệu Cương theo bản năng nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương, không khỏi âm thầm tự giễu: "Mặc kệ chuyện là như thế nào, tuy rằng phải xuyên không, nhưng ông trời đối đãi với ta không tệ, so với bộ dạng ban đầu thì cũng anh tuấn hơn nhiều... mặc dù có chút không phù hợp với thẩm mỹ quan đời sau. Hơn nữa ở thời đại này cũng coi như là người quyền cao chức trọng... Ừm, Hộ Bộ Thị Lang, tổng quản Nội Thừa Vận, chính quan tam phẩm, cũng không biết vị Triệu Tuấn Thần trẻ tuổi này, làm thế nào có thể bò lên địa vị cao như vậy, nhưng mà, ta đảm bảo sẽ không để phát sinh chuyện gì..."
Xuyên đến cổ đại thì sao, đừng nói bây giờ Triệu Cương chỉ là một vị quan tam phẩm, cho dù là thành hoàng đế, thì như thế nào? Bất luận là vật chất hay tinh thần, so với thời hiện đại, đều kém quá xa.
Nhưng hiện giờ Triệu Cương không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ làm người hắn thêm uể oải, nhắm hai mắt lại, nghiêm túc tiếp thu những kí ức nhỏ nhặt của Triệu Tuấn Thần, điều chỉnh một hồi, bắt đầu phân tích.
Từ những ký ức của Triệu Tuấn Thần, mặc dù có rất nhiều chỗ không hoàn chỉnh, nhưng một lúc sau khi hắn điều chỉnh rồi phân tích rõ ràng, vẫn có thể phát hiện rất nhiều manh mối hữu dụng, sau cùng đưa ra rất nhiều kết luận có ích.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Triệu Cương chậm rãi mở hai mắt ra, rốt cuộc cũng điều chỉnh xong những mảnh ký ức của Triệu Tuấn Thần, rất nhiều những sự việc không rõ ràng, giờ khắc này rốt cuộc cũng có thể hoàn chỉnh, thậm chí căn cứ vào rất nhiều chi tiết, đại khái Triệu Cương còn có thể đoán ra hiện giờ hắn đang ở triều đại và niên đại nào.
Nhưng mà, trong mắt Triệu Cương vào giờ khắc này, thần sắc lại tràn ngập khiếp sợ cùng bất đắc dĩ.
Nhưng hiện tại, khi xác nhận lại một lần nữa, Triệu Cương vẫn không khỏi chấn kinh.
Nếu nói, so với chuyện xuyên không đến cổ đại, mượn xác hoàn hồn còn có chuyện ly kỳ hơn, thì đó chính là xuyên không đến một triều đại mà hắn biết rõ, nhưng đồng thời so với trong lịch sử lại không hề giống nhau.
Trung Quốc vẫn là Trung Quốc, Hoa Hạ(**) vẫn là Hoa Hạ, chỉ là không giống với lịch sử, một vương triều sớm đã diệt vong, hiện giờ lại tồn tại như cũ.
(**Hoa Hạ: Hoa Hạ (chữ hán: 華夏; bính âm: huá xià) là tên thường dùng để chỉ Trung Quốc hoặc nền văn minh Trung Quốc.
Căn cứ vào ghi chép trong Tả truyện, nhà Hạ ở Trung Nguyên là một nước công bằng và chuẩn mực. Vì vậy, từ Hạ với nghĩa là to lớn được các triều đại về sau dùng để chỉ toàn bộ đất nước. Hoa cũng được dùng để chỉ quần áo đẹp mà các dân tộc cổ Trung Quốc thường mặc.)
Suy cho cùng, Triệu Cương không muốn dễ dàng kết luận như vậy, nhíu mày suy nghĩ một lúc, Triệu Cương đột nhiên hướng ra ngoài cửa lớn giọng gọi: "Người đâu."
Trong nháy mắt, lão quan nhân đứng đầu trong đám quan viên đẩy cửa bước vào, điều này chứng tỏ bọn hắn vẫn luôn ở bên ngoài cửa chờ Triệu Cương phân phó.
"Đại nhân, ngài có gì sai bảo?"
"Mang bản Địa Phủ chí đến đây cho bản quan xem qua."
Triệu Cương phân phó nói.
Triệu Cương biết, ở Trung Quốc thời cổ đại, mỗi phủ mỗi châu mỗi huyện đều có mấy bản như Phủ chí, Châu chí, Huyện chí, ghi chép những chuyện lớn nhỏ bao năm qua trên bản địa, bao gồm lịch sử, địa lý, phong tục, nhân vật, văn giáo, sản vật, thậm chí còn có quan phụ mẫu.
