Edit: Xiao Yi.
Vào thời điểm Tiêu Ấu Ngư còn đang lo sợ và bất an, Tô Thuận đột nhiên dẫn một nhóm Nội thị vệ xông vào Nhân Thọ cung, trực tiếp tới thẳng tẩm điện [1] của nàng ta.
Vừa thấy Nội thị vệ bất ngờ xuất hiện, Tiêu Ấu Ngư vội che lại vết thương của mình rồi trừng mắt nhìn chúng, cả giận quát: “Nô tài to gan! Dám vô lễ với ai gia!”
Dẫn đầu nhóm Nội thị vệ là Tô Thuận, sắc mặt không hề sợ hãi. Ông chỉ chắp tay lại rồi cất giọng giễu cợt, “Bẩm Thái hậu nương nương, nô tài phụng mệnh Nhiếp chính vương tới đây tuyên chỉ, sẽ có nhiều điểm mạo phạm, mong nương nương thứ tội.”
Ngay sau đó, Tô Thuận cao giọng nói: “Thanh Châu phản loạn, bá tánh lầm than vì khói lửa chiến tranh. Thái hậu nương nương trách trời thương dân, hoài nghi thiên đạo nên cam tâm tình nguyện tới Thanh Phong Quan tu hành, cầu phúc cho bách tính. Vật tư trong Nhân Thọ cung cũng được nương nương xung công để an ủi tướng sĩ.”
Tiêu Ấu Ngư tức ngực nói: “Ai gia muốn tu hành bao giờ? Nguỵ Đình đâu? Hắn đâu rồi? Ai gia muốn gặp hắn!”
Tô Thuận cười đáp: “Hồi Thái hậu nương nương, Vương gia không muốn nhìn thấy người. Lý do thoái thác này đã là giữ thể diện cho nương nương lắm rồi. Chuyện đã tới nước này… mong nương nương đừng náo loạn nữa.”
Sau khi nói xong, Tô Thuận phất tay, mấy tên Nội thị vệ đi tới áp giải không cho Tiêu Ấu Ngư giãy giụa, còn dùng khăn vải bịt miệng nàng ta lại.
Tiêu Ấu Ngư cảm thấy vô cùng nhục nhã, thể diện của nàng ta… đúng là bị người khác ném xuống đất mà giẫm đạp rồi!
Nhưng nàng ta không thể phát ra một âm thanh nào, dẫn tới sự đố kỵ trong lòng dâng lên như sóng cuộn. Vì một nữ nhân…
Vì một nữ nhân mà Nguỵ Đình dám đối xử với nàng ta như thế!
Tô Thuận nói: “Không còn sớm nữa, tiễn Thái hậu nương nương đi thôi.”
Bên ngoài, phượng liễn [2] đã được chuẩn bị xong, mấy tên Nội thị vệ hợp sức khiêng Tiêu Ấu Ngư ném vào trong liễn.
Tô Thuận nhìn quanh Nhân Thọ cung một vòng, chợt phát hiện ra Lưu An đang tránh ở một góc. Lão là ‘quân sư quạt mo’ chuyên ra ý tưởng cho Tiêu Ấu Ngư, lần trước Tiểu Ngư cô nương bị hại cũng do lão làm, há lại có thể quên mất lão được?
Tô Thuận nói: “Lưu công công là tâm phúc bên cạnh Thái hậu nương nương. Bên cạnh nương nương không thể thiếu hắn được, người đâu, mời Lưu công công tới Thanh Phong Quan, vừa hay nương nương có người bầu bạn.”
Sắc mặt của Lưu An trắng bệch, không cam lòng để bị Nội thị vệ kéo đi.
Nhìn nhóm Nội thị vệ nâng kiệu đưa Tiêu Ấu Ngư xuất cung, Tô Thuận sửa sang lại cây phất trần trong tay, sau đó tới chỗ Nguỵ Đình bẩm báo: “Vương gia, những gì ngài giao cho, nô tài đã làm xong hết rồi.”
Nguỵ Đình ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Thuận, “Hôm nay A Dư đã đi theo thuộc hạ Phúc An bên cạnh ngươi. Từ bao giờ tay chân của Nhân Thọ cung lại có thể ẩn náu dưới mi mắt của ngươi thế hả?”
Tô Thuận vội vàng quỳ xuống, “Là sơ suất của nô tài. Sau này nô tài nhất định điều tra cung nhân dưới trướng thật nghiêm khắc, tuyệt đối không để Tiểu Ngư cô nương chịu thêm bất kỳ ấm ức nào.”
