Biên tập: Thị Mộc
Đầu tháng Tám, năm Vĩnh Yên đế thứ ba, người người cầu phúc, cầu quan, cầu duyên.
Hôm nay, thiếu chủ [1] của Vân Châu, Trình gia lục công tử đón tân nương là đích nữ [2] của Cẩm Châu, Kiều thị về nhà.
Để chúc mừng tân hôn, phủ Thứ sử [3] Vân Châu đã mở yến tiệc chiêu đãi mọi người, thường dân bá tánh trong thành tới chúc mừng cũng có thể mỗi người ngồi một ghế.
Trước đây, bá tánh có mong ngóng cũng không vào được phủ Thứ sử, vậy mà hôm nay chỉ cần nói một câu ‘Chúc mừng thiếu chủ đại hôn’ là có thể đi vào từ cửa hông, cứ như vậy dễ dàng ngắm cảnh đẹp của phủ Thứ sử một cách miễn phí, cho nên thu hút không ít bá tánh tới đây.
Sáng sớm, cửa hông của phủ Thứ sử đã đông nghịt người. Có một vị quản sự [4] chừng bốn mươi tuổi ngồi trên ghế dài ngoài cửa, sau khi nghe một câu ‘Chúc mừng thiếu chủ đại hôn’ sẽ vẫy tay một cái, ra hiệu cho chân sai vặt bên cạnh cho người nọ vào phủ.
Thấy người phía trước đều được vào, giữa nhóm người có một lão đạo sĩ [5] kéo kéo tay áo của thiếu niên bên cạnh mình, nói: “Đồ nhi [6] nhìn kìa, thật sự có thể vào trong. Ta cứ tưởng phủ Thứ sử nói đùa thôi, không ngờ lại được vào thật.”
Thoạt nhìn thiếu niên bị lão kéo tay không mấy nhiều tuổi, dáng vẻ ước độ mười lăm. Trên đầu cậu đội mũ quả dưa [7] kín hết cả tóc. Dưới vành mũ là một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, môi hồng răng trắng, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, thoạt nhìn như không gì có thể lay động được nó.
Trái với sự hưng phấn và hiếu kỳ của mọi người xung quanh, thiếu niên lại có hơi mất kiên nhẫn, “Lão đầu [8], ngài đừng kích động mà rống lên như vậy được không? Dáng vẻ y như là chưa trải việc đời ấy.”
Nghe cậu nói vậy, người xung quanh quay đầu nhìn cậu chằm chằm, thấy y phục xám màu trên người cậu tuy sạch sẽ nhưng có mấy nơi vá lại, họ liền không nhịn được, cười nhạo: “Người huynh đệ, xem dáng vẻ của ngươi kìa, lần đâu tiên đến phủ Thứ sử đó sao? Nếu không phải hôm nay là ngày thiếu chủ đón dâu thì sợ là cả đời cậu cũng không thể vào trong phủ ngắm một chút đâu.”
Đều là người không quyền không thế, cái gì mà ‘dáng vẻ chưa trải sự đời’ chứ?
“Ồ,” Thiếu niên nhìn qua hai bức tượng sư tử uy phong ngoài cổng chính của phủ Thứ sử, có hơi khinh thường, “Cùng lắm chỉ là cái phủ Thứ sử Vân Châu, có xin ta cũng chưa chắc ta sẽ tới đây đâu…”
Nếu không phải lão đạo sĩ kéo cậu xuống đây, nhất định cậu sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
“Ngươi làm như phủ Thứ sử là cải trắng bán ngoài chợ ấy!” Có người không nhịn được cười nhạo cậu thiếu niên, tuổi vốn còn nhỏ lại không biết trời cao đất dày.
Nghe thấy họ nói, lão đạo sĩ vội cười nói với mấy người xung quanh, “Con nít con nôi nên thích khoác lác đó mà. Lời nó nói không phải là thật đâu, không phải đâu.”