Mà ở trong đó, tên các niên đại, ví như Chính Đức năm thứ ba, Khang Hi năm thứ mười, đều dùng để phán đoán những thay đổi về ngôi vị hay triều đại.
Nghe Triệu Cương phân phó, tuy rằng lão giả kia cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám trì hoãn, sau một lát, mang bản Phủ chí dâng đến trướ mặt Triệu Cương, thấy Triệu Cương phất tay liền lui ra ngoài.
Lật xem một lượt, Triệu Cương đại khái biết được rất nhiều sự tình, nếu như nói, hắn hiện tại chính là khâm sai an phủ tỉnh Sơn Tây, địa phương này đang gặp phải nạn châu chấu trăm năm khó gặp, nạn dân khắp nơi, ngoài ra, hắn còn biết thân phận và tên họ của lão giả cầm đầu đám quan viên nhân bên ngoài phòng chính là An tri phủ Lưu Trường An.
Nhưng đối với chuyện đó, Triệu Cương cũng không quan tâm, hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm biểu niên đại không rời mắt.
Gia Tĩnh, Long Khánh, Vạn Lịch, Thiên Khải, Sùng Trinh... Sùng Trinh năm thứ hai mươi, Sùng Trinh năm thứ hai mươi hai... Sùng Trinh năm thứ hai mươi ba!
Rốt cuộc thì Triệu Cương đã chứng thực được suy đoán của mình!
Hiện tại bản thân hắn đang ở Minh Triều.
Kỳ thật về điểm này, Triệu Cương đã sớm đoán ra, gian phòng mà hắn đang ở lúc này, trang sức, phong cách bày trí đều giống như thời Minh Thanh, mà đám quan viên An phủ kia, bao gồm cả bản thân Triệu Cương lúc này, sau đầu không thắt bím tóc.
Điều đáng nói đây là, Sùng Trinh năm thứ hai mươi ba!
Tuy rằng Triệu Cương không tìm hiểu sâu về lịch sử Trung Quốc, nhưng cũng hiểu biết sơ qua, Sùng Trinh hoàng đế là vị hoàng đế cuối cùng của Minh triều, tại vị mười sáu năm, sau cùng treo cổ tự vẫn trên núi Vạn Thọ. (***)
(***Vạn Thọ: Tức Môi Sơn, nay là Cảnh Sơn, Trung Quốc.)
Nhưng ngay tại đây, vào thời khắc hắn xuyên đến, Sùng Trinh hoàng đế ít nhất đã tại vị hơn hai mươi ba năm.
Hơn nữa, sau Sùng Trinh hoàng đế, còn có một vị hoàng đế, cũng chính là hoàng đế hiện tại - Đức Khánh hoàng đế.
"Đức Khánh năm thứ ba mươi ba, lộ an phủ gặp nạn châu chấu trăm năm một lần, châu chấu đầy khắp núi đồi, bách tính nhà nhà không có thu hoạch..."
Đây là trang cuối cùng của Lộ an phủ chí.
Nói cách khác, hiện tại chính là Minh triều Đức Khánh năm thứ ba mươi ba!
Không phải Triệu Cương hiểu rõ về Minh triều, nhưng so với Minh triều mà Triệu Cương biết thì Minh triều hiện giờ, ít nhất đã kéo dài hơn bốn mươi năm.
Hiển nhiên, trước Sùng Trinh hoàng đế, vẫn như ban đầu có Gia Tĩnh, Vạn Lịch, Thiên Khải cùng các vị hoàng đế, khi đó, Minh triều vẫn là Minh triều mà Triệu Cương quen thuộc, nhưng vốn dĩ hoàng đế Sùng Trinh phải đưa Đại Minh triều càng đi xuống, thì tại thời không này, lịch sử lại xảy ra biến chuyển.
"Chuyện này là thế nào đây? Không gian tồn tại song song sao? Vốn đang nghĩ, mặc dù xuyên đến thế giới này, nhưng dựa vào bản thân có ưu thế về lịch sử, nhiều chuyện may mắn mà ít gặp nguy nan, chẳng sợ sau này không đại cát đại phú, đến cùng vẫn mong bình an hết cuộc đời, không nghĩ đến, cuối cùng ta lại trọng sinh vào một thời đại không giống với lịch sử, chỗ dựa lớn nhất, lại không có gì cả..."
Nghĩ đến đây, Triệu Cương cười khổ, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đến cuối cùng thì Sùng Trinh hoàng đế làm thế nào để đưa Minh triều từ đứng bên bờ diệt vong cứu trở về? Kiến Châu Nữ Chân(****), cũng chính là ngày sau của Đại Thanh triều hiện giờ như thế nào? Mà hiện giờ Đại MInh triều lại là hoàn cảnh như thế nào?