“Bổn vương lại tin ngươi lần này, nhưng chuyện hôm nay, bổn vương không thể không phạt. Ngươi tự tới Thận Hình tư [3] lãnh án phạt đi.
…
Trong phòng đã tối đen như mực, không thể nhìn thấy cái gì.
Kiều Dư vẫn chưa sai người đốt đèn lên, chỉ một mình ôm chăn, ngồi ngây ngốc trong bóng tối.
Không biết yên lặng bao lâu, tâm trạng lộn xộn của nàng đã dần bình tĩnh lại, cơ thể của nàng hơi bủn rủn, cất giọng gọi người, “Xuân Lan?”
Ngoài cửa, Xuân Lan lập tức đáp: “Nô tỳ ở đây, cô nương có gì dặn dò?”
“Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm gội.”
Mấy người Xuân Lan vào phòng, người đốt đèn lên, người mang thùng nước, người đổ nước ấm vào, sau đó bẩm: “Tiểu Ngư cô nương, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.”
Kiều Dư khẽ đáp một tiếng, sau đó cầm y phục dưới đất khoác lên người, chưa đi được hai bước, chân nàng đã mềm oặt, không kìm được muốn ngã.
“Cô nương cẩn thận!” Xuân Lan vội vàng chạy tới, đỡ lấy tay của nàng.
Ánh mắt của Xuân Lan ngừng trên cổ vai của Kiều Dư. Dưới lớp y phục chỉ che có một nửa là những dấu hôn màu đỏ ái muội, nghĩ tới trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, Xuân Lan không kìm được, khuôn mặt đỏ lên.
Tới trước thùng nước, Kiều Dư cởi y phục trên người xuống, sau đó vùi mình vào dòng nước ấm để rửa sạch nước mắt trên mặt.
Bốn người Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai đều là thiếu nữ chưa trải chuyện đời, vừa thấy dấu hôn như mai hồng trên da thịt trắng nõn của Kiều Dư, các nàng vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
Kiều Dư bị nhìn tới mức có hơi mất tự nhiên, dứt khoát nhắm mắt lại, vờ như không phát hiện ra biểu lộ của các nàng.
Ngâm mình trong dòng nước ấm, mệt mỏi trên người nàng dần tan đi, trong lòng nàng thoải mái tới mức than nhẹ một tiếng, “Xuân Lan, ngươi xoa bóp vai giúp ta đi.”
Một đôi tay phủ lên bả vai của nàng.
Lực ấn nhẹ nhàng chậm rãi, vừa đủ nặng nhẹ, khiến nàng không nhịn được, cất giọng khen: “Tay nghề của ngươi tuyệt thật đấy!”
Phía sau truyền tới một tiếng cười khẽ, trầm ái mà từ tính, không phải giọng của Xuân Lan.
Kiều Dư vội quay đầu lại nhìn, gương mặt khôi ngô của Nguỵ Đình lập tức đập vào mắt nàng, còn bóng dáng của mấy người Xuân Lan thì chẳng thấy đâu.
“Nếu A Dư thích thì sau này, bổn vương xoa bóp vai cho nàng mỗi ngày, chịu không?”
Kiều Dư gấp gáp trốn ra phía sau, dùng tay che lại cảnh xuân trước ngực, nói: “Vương gia vào đây bằng cách nào? Mấy người Xuân Lan đâu? Gọi họ vào là được, chỗ này của ta không cần tới Vương gia.”
Nguỵ Đình nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt của hắn sâu tới mức khiến nàng có cảm giác hắn như muốn hút nàng vào trong.
“A Dư, nàng và bổn vương đã có tiếp xúc da thịt, trên thế gian này, bổn vương là người gần gũi với nàng nhất. Nàng đừng cảm thấy xấu hổ vì những chuyện này, càng đừng kiêng dè bổn vương như thế.”
Đôi mắt của hắn như có ma lực khiến Kiều Dư cứ ngỡ trong lòng hắn chỉ có nàng, duy nhất mỗi nàng.
Kiều Dư cắn đầu lưỡi của mình, không cho bản thân sa vào sự mê hoặc nơi đôi đồng tử ấy, “Chuyện hôm nay đều là ngoài ý muốn mà thôi, Vương gia không cần nghĩ là thật. Ngài hãy… quên hết tất cả đi.”