Thấy thái độ của lão đạo sĩ lễ phép, mọi người xung quanh cũng không định quậy trước cửa phủ Thứ sử nữa, “Vẫn là sư phụ như ông biết điều, thôi chuyện qua rồi, bỏ đi.”
Lời vừa dứt xong, quản sự phủ đã gọi tới lượt hai thầy trò.
“Nhanh lên, tới lượt chúng ta rồi.”
Nhìn thiếu niên không hề phấn khởi như lão đạo sĩ, lão chỉ đành kéo cậu đi theo mình.
Tới trước mặt vị quản sự, lão đạo sĩ chắp tay cười hì hì, hành lễ: “Chúc mừng thiếu chủ đại hôn.”
Thái độ của lão thản nhiên cho có lệ.
Động tác của vị quản sự khựng một chút. Hắn đưa mắt đánh giá trên dưới hai thầy trò vài lần, sau đó vẫy tay, “Vào đi.”
Vậy cũng được à? – Thiếu niên trợn to đôi mắt.
Ánh mắt của quản sự bị cái gì thế? Chỉ bằng thái độ của cậu rõ đã không phải thành tâm chúc mừng, đáng lẽ phải bị ngăn lại bên ngoài mới đúng.
Nhân lúc cậu đang kinh ngạc, lão đạo sĩ đã túm cậu đi vào phủ Thứ sử.
…
Sau khi vào trong, lão đạo sĩ kéo cậu qua chỗ đám đông, nhưng khi tới hỉ đường [9] ở sảnh chính thì bị hạ nhân trong phủ ngăn lại.
Một trong số đó chỉ vào bàn ghế ngoài trời, nói: “Chỗ của các ngươi ở đằng kia, tự mình tìm chỗ ngồi đi.”
Sau khi nói xong, người đó lại vội nhận lấy thiệp mời từ tay một vị nam tử mặc y phục sáng sủa, “Trương đại nhân, ngài tới rồi, mời ngài vào trong ạ.”
Vừa nói, hắn vừa dẫn người đến sảnh chính.
Thấy chưa? Phủ Thứ sử vẫn xem trọng người có địa vị hơn.
Lão đạo sĩ tự tìm chỗ ngồi, khó lắm mới nghía được hai chỗ còn trống ở bàn trước mặt. Lão vội đặt mông ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy thiếu niên cách đó không xa, “Đồ nhi, ngây người ở đó làm gì? Mau lại đây ngồi.”
Thiếu niên miễn cưỡng đi qua, ngồi xuống, nhìn xung quanh đông nghịt người, cậu nhíu mày. Không bao lâu sau, cậu nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng hít hít nước mũi rất ghê, cả người lập tức cứng đờ.
“Lão đầu, hay là con về được không?”
“Cũng đã tới rồi, không nếm thử đồ ăn do ngự trù [10] của phủ Thứ sử thì đáng tiếc lắm!” Lão đạo sĩ đi lượn tới lượn lui, không hề có ý muốn về.
Thiếu niên cười nhạo, “Ngài nghĩ rằng phủ Thứ sử thật sự cho ngài ăn đồ do ngự trù của họ làm sao? Đồ cho tầng lớp của chúng ta cùng lắm là mua vừa đủ số lượng từ quán rượu thôi, mỹ vị đích thực trước tiên phải dâng cho quý nhân trong sảnh chính hết rồi.”
Vừa nói, cậu chỉ chỉ lối vào sảnh chính.
Một cử chỉ này trùng hợp chỉ vào một nam tử thân mặc mãng bào [11] màu đen, tay áo thật rộng. Vóc người của hắn rất cao, khoanh tay đứng thẳng. Dù chỉ đứng như vậy, trên người hắn vẫn tản ra khí chất ngạo cuồng thiên hạ.
Khí chất tao nhã này không phải người cao sang nửa vời là có được.
Dường như cảm nhận được hành động của thiếu niên, nam tử quay đầu nhìn lại. Khi khuôn mặt của hắn lộ ra trước mọi người, lập tức khiến họ không nhịn được xuýt xoa một hơi. Dung mạo của hắn cực kỳ tuấn nhã, ngũ quan tuyệt thế, phảng phất như không như có ánh sáng thanh khiết của ngọc quý.