(****Kiến Châu Nữ Chân: (tiếng Trung: 建州女真) là một trong tam đại bộ của người Nữ Chân vào thời nhà Minh. Họ là nhóm cực nam của người Nữ Chân, hai nhóm khác là Dã Nhân Nữ Chân (野人女真) và Hải Tây Nữ Chân(海西女真), họ sinh sống ở các khu vực Mẫu Đơn Gian, Tuy Phân Hà (tức sông Razdolnaya) và Trường Bạch Sơn thuộc tỉnh Cát Lâm ngày nay. )
Những thứ này, Triệu Cương không có cách nào lý giải được từ bản phủ chí, ký ức của Triệu Tuấn Thần cũng ít đề cập đến, chung quy những thứ Triệu Cương biết, chỉ là một phần trong trí nhớ của Triệu Tuấn Thần... giữa phần ký ức này, chỉ có chính hắn, hiển nhiên, Triệu Tuấn Thần ban đầu, tự bản thân hắn mà thôi.
"Bỏ đi, dù sao cũng đã xuyên qua, mặc kệ là bản thân có quen thuộc lịch sử, hay hoàn toàn xa lạ với thời đại này, kỳ thật đều có có gì khác biệt, không nói đến chuyện ta không hiểu biết nhiều về Minh triều trong lịch sử, nếu lý giải kĩ càng, thì lịch sử chỉ là do hậu nhân sau này viết lại, khắp nơi đều là những người múa bút thành văn, hoặc điểm tô cho cái đẹp hoặc nói xấu, làm sao có thể là lịch sử chân chính? Cái gọi là biết rõ về lịch sử, bất quá chỉ là lừa mình dối người thôi, bây giờ chuyện khiến cho ta đau đầu, ngược lại chính là thân phận hiện giờ của ta..."
Một lúc sau khi điều chỉnh những kí ức mà hắn biết, Triệu Cương đối với Triệu Tuấn Thần - cũng chính là hắn hiện giờ - luận về thân phận, đã đại khái biết được ít nhiều.
Nói đơn giản, Triệu Tuấn Thần này, tuy tuổi còn trẻ, lại là một người mà từ trên xuống dưới trong triều không ai không biết, nổi danh thiên hạ, thanh danh bại hoại... Đại tham quan!
Nếu như vậy, hắn tuy rằng không có làm ra chuyện khinh nam bá nữ, ức hiếp bá tánh - ít nhất không có làm tới mức đó - nhưng tham ô nhận hối lộ, giao dịch tiền tài, quyền thế, ức hiếp kẻ yếu, những chuyện mà tham quan sẽ làm, Triệu Tuấn Thần này đều làm, hơn nữa còn không chút cố kỵ, thế nhân đều biết, những chuyện khác hắn làm, hoàn toàn không hề che giấu.
Thế nên, ngay lúc hắn đang thị sát tình hình thiên tai, mặc kệ đến cuối cùng hắn có tham ô lương thực cứu tế hay không, dù sao cũng mang đến cho đám nạn dân hy vọng, thế nhưng vẫn bị bá tánh phẫn nộ ném đá vào người, điều này có thể thấy được bá tánh dân gian oán hận Triệu Tuấn Thần sâu như thế nào!
Một tham quan như vậy, cho dù là tham quan nội bộ, cũng hoàn toàn không hợp lẽ thường tình.
Hiểu rõ những sự thật này, nụ cười khổ trên mặt Triệu Cương càng sâu. Tuy rằng những hành động trước đó của Triệu Tuấn Thần, không có quan hệ gì đến hắn, nhưng nói cho cùng Triệu Cương đang thừa hưởng tất cả những gì Triệu Tuấn Thần có, bao gồm cả thân xác và ký ức, quan phẩm cùng tài sản kế thừa, thanh danh ô nhục, cùng với những hậu quả do thanh danh này gây ra, trốn thế nào cũng không thoát khỏi.
Vốn tưởng rằng xuyên không đến đây chỉ trở thành một quan viên cổ đại, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng vận khí cũng không đến nỗi mất hết, nhưng lại không nghĩ đến, sau khi xuyên đến đây, luận quan phẩm là một đại quan, thần cũng là trọng thần, lại là một gian thần tham quan không hơn không kém, còn có ác danh khắp thiên hạ, ban đầu đã nhận định là không thể chết già được rồi!
Có điều, với những ký ức của Triệu Tuấn Thần, Triệu Cương phát hiện, tuy rằng Triệu Tuấn Thần này là một đại tham quan bị vạn người thóa mạ, lại không phải là một nhân vật đơn giản. Trên thực tế, Triệu Tuấn Thần ở tuổi này đã có địa vị cao, tất nhiên là phải có bản lĩnh, những chuyện hắn trải qua thậm chí có thể sánh đôi với hai chữ truyền kỳ.