“Quên? Nàng nói bổn vương phải quên thế nào đây?” Nguỵ Đình vòng ra sau lưng Kiều Dư rồi khom người xuống, hơi thở ấm áp phủ lên vai nàng, mang tới cho nàng từng hồi tê dại, “Được tắm mình trong gió mưa Vu Sơn cùng ôn hương nhuyễn ngọc [4] là nàng. A Dư, nàng khiến bổn vương vui thích cực hạn, tới mức đời này kiếp này bổn vương không tài nào quên được.”
Kiều Dư nghe tới mức vừa xấu hổ vừa buồn bực, “Không ngờ Vương gia có thể nói ra chuyện này thật hoa mỹ đấy, đúng là không biết thẹn là gì!”
Vẻ mặt của Nguỵ Đình hiển nhiên như không, “Chuyện thân mật giữa nàng và bổn vương sẽ không lọt khỏi cánh cửa này, lại chẳng có người thứ ba biết được, tại sao bổn vương không thể nói?”
Bên cạnh sườn mặt của hắn là vành tai đỏ thấu vì xấu hổ của Kiều Dư. Hắn nhìn tới mức kìm lòng không đậu, kề môi hôn xuống.
Trong không khí là sự yên lặng dị thường.
Kiều Dư chỉ cảm thấy tâm trí của mình rỗng tuếch, không biết phải phản ứng như thế nào với nụ hôn của Nguỵ Đình.
Thật lâu sau, nàng mới hồi thần, trên mặt không giấu được sự xấu hổ và bực dọc, “Sao ngài còn dám hôn ta?”
Vì tác dụng của xuân dược mà hai người xảy ra tiếp xúc da thịt thì thôi đi, nhưng hôm nay, cả Nguỵ Đình và nàng đều tỉnh táo, sao có thể sai càng thêm sai được?
Nguỵ Đình nắm lấy tay của nàng.
Hắn kê tay nàng lên môi mình rồi khẽ hôn một cái, thấp giọng hỏi: “A Dư, sự thật là nàng không hề chán ghét bổn vương, phải không?”
“Ngài nói bậy!” Kiều Dư phản bác theo bản năng.
Nguỵ Đình thở dài một hơi.
Hắn ôm chặt nàng từ phía sau, khẽ khàng cất giọng: “Dù trúng xuân dược nhưng nàng thà trao thân cho bổn vương cũng không muốn kẻ khác có được mình… A Dư, bổn vương có thể cảm nhận được, trong lòng nàng, bổn vương khác biệt.”
Kiều Dư yên lặng.
Khoảnh khắc mà Nguỵ Đình xuất hiện, đúng là nàng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi tỉnh lại khỏi mê loạn của xuân dược, trong lòng nàng cũng cảm thấy như vậy là một chuyện may mắn.
May mắn vì người đó là Nguỵ Đình…
Nếu người đó thật sự là kẻ mà Tiêu Ấu Ngư gài để cưỡng đoạt nàng, e là Kiều Dư sẽ ghê tởm đến mức ăn không ngon, ngủ không yên!
Thấy nàng không nói câu nào, Nguỵ Đình khẽ hỏi bên tai nàng, “Gả cho bổn vương được không?”
Kiều Dư lập tức kinh ngạc, hồi thần đáp: “Không thể nào!”
“Tại sao không thể? Nàng muốn trừng trị kẻ đầu sỏ, bổn vương đã đuổi Tiêu Ấu Ngư đi Thanh Phong Quan tu hành, coi như cái giá mà ả phải trả vì hành động của mình.”
Sắc mặt của Nguỵ Đình vẫn dịu dàng như cũ, hắn cực kỳ kiên nhẫn dỗ nàng, “Những gì hứa với nàng, bổn vương đều đã làm được. Gả cho bổn vương đi, bổn vương sẽ cho nàng danh phận đường hoàng, được không?”
Kiều Dư vẫn lắc đầu theo bản năng.
Nguỵ Đình hít sâu một hơi, khó hiểu hỏi: “Nàng đã là nữ nhân của bổn vương, nếu không bằng lòng gả cho bổn vương thì nàng còn muốn gả cho ai nữa?”
Hễ nghĩ tới nàng có thể sẽ gả cho người khác, sắc mặt của Nguỵ Đình lập tức trầm xuống.
Giọng nói của hắn không giấu được ngoan độc, “Kiếp này của nàng chỉ có thể gả cho bổn vương. Dù bổn vương có chết cũng sẽ không để nàng thành thân với người khác!”