Ánh mắt của hắn rất lạnh, hệt như tuyết trắng nơi núi cao, nghiêm nghị đến mức không thể mạo phạm.
Bị hắn nhìn như vậy, thiếu niên như bị lưỡi dao sắc bén phóng đến chỗ mình. Cậu lập tức buông cánh tay đang chỉ vào hắn xuống, sau đó cúi đầu làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Lúc này, Thứ sử Vân Châu – Trình Kính Nghiêu từ bên trong nhanh chóng đi ra, chắp tay với nam tử kia, cười nói: “Lão thần không biết Nhiếp chính vương đích thân tới buổi tiệc nhỏ này nên không tiếp đón từ xa, xin ngài thứ tội.”
Nam tử kia cong môi, sắc mặt xoẹt qua ý cười khinh miệt, “Hai Châu Vân – Cẩm kết thân, Trình Thứ sử đã thành ý gửi thiệp mời cho bổn vương, sao bổn vương có thể không nể mặt Trình thứ sử đây?”
Trình Kính Nghiêu xấu hổ cười đáp: “Nhiếp chính vương quá lời rồi ạ, chỗ ngồi cho ngài đã được lão thần chuẩn bị tốt, mời ngài vào trong.”
Nam tử cất bước đi theo Trình Kính Nghiêu, tiến vào sảnh chính.
“Thì ra đó là Nhiếp chính vương Ngụy Đình.” Thiếu niên thở ra một hơi, khó trách hắn lại có khí phách đến vậy.
Lão đạo sĩ nổi hứng trêu chọc liền đi tới, trộm nói bên tai cậu, “Ta bắt hắn làm phu quân cho con, thế nào?”
Thiếu niên nhịn không được run lên, “Lão đầu! Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không nói bậy được đâu!”
Lão đạo sĩ híp mắt, “Ta nào nói bậy cái gì? Không phải con vừa lỗ mất một gã phu quân sao? Hay là chúng ta bù lại cho đủ?”
“Ha ha.” Thiếu niên cười lạnh một tiếng, quyết định không phản ứng lão sư phụ không chính quy này.
…
Ánh dương ngả về hướng Tây, giờ lành để bái đường đã tới.
Khách khứa vốn đang náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, dõi theo hôn lễ cử hành.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, một đôi tân lang, tân nương thân mặc hỉ phục [12] đỏ thắm. Tân lang là một thiếu niên chưa đầy hai mươi, mi thanh mục tú [13], cho người ta cảm giác vừa đoan chính vừa nho nhã. Tuy khuôn mặt của tân nương được che dưới khăn voan nhưng dáng người thướt tha lại không giấu được, mọi người có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của nàng đương nhiên cũng rất xinh đẹp.
Sau khi đôi tân lang, tân nương vào vị trí, lễ quan [14] ngân giọng: “Giờ lành đã tới, tân lang tân nương hành lễ.”
“Khoan đã.” Chất giọng lạnh nhạt của Ngụy Đình truyền tới, làm cho mọi người không nhịn được, quay đầu nhìn hắn.
Ngụy Đình khẽ xoay nhẫn ngọc trên ngón tay, cười hỏi: “Sớm đã nghe đồn tân nương là mỹ nhân nổi danh Cẩm Châu, cho nên bổn vương muốn xem thử mặt nàng trước khi hành lễ. Trình Thứ sử, hẳn là ngươi sẽ nể mặt bổn vương nhỉ?”
Lời vừa nói ra, mọi người lập tức kinh ngạc. Đây là chuyện có nể mặt hay không thôi sao?
Khăn voan của tân nương là thứ mà sau khi bái thiên địa xong, lúc động phòng mới được tân lang cởi xuống. Sao có thể tùy ý cởi xuống vào lúc này được?
Hành động này của Nhiếp chính vương rõ ràng là làm khó Trình Thứ sử!
Bá tánh đến dự hôn lễ không ngờ Ngụy Đình lại nói ra câu này, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt hưng phấn chờ xem kịch vui.
“Vương gia…” Trình Kính Nghiêu có hơi khó xử, “Nếu ngài muốn xem thử dung mạo của tân nương có thể đợi sau khi buổi lễ kết thúc. Lão thần nhất định nói họ đích thân kính rượu với ngài, được không?”
“Ồ?” Mắt phượng của Ngụy Đình hơi híp lại, “Nếu phải đợi sau khi buổi lễ kết thúc, bổn vương mới được nhìn thấy dung mạo của tân nương, e rằng… tình hình bây giờ của phủ Thứ sử càng khó khăn hơn trước đây mất.”
“Chẳng lẽ Nhiếp chính vương muốn cướp dâu sao?” Trong đám người có một câu hỏi không nhịn được cất lên.
“Chuyện này… không hẳn là không có khả năng. Dù sao tân nương cũng là mỹ nhân nổi danh Cẩm Châu.”
Thiếu niên nhìn trời quang mây tạnh, sau đó lại nhìn dáng vẻ cao lãnh như trăng của Ngụy Đình, lắc đầu một cái. Đầu óc của hắn thoạt nhìn không có vấn đề, chỉ tiếc là ánh mắt đui mù, nhìn trúng ai không trúng lại đi nhìn trúng Kiều Uyển.
Thấy dáng vẻ của Ngụy Đình kiêu ngạo như vậy, trong mắt Trình Thứ sử loé ra tia ngoan độc, nhưng rất nhanh đã bị lão giấu đi. Hôm nay chuẩn bị nhiều đến thế, suy cho cùng chỉ vì dụ Ngụy Đình tới đây mà thôi, vậy thì…
Một tân nương thôi, có gì phải tiếc?
“Được được được, nếu Nhiếp chính vương đã muốn xem thử, lão thần nào dám từ chối?” Trình Kính Nghiêu thở dài, bất đắc dĩ nói với tân nương, “A Uyển, lời Nhiếp chính vương vừa nói, hẳn là con đã nghe rồi. Vén khăn voan lên cho ngài ấy xem một cái đi.”
“Vâng ạ.” Dưới khăn voan truyền đến chất giọng dịu dàng của Kiều Uyển, “Dung nhan của thiếp tầm thường tựa liễu, làm ô uế ánh mắt của Nhiếp chính vương rồi.”
Nói xong, đôi tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ thắm trước mặt lên, phô bày gương mặt kiều diễm như đào mật trước mặt mọi người.
Khách khứa ở hỉ đường không nhịn được lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Đại Kiều [15] của xứ Cẩm Châu quả nhiên danh bất hư truyền [16], là mỹ nhân xinh đẹp hiếm có đương thời.
Diễm phúc cùa Trình gia lục công tử không tệ.
Kiều Uyển thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, sắc mặt lộ ra một nét hài lòng.
Ngụy Đình đánh giá dung mạo của Kiều Uyển một lát, động tác xoay nhẫn ngọc trên tay dừng lại. Hắn thu tay sau ống tay áo, cất giọng mỉa mai, “Nàng cũng chỉ đến thế thôi.”
Lão già Trình Kính Nghiêu này dám lừa hắn!
Dưới ống tay áo, Ngụy Đình cực kỳ ‘dịu dàng’ niết lấy hà bao [17] trong tay.
Mặt của Kiều Uyển nóng lên. Từ trước đến giờ, nàng ta rất tự tin với dung mạo của mình, mấy lời ‘dung nhan của thiếp tầm thường’ vừa nãy chỉ là khiêm tốn mà thôi, sao tính là thật cho được? Nhưng mà Ngụy Đình…
Hắn lại dám nói nàng ta cũng chỉ đến thế!
Đôi tay vén khăn voan khựng lại, nàng ta xấu hổ không biết có nên hạ xuống hay không.
“Nhiếp chính vương, ngài chớ khinh người quá đáng!”
Tân lang Trình Hi chỉ là một thiếu niên. Thấy người trong lòng bị vũ nhục như thế, rốt cục Trình Hi không nén được lửa giận trong lòng.