Trong lòng Kiều Dư rối bời.
Tuy vẫn kháng cự chuyện thành hôn với Nguỵ Đình nhưng sắc mặt của nàng đã thả lỏng hơn, “Trước đây ta chưa từng nghĩ tới chuyện gả chồng, Vương gia cho ta thời gian để suy nghĩ một chút.”
Yên lặng hồi lâu, Nguỵ Đình đáp: “Được, bổn vương để nàng có thời gian cân nhắc, chỉ là hi vọng… nàng đừng khiến bổn vương chờ lâu.”
Hắn thử nhiệt trong làn nước, đã không còn nóng như trước nữa, “Bổn vương tới thư phòng một lát, nàng đừng ngâm mình quá lâu, gọi mấy người Xuân Lan vào hầu nàng tắm đi.”
Rời khỏi viện Quy Nhất, Nguỵ Đình sai người đi gọi mấy người Trương Tế, Nguỵ Ngũ, truyền lớn bảo họ tới thư phòng bàn chuyện.
Rất nhanh, mọi người đều tới đông đủ.
Thấy dáng vẻ tươi mới và mãn nguyện của Nguỵ Đình, Trương Tế liền chắp tay nói: “Chúc mừng Vương gia.”
Tới tận bây giờ mới có thể khai trai [5], đúng là không dễ dàng gì!
Nguỵ Đình ho nhẹ một tiếng, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng vành tai của hắn đã đỏ ửng.
Nguỵ Cửu thấy vậy liền không kìm nổi nụ cười. Cậu kéo kéo tay áo của Nguỵ Thất, nói: “Ta đã nói mà, Vương gia đối xử với Tiểu Ngư cô nương không giống như đối với người khác.”
Nguỵ Thất chỉ nhìn Nguỵ Đình, trong lòng phức tạp.
Y cho rằng Vương gia nhà mình vốn thanh tâm quả dục [6], không gần nữ sắc, không ngờ đột nhiên lại có ngày hôm nay, chủ tử nhà y cứ thế khai trai…
Nguỵ Thất có cảm giác chủ tử nhà mình bị người khác cướp đi.
Lòng hơi bị cay!
Người trước giờ luôn làm việc ổn thoả là Nguỵ Ngũ chợt hỏi: “Không biết Vương gia định thu xếp cho Tiểu Ngư cô nương thế nào?”
Nguỵ Đình: “Đương nhiên bổn vương sẽ cho nàng danh phận đường hoàng. Sau này các ngươi nhìn thấy nàng phải hành lễ như nhìn thấy bổn vương.”
Nguỵ Thất hơi do dự, nói: “Nhưng mà lai lịch của Tiểu Ngư cô nương vẫn là ẩn số, thuộc hạ cảm thấy còn rất nhiều mầm hoạ.”
“Ai nói nàng không rõ lai lịch?” Nguỵ Đình hỏi ngược lại y, sau đó nhìn qua Nguỵ Ngũ, giao phó: “Nguỵ Ngũ, hôm nay ngươi lập tức khởi hành tới Cẩm Châu một chuyến, tra cho bổn vương chi tiết về lai lịch của Tiểu Kiều.”
“Ý của Vương gia… Tiểu Ngư cô nương chính là Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu?” Nguỵ Cửu giật mình hỏi.
Nguỵ Đình cười đáp: “Ngươi đoán không sai, nàng quả thật chính là nữ nhi của Kiều Trọng Đạt.”
“Nhưng trước đây chúng ta đã từng điều tra một lần, không phải ba năm trước, Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu đã chết rồi sao? Nếu Tiểu Ngư cô nương là Tiểu Kiều, vậy thì cô nương ấy là người hay quỷ?”
_____
[1] Tẩm điện: điện dùng để ngủ, có thể hiểu là nơi riêng tư nhất trong một cung.
[2] Phượng liễn: kiệu dành cho Thái hậu, Hoàng hậu,… | Long liễn: kiệu dành cho Hoàng đế,…
[3] Thận Hình tư – 慎刑司: cơ quan xử phạt trong cung.
[4] Ôn hương nhuyễn ngọc: ý chỉ người phụ nữ mềm mại, ngát hương.
[5] Khai trai: mất zin:v
[6] Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm tịnh, vô dục vô cầu – là cơ bản của con đường chính đạo (Theo
chanhkien.org).