Vào ngày đại hôn của y, Ngụy Đình đã nhìn dung mạo của tân nương nhà y còn nói lời mỉa mai như vậy, mất mặt quá thể.
Thế gian này sao lại có người như hắn chứ?
Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của y, Ngụy Đình hơi cong môi, lộ ra ý cười khinh miệt, “Bổn vương chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, sao Trình lục công tử lại nói bổn vương khinh người? Bổn vương phải đính chính một chút, trước đây bổn vương nghe đồn hai Châu Vân – Cẩm có câu: ‘Nếu như thiên hạ có mười phần tài sắc thì song Kiều chiếm hết tám phần’.”
“Nhưng hôm nay gặp Đại Kiều của xứ Cẩm Châu, bổn vương lại khó mà tin lời đồn được. Cái gọi là ‘tám phần tài sắc’ cùng lắm chỉ đến vậy mà thôi, bổn vương nói không đúng sao?”
Dáng vẻ của hắn nghiêm túc mà đánh giá thấp tân nương nhà người ta, thật sự có hơi thiếu đòn! ! !
Nhưng không đánh được, ai bảo hắn là Nhiếp chính vương dưới một người, trên vạn người kia chứ?
Trình Hi không phải là người giỏi che giấu cảm xúc thật, sắc mặt của y lúc này vừa xấu hổ vừa giận dữ đến đỏ lên, muốn phản bác Ngụy Đình nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Trước khi Trình gia lục công tử mở miệng, trong đám khách khứa ở hỉ đường có người mở miệng nói: “Nếu Nhiếp chính vương đã từng nghe lời đồn ấy, hẳn là ngài cũng biết danh tiếng của song Kiều mỹ nhân Cẩm Châu không phải chỉ bằng Đại Kiều gầy dựng.”
Luận về nhan sắc, sự thật là đường muội [18] của tân nương, nhị phòng [19] Kiều gia – Kiều Dư còn đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc là mỹ nhân ấy có bệnh, đã rất nhiều năm vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.
“Nếu Nhiếp chính vương gặp được Tiểu Kiều rồi mới nhận xét về lời đồn đại ấy cũng không muộn đâu.”
_____
[1] Thiếu chủ: cách gọi con trai của người đứng đầu trong gia đình thời xưa.
[2] Đích nữ: con gái của chánh thất, vợ cả.
[3] Thứ sử: chức quan đứng đầu một đơn vị hành chính thời xưa.
[4] Quản sự: quản gia.
[5] Đạo sĩ: người tu hành, theo đạo.
[6] Đồ nhi: đệ tử.
[7] Mũ quả dưa: hình ảnh minh hoạ:
[8] Raw: 老头 | Convert: lão nhân, lão đầu (cách gọi tôn kính) -> Edit: lão đầu.
[9] Hỉ đường: nơi diễn ra/cử hành hôn lễ.
[10] Ngự trù: đầu bếp, người nấu ăn.
[11] Mãng bào: y phục may hoạ tiết hình con rắn.
[12] Hỉ phục: đồ cưới (trang phục mặc khi cử hành hôn lễ).
[13] Mi thanh mục tú: lông mày dài mảnh, mắt đẹp, dùng để hình dung diện mạo đẹp đẽ (Theo hvdic.thivien.net).
[14] Lễ quan: người điều khiển buổi lễ, MC của hiện đại ấy :v
[15] Đại Kiều: cách gọi Kiều thị cô chị, Tiểu Kiều để gọi Kiều thị cô em.
[16] Danh bất hư truyền: có tiếng có miếng, lời đồn thế nào, sự thật y vậy.
[17] Hà bao: túi vải đựng tiền.
[18] Đường muội: em gái họ nội.
[19] Nhị phòng: chi thứ trong một gia tộc.
Ví dụ chi chánh trong một gia tộc là Kiều đại lão gia, vậy thì chi thứ trong gia tộc đó sẽ là Kiều nhị lão gia – nhị phòng.